Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 7

16.

Tộc người Cao Ly bọn họ uống rượu suốt mấy đêm liền, bây giờ chắc cũng đã vào đầu tháng mười một, gió bắc thổi vào mang theo hơi lạnh, thỉnh thoảng còn mang theo tuyết. Những tộc nhân phía bắc đã quá quen với việc uống rượu giữ ấm khi vào đông, tửu lượng của Bùi Diệu cao như thế cũng nhờ vào việc đấy.

Rượu chỉ mới uống được chưa quá ba chén, mọi người đều đắm chìm trong mùi men, bước chân loạng choạng, ả kĩ nữ lần trước bị ta tạt rượu lần này lại tạt rượu ngược vào người ta.

Ta ngẩng mặt nhìn cô ả, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của ả, còn cái bộ dạng giả tạo bước tới lấy khăn tay lau cho ta, nhưng khi cúi đầu xuống, vẻ mặt của ả khiến ta lạnh cả người. Ta định lấy tay lau đi vết rượu trước ngực, nhưng bị ả cầm tay chặn lại.

Đôi mắt của Uyên Nam Đôn dần dần mở ra, nói: “Đem y phục của ả đàn bà này lột sạch cho ta.”

Ta cảm thấy mọi chuyện đã bị lộ, bèn dùng tay xé hết đống bản đồ giấu trong ngực, sau đó bỏ vào miệng nuốt trọng lấy. Thái độ ta như thế khiến cho đám người đó cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, bọn chúng xúm lại bổ nhàu về phía ta, còn ta chỉ biết dùng hơi sức gắng gượng nuốt lấy đống giấy vụn còn nghẹn trong họng, đợi đến lúc bọn chúng áp chế được ta, thì đám giấy nát đó cũng đã chui hết xuống bụng cả rồi.

Bùi Diệu lúc này mới đứng dậy, chậm rãi bước về phía ta.

Ánh mắt của Uyên Nam Đôn chỉa về hắn đầy rẫy sự hoài nghi.

Bùi Diệu lấy tay hất cằm ta lên, hỏi: “Ngươi là do kẻ nào phái đến?”

Ta cười: “Liên quan gì đến ngươi?”

Hắn giáng cho ta một bạt tay khiến đầu óc chao đảo, gương mặt hắn lạnh lùng mắng ta: “Đúng là sói không thuần dẫn vào nhà cắn chủ.”

Ta bị hắn tát đau đớn, tuy biết rõ chỉ là màn kịch, nhưng trong lòng khó tránh nảy sinh oán niệm, ta quay người nhìn hắn, ánh mắt khó tránh tuyệt vọng: “Sói mà thuần được thì đã gọi là chó rồi! Ta rõ ràng là một con người dựa vào cái gì mà phải làm chó gặm xương dưới chân ngươi, ta khinh!”

Uyên Nam Đô tuy đối với Bùi Diệu còn cảnh giác, nhưng lại không vội tỏ rõ thái độ, hắn chỉ nói: “Hạ Duyên, tránh ra, chúng ta lục soát trên người ả ta có lẽ vẫn còn thứ thú vị khác.”

Bùi Diệu nắm lấy cổ áo ta, sau đó giật mạnh kéo ta ra khỏi hai tên nô lệ đang ghì chặt, hắn lạnh lùng nói: “Đàn bà của A Sử Na Hạ Duyên ta, kẻ nào dám đụng, người của ta, ta tự soát.”

Bọn chúng chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng một tay quét sạch đồ ngon rượu ngọt trên bàn, sau đó bất ngờ áp chế ta xuống, hắn vung tay kéo thắt lưng ta ra, sau đó lột sạch lớp y phục ngoài.

Ta la lên thảm thiết, gắng sức thoát ra, ta thậm chí còn vung chân muốn đạp hắn ra ngoài: “Tên cẩu Đột Quyết, cút ra! Ai là đàn bà của ngươi chứ! Phu quân của ta là anh hùng, ngươi là loại phế phẩm gì, ngươi xứng sao!”

Bùi Diệu ghì chặt lấy cơ thể ta khiến ta không thể kháng cự, thứ cảm giác đau đớn thể xác cũng vì thế mà kéo tới, hắn lạnh lùng nói: “Phu quân? Châu Nhi vẫn còn phu quân sao? Lẽ nào hắn là người đã phái nàng tới, hắn đã đành lòng dùng thân xác của nàng để đổi lại tình báo, tên súc sinh như thế, nàng còn xem hắn làm phu quân sao hả, ả tiện nhân!”

