Blue Butterfly

Chương 18: Dating

Audrey cầm lấy chiếc áo khỏi thau đồ sau khi cố gắng giặt sạch vết máu trên áo. Sau khi thấy nó đã sạch hết vết máu, em nhìn sang chiếc quần đã mặc hôm trước đó, một mảnh giấy màu trắng rơi ra làm em nhặt lấy.

" Số điện thoại của Vincent"

Audrey nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh, chắc rằng hắn không tự tiện xông vào đây, ngồi xuống bồn tắm ngắm từng nét chữ của Vincent. Cậu ấy quả thật là một con người tốt bụng.

Em đặt mảnh giấy lên ngực, nhớ về lời nói của Charlie. Tại sao cậu ấy lại nói rằng "chúng ta chưa bao giờ là bạn!". Định nghĩa của cậu ấy về bạn bè là gì?

Audrey rời khỏi bồn tắm, đúng lúc hắn lại ngang nhiên mở cửa không một chút lúng túng làm em nhét mảnh giấy vào túi quần.

- Ngài nên học cách gõ cửa đấy!_ Em cằn nhằn

- Đây là nhà của ta và là quyền của ta!_ Hắn bình thản trả lời

Hắn chưa bao giờ biết đến sự riêng tư của người khác là gì. Đúng là hắn nên sống một mình thì tốt hơn.

Em cầm thau đồ lên bước ra ngoài thì hắn giữ vai em lại, cho tay vào túi em và lôi mảnh giấy ra lắc lư trên không trung.

- Đây là gì đây, Audrey?

- Trả lại cho em! Đó là của em!

Audrey đánh rơi thau đồ, cố gắng với lấy mảnh giấy từ tay hắn nhưng hắn quá cao làm em phải chật vật mãi

- Là số điện thoại sao?

- Từ một người bạn của em!

- Ta tưởng ta là người bạn duy nhất của em?

Hắn trả lại mảnh giấy cho em, Audrey trừng mắt hắn đầy tức giận. Đúng là em chưa bao giờ tức giận hơn lúc này

- Em đã thay đổi..._ Hắn nói, điều đó làm em chợt nhận ra tính cách mình đã trở nên nông nổi và khó tính

Audrey không đáp, nhặt lấy thau đồ bỏ ra ngoài sân.

- Ngài ấy là đồ ngốc! Đồ ngốc!

Em thầm mắng hắn khi đang phơi đồ của mình lên, rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ, quay đầu nhìn về phía ngôi mộ hiện đang mọc cỏ dại um tùm lấm tấm vài bông hoa cúc dại trắng. Khu mộ chôn chị của Jacob (thật sự đến giờ em vẫn không biết tên chị ấy là gì nhưng em biết chị ấy không phải nạn nhân duy nhất được chôn ở đây).

Em vốn biết rằng, mình không thể thoát khỏi tay hắn. Hắn lo sợ điều gì chứ? Người đó phải là em mới đúng.

Audrey nằm dài xuống bãi cỏ, thưởng thức không khí trong lành buổi sáng, tay đưa lên trời như muốn nắm lấy đám mây màu trắng trôi lơ lửng vô định như tâm trạng của em. Điều đó kết thúc khi thân hình đồ sộ của hắn che mất quang cảnh bầu trời đẹp đẽ đó.

- Ngài che hết ánh nắng của em rồi!_ Em khó chịu lên tiếng liền nhanh chóng ngồi dậy - Rồi, ngài có chuyện gì không?

- Ta muốn em cùng đi ra ngoài với ta!_ Ngài đề nghị làm em sửng sốt

- Có lý do gì sao?

Thật sự bây giờ em không muốn nhìn thấy hắn hay lẽo đẽo đi theo hắn như cục kẹo cao su dính trên giày của người đi đường vô ý thức.

- Hãy nghĩ đó là buổi hẹn hò đi!

