Blue Butterfly

Chương 17: He was right

- Buông tao ra, thằng khốn!

" Bốp"

Một cú đấm ngay mặt làm Charlie ngã xuống đất đầy đau đớn, máu mũi chảy ra dính lên áo thun. Tên thủ phạm nắm lấy cổ áo đầy phẫn nộ, miệng không ngừng ra nhả tiếng đe dọa với ánh mắt đầy hiểm ác.

- Là do tụi mày tự chuốc lấy mà thôi! Ai bảo tụi bay tố cáo tao? Mà còn thêm lý do hôm nay tao quyết định giết mày là mày và lũ bạn quá ngứa mắt. Chúng như con chuột nhắt đi lướt qua mặt tao và tao ghét chuột!

- Bỏ Charlie ra, tên điên!

Vincent giãy dụa trong hai tên đi theo bị chúng đấm vào bụng, rồi cả hai đấm đá Vincent một cách bạo lực nhất có thể.

Tên Gabe mỉm cười đầy thô tục, đưa tay cho vào túi quần lấy ra con dao tiện dụng được dùng trong dã ngoại. Cán dao màu đỏ và chính giữa có một nút bấm, ngón tay tên đó chạm vào và một lưỡi dao sắc bén vươn ra từ cán.

Gabe chĩa lưỡi dao sát cổ Charlie mỉm cười lên 1 tràn ghê rợn.

- Chỉ có khi tụi bay chết đi thì thế giới này mới sạch sẽ được!

- Không!!!

- Xin lỗi nhưng chúng tôi cần cậu ấy!

Có một giọng nói quen thuộc vang lên, cả đám người đồng loạt ngẩng đầu về hướng phát ra tiếng nói thì nhìn thấy 3 người từ từ bước đến. Đứng giữa là em và hai bên là Bentley và Harry.

- Ồ, mày cần con gái đến để giải cứu à?_ Gabe ghé sát tai Charlie

Charlie cố gắng mở đôi mắt bầm dập để nhìn cho rõ những người bạn của mình, miệng không ngừng cất tiếng thều thào

- Chạy... đi...

- Bọn tôi cần 2 người bạn của mình và tôi đang nói lịch sự. Tôi nghĩ tôi biết dùng cây gậy bóng chày này đấy.

- Nói lịch sự cơ à?_ Tên Gabe buông Charlie ra đứng dậy liếm môi - Cô em sao? Có cần anh làm cho cô em một nhát không? Đáng lẽ anh nên giết lũ này 1 cách nhanh chóng rồi.

- Giết?

Audrey khẽ nhếch mép, cầm cây gậy bóng chày đặt lên vai. Em nhớ đến hắn, em đã chứng kiến quá nhiều cái chết và cách tên này ra ray quả là một tên nghiệp dư hèn hạ.

- Làm thử cho tôi xem nào!_ Em thách thức - Giết người ấy!

Bentley và Harry trợn mắt nhưng im lặng vì đã hiểu kế hoạch của bọn họ.

- Mày thách tao sao?_ Gabe nói, cầm con dao lên

- Làm đi, giết đi! Giết sạch đi! Giết đi để thấy máu màu đỏ thấm xuống đẹp đến mức nào!

- Gabe, con này nó bị điên rồi!_ 1 tên đi theo tên bắt nạt khều khều Gabe

Gabe có một chút hoảng sợ bởi vì khi nhìn thấy ánh mắt và giọng nói đe dọa đã làm tên đó suýt chút lung lay. Một luồng khí lạnh lẽo bao quanh đám người kèm thêm mùi máu tanh. Bỗng dưng cả cơ thể không thể cử động, chân không ngừng run rẩy khi thấy em nhoẻn miệng cười.

- Chuyện gì vậy? Gabe!_ Tên đi theo Gabe hét lớn

Audrey từ từ bước đến bởi vì tên đó chỉ chú ý đến em mà không quan tâm đến hai người bên cạnh

Gabe hoàn hồn lại nắm lấy tóc Charlie, kề dao vào cổ cậu ta

- Nếu mày dám thách tao thì tao sẽ làm!

