Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 8

18.

Trước khi đến đây ta đã từng nghe nói, chủ quốc Tân La là một nữ vương.

Người vừa truyền chỉ triệu bọn ta vào cung so với mấy tên đàn ông nãy giờ dáng vẻ có vẻ to cao hơn mấy phần, hắn tên là “Hoa Lang”, nghe tên thôi ta cứ nghĩ hắn là một con tốt dưới chân nữ vương, nhưng không ngờ hắn là một chân chủ chốt trong quân đội.

Tân La dùng “Cốt phẩm chế” để phân định dòng dõi hoàng gia, chỉ có kẻ mang “thánh cốt” mới được tôn lên vương vị, nhưng từ trước đến giờ “thánh cốt” chỉ truyền nữ không truyền nam, cũng chính vì thế đất nước Tân La được các vị nữ vương trị vì bao đời.

Tại vùng đất Tân La này, địa giới nhỏ nhoi, nguồn lực khan hiếm, kẻ nào cũng tranh giành nhau hoàng vị đã bày ra biết bao mưu sâu kế hiểm, quả thật khiến người ngoài nhìn vào thán phục.

Tuy nhiên những người nắm trong tay quyền vị, thăng quan tiến chức, thậm chí còn thống lĩnh tam quân đúng là khiến ta trong lòng ngưỡng mộ.

Ta biết mình chẳng được việc gì, lặn lội đường xa mà đến, nhưng lại càng khiến cho tình hình Bùi Diệu càng trở nên nguy hiểm, ta cũng không rõ bây giờ hắn có đang bình an hay không….

Rốt cuộc việc ta gả cho hắn, là đúng hay là sai?

Vương cung xem ra cũng có chút khí thế hơn bên ngoài, nhưng vẫn còn mang hương vị điêu tàn.

Dáng người của nữ vương không khác ta là mấy, đầu đội mũ vàng, y phục cũng có mấy phần tương đồng với người Hán. Những nơi cần được che chắn thì vẫn còn được che kín đáo. Dung mạo nữ vương thanh tú, dáng người lại càng mỹ miều so với đám nữ nhân bên ngoài đúng là một trời một vực.

Ta dùng nghi lễ của Đường Triều hành lễ với nữ vương, người khẽ gật đầu, sau đó dùng Hán ngữ để giao tiếp với ta vô cùng thành thục: “Ngẩng mặt ta xem.”

Ba người chúng ta cùng nhau ngẩng mặt.

“Nghe nói ngươi là thương nhân bút mực đến từ Đại Đường? Thế có biết chữ không?”

Ta gật đầu.

Nữ vương mở một quyển sách, chỉ vào một câu thơ trên đó và hỏi: “Hàng chữ này, ngươi đọc ta nghe.”

Ta bước gần lại nhìn rõ, quyển sách đó hoá ra là “thi kinh”, hàng chữ mà nữ vương đang chỉ là “Châu nguyên vũ vũ, cận đồ như di.”

Ta nhẩm một lúc, nữ vương bèn hỏi: “Câu thơ này hàm ý gì?”

Ta nói đất đai châu thổ màu mỡ, đến cả loài rau đắng ăn vào cũng thấy ngọt như đường.

Nữ vương tiếp tục hỏi ta, đất đai Đại Đường có được màu mỡ như thế không?

Ta lắc đầu: “Đất đai Đại Đường màu mỡ có, đất bạc màu cũng có, thu hoạch nông phẩm cũng phải tuỳ năm.”

Ngài ấy thở dài: “Nhưng ít nhất cũng không như Tam Hàn nước ta, trước giờ chưa từng biết thế nào là màu mỡ.”

Ta nhìn thấy biểu cảm ngài ấy phức tạp đan xen, chỉ có thể nói rằng do thi kinh nói quá, ngài ấy đừng nên vì chuyện này mà ưu tư. Ta nhìn xung quanh thấy có nhiều sách chất trên kệ, ngài ấy tuỳ hứng nổi lên hỏi ta mấy điểm nghi hoặc trong đó, mỗi lần giải thích một việc, như phát hiện ra điểm mới, hai người say mê bàn sâu về thơ văn đến tận khuya, đến nỗi ngài ấy quên mất mình còn là một nữ vương.

Nữ vương sức khoẻ an khang, thức đến độ khuya mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, còn ta đã phải lênh đênh trên biển suốt mấy ngày mới đến được Khánh Châu, ta nhịn không nổi nữa đành phải ngáp một hơi rõ dài. Nữ vương thấy ta mệt mỏi nên muốn giữ lại trong cung đêm nay.

Ta muốn kết thúc, nhưng nhìn sắc mặt ngài ấy có vẻ không vui nên ta cũng không nỡ làm mất hứng.

Thế là cùng nhờ vào đêm đó mà ngày tháng sau này ta được cơ hội ở cạnh bên nữ vương Tân La.

Trong vương cung chiến báo nhanh hơn bên ngoài nhiều, không bao lâu ta đã biết được tin tức, chiến trường Cao Ly có một vị tướng quân là Bùi Diệu, dũng khí tam quân, còn thu phục được một đại tướng Cao Ly Uyên Nam Phong. Sau đó tại nơi cao nhất trong thành Bình Nhưỡng đã được cắm quốc kì của Đại Đường ta, từng bước khiến cho Uyên Mam Kiến bị nhốt trong thành buông bỏ phòng vệ mổ bụng tự sát, Cao Ly tồn tại 700 năm từ đây xem như vong quốc, sát nhập vào một phần lãnh thổ Đại Đường ta.

Hải quân Đại Đường vẫn còn đang ở cửa khẩu Bạch Giang đối đầu giặc Oa, không cho chúng cơ hồi mượn Bách Tề, Tân La tham vọng chiếm đóng Liêu Đông.

Sau khi biết được tin này, lòng ta nao nức không chịu được, chỉ muốn quay trở về đoàn tụ cùng Bùi Diệu. Lúc ta bẩm báo với nữ vương muốn trở về quê nhà, ngài ấy chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lấy tay hất cằm ta lên: “Châu Nhi, có phải ngươi thuộc quý tộc Đại Đường không? Ngươi lừa gạt nội đình ta lâu như vậy, sau khi nắm được cơ mật nước ta, lại muốn dễ dàng rời đi vậy sao?”

Dường như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

“Châu Nhi…tuy là quý tộc, nhưng sớm đã từ bỏ, không còn nương nhờ, chỉ biết dựa vào buôn mực giấy để mưu sinh qua ngày, sau này gặp nạn trên biển, lưu lạc đến đây. Nhờ ơn trên của nữ vương được phước giữ lại bên cạnh người, nhưng mẫu thân tuổi già sức yếu, nếu như ta rời đi quá lâu thì…’

“Mẫu thân?” Nữ vương bật cười, “Nhưng ta sao lại cảm thấy dường như ngươi đang thiếu hơi nam nhân vậy chứ. Sao hả, hắn có tuấn tú không? Hắn lợi hại đến nỗi có thể khiến cho ngươi động lòng sao?

Ta đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không nói nên lời, nhưng nữ vương lại cười to, mới có một chút thế thôi đã khiến ta thất thần, kinh ngạc: “Khuôn mặt ửng đỏ của Châu Nhi đáng yêu lắm.”

Ta ngượng ngùng cười: “Nữ vương quá khen.”

“Vương cung của ta đúng lúc đang cần người tài, người am hiểu thi thơ như Châu Nhi đấy đúng là nhân tài ta đang tìm. Ngươi ở lại đi, sao phải cứ bận lòng vì một tên nam nhân chứ? Nếu như ngươi bằng lòng ở lại, ngươi có thể chọn Hoa Lang bên cạnh làm người bầu bạn, nếu không đủ thì cứ thoải chọn thêm vài tên cũng không sao.”

Nữ vương đương nhiên không muốn nghe lời cự tuyệt, lời nói vừa dứt, ngài ấy đã vỗ nhẹ vai ta sau đó rời đi.

Những ngày tiếp theo ta bị giữ lại nơi này chẳng khác gì giam lỏng, còn nữ vương không ngừng triệu Hoa Lang đến bên cạnh ta, hơn nữa còn không từ bỏ việc đưa bọn nam nhân đến tận giường của ta.