Ta không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì nữa, trong lòng ta cảm thấy rất đắng, nước mắt cứ tuôn không ngừng một bên khoé mắt, ta dừng chút sức lực yếu ớt hét lớn: “Chàng ấy không có! Mọi chuyện đều do ta cam tâm tình nguyện! Ngươi là thứ phế phẩm gì mà dám nói chàng không xứng với ta! Ta sống là người của chàng, chết cũng phải là ma của chàng, cho dù ngươi có nhục mạ ta thêm nữa, trong lòng ta vẫn chỉ có mình chàng!”

“Được, ta hôm nay phải cho nàng xem cho rõ ai mới thực sự là phu quân của nàng!”

Bùi Diệu giữ chặt lấy hai chân của ta, sau đó đó đưa tay vào bên trong.

Ta “a” lên một tiếng thảm khốc, dùng tay nhanh chóng che đi phần dưới.

Ngay khoảnh khắc ấy ta đã thật sự cảm nhận được sự sợ hãi xâm chiếm lí trí. Hắn có còn là Bùi Diệu của ta không? Hắn đang làm gì vậy, rốt cuộc hắn còn muốn thế nào nữa? Đây còn là màn kịch nữa à?

Nếu như đây thật sự là hắn, nếu như thật sự….

Ngày tháng sau này ta phải đối mặt thế nào với hắn?

Ta khủng hoảng nhìn xung quanh, nhưng những gì ta nhìn thấy lại là gương mặt tràn đầy dục vọng pha lẫn cái nồng của men rượu hoà trong không khí. Một đôi tay chậm rãi chìa về phía ta, miệng của tên đó còn hét lên: “Nào, để anh em giúp ngươi một tay.”

Ta hét lên thảm thiết như một con lợn sắp vào lò mổ, ta gắng sức đạp mấy tên Cao Ly ra ngoài, nhưng ta càng vùng vẫy bọn chúng càng cười lớn. Ngay sau đó bỗng dưng có một tia pháo bắn xuyên qua trần nhà, sau đó dường như chạm tới sao trời bùng nổ rực rỡ trong màn đêm.

Thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến nỗi ta nhìn rõ mồn một biểu cảm của từng tên súc sinh đó, ta còn nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh của con dao thắt trên lưng Bùi Diệu, sau cùng đó chính là dáng vẻ của bọn súc sinh đó dần dần gục ngã.

Ta vừa lấy lại chút bình tĩnh, gắng sức vực dậy, trốn vào một góc, còn Bùi Diệu rút dao ra đối dầu với đám thị vệ của Uyên Nam Đôn.

Tên đó khí thế cũng không hề thua kém Bùi Diệu, quả thật không dễ dàng chế ngự. Bùi Diệu bỗng dưng cất lời: “Chủ soái đã thân vong, sao còn cố chấp liều một phen sống chết!”

Tên thị vệ này chính là thứ đệ của Uyên Nam Đôn, ta nhìn thấy hắn cứ tưởng là một kẻ tầm thường nhưng không ngờ võ công lại cao cường đến thế.

Ánh mắt của hắn rướm lệ: “Mẫu thân của ta cùng với công chúa đều đang nằm trong tay chúng, ta không còn đường lui nữa.”

Bùi Diệu chỉ dùng một con dao đã ép hắn vào tường, trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải là đối thủ của ta. Nhưng ta cảm thán võ công cùng với dũng khí của ngươi, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi chịu quy hàng Đại Đường, ta có thể cam đoan bảo toàn tính mạng mẫu thân ngươi và công chúa. Ngươi cũng có thể thoát khỏi thân phận tiện tịch, hơn nữa nếu như ngươi còn lập được chiến công, mẫu thân ngươi còn được thăng làm cáo mệnh phu nhân, cưới được công chúa cũng không phải là chuyện không thể.”

Ánh mắt của hắn có chút dao động: “Ta…ta không tin. Ta xuất thân từ tộc Cao Ly, vốn dĩ mang tiện tịch từ lúc sinh ra sao có thể…”

Bùi Diệu phì cười: “Đại Đường ta, tộc nhân Đột Quyết còn có thể lấy công chúa, còn có thể thuận lợi thăng quan tiến chức, lập thừa tướng, cho dù là người của Tân La, Nguỵ Quốc cũng có thể thăng quan trong triều. Vậy tại sao một tộc nhân Cao Ly lại không thể chứ?”

