Blue Butterfly

Chương 16: The Losers

Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy cô bướm nhỏ đang co mình ngủ một cách yên bình trên giường của hắn

Hắn nằm xuống giường, nhìn sang chỗ nằm bên cạnh mình, thấy em yên lặng với hơi thở đều đều. Em không ngừng nở nụ cười tựa như đang ở trong một giấc mơ đẹp. Audrey trong lúc ngủ tựa như nàng công chúa ngủ trong rừng, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh trăng, vẻ đẹp hiền hòa làm hắn dịu lại một chút. Em đã luôn nhìn thấu hắn, và hắn hiểu em đang nghĩ gì. Tựa như 2 người bị cả thế giới ruồng bỏ có một sự liên kết vô hình giữa 2 người họ.

Mí mắt Audrey khẽ động, làm em nép sát vào lòng hắn bởi vì chỉ có hắn mới đem lại cảm giác an toàn cho em.

Hắn còn cảm nhận nụ hôn phớt lúc đó của em, dù thấy em càng ngày càng phiền phức, nhưng hắn không muốn đẩy em ra khỏi lòng mình, vươn cánh tay lực lưỡng ôm chặt lấy em, khẽ hôn lên trán em và từ từ chìm lại vào giấc ngủ.

Audrey mở mắt, em đã cảm nhận được nụ hôn và cái ôm ấm áp của hắn. Cảm xúc của em gần như bị đảo lộn. Có lẽ, em không thể buông bỏ kẻ độc ác này suốt đời mình

...

- Cậu ấy đã tới chưa?

- Im đi, Vincent! Cậu chỉ mới đợi có 5 phút thôi đấy!

Vincent rất mong chờ để được gặp cô bạn tóc vàng hôm qua. Cả nhóm 4 người, ai nấy đều đi xe đạp cùng nhau đợi ở bến xe buýt trước bìa rừng.

Từ xa có một cô gái có mái tóc vàng được buộc lên đuôi ngựa, mặc chiếc áo không tay màu đỏ với quần short màu đen, mỉm cười thân thiện đi về phía họ. Cả 4 người ngơ ra, như thể vừa chứng kiến một vị nữ thần lấp lánh bước ra từ thần thoại.

- Xin lỗi vì để các cậu đợi lâu, mình vẫn không rành đường lắm!_ Em nói

- Không sao đâu, Audrey!_ Vincent nhanh nhảu trả lời trước - Mình chờ bao nhiêu cũng được.

Lời Vincent nói làm cả 3 người nhìn cậu chằm chằm. Ai là người lúc nãy than vãn vì cậu ấy đến muộn chứ giờ lại trở mặt?

- Audrey đã tới rồi, chúng ta tới quán thức ăn nhanh được không? Mình đói quá rồi!_ Bentley lên tiếng

- Nhưng Audrey không có xe đạp, bạn có thể ngồi lên yên sau xe mình!_ Vincent lịch sự chỉ về yên sau xe đạp

Audrey quay về phía Charlie cứ nhìn em chằm chằm đầy thù ghét, làm em đi về phía cậu ngồi xuống yên sau.

- Mình ngồi đây được chứ?_ Em nói

Charlie tỏ ra bất ngờ, còn Vincent thì hụt hẫng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Charlie.

- Được..._ Charlie trả lời nhàn nhạt, đạp xe theo 3 người còn lại.

...

Bentley và Harry ngồi ở ghế đối diện vì kích cỡ của Bentley đủ bằng 2 người, em thì ngồi cùng 2 cậu bạn Vincent, Charlie. Audrey cảm thấy thật lạ lẫm với bầu không khí đông người ở đây bởi vì đây là lần đầu tiên em được đến đây nên cảm thấy mọi việc quá thần kỳ.

- Chào mấy đứa, mấy đứa muốn gọi món gì nào?_ Người phục vụ đưa cho mỗi đứa một cái Menu

- Cho cháu như ngày thường!_ Bentley nói

- 1 cái hamburger cỡ bự và 1 lon coca. Còn 4 người còn lại?

Bentley tham ăn là khách quen của quán, Audrey ngẩng ra cách gọi như ngày thường của cậu.

- Ồ? Cô bạn mới sao?

- Bạn ấy tên là Audrey, vừa mới chuyển đến!_ Vincent nhanh nhảu nói - Cho cháu 1 cái sandwich cá ngừ và 1 lon coca đi.

Dù Audrey đã ở đây hơn 2 năm nhưng em không bao giờ bước ra khỏi ngôi nhà nếu không có sự cho phép của hắn nên việc họ không nhận biết em là chuyện thường.

- Cháu như bạn ấy đi!_ Harry gấp Menu lại hướng về phía Vincent

- Còn 2 người thì sao?

Audrey đọc sơ qua menu, cảm thấy thật nhiều lựa chọn và có mấy món em chưa thấy bao giờ làm bụng em kêu lên đầy thèm thuồng.