Thế là cuối cùng vào một đêm, ta còn mê man trong giấc ngủ, bất ngờ phát hiện bên cạnh mình lại xuất hiện một tên nam nhân.

19.

Ta giật thót tim, hét toáng lên, sau đó lùi xuống cuối giường, lúc này mới nhận ra phòng ta có chút lạ lẫm__cái giường gói gọn một người trên đó, hơn nữa còn thấp lùn, lúc ta ngủ cứ cảm thấy lạnh lạnh, mở mắt ra xem thử phát hiện cạnh bên có một nam nhân, ta sốc đến nỗi suýt rơi xuống sàn.

Còn tên nam nhân trên giường lúc này dường như ngủ rất say, đến độ ta lay mạnh thế nào cũng không chút phản ứng.

Ta bình tâm lại, nhìn hắn kĩ hơn một chút, tên này mặt mày tuấn tú, sống mũi vừa cao, lông mi lại vừa dài, so về dung mạo cũng tương tự Bùi Diệu mấy phần.

Ta vội nhìn xung quanh kiểm tra, cuối cùng cũng tìm thấy được bút mực được đặt trên bàn, ta bèn lấy bút chấm vào mực, sau đó viết một hàng chữ trên mặt bên trái: “Kĩ nam nữ vương Tân La ban tặng.” Sau đó lại viết thêm vào bên phải: “Phu quân Thượng Châu, Châu Nhi.”

Ta không dừng lại tại đó mà còn viết cả lên trán: “Chung tình Châu Nhi.”

Vừa viết xong, ta cảm thấy nội dung chưa đủ bạo, ta định bôi đi sửa lại một chút, bỗng bên tai văng vẳng lên tiếng nói: “Châu Nhi? Ngươi còn ổn không đấy?”

Ta giật mình mở to mắt thì phát hiện khuôn mặt của nữ vương đã kê sát ta tự lúc nào, đến cả hơi thở ra cũng phảng phất vào mặt.

“Có phải ngươi bị sốt rồi không?”, ngài ấy càng tiến lại gần hơn, hôn lên trán ta, “nhìn xem, trán của ngươi nóng hơn ta rồi, còn không mau trở lại giường, ta căn dặn nữ y đến bắt bệnh cho ngươi.’

Ta bị ngài ấy hôn, chóng mặt đau đầu liền vội nói: “Không sao, Châu Nhi uống thêm mấy bát canh nóng là khoẻ lên thôi.”

Nữ vương xoa nhẹ đầu ta: “Thật sao, tính trẻ con của ngươi đúng là khiến người khác khó lòng yên tâm mà.”

Vừa nghe thấy mặt ta đã đỏ bừng, ngài ấy có vẻ cảm thấy chọc ghẹo ta như thế rất thú vị, sau đó lấy tay véo vào má, căn dặn thị nữ xuống trù phòng nấu thêm vài bát canh nóng mới chịu rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, nữ vương đều nói mấy chuyện kì lạ. Ta còn nhớ gì mà “Ngươi có cảm thấy phải làm một nữ tử bình thường săn sóc việc nhà, sinh con đẻ cái nó có thú vị không?”

Không những thế còn mấy kiểu đại loại như “Đường triều các ngươi đúng là vô vị, bọn nam nhân đó có chỗ nào cao quý so với nữ nhân chứ?”

Mấy tên nam sũng bên cạnh ngài ấy mỗi lần nhắc đến, sắc mặt của nữ vương liền trở nên lạnh nhạt: “Một đám phế vậy, đến cả cả việc giúp ta sinh ra tộc nhân thừa kế vương vị cũng không làm được, sống tốn cơm.”

Giọng điệu này so với mấy tên nam nhân Trung Nguyên sắp bỏ vợ nạp thiếp đúng là y như đúc.

Trong lòng ta nghĩ nếu như ngài ấy là nam nhân thì sẽ đạt được quyền lực và địa vị chẳng thua kém gì những bậc đế vương ngoài kia, nhưng đến một ngày lỡ lạc vào khốn cảnh của tình yêu, ngài ấy cũng chỉ lại là một nữ nhân thôi.

Ta càng nghĩ thì cảm thấy chuyện này khá thú vị.

Ta bỗng nhớ lại Bùi Diệu, nhớ về sông núi Đại Đường, nếu quả thật có một ngày khiến thiên hạ thay đổi, nữ nhân cầm quyền thì trong lòng ta lại vùng lên thứ cảm xúc mãnh liệt.

Đêm hôm đó, ta bị đánh thức.

Ta cứ ngỡ nữ vương lại đến, ta bị doạ đến nỗi tay nắm chặt lấy ngực, thế nhưng mở mắt ra không thấy ai cả.

Một lúc sau mắt ta cũng dần quen với bóng tối mới phát hiện có một cặp mắt đang cận kề trước mặt.

“Suỵt.”

Là Tam Bính!

Hắn vì không muốn phát ra tiếng động, chỉ quay lưng về hướng ta sau đó ra hiệu ta trèo lên. Ta hiểu ra liền trèo lên, sau đó hắn phi như bay, đôi chân trần đạp trên đất vậy mà không phát ra chút tiếng động nào, linh hoạt như mèo vậy.

Đêm tối tĩnh mịch, thị vệ canh gác gục lên gục xuống, trong tẩm điện nữ vương cũng chỉ mỗi một màu đen tối om như mực, ta nhìn lại vương cung lần nữa, cảm giác có chút không nỡ.

Hai tên thị vệ lúc trước canh giữ nội đình trực bên cạnh ta, lúc này đã đợi sẵn bên ngoài, Tam Bính đưa tay ra hiệu, bọn họ liền chạy đi theo sau.

Lúc nhảy tường ra ngoài, bọn ta vô tình đụng vào người một tên thị vệ gác cổng.

Cũng may hắn chỉ cau mày, sau đó dụi mũi rồi lại ngủ tiếp.

Ta và Tam Bính cũng trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, yên tĩnh bất động, nhìn lại phía sau nhìn thấy hai tên thị vệ chạy tới, chỉ còn một bước nữa là chạm vào tên gác cửa, ta liền ra hiệu, cũng may bọn họ dừng kịp, có vẻ như thắng gấp quá khiến bọn họ không giữ được thăng bằng mà cứ lắc lư trái phải. Ta và bọn họ đứng trên mái tường, bỗng từ xa vang lại âm thanh: “Ngươi dám bỏ trốn sao!”

Cuối cùng mọi chuyện cũng bị phát giác.

Ta quay đầu lại liền nhìn thấy nữ vương dẫn cả một đội vệ khí nộ xung thiên.

Cách đó không xa nữa sẽ có viện binh tiếp ứng, nên Tam Bính không chút hoảng loạn, hắn gật đầu với hai tên thị vệ, sau đó lên ngựa phi lên trước, hai tên thị vệ cũng theo sau.

Nữ vương hét lớn: “Châu Nhi, ngươi đối với nơi này không chút lưu luyến nào sao?”

Tên ngồi trên lưng nô lệ Côn Lôn nghoảnh đầu lại nhìn thấy gương mặt không cam tâm của ngài ấy, đôi mắt trĩu nặng, ta dùng tiếng Tân La nói: “Ta có lỗi với ngài.”

Ta ở đây cũng đã hơn tháng rồi, nữ vương lúc nào cũng để tâm đến ta, nên ngài ấy dùng tiếng Hán để trò chuyện với ta, có lẽ ngài ấy muốn nâng cao khả năng Hán ngữ. Nhưng bọn thị vệ, thị nữ bọn họ không hiểu gì cả cho nên ta cũng phải học một số từ thông dụng, đến nay vốn từ chắc cũng được kha khá.

Nhiều năm sau này, ta vẫn nhớ đến đêm trăng hôm ấy, ta vẫn khắc sâu trong đầu gương mặt trong trẻo như trăng của nữ vương. Ngài ấy không muốn từ bỏ, nhưng một tên nam nhân đã chặn ngài ấy lại, đó là cữu cữu của nữ vương, cũng là người sau này thay thế nữ vương trị vì quốc gia.

Sau này nghe tin nữ vương chết trong loạn chiến, cũng vì không con nối dõi, vương vị cũng chỉ còn cách đưa vào tay cữu cữu ngài ấy.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện sau này mà thôi.

Bây giờ xem như ta cũng rời khỏi thành, ta thở phào hỏi Tam Bính: “Tướng quân, ngài ấy đang ở đâu?”