Bentley và Harry xông ra từ hai bên nắm lấy tay Gabe, em đưa cao cây gậy bóng chày lên và đập vào đầu tên ác độc đó làm tên đó ngã xuống đất

- Mày!!!

Dù miệng và mũi không ngừng túa máu nhưng tên đó vẫn còn sức hét lên

- Mày hay lắm! Tao nhớ mặt mày rồi con đ*!

- Hãy nhớ rằng, tao là thần chết và để cho mày hiểu nỗi đau của những kẻ bị mày bắt nạt là đau như thế nào!

Audrey vươn cây gậy bóng chày lên tựa như thần chết vươn cây lưỡi hái của mình, đánh thêm cú nữa làm tên Gabe gục xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Em cầm cây gậy lên, nhìn về phía hai tên thuộc hạ đã hành hạ Vincent như thế nào

- Con khốn!

Có 1 tên định tấn công em nhưng Bentley giữa hắn lại đằng sau, Audrey dùng gậy đập vào bụng tên đó làm tên đó ngã khuỵu không còn sức kháng cự.

- Đúng là lũ hèn nhát! Cảm ơn cậu, Bentley!_ Audrey vuốt mấy cọng tóc rơi lòa xòa lên

- Còn 1 tên nữa!_ Harry chỉ về phía đằng sau

Tên còn lại khi nhìn thấy 2 người bạn mình bị thương liền run rẩy, co giò bỏ chạy.

Em nhìn thấy cảnh đó liền ném cây gậy xuống đất, việc lúc nãy em làm suýt nữa đánh thức con quỷ dữ đang ngủ yên trong em.

Audrey chạy đến đỡ lấy Charlie, muốn chắc chắn rằng cậu ta vẫn ổn.

- Cậu không sao chứ?

- Không... không... sao...

Charlie nói xong liền bất tỉnh trong vòng tay của em. Trong màn đêm đó, Charlie cũng nhìn thấy được ảo ảnh của em lúc lớn, dù xinh đẹp nhưng bàn tay lại nhuốm máu.

...

- Cậu nghĩ cậu ta có chết không?

- Harry, cậu ta chỉ bị bầm và bất tỉnh nhân sự mà thôi!

- Cái bà bác sĩ lúc nãy băng bó chặt quá!_ Vincent càm ràm đưa bàn tay bị bong gân được băng bó cẩn thận lên - Mình thề ba mẹ sẽ giết mình mất nếu thấy cái tay này!

- Họ sẽ giết cậu thôi! Như nhau!

Charlie từ từ mở mắt, đầu không ngừng xoay vòng vòng và em là người đầu tiên phát hiện cậu đã tỉnh.

- Cậu ổn chứ?_ Audrey đỡ Charlie ngồi dậy

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Charlie chỉ bị chấn động một chút và được những người bạn mình kêu giúp kịp thời đến bệnh viện gần đó. Cậu đặt tay lên trán, nơi có băng màu trắng hình chữ nhật dán trên trán mình.

- Audrey đã cứu cậu đấy! Cậu ấy dùng cây gậy bóng chày đánh bầm dập tên Gabe!_ Harry nhanh nhảu nói

Charlie ngước về phía em, nơi chiếc áo của em dính đầy máu của cậu. Điều duy nhất cậu nhớ là cậu đã ngất trong vòng tay em.

- Sao cậu lại giúp bọn mình? Đáng lẽ cậu nên bỏ mặc bọn mình thì hơn!

Audrey ngẩng ra, cả 3 người kia cũng vậy.

- Bởi vì cậu là bạn mình, các cậu đã chấp nhận mình là 1 người bạn trong nhóm mà. Bạn bè đâu thể bỏ nhau trong lúc hoạn nạn, phải không?

