Bỏ Trốn

Chương 46

Lòng bàn tay của Trần Tứ có vết chai mỏng, khi anh vuốt nhẹ dọc theo đốt sống cổ, cả người cô như có một dòng điện chạy qua.

Cây kem trong tay Tống Gia Mạt cũng rơi xuống đất.

Cô hùng hổ đẩy cửa ra: “Rốt cuộc anh muốn làm…”

Giây tiếp theo, tiếng nói chợt im bặt.

Trần Côn đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Dường như vào khoảnh khắc ấy, máu nóng trong người bắt đầu chảy ngược, lời bông đùa cũng không thể nói ra khỏi miệng, chớp mắt ấy, thậm chí đầu óc cô cũng trống rỗng.

Trần Côn hỏi: “Cãi nhau gì thế?”

“Không có gì ạ, anh ấy làm rớt kem của cháu.” Tống Gia Mạt nói.

Tiếp đó bầu không khí có hơi trầm mặc.

Giống như những cặp anh em hết  sức bình thường, sau khi cãi nhau xong thì đều không vui, vì thế cũng không ai nói gì nữa, im lặng thu dọn tàn cuộc.

Bác cả vẫn không đi, cô nghiêng người, cảm thấy sau lưng như bị kim đâm.

Sau khi dọn dẹp xong, Trần Tứ quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Trần Côn: “Có phải bật lửa của bác ở trong phòng cháu không?”

“Vâng.”

*

Trong phòng.

Trần Côn nhận lấy chiếc zippo trong tay anh, mở ra nhìn vài cái: “Trí nhớ của cháu vẫn luôn tốt như thế.”

Trần Tứ không lên tiếng, đưa tay làm tư thế tiễn khách.

Trước khi rời đi, Trần Côn tùy ý đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy một túi giấy sáng màu nằm trong góc.

Ngày hôm đó Trần Tứ về muộn hơn Tống Gia Mạt bốn mươi phút, nói là đi mua đồ với bạn.

Trần Côn: “Mua gì vậy?”

“Mấy món đồ chơi linh tinh thôi.”

Trần Côn ừm một tiếng, lập tức lên tầng hai.

*

Tiết đầu tiên của ngày hôm sau là tiết Chính trị, Tống Gia Mạt đánh ngáp ba cái.

Sau khi tan học, cô dựa vào bàn chuẩn bị ngủ bù.

Doãn Băng Lộ: “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

“Ừ, không phải lúc sau có sấm sét à? Mưa cũng to nữa.”

“Tớ cũng bị đánh thức lúc nửa đêm,” Doãn Băng Lộ nói, “Lấy chăn che đầu lại là ngủ được, lần sau cậu thử xem.”

Tống Gia Mạt còn chưa kịp mở miệng thì sau lưng bỗng vang lên tiếng nói.

Giang Tự: “Heo đều ngủ thế cả.”

Doãn Băng Lộ không muốn để ý tới cậu ấy lắm: “Cậu lại muốn ăn chửi đấy à?”

“…”

Giang Tự lắc lắc ngón tay, ngồi lên hàng ghế trước: “Bọn cậu đã nghe nói gì chưa? Hoàng Hướng San quay lại trường rồi.”

“Biết chứ, nhưng mà sau khi cậu ta quay lại thì ngoan ngoãn lắm,” Doãn Băng Lộ nói, “So với việc này thì tớ muốn biết mùng 1 tháng 5 được nghỉ mấy ngày hơn.”

“Nửa ngày.”

“Cậu lặp lại lần nữa.”

“Sắp lên lớp 12 rồi mà cậu còn mong được nghỉ à?” Bốn Mắt nói, ”Nhưng mà hôm mùng 1 tháng 5 có tổ chức tiệc tối, xem như cho bọn mình ăn Tết.”

“Ăn Tết là giả, đi học là thật.” Doãn Băng Lộ thở dài một hơi, “Tiệc tối thì có gì hay đâu?”

…Nhưng lần này Nước Khoáng đoán sai rồi.

Có thể là vì muốn lưu giữ kỷ niệm, lần này tiệc tối được tổ chức khá lớn, Lý Thiên Vương tự mình làm MC, thậm chí còn bắt đầu dựng sân khấu từ trước đó ba ngày.

Buổi tối ngày mùng 1 tháng 5, Doãn Băng Lộ vừa cắn hạt dưa vừa bình luận: “Phía sau còn có một tấm màn LED siêu to khổng lồ nữa cơ, không biết dùng để làm gì.”