Trong bóng tối ta không còn nhìn rõ mặt của Tam Bính, nhưng có một thứ cảm giác đau khổ thấp thoáng ra trong lời nói: “Tướng quân vẫn còn đang ở Hùng Tân.”

“Không phải chàng ấy nói đã nói là sẽ áp giải quốc vương của Cao Ly và Bách tề về Đại Đường sao? Tướng quân…lẽ nào chàng ấy đang đợi ta?”

“Tướng quân bị trúng kịch độc, đã mê man nhiều ngày, quân y trong doanh cũng đã hết cách, chỉ biết dùng thuốc duy trì tính mạng, nhưng cũng chỉ là lay lắt qua ngày. Lúc ta chúng ta trở về…ngài ấy không biết có chờ được không.”

Tim ta hẫng đi một nhịp: “Sao? Không phải chàng ấy phái ngươi đến cứu ta sao?”

Ta Bính than thở: “Chính là Từ phó tướng bên cạnh tướng quân thấy được lá thứ bên cạnh ngài ấy, nên phái ta đến cứu phu nhân.”

20.

Lúc bọn ta đuổi đến Hùng Tân, nghe tin Bùi Diệu đã tìm được lương y, trước mắt có thể hoá nguy thành an, không bao lâu nữa có thể xuống giường, ta vô cùng kích động, nhưng khi vừa đến phòng của hắn đã bị người chặn lại.

Người cản bọn ta lại là một nữ y mặc y phục trắng, khí khái cao ngạo: “Tướng quân chỉ vừa mới tỉnh, những kẻ không phận sự không được phép vào.”

Đáng ghét, khẩu khí lớn đấy.

Phó tướng bên cạnh Bùi Diệu vội ra giải thích: “Chân Y Chính, đây là phu nhân của tướng quân không phải người ngoài.”

Ánh mắt của nữ y nhìn ta từ đầu đến chân, sau đó lạnh lùng nói: “Cho dù là thế, nếu bọn họ kinh động đến tướng quân bệnh tình trở nặng, trọng trách này phó tướng đảm đương nổi sao?”

Từ phó tướng đổ đầy mồ hôi trên trán, mở miệng khuyên chúng ta trở về, hết mấy lần những cũng không tìm ra được một lí do thích hợp, ta cười: “Nếu như nữ y mang lòng riêng, đóng cửa làm ra những chuyện bất lợi với tướng quân, thì trọng trách đó cũng là phó tướng gánh luôn sao?”

Từ phó tướng quỳ xuống trước mặt ta, cả mặt đầy vẻ sầu muộn, cố gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc: “Châu nương tử…”

Nữ y đó thấy ta phản bác, vẻ mặt cũng tỏ ra không hề tin tưởng, nữ y vẫy tay về hướng ta. Tam Bính tiến lên ba bước cản ta lại, gương mặt đen như than của hắn không chút biểu cảm. Tuy nói là hắn cản ta nhưng xem ra cũng chỉ là lệnh không thể không nghe. Nữ y thu tay lại, hắng giọng.

Bên trong cửa dường như truyên ra âm thanh yếu ớt của Bùi Diệu: “Châu Nhi…mau vào…”

Từ phó tướng thấy thế không dám chậm trễ, vội mở tung cửa để ta vào trong, nhưng nữ y lại cứ bám riết theo sau.

Bùi Diệu thấy ta liền nở một nụ cười, duỗi tay về hướng ta. Ta liền xông tới ôm lấy tay hắn giữ chặt, nhưng hắn lại lấy tay gõ nhẹ vào trán ta: “Nàng đấy.”

Ta lấy tay hắn ra, lấy trán sờ vào trán: “Chàng đã khoẻ hơn chưa?”

Bùi Diệu nhắm mắt khẽ gật đầu: “Ta khoẻ nhiều rồi, nàng đỡ ta đậy.”

Ta vừa định đỡ hắn, bên tai văng lại thứ âm thanh như hét vào mặt: “Dừng tay!”

Ta sững sờ, quay người lại nhìn liền thấy nữ y chống eo thở hổn hểnh: “Sao hả, tướng quân chỉ vừa mới gặp lại ả yêu nữ này đến cả tính mạng cũng không cần nữa sao? Nếu như nguyện theo ý tướng quân, Chân Nghiên thà rời đi sớm một chút. Tận mắt nhìn thấy tướng quân cứ tiếp tục không màng đến bệnh tình thì nỗ lực của Chân Nghiên còn chút giá trị nào không?”

Ngay khoảnh khắc đó đầu óc ta bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nếu như ta không phải do Bùi Diệu dùng tam thư tứ lễ đàng hoàng rước về, ta còn ngỡ nữ y này mới là phu nhân của hắn.

Thái độ này của nữ y hùng hồn đến nỗi khiến ta nghĩ đến cảnh tượng chính thê đang ghen lồng lộn lên nhắc nhở phu quân mình đừng quá nuông chiều vợ lẻ.

Bùi Diệu cũng bị cơn tức của nữ y mà sững cả người, nhưng sau đó vẫn thốt ra một câu “ta không sao”, sau đó bảo ta tiếp tục dìu hắn.

Đôi mắt của nữ y bất chợt đỏ ửng, tức đến nỗi cứng cả chân tay, môi mím chặt dường như sắp khóc vậy. Nhìn thấy ta đỡ Bùi Diệu, nữ y vội xông đến lấy chiếc gối mềm bên cạnh đưa đến trước mặt ta: “Cô, mau kê gối cho tướng quân đi!”

Ai da, ta phải cảm ơn cô ta rồi.

Cũng nhờ cô ta chân tay nhanh nhạy nên đỡ Bùi Diệu cũng dễ dàng hơn.

“Chân Y Chính, Bùi mỗ bây giờ đã không còn khả năng vậy nếu như…”

“Nếu như sau này ta gả vào phủ thì phải chịu thua cô ta một bậc à?”

Nữ y lấy tay ngắt véo khăn tay, nhìn ta với vẻ ai oán: “Ơn cứu mạng này lẽ nào cũng không đủ để ngài nạp ta làm thiếp sao?”

Hả?

Ta kinh ngạc nhìn Bùi Diệu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Bùi Diệu nhìn cô ta, ta cũng chẳng biết nên vui hay buồn: “Chân Y Chính có ơn cứu mạng Bùi mỗ, Bùi mỗ nhất định báo đáp, nhưng ta với nữ y trước nay chưa từng có hôn ước, cớ sao lại nói như vậy?”

Nữ y lộ rõ vẻ bất ngờ, tổn thương, nước mắt lưng tròng, hơn nữa còn thất thố trước mặt ta và Bùi Diệu: “Ngày trước ta đã cứu mạng tướng quân ở sơn động, ta và ngài đã từng tiếp xúc da thịt, trên người của ngài còn lưu lại khăn tay của ta, lẽ nào tướng quân không có ý chịu trách nhiệm với ta sao?”

Sơn động?

Tiếp xúc da thịt?

Bùi Diệu im lặng một lúc, lấy một chiếc khăn tay: “Thứ mà Chân Y Chính nói có phải là thứ này?”

Ta nhìn chiếc khăn tay bỗng ngạc nhiên không nói nên lời.

Đây không phải là chiếc khăn tay lúc sau khi ta tỉnh lại đánh rơi trên long sàn sao?

Ta đứng đơ ra, nữ y bên kia tiến gần lại: “Chính là nó! Đây chính là khăn tay của ta!”

21.

“Của cô?” Khi cô ta dứt lời thì sự kiên nhẫn của ta đồng thời cũng vượt quá giới hạn, “Hình thêu trên chiếc khăn tay này cô hiểu ý nghĩa nó là gì không? Chỉ thêu nó là loại nào? Cô dùng cách thêu nào để thêu hả? Tổng cộng cô thêu bao nhiêu mũi?”

Nữ y bị ta ép hỏi đến không nói được thành lời chỉ biết mím chặt môi, nhưng sau đó vẫn cứng miệng nói: “Đây chính là hình thêu truyền thống của Bách Tề! Còn dùng cách thêu nào, do chính tay ta thêu sao lại không biết. Nương tử lúc ăn trứng gà, vậy có lúc nào hỏi đến là con gà mái nào đẻ trứng không?”