Hắn có chút bối rối: “Nhưng ngươi…ngươi đã giết chết huynh trưởng…”

Bùi Diệu hỏi hắn: “Hắn từng xem ngươi là huynh đệ chưa?”

Nước mắt của tên người Cao Ly rơi giàn giụa, hai mắt nhắm chặt lại, dần dần từ bỏ kháng cự, buông đao xuống.

Bùi Diệu lại hất cằm lên: “Mau nhặt đao lên, lát nữa nó còn phải găm vào người ta nữa.”

Tên đó hai mắt tròn xoe kinh ngạc: “Ý ngươi là gì?”

Bùi Diệu cong môi nở nụ cười ẩn ý: “Trong quân có thám tử đột nhập, hơn nữa còn giết chết huynh trưởng của ngươi Uyên Nam Đôn. Ngươi phải vào vai anh hùng bắt được cường địch, sau đó áp giả hắn vào thành Bình Nhưỡng.”

Sắc mặt tên người Cao Ly mỗi lúc phức tạp: “Ngươi tin ta?”

Bùi Diệu chắc như đinh đóng cột: “Tin.”

Hắn ta vốn dĩ là nô lệ Cao Ly, hắn trước giờ chỉ biết cúi đầu nhận mệnh, chưa từng có một ngày cảm nhận được sự tin tưởng. Vì thế vừa nghe được câu nói này, ánh mắt hắn như phát sáng.

Lúc này bên ngoài bỗng xông vào hai kẻ lạ mặt, là tộc nhân Đột Quyết giả dạng, bọn chúng chính là thị vệ của Bùi Diệu. Bùi Diệu kéo tay ta, còn phủi sạch cát bụi trên tóc, nói: “Kế hoạch thay đổi, Châu Nhi, nàng đi trước đi, ta sẽ gặp lại nàng sau.”

Ta gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống: “Chàng nhất định phải trở về.”

Một lát sau đó, Bùi Diệu trút một hơi dài, ánh đao như rồng, vụt qua trước mặt mấy ả kĩ nữ khiến bọn chúng run bần bật.

Bên ngoài xuất hiện bóng người, tên người Cao Ly giáng một đao vào vai Bùi Diệu, hai người bước ra ngoài lều còn ta được hai thị vệ trốn ra theo một lối khác.

Vừa mới chạy đi không xa, đám quan binh đã ùn ùn kéo đến.

17.

Một tên thị vệ kéo ta ra phía sau che chắn, còn một tên khác thì nối đuôi theo, sau đó chúng ta mau chóng rời khỏi, nhưng bất ngờ phía trước lại xuất hiện một đội binh Cao Ly.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng từ xa truyền lại tiếng huýt sáo, đó chính là Bùi Diệu, hắn đứng hiên ngang trên mái lều cao nhất trong doanh trại. Không những thế ta còn nhìn trên tay hắn còn vác theo một thứ. Chính là đầu của Uyên Nam Đôn.

Phía sau bỗng xuất hiện thấp thoáng bóng dáng của một kẻ khác, hắn rất nhanh đã trèo lên chỗ Bùi Diệu, bọn họ giả vờ nổ ra một trận chiến nảy lửa, chiến suốt ba trăm hiệp. Cuối cùng Bùi Diệu cũng gục bởi một nhát đao bổ vào vai.

Thừa cơ bọn vệ binh còn chú ý vào trận chiến, hai tên thị vệ nắm tay ta xông thẳng về phía trước, đao kẻ ra một đường máu, bọn họ đưa ta nhảy lên ngựa, sau đó phi thẳng về phía trước mà chẳng hề nghoảnh đầu nhìn lại.

Theo kế hoạch lúc trước, sau khi rời khỏi doanh trại, nhất định sẽ có người đến viện trợ chúng ta. Thế nên ta đã phát ra tín hiệu, nhưng khi vừa đến điểm hẹn thì lại không thấy bóng người.

Truy binh đuổi tới.

Bọn ta cũng hết cách chỉ còn biết tiến về phía trước vô định, chạy tới bờ biển chúng ta cướp được một chiếc thuyền đánh cá, vội vàng rời khỏi cảng, kẻ địch thấy thế bèn dùng tên bắn mấy phát liền muốn truy cùng giết tận nhưng khi nhìn về đằng xa lại thấy từ hướng doanh trại bốc lên một làn khói đen nghi ngút chạm trời.