- Ít nhất cậu nên nói cảm ơn chứ, Charlie! Xin lỗi, cậu ấy hơi vô ý! Cảm ơn cậu vì đã cứu bọn mình. _ Vincent nói thay lại cho người bạn ích kỷ của mình

- Mình chưa bao giờ nghĩ cậu tốt bụng để giúp bọn mình Audrey. Cậu có thể để mặc mình!_ Charlie quát - Và đừng cố làm thân với bọn mình quá, mình chưa bao giờ coi cậu là bạn!

Cách Charlie đối xử với em xa cách bởi vì cậu đã nhìn thấy em đã ra tay tàn nhẫn đến mức nào khi đánh tên Gabe như vậy, lại còn nhìn thấy em đứng trước cửa nhà 101 trước khi án mạng xảy ra và vụ em xuất hiện giữa khu rừng hoang vắng một mình. Nếu là người khác, họ cũng không thể tin cô gái này được!

Audrey cảm thấy như có lưỡi dao đâm xuyên qua tim em. Hắn đã nói đúng, bây giờ em mới biết rằng hắn đã đúng! Dù mình có cố gắng giúp họ, điều nhận lại chỉ là sự... tổn thương.

- Nếu mình làm phiền cậu thì mình xin lỗi. Mình nên đi!

Audrey quay người lại bước đi ra ngoài. Đúng là thế giới bên ngoài quá ác độc, khi bạn đã giúp họ, điều bạn nhận chỉ là lời tổn thương.

- Charlie! Cậu đang làm cái quái gì vậy?_ Vincent đi đến nắm lấy cổ áo cậu - Cô ấy vừa cứu cậu và cả mình đấy! Vậy mà không có một lời cảm ơn, lại nói rằng cậu ấy chỉ lợi dụng chúng ta? Mình đã nhìn lầm cậu rồi!

- Vincent, cậu ta không như cậu nghĩ đâu!

- Mình mặc kệ cậu nghĩ gì, mình không muốn nghe! Cậu nên đi xin lỗi cậu ấy đi! Nếu không, cậu cũng đâu tin tưởng mình đâu, chúng ta ngưng làm bạn đi để cậu biết rằng 1 mình là đau đớn như thế nào!

Vincent đã chấp nhận rũ bỏ tình bạn từ lúc bắt đầu thuở bé của họ, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng bệnh.

- Lời Vincent là đúng đấy, Charles! Tại sao cậu lại nói nặng với Audrey?_ Harry hiện giờ là người tỉnh táo nhất để hỏi lý do

- Bởi vì mình đã nhìn thấy thứ các cậu không nhìn thấy! Lần đầu chúng ta gặp Audrey là trước ngôi nhà 101, khi tụi mình rời đi, mình nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ trắng và đứng nói chuyện với cậu ta và cuối cùng lại có án mạng ở đó. Lần thứ 2 tụi mình gặp, là ở một khu rừng hoang vắng, theo mình biết là không có ngôi nhà nào gần đấy cả! Cô ấy rất bí ẩn đấy! Linh cảm mình nói không được đến gần cô ấy!

- Đó không có ý nghĩa gì cả, Charlie!_ Bentley nói - Cậu chỉ là đang tự suy diễn một người tốt đã cố cứu sống cậu!!

- Mình sẽ tìm bằng chứng cho bằng được là lời mình đã đúng! 2 cậu phải tin mình!

Bentley và Harry nhìn nhau tỏ ra cực kỳ khó xử. Bởi vì trong hai người bạn của họ, ai đã đúng, ai đã sai?

...

- Này Audrey!_ Vincent đuổi theo em gọi em từ phía xa

Em quay đầu lại thì Vincent thở hổn hển, đặt tay lên vai em cố gắng lấy lại hơi

- Mình xin lỗi về cách hành xử của Charlie. Cậu ấy là 1 người bạn tốt, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại thay đổi.

- Không sao đâu, cũng là lỗi do mình mà.