Ta nhìn vào đường thêu, đây chính là hoa văn Bảo Tương ta không biết từ lúc nào hoa văn chính thống Đại Đường lại trở thành hoa văn truyền thống của Bách Tề, đầu óc ta tức muốn nổ tung định phản bác lại, nhưng Bùi Diệu bỗng kéo lấy tay ta: “Không sao, cho dù bây giờ không còn Bách Tề nữa chỉ còn Hùng Tân của Đại Đường ta thì cũng xem như một nhà mà.”

Nữ y như nghe thấy như tiếng sét chói ngang qua tay, đứng đờ ra một lúc, nước mắt không cầm được mà rơi xuống đầm đìa, một hồi sau ngẩng đầu hỏi Bùi Diệu: “Bách Tề đã đổ, Chân Nghiên là dân lưu vong đến cả tư cách bước vào Bùi phủ cũng không có sao?”

“Khăn tay đó rõ ràng là của ta…”

Ta vừa định nói ra chân tướng, Bùi Diệu liền níu lây tay ta lại, nói: “Bùi mỗ không có ý này.”

Ta không tin vào cảnh tượng trước mắt mình nữa, ta không hiểu hắn rốt cuộc muốn thế nào, ta đành phải truy hỏi Chân Nghiên: “Cô nói mình là kẻ đã cứu Bùi Diệu, hơn nữa còn tiếp xúc da thịt với chàng ấy, thế cô dùng cách nào để cứu, sơn động mà cô cứu chàng chính xác đang nằm ở đâu?”

Chân Nghiên gằn giọng: “Mọi người ai cũng đều biết tướng quân được nữ y tiên tử cứu mạng, hơn nữa ai cũng biết ta nổi danh khắp nơi là nữ y tiên tử, nếu như tướng quân không phải ta cứu, vậy thì ai? Không lẽ là cô? Cô và tên nô lệ Côn Lôn kia tình nghĩa chủ tử, nhất định hắn đã đem tình hình lúc đó thuật lại cho cô, nhưng cô đối với y thuật lại là kẻ mù. Bây giờ cô còn mơ mộng mình lấy danh nữ tiên tử làm hoa đà tái thế có thể cứu người sao?”

Ta tức đến mức muốn phát hoả, nhưng thời khắc ta sắp đem chân tướng ra phơi bày Bùi Diệu bỗng kéo tay ta, hắn nói với nữ y: “Được, chuyện này nhất định Bùi mỗ sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng, chẳng qua Châu Nhi là người trong lòng ta, ta không nỡ để nàng ấy chạnh lòng, chẳng hay nữ y có thể đi nghỉ ngơi trước, để ta có chút không gian nói chuyện với nàng ấy không?”

Chân Nghiên cũng dần nín khóc, sau đó dần bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc ta một cái.

Bùi Diệu quay qua nhìn Từ phó tướng, hắn dường như hiểu ý sau đó dẫn người cùng Tam Bính lặng lẽ rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi, ta liền hất tay Bùi Diệu ra, chỉ vào chiếc khăn tay và nói: “Đây rõ ràng là vật của ta!”

Bùi Diệu gật đầu, phì cười: “Ta biết.”

Hửm?

Bùi Diệu ho liền hai tiếng, vừa nở nụ cười vừa vuốt tóc ta: “Ta từng nhìn thấy vật này trên người nàng. Đây chính là hoa văn Bảo Tương nàng yêu thích nhất. Hơn nữa nàng còn thích màu đỏ, vẽ tranh, còn thích ăn bánh bơ người Hồ ở phố Đông. Ta đều biết tất.”

Ta ngạc nhiên không nói thành lời.

“Làm sao chàng biết?”

Hắn không trả lời ta mà hỏi ngược lại: “Ngày hôm đó ở sơn động, người cứu ta là nàng?”

Ta do dự: “Ta cũng không dám khẳng định ngày hôm ấy là thật hay mơ, chỉ là ta quả thật đã mơ mình đã đi đến một sơn động, dùng vỏ sỏ đun sôi tích nước đút cho chàng, còn dùng đá chắn gió, còn cởi hết đống y phục ướt đẫm của chàng. Ta dường như có khả năng phi hồn khỏi xác trong mộng, còn có thể…đưa cả vật thể.”

Bùi Diệu gật đầu: “Mọi chuyện có lẽ đúng là thế. Ban đầu ta gặp nạn trên biển, cũng may Tam Bính trực suốt bên cạnh ta không rời, đưa ta vượt biển tiến vào bắc đạo Bình An. Đến lúc vào bờ, ta phát sốt cao, Tam Bính bất đắc dĩ phải rời đi tìm nước ngọt, đành phải để ta một mình với cơn sốt cao trong sơn động. Trong cơn hôn mê, ta cảm nhận được một nữ tử, đút nước cho ta, còn cởi giúp ta y phục bị ướt, đợi đến lúc Tam Bính trở về, cơn sốt của ta đã hạ đi phần nào, y phục lúc đấy đều được hong bên lửa, chỉ còn lại một chiếc áo khoác lớn đắp trên mình. Không những thế bên trong hang động còn vương vãi những cặp vỏ sò, trong kí ức dường như chúng chính là dụng cụ để đút nước lúc ta hôn mê.”

Ta cau mày: “Vậy tại sao Chân Nghiên lại biết được chuyện này? Còn “nữ y tiên tử” ban nãy cô ta nói là ai?”

Bùi Diệu thở dài: “Sau khi công đánh Bình Nhưỡng, phản loạn thừa cơ nổi dậy khắp nơi, quân ta chưa áp chế được hoàn toàn. Chủ soái quyết định vì để thu phục lòng người nên đã thêm mắm dặm muối tung ra lời đồn để dân chúng tin tưởng việc chúng ta tiến đánh là thuận theo thiên mệnh. Ban đầu chủ soái tung ra lời đồn ta được tiên tử hạ phàm cứu mạng, hơn nữa còn tiếp xúc da thịt với tiên tử, tuy nhiên không ngờ lời đồn mỗi lúc một xa đã thành ra giai thoại tiên tử cứu mạng ta, ta dùng thân báo đáp, hai người kết tóc đầu bạc răng long; Không dừng lại ở đó đến bây giờ đã thành nữ y tiên tử sau khi cứu mạng ta đã mang thai, nhưng lại bị bắt về thiên đình phục mệnh, chỉ mong có ngày ta lập đại công, liệt vào tiên bang, có ngày đoàn tụ cùng tiên tử trên trời…”

Ta: “…Cho nên Chân Nghiên đã nghe được những lời đồn đại đó nên cố ý giả danh tiên tử?”

Bùi Diệu gật đầu: “Có lẽ thế. Những lời cô ấy nó so với lời đồn thổi bên ngoài kì thực giống nhau, nhưng trên thực tế lại vô cùng khác biệt.”

Ta rơi vào trầm tư: “Vậy nên, chàng mặc cô ta tuỳ ý là muốn ăn cá lớn thì phải thả câu dài?”

Bùi Diệu gật đầu: “Người đời vẫn thường nói nữ y tâm tịnh như nước, nàng xem ngôn hành của Chân Nghiên như thế chỗ nào đạo mạo phong thái giống một nữ y? Từ lúc ta bị hạ độc, quả thật là nhờ vào cô ấy một tay chữa trị, dù không nguy hiểm tính mạng nhưng độc vẫn cứ phát tác dai dẳng triền miên, cô ấy lúc nào cũng lấy lí do đó để bên cạnh ta, nếu như nói cô ấy với kẻ hạ độc không chút liên can nào, ta không tin.”

Ta mím chặt môi, trêu hắn: “Người ta đã động lòng với chàng, còn đâu mà tâm tịnh như nước.”

Bùi Diệu vuốt tóc ta, nghiêm túc hỏi: “Tam Nương, nàng đang ghen à?”

Ta hất tay hắn ra: “Dựa vào cô ta? Xứng sao? Ta khinh.”

Bùi Diệu sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xanh biếc của hắn trở nên tiều tuỵ nhuốm lên vài phần ấm áp khó tả, hắn nói: “Châu Nhi, ta không nói cô ấy có xứng hay không, ý ta muốn nói, ta xứng với sự ghen tuông của nàng không?”

Ta ngay lúc đó lặng cả người: “Sao chàng nói vậy?”