- Mình không biết gọi món gì cả_ Audrey ngượng ngùng lên tiếng

- Cậu không biết món nào ngon sao? Mình đề nghị cậu thử món sandwich cá ngừ đi, ở đây món đấy là ngon nhất!_ Bentley trả lời, nháy mắt về phía Vincent

- Vậy cho cháu dĩa sandwich cá ngừ và... 1 ly sinh tố dâu đi ạ!

- Cháu 1 dĩa spaghetti và ly nước ngọt._ Charlie nhàn nhạt gọi món đưa menu cho người phục vụ

Sau lúc đợi, đồ ăn nhanh chóng được đem lên, mùi đồ ăn thơm phức làm cả nhóm ăn một cách ngấu nghiến.

- Audrey, trước khi cậu chuyển đến thị trấn này, cậu từng ở đâu vậy?_ Harry vừa cắn một miếng bánh, vừa hỏi

Em ngẩng đầu lên, em còn không biết quá khứ nơi mình bị nhốt là ở đâu cả.

- Mình không nhớ rõ nữa, nhưng hiện tại mình chỉ thích thị trấn này thôi. Nó thật... yên bình

Charlie khẽ nhăn mày, tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm. Thị trấn này mà yên bình sao? Cậu ta không xem tin tức hay đọc báo để biết vụ giết người mất tích ở thị trấn này là cao nhất nước?

Audrey không quan tâm đến thái độ của Charlie, mỉm cười với cậu ta làm Vincent ngồi bên cạnh cực kỳ ghen tỵ . Vincent liền cố gắng bắt chuyện với em bằng cách mở đầu câu chuyện về cuộc truy tìm hung thủ giết người ở thị trấn mình.

- Đúng rồi, mình đã có thông tin từ cha mình! Rất tiếc là phải nói, họ đã vào đường cụt!

Audrey nhớ lời hắn nói hôm qua, quả nhiên là hắn luôn đoán trước được họ đã vào đường cụt. Em đành phải giả bộ không vui mừng, hút lấy vị ngọt của sinh tố dâu.

- Họ đã tới đường cụt rồi sao?

- Cậu phải nghe cha mình điên đầu đập bàn như thế nào! Hung thủ sau khi gây án đều biến mất, không hề để lại dấu vết như vân tay, bụi đất, tóc,... hay gì cả.

- Cách thức gây án thì sao?_ Charlie hỏi

- Nạn nhân thiệt mạng chủ yếu bằng dao, đôi lúc là rìu. Nhưng cách lựa chọn nạn nhân cũng thật kỳ lạ, nghề nghiệp hay quá khứ của họ đều không liên quan gì đến nhau như thể tên sát nhân chỉ giết người để thỏa mãn.

Em đã từng chứng kiến rất nhiều lần rồi, nhưng những điều đó không đáng sợ bằng vết thương em bị hành hạ lúc bé. Ít nhất chết đi nhanh chóng còn đỡ hơn bị tra tấn rồi chết từ từ.

4 người bạn mới quả nhiên khá thông minh, nhưng thu hút vẫn là Charlie. Cậu ta ắt hẳn đã nhìn ra gì rồi, em rất muốn biết cậu ta thật sự con người như thế nào?

- Đúng là bí ẩn!_ Bentley đã ăn xong phần của mình, xoa xoa cái bụng căng cứng nhận xét - Vậy chúng ta có nên tiếp tục vụ án không?

- Mình cần phải làm bài tập, rồi đi học giáo lý ở nhà thờ!_ Harry cảm thấy cuộc điều tra mà tiếp tục thì cậu sẽ bị ba mẹ phanh thây ra mất

- Mình cũng vậy, sắp đến ngày kiểm tra rồi!

- Các cậu! Chúng ta đã theo đuổi vụ này được 3 tháng, mà các cậu lại bỏ cuộc?

- Vì cảnh sát đã bỏ cuộc, thì tại sao chúng ta lại phải cố?

Vincent biết mình không thể nói lại với 3 người bạn kia liền buồn tủi, cố gắng uống hết ly nước ngọt trong vô vọng.

- Hôm nay trường chúng ta tổ chức gian hàng gây quỹ. Mình ở câu lạc bộ khoa học cần phải có mặt!_ Harry đứng dậy chuẩn bị rời đi

- Mình không quan tâm trường lắm! Mà Audrey, cậu có muốn đến thăm trường mình không?

Nhắc đến trường học, mắt em trở nên sáng lấp lánh. Em luôn một lần được biết trường học như thế nào.

- Mình rất muốn, mình được vào sao?

Bởi vì Harry nói rằng đây chỉ là mở gian hàng chỉ dành cho học sinh trong trường, em không phải liệu có được vào?

- Giáo viên không để ý người ngoài nhiều đâu! Cậu có thể đi cùng với tụi mình!

Đương nhiên không để chậm giây phút nào, cả 5 người bây giờ đứng trước trường học gồm từ bậc tiểu học đến phổ thông và là ngôi trường lớn nhất bang thời bấy giờ.

Em cảm nhận ngôi trường thật rộng lớn, rất nhiều người với cá tính khác nhau. Nếu không cẩn thận, có lẽ em sẽ bị lạc mất.