Vincent lôi ra mảnh giấy trắng, trên đó có 10 con số và dòng chữ "Số của Vincent"

- Mình nghĩ rằng cậu vừa mới chuyển đến nên không có bạn, cậu có thể liên lạc với mình!

Audrey nhận lấy, trong lòng có một chút vui sướng vì đây là lần đầu tiên em được người ta cho số điện thoại.

- Cảm ơn cậu, mình sẽ trân trọng... à không, gọi!

Mặt Vincent đỏ ửng lên ngượng ngùng khi được một cô gái xinh đẹp nói như vậy. Vincent cuối cùng mới có cảm giác "cảm nắng" một cô gái là như thế nào. Lại là một cô gái xinh đẹp nữa chứ!

...

Audrey trở về ngôi nhà nằm sâu trong rừng, một ngôi nhà cô đơn, hiu quạnh như chính chủ nhân của nó. Em mở cửa ra thì ngửi thấy cái mùi rất khó chịu làm em nhíu mày, đi về phía nhà bếp thì nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Có xác người nằm trên bàn ăn, đầu bị lìa khỏi cổ. Em phải cố gắng lắm không để mình bật lên tiếng kêu, tay đặt lên miệng hốt hoảng.

- Em đã về rồi sao, cô bướm bé nhỏ?

Cả người hắn dính đầy máu của nạn nhân, mặt nạ dính vài giọt máu li ti ngẩng đầu phát hiện em đã trở về. Hắn phát hiện chiếc áo của em dính máu và khuôn mặt u buồn hơn thường lệ.

- Ngài đang làm gì vậy?

- Ta sẽ lau sạch nó mà! Chỉ là 1 cuộc thí nghiệm nhỏ mà thôi!

Audrey cố gắng tự trấn an mình, khuôn mặt lạnh lùng lướt qua hắn, mở tủ lạnh ra định lấy nước uống nhưng nhìn thấy cái đầu trong đó làm em lập tức đóng tủ lạnh lại.

- Có cái đầu trong tủ lạnh...

- À, để đó đi! Ta sẽ dọn dẹp nó sạch sẽ thôi!

Audrey rũ rượi ngồi xuống cái ghế gần đó, tay ôm đầu không màng quan tâm có xác người trước mặt mình.

- Em buồn sao?

Em vẫn không đáp

- Thế giới bên ngoài đã đối xử với em như thế nào?

Audrey dựa vào ghế, đặt tay lên phía sau ngẩng đầu về phía hắn.

- Ngài đã đúng! Nó rất tệ!

Hắn không hỏi em lý do vì sao áo em lại dính máu mà lại hỏi em thế giới bên ngoài đã đối xử một người con gái mà hắn xem như thiên thần lại tàn nhẫn đến mức nào. Hắn hiểu em, hắn rất hiểu em và hắn biết em sẽ không làm gì trái với lời hắn như giết người.

Audrey lơ đãng đứng dậy đi về phía hắn, vội ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt áp vào lòng ngực hắn, nước mắt không ngừng chảy ra. Em chỉ là một cô gái 12 tuổi đầy nhạy cảm, không mạnh mẽ như mình vốn nghĩ. Cuối cùng em mới hiểu rõ, chỉ có hắn là mới đối xử tốt với em.

- Em ghét cái thế giới bên ngoài! Có lẽ em nên nghe lời ngài sớm hơn!

- Suỵt... Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô bướm bé nhỏ! Đừng rơi nước mắt vì nó! Ta đã bảo em còn nhiều nỗi đau phải chịu mà!

Có chúa chứng giám, đây là lần đầu tiên hắn dỗ dành một người một cách dịu dàng như thế này.

- Ta vẫn ở đây, bên cạnh em.

Tình cảnh này thật lạ lùng. Một người đàn ông với bàn tay nhuốm máu, trước xác người bị lìa đầu khỏi cổ cố gắng an ủi một cô bé 12 tuổi và em, chỉ khi trong vòng tay hắn, em mới tìm được bình yên.