Bọn chúng không truy đuổi ta nữa, chỉ đành quay trở về doanh trại.

Con thuyền nhỏ này đã không thể cập bờ chỉ còn cách theo dòng lui xuống phía nam, bọn ta muốn hội họp cùng với hải quân, nhưng có vẻ không khả quan mấy, mười mấy ngày liền lênh đênh trên biển, dựa vào cá mà ăn, nước đun trong vỏ sò theo cách của ta ngày trước mà uống.

Tuy nói rằng đã chạy thoát, nhưng đêm hôm ấy dư vị gió lạnh máu tanh, khói lửa cùng trời, nỗi sợ hãi tột cùng Bùi Diệu gây ra cho ta, vô số bàn tay bẩn thỉu chạm vào thân thể, chúng móc nối với nhau tạo thành cơn ác mộng kinh hoàng, kéo dài triền miên, khiến cho đêm tối trên biển càng lạnh lẽo cũng khiến cho ta không có cách nào chợp mắt.

Nhưng cơ thể mệt lừ này khiến ta bất giác thiếp đi lúc nào chẳng hay, ta lại mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng ta nhìn thấy một toà thành, bên ngoài rú lên tiếng thét dũng khí rung động cả đất trời, bên trong thành đội quân nghiêm chỉnh vào hàng chờ đợi, nhưng ta lại nhìn thấy có một người mang quân kì của Đại Đường ta treo trên đỉnh thành.

Ta lại nhìn thấy Bùi Diệu, hắn đang cầm đao chặt đầu một người.

Tiếng hét vang lên rung cả mặt đất, ta xông về phía Bùi Diệu, nhưng giây phút ta suýt chút có thể chạm được vào hắn dường như thuyền va vào bờ khiến ta bất ngờ tỉnh giấc

Giữa lúc mơ hồ lúc tỉnh lúc mê, ta dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn về phía ta. Nhưng ánh mắt lại vô cùng xa lạ cùng với thứ biểu cảm lạnh lùng như băng.

Ta vội đưa tay ra, mơ hồ nhìn bàn tay run rẩy của mình rồi buông lỏng xuống.

Lúc ta thức giấc bình minh cũng đã lên, biển xanh đắm chìm dưới ánh nắng vàng lung linh, sóng nhấp nhô vỗ từng đợt vào bờ, một vài chú chim biển bay ghé qua, cắt ngang bầu trời.

Hai tên thị vệ bảo chúng ta có lẽ đã thoát khỏi bọn truy binh, có thể cập bến được rồi.

Cuối cùng ta cũng được vào bờ, chúng ta vừa lên đã tìm được một thôn ở gần đó, nhưng lại hoang vắng không người, chỉ có vài cái xác chất chồng chết do đói.

Hầu hết thi thể đều thân trần, chỉ có lác đác vài mảnh vải vụn, tuy ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng chiến tranh biên ải nhưng thực chứng tình cảnh trước mặt khó tránh cảm giác chua xót, nghẹn ngào.

Đợi đến lúc đến gần thành Khánh Châu, bọn ta mới phát hiện đã đặt chân lên địa giới Tân La.

Thành Khánh Châu là nơi địa giới thấp trũng, so với thành trì Cao Ly tuyệt không thể sánh bằng, huống chi nói đến việc có ngày đứng ngang hàng với thành Trường An. Cổng thành thì nhỏ chỉ vừa cho một người đi vào, dựa vào võ công Bùi Diệu, không cần dùng đến thang thì đã có thể dễ dàng vượt qua. Chả trách mỗi khi Tân La lâm nạn cũng đều đến nhờ quân triều ta viện trợ, đứng dưới sức ép của quân đội Cao Ly bọn họ không hề có cơ hội chiến thắng.

Tân La gần về phía nam, so với khí hậu cao Ly thì ấm hơn nhiều, mới đây đã sắp vào tháng mười một. Mọi người ở đây đều mặc y phục mỏng, có lẽ do cuộc sống khốn khổ, việc ăn no đã là miễn cưỡng chứ đừng nói y phục giữ ấm mùa đông.

Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của những nữ nhân trên đường, ta khó tránh khỏi ngạc nhiên.