Cả 5 người bọn họ đi vào trường, Audrey ngước cổ ngắm nhìn trường học một cách say đắm, nó hoàn toàn hơn những gì em đã tưởng tượng ra. Nhiều học sinh đã bày gian hàng trước cửa, treo băng rôn lộng lẫy đầy háo hức

- Coi kìa, là đám "thua cuộc" đó! Đồ lập dị!

Có đám học sinh vừa lướt qua trêu chọc bọn họ. Bentley cụp mắt buồn xoa xoa cái bụng mỡ của mình làm Harry an ủi cậu ấy.

- Xin lỗi, trong trường này, bọn tớ... chỉ là kẻ thua cuộc._ Charlie cuối cùng cũng chịu bắt chuyện với em

- Tại sao lại là thua cuộc? Các cậu rất tuyệt đấy! Các cậu lại dám tìm kẻ sát nhân cơ mà_ Em nói

- Kẻ thua cuộc là kẻ suy nghĩ không giống người thường, Audrey. Đôi lúc cậu tỏ ra khác biệt, cậu cũng chỉ là một kẻ thất bại.

Charlie lạnh lùng đi lướt qua em, Vincent chợt trở nên u buồn chỉ biết nhìn em như thể điều lời Charlie hoàn toàn đúng.

Bọn họ đến phòng được ghi là "Phòng Thể Chất". Đó như là một hội trường lớn với đủ gian hàng từ các câu lạc bộ khác trong trường. Nhiều học sinh tất bật chuẩn bị với mục đích gây ấn tượng với thầy cô và gây quỹ "VÌ TRẺ EM UNG THƯ".

Harry dẫn mọi người đến gian hàng khoa học, đều là những người đeo cặp kính dày cộm nhưng rất vui vẻ khi được gặp khách hàng đầu tiên.

- Mình xin lỗi vì đã đến muộn!_ Harry nói với mọi người trong câu lạc bộ

- Không sao, tụi mình vừa hoàn thành mô hình núi lửa và nước ngọt soda núi lửa. Có bánh quy hình Trái Đất đấy!

Audrey tò mò ngắm nhìn từng gian hàng với ánh say mê bởi vì đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy nó. Được chứng kiến một lễ hội tổ chức trong một trường học.

- Coi kìa, là một lũ thua cuộc đi cùng nhau!_ Một đám được coi là kẻ bắt nạt thường thấy lên giọng khinh bỉ bọn họ

Đám người đó có 3 người, người đứng giữa có vẻ là kẻ chỉ huy với mái tóc nhuộm đầy tức cười, ánh mắt tràn ngập chán ghét.

- Đúng là bọn côn trùng dơ bẩn là phải đi cùng nhau!

- Im đi, Gabe!_ Vincent quát

- Mọt sách không phải là côn trùng sao? Xin lỗi, tao hơi dở sinh học. Ồ, còn ai đứng đằng sau đây?

Gabe là tên của tên thủ lĩnh, ánh mắt của tên đó hướng về phía em đứng sau mọi người.

- Một cô em xinh đẹp mà đi cùng với đám dở hơi này à?

Em khẽ chau mày khó chịu, ánh mắt của hắn đầy háo sắc, lưỡi liếm quanh viền môi thèm thuồng, tạo dáng đầy thô tục. Có vẻ như cảm giác này không phải mình em mà bọn họ cũng có cảm nhận giống vậy.

- Nhưng tao cần giải quyết chuyện riêng với 2 tên Charlie và Vincent. 2 thằng tụi bay dám tố cáo tụi tao hút thuốc?

- Tụi tao không có tố cáo, là do tụi bay ngu để bị phát hiện_ Đến lượt Charlie tức giận đến đỉnh điểm

- Mày dám!

Tên Gabe định giơ nắm đấm lên nhưng ở đây có nhiều người, bao gồm cả thầy cô nên hạ xuống, kêu 2 người bạn mình dùng sức lôi Charlie và Vincent đi mặc bọn họ hết sức giãy dụa. Do 2 tên côn đồ kia lớn tuổi hơn và khỏe hơn nên họ không thể thoát ra.

- Tụi bay mà kêu là tao cắt lưỡi!_ Gabe cảnh cáo

Khi bọn họ bị lôi ra cổng sau, mặt của Harry và Bentley trở nên tái đi, hỏi lẫn nhau.

- Chúng ta phải làm gì đây? Tên Gabe đó rất ác độc! Mình nghe nói tên đó từng đánh gãy chân một đứa mà chỉ bị đình chỉ 1 ngày.

- Mình còn nghe nói tên đó suýt rạch bụng con người ta vì không mua đồ ăn trưa cho tên đó. Chúng ta phải cứu Charlie và Vincent!!!

Audrey quan sát khắp xung quanh hội trường, nhìn thấy một cây gậy bóng chày để trống đằng sau gian hàng của "câu lạc bộ bóng chày". Em đi đến, cầm nó lên và đo độ cứng và sức nặng của nó.

- Chúng ta phải chứng minh các cậu không phải kẻ thua cuộc đầy yếu đuối! Không phải hôm nay. Chỉ cố gắng đừng giết ai cả.