Ánh mắt Bùi Diệu nhìn xa xăm: “Ta ngày trước sớm đã để tâm đến Tam Nương, nhưng Tam Nương lại không để tâm đến ta. Trong lòng nàng lúc ấy chỉ có một người, còn những kẻ khác cũng chỉ như người vô hình.”

Trong đàu ta dường như vang lên hồi chuông cảnh tỉnh, hỏi: “Vậy chàng quen biết ta từ khi nào?”

Bùi Diệu đáp: “Lần đầu tiên ta gặp Tam Nương chính là lúc ở bãi săn hành cung vào hai năm trước.”

Vừa nghe đến bốn chữ “bãi săn hành cung” khiến ta trầm tư một lúc, sau đó ôm chặt lấy đầu.

Đó chính là lần đầu tiên ta cùng với hoàng thượng, nương nương đên bãi săn hành cung, lúc đó ta cứ nghĩ đây là cơ may hiếm có để thân mật hơn với Thôi Cửu, ta xông đến đẩy tên tuỳ tùng bên cạnh Thôi Cửu ra, tự mình cầm lấy dây cương, dắt ngựa cho hắn một đoạn, trong lúc đây còn nói chuyện với hắn vài ba câu.

Chuyện này vì thế mà truyền đến khắp ngõ kinh thành.

Kể từ lúc đó cô mẫu cũng không còn triệu kiến ta vào thượng uyển, giờ nghĩ lại đúng là một chuyện mất mặt.

Thế mà cảnh tượng đó…cảnh tượng đó lại bị Bùi Diệu bắt gặp?

Ta không muốn sống nữa!

21.

“Châu Nhi thật sự từ bỏ hắn sao?”

Bùi Diệu hỏi ta.

Hắn phiền như vậy, sao lại không đành.

Lúc trước là do ta si dại vì tình, đến lúc tiếng xấu đồn đi trăm dặm thì hối hận cũng muộn màng, không biết bao nhiêu lần Thôi Cửu đã lạnh nhạt với ta, mỗi lần ta muốn buông bỏ thì lại dặn lòng cho hắn thêm một cơ hội, cứ mỗi lần nghĩ hắn trong lòng chỉ mỗi ta, thì lại bị tạt một gáo nước lạnh điếng người.

Nhưng mỗi lần ta cận kề bên Thôi Cửu, ta lại không kiềm được cảm xúc trong lòng, tim cứ đập loạn nhịp, chỉ vì muốn đổi lại một nụ cười của hắn chuyện dại dột gì ta cũng dám làm.

Ta còn nhớ ngày ấy hắn dâng lên bức hoạ ngay ngày hôn lễ, thủ đoạn ấy cũng không phải cao minh gì, nhưng từ trước đến nay hắn đối phó với ta cũng chưa từng dùng đến thủ đoạn cao minh nào.

Dù lời nói dối của hắn có vụn về đến đâu, nhưng ta cũng dặn lòng phải tin tưởng.

Tuy nhiên kể từ sau khi mơ thấy giấc mơ đó, mọi thứ về Thôi Cửu đã không còn khiến ta phải canh cánh trong lòng, không vui cũng chẳng buồn, mọi thử trở nên lạnh nhạt, thậm chí đến lòng oán hận ta cũng không muốn trao cho hắn.

Sau khi gặp được Bùi Diệu thì lại là mở đầu của một câu chuyện khác, ta bận lòng vì hắn, ta biết rõ cuộc hôn nhân chính trí này chỉ vì lợi ích hai bên, ta cũng biết rõ bản thân là một quân cờ, nhưng lại bất chấp tất cả để đổi lại được bên cạnh hắn.

Lúc hắn thân mật với ta, ta cứ cảm thấy một loại cảm giác kì lạ, khiến ta lầm tưởng dường như chuyện này ta và hắn đã trải qua hàng vạn lần.

Bùi Diệu thấy ta trầm ngâm không nói, hắn thở dài: “Thôi vậy, ta cho nàng thêm chút thời gian thì vẫn tốt hơn.”

Ta biết hắn hiểu lầm, nên đã lao vào ôm chặt lấy hắn: “Bùi Thất! Chàng có từng ghét bỏ quá khứ của ta không? Chàng đừng xa cách với ta như thế.”

Bùi Diệu sững sờ, cúi đầu nhìn gương mặt ấm ức của ta, hắn cười: “Cho nên trong lòng Tam Nương đã buông bỏ được Thôi Cửu rồi sao?”

Ta buồn bã nhìn hắn: “Chàng muốn ta phải trả lời thế nào? Nếu như nói buông bỏ thì không khác nào ta thuỷ tính dương hoa(*). Còn nếu đành rằng nói là chưa, thì càng thể hiện rõ ta là kẻ thuỷ tính dương hoa hơn nữa. Thôi Cửu hắn có điểm gì tốt đâu, nếu chàng không nhắc đến hắn thì ta sớm đã vứt hắn ra khỏi đầu từ lâu rồi.”

(*)Thuỷ tính dương hoa: chỉ những người phụ nữ sớm nắng chiều mưa, hay thay lòng đổi dạ.

Bùi Diệu ôm chầm lấy ta, ánh mắt sáng rực: “Châu Nhi, nàng gọi ta một tiếng phu quân được không?”

Ta không dám nhìn trực tiếp vào mắt hắn, chỉ cúi đầu thì thầm “phu quân”.

Hắn không hài lòng, nói: “Nàng phải gọi là Thất Lang.”

Ta cũng thuận theo ý hắn, ngượng ngùng mà gọi hai tiếng “Thất lang”.

Ngay sau đó, hắn đè ta xuống như sói rừng vồ thỏ.

Ta nhìn vào gương mặt của hắn, đơ cứng cả người.

Không biết kiểu gì mà ta lại nhớ đến “A Sử Na Hạ Duyên”.

Hắn hôn ta đến nghẹt thở, một lúc sau thấy ta toàn thân đơ cứng, hỏi: ‘Nàng sao vậy?”

Lời vừa nói, hắn cũng dừng lại, ánh sáng trong đôi mắt dần dần yếu đi: “Châu Nhi, nếu nàng không thể chấp nhận ta thì…”

Ta ôm chặt cổ hắn, đem cả gương mặt vùi trong một bên vai: “Ta chỉ là nhớ đến …cái ngày hôm ấy rời khỏi Cao Ly. Bộ dạng ngày ấy của chàng, ta thật sự rất sợ, ta sợ tên “A Sử Na hạ Duyên” ngày ấy. Chỉ cần ta nhắm mắt lại thì vô số những bàn tay thò ra trong bóng tối bóp nghẹt lấy cơ thể ta.”

Bùi Diệu lật người ta lại nằm bên cạnh ta, sau đó ôm ta vào lòng, dịu dàng xoa đầu ta: “Ta có lỗi với nàng, ta lúc ấy còn đánh nàng. Có đau không? Ta lúc nào cũng xem nàng là báu vật trong lòng, nhưng không ngờ ngày hôm đó lại ra tay với nàng…”

Ta lắc đầu: “Thời điểm mấu chốt như vậy chàng là bất đắc dĩ thôi, bạt tay ngày hôm đó, ta biết chỉ là diễn, chỉ là cơn đau nhất thời. Ta chỉ là có hơi sợ…”

Bùi Diệu xoay người nằm bên cạnh ta, dịu dàng sờ vào má, mũi dụi vào mũi ta, hơi thở như hoà làm một, hắn nở nụ cười: “Ta sẽ làm thật nhẹ nhàng để nàng quên đi cơn ác mộng đó, được không?”

Ta im lặng, cả mặt đỏ bừng kéo dài xuống cổ: “Thất Lang…độc của chàng…vẫn còn chưa giải?”

Hắn phì cười, lau sạch lớp bột mì trên môi trong ánh mắt kinh ngạc của ta: “Giải độc chưa sạch? Giả cả đấy.”

Vài giờ sau, toàn thân ta đau nhứt, cứ vùi đầu vào lòng hắn ham ngủ, nhưng trong lòng bỗng chợt lên một suy nghĩ___Tại sao hắn cứ cố chấp việc ta có còn tư tình với Thôi Cửu? Và tại sao…tại sao để tâm việc ta vui hay buồn, tại sao hắn lại thích ta gọi tên hắn như vậy?