Bọn họ chỉ mặc một chiếc áo ngắn phần trên thậm chí chỉ đủ che đi xương quai xanh. Phần dưới càng không cần phải nói, một số vị trí cần phải che lại thì bọn họ lại lộ ra một cách phóng khoáng…

Biểu cảm của hai tên thị vệ đi cùng ta một lời khó tả, ta nhìn thế nào cũng không giống máu háu sắc của bọn họ trỗi dậy.

Chỉ có thể nói, cuộc sống này quá khổ rồi.

Thị vệ gác cổng không hiểu được Hán ngữ, đứng từ xa nhìn bọn ta. Còn ta thì nhìn thấy bọn họ đang run bần bật hai chân, tăng cao cảnh giác, ghé thấp đầu xuống lùi về thế thủ.

Cũng đúng thôi, hai tên thị vệ đi phục mệnh Bùi Diệu từ lúc chinh chiến biên ải phía bắc, thân thể cao lớn, so với bọn binh Cao Ly cũng chẳng khác mấy. Tuy nhiên bọn họ đang đứng cạnh cái cổng thảnh nhỏ như lỗ mũi, đầu gần như sắp chạm đỉnh, với cái khí thế như vậy sao bọn họ không cảnh giác cơ chứ. Còn ta trong số nữ nhân cũng tính là dáng người cao ráo, so với dáng người gầy gò của phụ nữ Tân La cũng xem như là khác biệt to lớn.

Bọn ta đợi một lúc liền có binh trong thành quay về báo tin, cuối cùng cũng tìm được một người có thể am hiểu Hán ngữ.

Ta nói bản thân là thương nhân Đại Đường, không may mắc nạn trên biển nên lưu lạc đến nơi này, còn hai hộ vệ đi theo là do ta thuê đi theo. Bọn họ nhìn thấy ta chỉ có ba người, hơn nữa còn mang theo cả giấy thông hành, cho dù bán tín bán nghi cũng đành phải thả chúng ta đi.

Ta hành lễ với bọn họ sau đó tiện thể hỏi thăm về tình hình chiến trường Cao Ly. Hắn nói quân đội Đại Đường đã thành công chiếm được Bình Nhưỡng, sau đó thuận lợi đánh thẳng vào Hùng Tân, nhưng khi vừa nói đến đây sắc mặt hắn có chút ưu phiền. Ta nghe thế liền vui mừng sung sướng cũng chẳng hỏi thêm về tình hình Bùi Diệu. Ta thiết nghĩ kế hoạch đã nằm trong tầm tay không còn bận tâm quá nhiều, thế là ta cùng với hai tên thị vệ yên tâm cùng nhau tiến vào thành.

Căn phòng này trần nhà có hơi thấp, tường chỉ vừa cao hơn đầu người, ta ngắm nhìn một lúc hoá ra là dinh phủ nha môn.

Xung qunah còn kì lạ hơn, cỏ mọc xanh mơn mởn um tùm cao sắp ngang vai hai tên thị vệ, phải nói lời thật lòng cái ngôi nhà này so với mấy cái lều dựng đại của người con hiếu thuận canh mộ ở triều ta còn lạnh lẽo, điêu tàn hơn nhiều.

Đây là phòng cho khách ở sao? Hay là cái miếu hoang?

Nếu như đổi lại ở Trung Nguyên, bọn ta nhất định sẽ nghỉ chân tại quán trọ, nhưng chẳng biết thế nào dạo quanh cả một vòng, một quán trọ tử tế cũng không có.

Đến cuối cùng ta phải lấy ra một viên kim châu, ngậm ngùi mà đi thuê lại một căn nhà của một người dân gần đó.

Chủ nhân của ngôi nhà này chính là một mụ đàn bà đáng tuổi trung niên, vừa thấy vàng đã sáng cả mắt, đến cả cái biểu cảm tham lam cũng không biết che giấu: “A Tây, #RT#$%B!#¥Q%^#$!”

Thứ ngôn ngữ này đúng là biết cách khiến người ta đau đầu.

Vòng qua vòng lại một hồi lâu, đối phương bọn họ cũng không hiểu ý ta muốn thứ gì, sau đó còn chen lên đằng trước.

Lúc này, có một người dùng tiếng Tân La hét vào bà ta, ta quay đầu nhìn lại, xem ra là một kẻ võ phu, y phục của hắn có chút quái dị, dáng vẻ hiên ngang: “Mấy người Hán kia qua đây một chút! Nữ vương triệu kiến các ngươi, nhanh chóng theo ta tiến cung!”

Nữ vương?

(Còn tiếp)