Nói xong, ngài bỏ đi vào nhà làm em ngẩn ra một chút. Hẹn hò? Theo như được đọc trên sách và xem trên tivi, có phải hẹn hò là giữa 2 người yêu nhau cùng nhau đi chơi, uống nước ở đâu phải không?

Hai người yêu nhau sao? Người yêu? Người tình? Bạn gái?

Audrey chợt giật nảy mình. Hắn vừa hỏi em đi hẹn hò với hắn như 2 người yêu nhau? Em có nghe nhầm không?

Khuôn mặt em hiện giờ đỏ ửng hơn cả quả cà chua, tim không ngừng đập thình thịch như không thể tin những gì mới vừa xảy ra.

Em nhanh chóng đứng lên chạy vào nhà đuổi theo hắn, từ tâm trạng chán ghét chuyển sang hưng phấn tột cùng.

...

- Chúng ta đi đâu thế?_ Em không ngừng hỏi từ khi cả 2 người ngồi trên xe

- Em sẽ biết thôi!_ Ngài đáp

Audrey lấy mắt kính mát màu đen mua được với giá rẻ ở hội chợ đeo lên, kéo chiếc gương ở trên đầu bên ghế phụ xuống. Xem mình đeo kính như thế nào, có đẹp không? Có hoàn hảo cho buổi hẹn hôm nay với hắn không?

- Em đang làm gì thế?_ Hắn hỏi

- Em đang làm đẹp để hẹn hò với ngài!

- Con nít không nên làm đẹp sớm!_ Hắn vừa nói, vừa đẩy chiếc kính lên không cho em soi gương nữa

- Tại sao ngài rủ em đi hẹn hò mà lại không cho em làm đẹp? Em không phải trẻ con nữa. Hẹn hò là dành cho cặp tình nhân mà, nghĩa là em đã là người lớn.

- Đừng đánh đồng ý của ta như vậy chứ!

- Vậy đây có phải lúc em nói " Em yêu Ngài" không?

Hắn suýt nữa lệch tay lái gây ra tai nạn bởi câu nói của em, quay sang thấy em mỉm cười một cách vô tội và đầy hồn nhiên.

Hôm nay Audrey mặc chiếc áo croptop vằn màu xám để lộ vòng eo thon gọn, em còn mặc thên chiếc áo khoác màu xám bên ngoài. Mái tóc vàng xõa xuống tỏa sáng dưới ánh nắng trên đường. Em mặc chiếc quần ngắn hiện ra bàn chân trắng nõn đầy quyến rũ. Một phong cách của riêng em không lẫn lộn với ai khác. Nó như thể hiện được hết tính cách ưa tự do và nổi loạn ở độ tuổi của em. Điều đó quyến rũ lấy hắn, hắn đang thèm khát em.

Phía hắn, hắn chỉ đơn giản là chiếc áo thun màu trắng ôm trọn thân thể lực lưỡng. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo da màu đen và chiếc quần màu đen dài. Khuôn mặt lúc nào cũng đeo cái mặt nạ màu trắng không bao giờ để lộ khuôn mặt mình ra.

Em không biết khuôn mặt hắn trông như thế nào, nhưng cũng không phải là điều mà em bận tâm. Em vẫn chưa muốn chết.

Quả nhiên trang phục cả 2 người chẳng giống như là đi hẹn hò một chút nào, cả bầu không khí lãng mạn cũng không có.

Nghe đến từ phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn đầy khó chịu của em làm hắn nghĩ đã hiểu lầm em là một cô gái ngây thơ rồi.

- Ngài không định nói gì sao? EM. YÊU. NGÀI._ Em cố ý nhấn mạnh 3 chữ đó, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn

- Yêu là từ mà em không thể tự tiện nói ra đâu!

- Ngài cứ yên tâm đi! Ngoài ngài ra, em sẽ không nói yêu ai đâu! Em đã hứa sẽ làm vợ ngài mà!