Bốn Mắt: “Không chỉ dùng làm phông nền để ca hát nhảy múa, lần này trường mình chơi lớn lắm, tớ còn thấy cả Flycam, chắc là đến lúc đó sẽ vừa đọc diễn cảm bài thơ “Tôi yêu trường số Sáu” vừa quay hình trường mình, giống như trong chương trình Đêm hội mùa xuân ấy.”

Các tiết mục đêm nay đúng là rất độc đáo, phong phú thể loại, còn có hài kịch.

Có lẽ sắp đến lúc đọc thơ diễn cảm, lúc này trường học đã thử điều chỉnh Flycam, màn hình LED hiện lên toàn cảnh trường học từ trên cao nhìn xuống.

Trong lúc tiết mục diễn kịch đang được chuẩn bị thì đâu đó bỗng truyền đến vài âm thanh.

“Tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta không tốt đến vậy đâu…”

Tống Gia Mạt hơi ngẩn ra, cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai.

Rất nhanh sau đó, một giọng nữ khác vang lên: “Thế nào mới được xem là có quan hệ tốt? Vạn Nhã, tôi nhất định phải thừa nhận bức thư nặc danh mà cậu viết này là mình viết, sau đó đi trộm đề thi cuối kỳ với cậu thì mới được xem là có quan hệ tốt à?”

Vạn Nhã: “Sao cậu có thể nói như vậy? Hoàng Hướng San, lúc ấy tôi đã…”

“Đã làm sao? Chuyện của Tống Gia Mạt lúc ấy, từ đầu tới cuối cậu có ra mặt nói giúp tôi câu nào không? Cuối cùng thì sao, cậu thậm chí còn chẳng muốn đi tìm cậu của cậu để nói đỡ cho tôi.”

“Khoảng thời gian này tôi ở nhà suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, còn không phải là cậu đang lợi dụng tôi chắc? Thấy tôi không còn giá trị nữa là chẳng thèm quan tâm tới, bây giờ cần tôi thì lại tới tìm tôi… tôi là chó cậu nuôi đấy à?”

“Cho dù tôi là chó cậu nuôi thì cũng không đến mức này chứ?”

Hoàng Hướng San càng nói càng kích động: “Lúc ấy cậu nói cậu rất hâm mộ Thôi Chỉ Đình, người ta nhắc tới khối Mười hai thì sẽ nghĩ đến chị ấy đầu tiên, cậu nói cậu cũng muốn được như vậy.”

“Người ta là hội trưởng Hội Học sinh, thế là cậu muốn làm trưởng câu lạc bộ phát thanh, nhưng mà Tống Gia Mạt đã xin làm trước rồi, thế là vì lòng hư vinh của cậu mà cậu muốn giành với người ta.”

“Cô giáo nói muốn cậu tăng hạng trong kỳ thi tháng, cậu không thi được nên nhân lúc camera đang được sửa mà đi trộm đề thi, không phải là vì cậu ỷ vào chuyện cậu mình là hiệu trưởng à?”

Mấy nghìn người trên sân thể dục ồ lên, giây tiếp theo, mọi người hoàn toàn sôi trào.

“Đậu má, đây là livestream bóc phốt nhau hả?”

“Nhộn nhịp quá! Cãi nữa đi, cãi to lên!!”

“Mau mau mau, nói tiếp đi, tôi muốn xem Vạn Nhã còn làm bao nhiêu chuyện kinh ngạc mà người ta không biết nữa nào.”

Hình như giáo viên đều đã tới hậu trường chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, nào biết rằng những tiếng hoan hô này chỉ là đang che giấu cảnh quay xuất sắc trên màn hình LED.

Học sinh chịu trách nhiệm quay hình chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, vội vàng định chuyển cảnh nhưng do xuống quá, thế là trượt tay, Flycam đúng lúc đáp xuống một nhánh cây, camera chĩa thẳng vào mặt Vạn Nhã.

Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.

Dưới sân khấu mọi người cười ầm lên: “Mẹ nó góc chụp gì thế này, góc chính diện lúc idol debut hả? Đậu má!”

Tiếng nói liến thoắng của Hoàng Hướng San vẫn còn đang phát: “Trộm đề một lần còn chưa đủ, lần này cậu còn muốn đi trộm tiếp. Cậu quên lần trước bao nhiêu người thu dọn tàn cục thay cậu rồi à? Chỉ vì cậu cảm thấy Tống Gia Mạt đoạt mất sự nổi bật của cậu, cậu muốn tham gia câu lạc bộ phát thanh một lần nữa nên muốn đá cậu ta xuống?! Cậu tới trường để đi học hay là đi thi hoa hậu thế?!”

“Đúng rồi, nói đến chuyện thi hoa hậu, cậu thật sự cảm thấy cậu xinh lắm à?”