Phu phụ trên khắp nhân gian này để yêu thương nhau kiểu này sao? Không lý nào.

Biết bao nhiêu người ngoài kia, chôn thứ gọi là tình yêu vào khu huyệt mộ trong lòng. Một goá phụ cũng chẳng phải vẫn kết hôn với nam nhân khác, sinh con đẻ cái sống hết phần đời còn lại sao.

Cuộc hôn nhân này chỉ là đơn giản vì lợi ích chính trị, hắn là phu quân của ta, ta là nương tử của hắn, hắn tung hoành sa trường, ta săn sóc việc nhà khai chi tán diệp.

Ta dần trở nên không an phận, hắn cũng trở nên không an phận. Chúng ta đã động tình.

Chẳng qua nếu như chúng ta có thể không an phận như thế này sống hết phần đời còn lại, đúng là một nỗi niềm hạnh phúc của đời người.

23.

Tuy là bảo Chân Nghiên giải độc, nhưng Bùi Diệu vẫn mời thêm một danh y người Cao Ly khác chẩn trị, nhưng vẫn diễn một vở kịch trước mặt Chân Nghiên.

Theo như lời của Chân Nghiên, Bùi Diệu phải đi đến dòng suối chứa lưu huỳnh gần đó mới có thể triệt tiêu hết độc tính trong người. Nhưng danh y người Cao Ly lại nói, độc dược vốn dĩ được hạ trong đơn thuốc giải độc.

Còn con suối đó lại là nơi dễ công khó thủ, một nơi rất phù hợp để tập kích.

Nhưng đây lại là thời cơ để hành động bắt gọn một mẻ, vì vậy ta cùng hắn đi một chuyến, cố ý dụ rắn khỏi hang.

Chân Nghiên đến trước chuẩn bị mọi thứ giải độc, Bùi Diệu thả lỏng cơ thể trong suối, chỉ để lộ ra cổ và xương quai xanh. Ta ở phía sau hắn, đặt cằm lên vai hắn đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô ta.

Cô ta nhìn thấy bọn ta như vậy, sắc mặc thay đổi, cố gắng nén lại cơn tức giận, ta đoán cô ta nhất định đang chửi bọn ta trong lòng hai kẻ dâm loạn. Cô ta còn bảo độc chưa giải sạch không được tiếp cận nữ giới, cứng mồm bảo: “Tướng quân, Chân Nghiên có tội, mong tướng quân cho Chân Nghiên thêm một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.”

Bùi Diệu nhíu mày: “Hửm? Chân Y Chính có tội gì?”

Chân Nghiên không cam lòng, vẻ mặt tỏ vẻ đau buồn: “Mượn danh giải độc, nhưng lại hạ độc vào đơn thuốc là tội thứ nhất của Chân Nghiên. Cấu kết tộc nhân âm mưu phản loạn, muốn giết tướng quân đoạt lại Hùng Tân, là tội thứ hai.”

Bùi Diệu tỏ vẻ bất ngờ: “Chân Y Chính phải nói là người ngay thẳng mới đúng.”

Chân Nghiên gượng cười: “Ngài cho người theo dõi ta lâu như vậy, chắc tướng quân sớm đã tỏ tường mọi chuyện?”

Bùi Diệu phì cười: “Chân Y Chính cảnh giác quá thôi.”

“Nhưng có một điều tướng quân không biết, bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, không chỉ mỗi kế hoạch mai phục nơi này, còn bày sẵn binh trên đường rút ven bờ! Chỉ cần tướng quân đồng ý…đồng ý sau này giữ ta lại bên người, ta có thể cam đoan ngài có thể rời đi thuận lợi.”

Bùi Diệu lạnh nhạt nói: “Chân Y Chính nếu như có thể cho rút hết binh, ta có thể cam đoan bảo toàn mạng cho cô.”

“Chỉ bảo toàn mạng thôi sao?” Chân Nghiên như phát điên phát dại, “Ta không xinh đẹp sao? Ta không cần danh phận chính thê, chỉ cần bên cạnh tướng quân là được, đến như vậy ta cũng không xứng sao?”

Ta cười vào mặt cô ta: “Hoá ra Chân Y Chính cũng đã từng mơ mộng đến danh phận chính thê của tướng quân nhà ta. Nếu như không phải cô mang thai sợ thời gian sau này sẽ bị phát giác, cô còn muốn từ từ mưu tính thứ gì hay là ra ngoài đổi mục tiêu khác hả?”

Chân Nghiên như bị sét đánh: “Sao…sao cô biết? Cô…cô biết y thuật?”

Ta cười đắc ý: “Chân Y Chính son phấn mờ nhạt da lại trắng như tuyết, nhưng môi lại sẫm màu thất thường, mặt lại còn hay sưng phù. Tuy eo nhỏ nhưng lại hay dùng tay đỡ bụng.”

“Đứa trẻ này, rõ ràng là, rõ ràng là của…”

“Họ nó là Phù Dư, đúng chứ?” Bùi Diệu tiếp lời, “Chân Y Chính, ta khoan hồng đại lượng, không truy cùng giết tận vương tộc Phù Dư của Bách Tề, nhưng mưu nghịch phản loạn thì lại là một chuyện khác. Cô đưa điều kiện với ta khai hết tội trạng, cũng như muốn che giấu thêm một bí mật khủng khiếp hơn, không phải vậy sao?”

Chân Nghiên khuỵu xuống, sắc mặt tái như xác chết.

Sau khi tóm gọn hết bọn phản loạn, giải quyết hết sự vụ ở Hùng Tân, Bùi Diệu cùng ta trở về kinh thành. Để tránh bị lộ diện, ta trở phủ trước thay thế cho tỳ nữ diễn thay ta suốt chừng ấy thời gian ta ở bên ngoài, còn hắn thì ở lại ngoài thành chỉnh đốn là quân binh.

Nhưng ghế còn chưa ngồi nóng thì đã nghe được thông tin, tỷ tỷ của ta đã mang thai được bệ hạ phong làm tiệp dư, nhưng lại bỏ một xác hai mạng trên yến tiệc.

Người phụ trách tổ chức yếc tiệc quả đúng như trong mộng chính là do hai tên ca ca vô dụng của ta…

Bây giờ bọn họ đã bị giam trong ngục của Đại Lý Tự, chờ ngày Đại Lý Tự tìm ra đủ vật chứng liền có thể kết tội.

Lò than trong phòng vẫn cháy nhưng lòng ta cảm thấy ớn lạnh lạ thường, đến nỗi đổ cả mồ hôi đầy trán.

Phụ thân truyền tin đến muốn ta trở về cùng thương lượng đối sách, không tiếc mọi giá để giữ mạng cho ca ca.

Ta biết phụ thân hoang mang lo sợ, khó tránh đau lòng liền lên xe trở về.

Tuy nhiên chưa kịp vào thư phòng của phụ thân thì cánh cửa sau lưng bỗng khép lại, bên trong phủ ta không còn thấy các tỷ muội, cũng không thấy phụ thân, nhưng ta lại thấy Thôi Cửu đang ngồi thưởng trà.

Bên ngoài cửa truyền vào giọng nói của phụ thân: “Tam Nương, con khuyên Thôi Cửu đi, mong Thôi đại nhân khoan hồng đại độ, đừng truy cứu nữa, tha cho hai ca ca con một con đường sống.”

Sắc mặt ta trắng bệch.

Phụ thân không phải muốn ta cùng thương lượng đối sách sao, bây giờ sao ông ta lại tự có đối sách rồi.

Không tiếc mọi giá để đổi lấy tính mạng ca ca, kể cả ta cũng được liệt vào cái giá đó sao.

24.

Phụ thân của Thôi Cửu cũng chính là Đại Lý Tự Khanh Thôi Khải, vụ án lần này của ca ca được giao cho ông ấy toàn quyền xử trí.

Thôi Khải vốn không thuận lòng cô mẫu, lúc trước cô mẫu được hoàng thượng lập lên hậu vị, sau đó ông ta giáng xuống thủ phủ Kiềm Châu, nhưng gần đây lại được hoàng thượng thánh ân gia cố lại chức vị trong triều.

Phụ thân của ta chắc đã chạy chữa khắp nơi, đây cũng xem như nước đi cuối cùng.