Audrey vô tư nói, lấy tấm bản đồ đặt trước mặt mở ra xem nghiên cứu đường đi mà không hề biết suy nghĩ của người ngồi bên cạnh em.

Hắn không nghĩ rằng khi cứu cô bướm bé nhỏ này lại có thể thay đổi cuộc đời hắn như vậy. Lần đầu gặp nhau, em chỉ là một cô bé 10 tuổi với đôi mắt xanh hơn nước biển Thái Bình Dương ám ảnh, sợ sệt, bị thương, không biết chữ và hy vọng sẽ được trả thù. Còn bây giờ, em là một cô gái thông minh, ngang ngược và hỗn xược. Em đã thay đổi, và hắn thấy sự thay đổi này đã từ từ vấy bẩn tâm hồn của em.

Cô gái nhỏ này vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù. Em biết chờ đợi thời cơ, lên kế hoạch lợi dụng để thực hiện ý đồ của mình. Dã tâm ngày càng lớn trong thân hình của cô gái nhỏ xíu này.

Cuối cùng, hắn dừng xe ở một chốn đồng hiu mông quạnh giữa trời trưa, không có xe hay bóng người nào. Cũng chẳng có nhà, cột điện hay gì cả làm em khó hiểu.

Hắn và em mở cửa bước ra khỏi xe, tiến về phía sau cốp xe và mở nó ra.

- Xác người sao?_ Em nhàn nhạt khoanh tay lại chú ý đến vật thể trong cốp xe - Buổi hẹn hò của chúng ta mục đích là đi phi tang xác người sao? Bởi vậy ngài không muốn em làm đẹp?

- Ta không hy vọng em sẽ vui đâu.

- Nếu có buổi hẹn hò thứ 2, em muốn có bữa tối với nến thay vì đi phi tang xác người.

Đây là xác mà hôm qua em đã thấy nó nằm trên bàn.

Em giúp hắn đỡ xác ra khỏi xe, mùi tử thi bốc lên làm em nhíu mày lại cố gắng nín thở. Em cùng hắn đào một chiếc hố sâu cỡ 2m rồi đặt xác vào đó, lấp lại như thể đó là công việc thường ngày.

- Em ghét ngài!_ Audrey nói, tựa vào xe oto

Hắn cất chiếc xẻng vào cốp, đóng nó lại từ tốn đi về phía cô bướm nhỏ đầy tức giận.

- Buổi hẹn hò không như em đã từng tưởng tượng thấy sao?

- Em hy vọng rằng trong tương lai có con, nó sẽ không hỏi buổi hẹn hò đầu tiên của mẹ nó như thế nào! Em không biết trả lời nó đâu!

Đó là một tương lai xa, và cậu bé ấy cũng sẽ câu hỏi như vậy. Nhưng đó là tương lai mà, ai biết nó sẽ điên rồ như thế nào chứ?

- Đó là buổi hẹn hò mà ta mơ ước được như vậy đấy. Phi tang xác, lắng nghe trách móc,...

Lời của hắn bất ngờ bị ngắt bởi em. Audrey liền nhảy lên người hắn ,ôm lấy cổ hắn và hôn lên môi hắn. Một nụ hôn trong lúc hẹn hò, một nụ hôn đầu ở chốn hiu quạnh từ em đến một người đàn ông xấu xa đồng thời là kẻ sát nhân này.

- Và hôn nhau phải không?_ Em hoàn thành nốt lời cuối của hắn

- Cô bướm nhỏ của ta...

Em nở một nụ cười mỉm, đối với hắn đó là khoảnh khắc cảm thấy em đẹp nhất và cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời hắn trong những năm tháng lạnh lẽo với bàn tay nhuốm máu người.

Em nhớ trong tác phẩm Lolita, cô nàng Lo đã nói với Humbert rằng "Em đã từng là bông hoa cúc dại đầy thuần khiết nhưng hãy xem ngài đã làm gì em đây"