“Mấy tấm ảnh của cậu, tấm nào tấm nấy tôi cũng phải photoshop mất hai tiếng đồng hồ đấy! Cậu thật sự cho rằng mình xinh đẹp bẩm sinh à? Đó là vì tôi thêm hiệu ứng trắng da, xóa quầng thâm mắt và mụn của cậu đi đấy!”

“Cái danh ‘nữ thần nhỏ’ của cậu có được thế nào cậu còn không rõ à? Trong topic đó có bao nhiêu comment là của tôi hả? Ngày nào cũng phải che mờ lương tâm đi để khen cậu, cậu có biết tôi ghê tởm tới mức nào không? Cậu tỉnh táo lại đi!”

Mặt Vạn Nhã đen như đít nồi, mấp máy môi như muốn phản bác, nhưng căn bản không thể nói gì để phản bác.

“Có thể sớm thoát khỏi cái giấc mộng nổi tiếng của cậu đi được không? Đừng tưởng rằng mình là cháu gái của hiệu trưởng thì có thể muốn làm gì thì làm, cảm thấy cả cái trường này đều là của nhà cậu. Tôi đúng là con ngu nên mới cảm thấy cậu của cậu là hiệu trưởng thì tôi cũng được thơm lây, vậy nên mới phối hợp với cậu đủ kiểu, kết quả tôi nhận được cái gì? Bị bẽ mặt? Bị đuổi học?”

“Biết sớm một chút thì tốt rồi, cậu đồng ý để tôi đến gần cũng chỉ là vì cảm thấy người nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, có tôi làm tấm chắn, mọi người sẽ không cảm thấy cậu đã xinh đẹp lại còn đa tài đa nghệ, lại còn có quan hệ họ hàng với hiệu trưởng, mà hồng nhan thì bạc phận, bọn họ sẽ ghen ghét với cậu, vậy nên cậu mới đẩy tôi ra làm tấm chắn…”

“Lúc tôi photoshop mà có thể chỉnh được cả cái đầu của cậu thì chắc cậu cũng chẳng đến mức thiểu năng trí tuệ thế này đâu!”

Mọi người cười gần chết.

“Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó tôi cười gần chết, đây là cảnh trưởng fanclub thoát fan à?”

“Đừng bao giờ khiến những fan đi theo mình từ đầu thất vọng, bởi vì đó là người biết nhiều quá khứ đen tối của mình nhất đấy.”

“Cái danh nữ thần nhỏ lại còn có được nhờ photoshop? Không thấy mất mặt hả?”

Trong lúc bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng Lý Thiên Vương cũng phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng đi lên sân khấu rút micro ra.

Mặc dù đã không còn âm thanh nhưng biểu cảm của Vạn Nhã vẫn đang được chiếu đi chiếu lại trên màn hình.

…Vốn dĩ gọi là chiếu đi chiếu lại là vì cô ta hồn nhiên không biết tất cả chuyện này, quên mất việc quản lý biểu cảm, tất cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, mặt lúc đen lúc đỏ, cho dù có phẫn nộ hơn nữa thì cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Nhìn qua giống như giây tiếp theo cô ta sẽ bỏ mình vì uất nghẹn quá độ mà tắc thở.

Cô ta nhanh chóng quay mặt đi, kết quả mắt nhìn thẳng vào camera.

Cuối cùng Vạn Nhã cũng phát hiện ra gì đó, biểu cảm từ uất nghẹn chuyển thành hoảng loạn, cô ta vội vàng vươn tay định vứt camera xuống, nhưng cô ta nhảy nhót một lúc lâu mà camera vẫn không sứt mẻ gì.

Ngược lại còn quay được đủ loại tư thế chật vật của cô ta, cuối cùng cô ta lảo đảo một cái, đâm thẳng vào thân cây.

“Heo đụng vào cây hay là đụng vào cây thành heo?”

“Đang biểu diễn cái gì vậy? Khỉ hái đào tiên hả?”

“Ha ha ha ha ha đây chính là tiết mục gây cười nhất ngày hôm nay!”

Cuối cùng Lý Thiên Vương tức giận mắng một tiếng, tắt màn hình đi: “Bọn em không tập trung xem các tiết mục mà lại xem cái này làm gì?”

Lý Thiên Vương vừa mở miệng thì đám nam sinh phía dưới cũng không ngồi yên.

Bọn họ nào chịu ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Hiệu trưởng, Vạn Nhã là cháu gái của thầy ạ?”

“Hiệu trưởng, thầy sẽ không bỏ qua như vậy đó chứ?”

“Hiệu trưởng, cả trường bọn em phải khắc phục hậu quả cho việc cậu ta gian lận ạ? Em không muốn thi đề của THPT số Một lần nào nữa đâu!”