Vụ án của hai ca ca ta quả thật có thể nhờ đến Thôi Cửu sao, đến cả Bùi gia cũng chưa chắc có thể thay đổi tình hình. Nếu như mọi việc đều do hắn vậy chẳng phải vụ án này, muốn thẩm án thế nào cũng được sao?

Bệ hạ sớm đã đoán được bước đi của cô mẫu, cố ý cho Thôi Khải điều tra để có được công bằng. Nhưng Thôi Khải thật sự dám ném cục than hồng này vào tay cô mẫu sao, hay ngược lại đem nó bỏ vào tay hai vị ca ca của ta?

Đối với sự hiểu biết có hạn của phụ thân ta, không có chuyện sẽ đem bán đứng đứa con gái ruột của mình, nếu có thì không chỉ mỗi một đứa thôi.

Thôi Cửu nghe thấy lời của phụ thân ta, sắc mặt trở nên khó coi, bỗng đứng dậy: “Ý của bá phụ là sao? Người nói muốn mời Thôi mỗ đến uống trà thưởng tranh tiền triều, vậy không biết bức danh hoạ đó đang nằm ở đâu?”

Phụ thân bật cười thành tiếng: “Cửu Lang, Tam Nương nhà ta dung mạo đẹp như tiên trong tranh, so với tranh tiền triều cũng được xem một chín một mười, bây giờ ngài đã tận mắt thưởng thức lẽ nào vẫn không hài lòng sao?”

Ta tức giận tột cùng, não như muốn phá ra nhảy tán loạn thoát ra khỏi nơi quái quỷ này, nhưng ta biết ông ta không đơn giản, nhất định có đề phòng, chỉ còn cách cố gắng bình tâm trở lại: “Phụ thân, nữ nhi trở về rồi, Bùi phủ nhiều nguyên tắc không tiện ở lại lâu, nếu như không có gì, nữ nhi xin phép trở về.”

Phụ thân cười lớn: “Cũng phải, Bùi gia dòng dõi trâm anh thế phiệt, nhà cao cửa rộng, e là cho dù Thanh Hà Thôi Thị cũng sẽ kính nhường mấy phần, đúng chứ? Con gái ta là phu nhân của tướng quân Bùi Thất Lang dũng mãnh sa trường, nếu như biết được nương tử chịu nhục, sẽ dễ dàng từ bỏ, nuốt nổi cục tức này sao?”

Thôi Cửu trừng to mắt, tức giận đập bàn: “Hạ Thần Hoài! Thôi mỗ ta kính ông một tiếng bá phụ, nhưng không ngờ ông lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ thế này! Đến cả con gái thân sinh, ông cũng dám thẳng tay bán đứng?”

Phụ thân lạnh lùng nói: “Tam Nương nhà ta trong sạch, ta bán đứng con gái lúc nào? Nếu như Thôi Cửu Lang đồng ý với ta quay về khuyên phụ thân, đối với hai đứa con của ta giơ cao đánh khẽ, Hạ mỗ tuyệt nhiên miệng kín như bưng, hôm nay công tử Thôi gia cùng ở chung một phòng với nữ nhi tại hạ, xem như chưa từng xảy ta, miếng ngọc bội điêu khắc hình nữ tử Hạ gia công tử giữ kín trong lòng đương nhiên cũng chẳng mảy may lộ chút thông tin ra ngoài.”

Ta vừa nghe xong, sững sờ cả người, quay người lại nhìn Thôi Cửu, nhưng chỉ nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của hắn, hắn vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào ta: “Nói bậy! Người mà ngọc bội điêu khắc chính là…mẫu thân của ta lúc trẻ, liên quan gì đến Tam Nương!”

Phụ thân ta càng cười càng đắc ý: “Vậy cho Hạ mỗ hỏi sống mũi của lệnh đường có nốt ruồi sao? Hạ mỗ có vinh hạnh từng thấy mặt lệnh đường nhưng chưa từng thấy qua nốt ruồi này.”

“Đủ rồi!”

Sau khi Thôi Cửu nổi trận lôi đình, hắn trút một hơi dài: “Miếng ngọc đó đích thực, đích thực là hình điêu khắc của …Tam Nương, ta ban đầu định tặng nàng ấy xem như lễ vật sinh thần, nhưng nàng ấy sớm đã gả cho người khác, nếu như tặng đi sẽ không hợp lẽ thường. Ngoài thứ này ra, ta đối với Tam Nương tuyệt đối không có lòng vượt giới, hoàng thiên hậu thổ có thể minh giám.”

Trong giấc mơ của ta, ta đã trải qua ngày sinh nhật nhưng ta lại không thấy món quà của Thôi Cửu. Thậm chí trong tiệc mừng, hắn bận việc đi viếng thăm họ hàng, chưa từng đến tham dự.

Chẳng qua ta cũng không muốn truy cứu Thôi Cửu rốt cuộc có ý với ta hay không nữa.

Cho dù hắn có tình cảm với ta nhưng khi đứng trước những thứ vinh hoa phú quý, phồn hoa gia tộc thì cũng chẳng qua là nước chảy mây trôi.

Ánh mắt ta nhìn sang hướng khác, dự tính trong lòng, ta nhìn Thôi Cửu nói: “Cửu Lang không phải lúc nào cũng muốn thi hoạ với ta hay sao? Nơi này vừa hay có đủ văn phòng tứ bảo, không biết Cửu Lang có nhã hứng cùng ta so tài, sau này mang ra cho người đời bình phẩm, ngài thấy thế nào? Tại đây có phụ thân ta làm chứng, chúng ta so tài cao thấp được xem là việc quang minh chính đại, sao phải sợ người ngoài đàm tiếu?”

Thôi Cửu nhìn ta, ánh mắt trở nên mơ màng, hắn có vẻ đã hiểu được ý của ta nên vội gật đầu.

Mặt ta không biến sắc, bày giấy và nghiên mực ra, thản nhiên nói: “Cửu lang và ta đều vẽ một bức tranh sơn thuỷ được chứ?”

Thôi Cửu vẫn còn chậm chạp không hành động, trong khi đó ta đã lấy bút để trên giá bút của phụ thân, nhanh chóng bắt tay vào vẽ.

Thôi Cửu thích dùng loại mực nhạt, nhưng nghiên của ta lại là loại sẫm, đúng là loại ta thích nên việc vẽ cũng thuận tay rất nhiều. Hắn đứng bên cạnh muốn nói nhưng rồi lại thôi, hắn tìm một cái bát pha loãng mực ra, bắt đầu hạ bút.

Tranh vẽ xong mực còn chưa khô thì ta đã trao nó vào tay Thôi Cửu: “Cửu Lang xin hãy mang về để mọi người cùng nhau bình phẩm, chiến thư sau này không cần phải cất công viết nữa.”

Thôi Cửu vẫn còn chưa vẽ xong, đã để bút xuống, nhận lấy bức tranh, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn rõ hơn một chút, hình như muốn bình phẩm vài câu, nhưng ta lại nói trước: “Ngọc bội của Cửu Lang có thể cho ta mượn xem một lúc không?”

Thôi Cửu giả ngốc: “Tam Nương muốn nói ngọc bội nào?”

Ta nói: “Là miếng ngọc phụ thân vừa nhắc đến lúc nãy.”

Thôi Cửu do dự một lúc, nhưng vẫn đem miếng ngọc bội đó ra, miếng ngọc đó ấm áp do được hắn giữ bên người.

Quả nhiên nữ tử được điêu khắc nở nụ cười rạng rỡ, sống mũi có một nốt ruồi, rất giống với ta.

Ta để miếng ngọc trên bàn cọ qua mấy lần, sau đó lại cầm lên, dùng tay lau qua, nốt ruồi đó liền biến mất, ta bật cười đem miếng ngọc đó trao vào tay Thôi Cửu: “Vị nương tử này sao có thể là ta? Chỉ là tướng mạo có chút giống nhau thôi. Nói ra vị nương tử nào ngoài kia cũng đều thấy giống cả mà. Ta biết lời của Cửu Lang ban nãy cũng chỉ nói đùa. Trời đã sập tối, Tam Nương không tiện ở lâu, nếu không cả phủ Quốc Công không kịp dùng bữa mất.”

Thôi Cửu nhìn miếng ngọc bội trong tay, trở nên ngơ ngẩn.

Phụ thân tức giận bên ngoài: “Hạ Hiểu Châu! Đúng là đứa nghịch tử mà!”

Ta đi đến bậc thềm cửa lạnh lùng nói: “Phụ thân là đang tức giận vì hai vị huynh trưởng chết trễ quá à. Nếu lúc này người tiến cung, khấu 180 cái dập đầu với cô mẫu, có lẽ mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn.”

Cửa mở ra, phụ thân vẫn đứng ngay đó, vô cùng kinh ngạc: “Tam Nương, ý con là thế nào?”

Ta không để tâm ông ấy, phớt qua người rồi tiếp tục bước đi, cũng chẳng thèm ngó đầu nhìn lại.

Ta sau này cũng không nghe nói Thôi Cửu có lấy tranh của ta và hắn để mọi người bình phẩm hay không.

Chỉ nghe nói, trong phòng hắn đã treo thêm một bức tranh sơn thuỷ, không rõ tác giả, mọi người đều nói bút pháp hơn hắn rất nhiều.

Hắn tự tay đóng khung, không nói bên ngoài là do hắn tự tay vẽ, hạ nhân trong lúc dọn phòng đến việc quét bụi hắn cũng không cho phép đụng vào.

25.

Ngày Bùi Diệu hồi kinh, ta được chẩn ra đã hoài thai hai tháng, biểu cảm ai nấy trong nhà đều vô cùng đặc sắc, chỉ có Bùi Diệu vẫn tin ta trong sạch, còn vui mừng khôn xiết bất kể người ngoài có lời ra tiếng vào.

Thôi Cửu còn đặc biệt phái người mang thư tới gửi tận tay Bùi Diệu, nội dung thư viết gì hắn sống chết cũng không cho ta xem, nhưng xem hết, hắn lại nở một nụ cười, đọc xong liền đốt ngay.

Ta hỏi hắn rốt cuộc thư đã viết gì, hắn cười đáp: “Hắn muốn ta tin nàng. Ta còn phải đợi hắn giải thích mới chịu tin tưởng nương tử mình sao?”

Ta dụi đầu vào lòng hắn, phì cười.

Ngoài ra vẫn còn một việc, trong ánh mắt kì lạ mọi người đều hướng về ta, thì Thành Quốc Công lại không chút hành động, còn thưởng cho ta một khoá trường mệnh, nhất thời có thể dẹp yên mấy lời đàm tiếu.

Ta đoán, gừng càng già càng cay như ông ấy, ngày hôm ấy sớm đã biết được hành tung của ta, chẳng qua không muốn nói ra mà thôi.

Mấy ngày sau ta cùng với Bùi Diệu vào cung tạ ơn, Bùi Diệu đi đến trước mặt hoàng thượng báo cáo quân tình, còn ta đi đến cung của cô mẫu trò chuyện.

Cô mẫu ngồi trước tượng phật, nhang khói nghi ngút, ta trao lại mấy bức tranh trên đường ta vẽ bao gồm Tân La, Cao Ly, Bách Tề sau khi đã xếp gọn. Cô mẫu đưa mắt nhìn đống tranh vẽ bỗng cất lời: “Sau khi bê hạ trăm tuổi, cô mẫu muốn thống nhất thiên hạ, Tam Nương nghĩ thế nào?”

Ta sững cả người, liền nhớ đến liên tiếp các vị thái tử bị phế, cười đáp: “Sao không được? Tam Nương từng đi qua Tân La, nữ vương đứng chủ trị vì, ta đứng một bên xem ngài ấy xử lí sự vụ, vốn dĩ không thua kém gì nam nhân. Chỉ là một nữ vương tiểu vương quốc nhỏ nhỏi lại có thể như thế, huống hồ cô mẫu người?”

Cô mẫu nhướng mày ngạc nhiên: “Hửm? Chuyến đi này của Tam Nương thu hoạch không ít nhỉ.”

Ta cười đáp: “Tam Nương chỉ đi một ngày đàng, học một sàng khôn thôi.”

“Vậy…cái chết của tỷ tỷ, Tam Nương cũng cho rằng do hai vị ca ca làm sao?”

Dứt lời lưng ta đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đáp án đơn giản nhất lúc này chính là ca ca muốn hạ sát cô mẫu nhưng lại ngộ sát chính tỷ tỷ của mình, nhưng dưới ánh nhìn của cô mẫu, bà ấy thật sự không nhìn ra ta đang diễn kịch hay sao? Ngày hôm nay vì để giữ gìn mạng sống ta tình nguyện hy sinh tình nghĩa ruột thịt, liệu sau này có gặp quả báo không? Nếu như nghe được câu trả lời từ ta, cô mẫu có thể giữ lại cái mạng này của ta một lúc nhưng ngày tháng ấy có thể kéo dài được bao lâu, bỏ mạng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Thế là ta quyết định không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Tam Nương cho rằng, huynh trưởng hồ đồ, phụ thân cũng hồ đồ. Tỷ tỷ tiến cung nhận được thánh sủng, ngay từ lúc đầu đã là một sai lầm.”

“Hửm? Vậy theo Tam Nương thế nào mới đúng?”

“Tam Nương cho rằng Hạ gia nên trên dưới một lòng, khắc ghi phục lễ, giúp đỡ cô mẫu một tay gầy dựng thiên hạ.”

Cô mẫu bật cười, chân mày bỗng chốc dãn ra, duỗi tay sờ vào đầu ta: “Cô mẫu không thích mấy bức tranh này, cô mẫu chỉ thích mỗi Tam Nương nhà ta.”

Về vụ án của tỷ tỷ ta, hai vị huynh trưởng vẫn còn bị giam trong ngục, ta từng nghe nói phụ thân từng đến đây nhưng khuôn mặt thảm bại trở về, không chỉ thể ta còn nghe đồn Đại Lý Tự Khanh chấp hành theo luật, đem hết mấy chuyện hai ca ca mua quan bán chức, tham lam hối lộ tất cả đều đem ra phơi này, tình hình trước mắt vô cùng bất lợi.

Cô mẫu lần này thăm dò, nếu ta lỡ phải một sai lầm thì kết cục của Hạ gia là không thể lường trước.

Quả thật may mắn, tuy câu trả lời của ta cũng không phải là hoàn hảo, nhưng ít nhất nó cũng khiến cô mẫu hài lòng.

Sau này Đại Lý Tự Khanh tra ra đủ bằng chứng hai vị ca ca mua quan bán chức, không cố tình mưu sát hoàng hậu cho nên bị lưu đày Quỳnh Châu.

Phụ thân ta cũng bị tra ra không ít tội danh bị lưu đày Kiềm Châu.

Bùi Diệu thì được thăng quan tiến vào binh bộ, sau này ta không còn phải xa cách với hắn nữa.

Sau này Tân La không còn nhận được thánh ân Đường triều, dậy lên phản động ở Hùng Tân, Bình Nhưỡng. Bệ hạ nổi trận lôi đình, có ý muốn cử người đi thảo phạt, cô mẫu lúc này cũng đem ra mấy bức tranh do ta vẽ trình lên trước buổi triều.

Lễ bộ thượng thư Quách thị lang phẫn nộ nhìn vào bức tranh nữ tử Tân La, chỉ trích làm tổn hại văn hoá, cô mẫu lạnh lùng nói: “Tân La là một tiểu quốc nghèo nàn, sản vật không nhiều, dân trí lại thấp, cần gì phải dụng đến đại quân? Chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than chi bằng chúng ta cố giữ lấy Liêu Đông bảo vệ lãnh thổ Trung Nguyên.”

Quách thị lang thở dài, các đại thần trong triều cũng như thế.

Sau bao lần bàn bạc, bệ hạ cũng quyết định, lần này không chỉ mỗi thoả hiệp với các đại thần trong triều, thoả hiệp với cô mẫu mà chính là thoả hiệp với bách tính Đường triều.

Hai năm sau đó, sức khoẻ bệ hạ ngày càng đi xuống, cuối cùng băng hà ở đông cung.

Cô mẫu đăng cơ kế vị, thay đổi màu cờ, huyết tẩy triều đình.

Lòng ta phiền muộn, cuối cùng thương lượng với Bùi Diệu, giã từ sự nghiệp, rút lui bảo toàn tính mạng toàn tộc.

(CÒN TIẾP)