Một lúc lâu sau, Lý Thiên Vương phất tay áo thật mạnh rồi nói: “Thầy sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

“Thỏa đáng thế nào ạ? Cho thôi học ạ?”

“Được đấy! Cậu ta thích làm đề của THPT số Một như vậy thì tới trường số Một là được rồi!”

“Vốn dĩ nên xử lý nghiêm khắc mới đúng, không phải lần trước thầy đã thông báo trên loa trường rồi ạ, nếu chuyện này còn tái phạm thì sẽ nghiêm trị rồi mà!”

“Hiệu trưởng, chuyện này đã rõ ràng vậy rồi, cậu ta phải bị đuổi học chứ đúng không ạ?”

“Cũng chẳng cần giữ lại làm gì, đã xấu mặt như vậy rồi, còn không bằng chuyển sang trường khác rồi làm lại từ đầu.”

“Đúng vậy, không đuổi học thì không ổn đâu ạ!”

Kỳ thi tháng lần trước đã tạo cho mọi người một bóng ma cực lớn, nếu như lần này Vạn Nhã thành công thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ trở thành người bị hại.

Vì thế, những yêu cầu “đuổi học” càng ngày càng nhiều, có thể so với tiếng hát đồng ca.

Lý Thiên Vương chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, uy nghiêm của hiệu trưởng không còn sót lại gì, học sinh dưới sân khấu hô to như muốn khởi nghĩa, có muốn đàn áp cũng không được.

Cuối cùng, thấy ấy nhắm mắt, nói: “Được rồi, đuổi học! Đuổi học em Vạn Nhã, tối nay lập tức thu dọn sách vở!”

“Gút chóp!”

“Các em cũng ngoan ngoãn cho thầy, tập trung xem biểu diễn đi!”

…Tất nhiên là không có khả năng ngoan ngoãn rồi.

Đêm đó, diễn đàn trường xuất hiện một hot topic, là một đoạn video ghi lại những hình ảnh trên màn hình LED, bao gồm tất cả biểu cảm của Vạn Nhã.

Tên topic là: [Ảnh chụp chính diện của Vạn Nhã.]

Bình luận tăng lên rất nhanh.

[Ảnh chụp chính diện đủ mọi biểu cảm luôn.]

[Produce 101 của THPT số Sáu, thực tập sinh được debut là người bị đuổi học.]

[Debut làm center, xuất hiện trên màn hình LED cũng không ai có thể sánh bằng Vạn Nhã nổi tiếng nhất // Vạn Nhã với thành tích lõm bõm nước // livestream Vạn Nhã bị đuổi học // Vạn Nhã cứu vớt cả thế giới // bộ mặt thật của Nhã Nhã!]

[Fanchant có nghiêm túc không thế? Phải là Nhã Nhã xứng đáng với kết cục tệ nhất!]

[Có gì nói đấy, cậu ta đúng là chỉ xứng với mấy cái thành tích lõm bõm nước, khuôn mặt kém Tống Gia Mạt nhiều.]

[Xúc phạm em Tiểu Tống của tôi rồi, em gái ngọt ngào mãi mãi là Thần!]

Lúc này, ở cửa lớp 11-5 cũng không có ít người vây xem.

Đủ các tiếng nói lần lượt vang lên.

Trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại một ánh đèn, Vạn Nhã đang đứng ở chỗ của mình bắt đầu thu dọn sách vở.

Cô ta không hề nghĩ tới kết cục chờ đợi mình chính là quyết định đuổi học lạnh như băng.

Hơn nữa hai chữ này còn được nói ra từ miệng của người cậu mà cô ta cho rằng sẽ mãi mãi che chở cho mình.

Móng tay của cô ta găm sâu vào da thịt, kéo chặt quai đeo balo, lòng bàn tay bị cào ra vết máu.

Cô ta cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn bách thú, bị người ta vây xem rồi nghị luận đủ đường, chỉ chỉ trỏ trỏ, cộng với đủ loại ánh mắt khinh thường.

Cất hết đồ vào cặp xong, Vạn Nhã vội vàng muốn chạy trốn.

Nhưng vừa ra khỏi phòng học, tiếng thảo luận càng thêm mãnh liệt hơn. Miệng lưỡi người ta giống một con dao nhỏ không ngừng xẻo lên da thịt cô ta, đau đến da tróc thịt bong.

Cô ta oán hận trừng mắt nhìn mọi người, tình cảnh lại càng thêm nghiêm trọng.

“Trừng cái gì? Việc mình tự làm mà còn không cho người khác nói à?”

“Bây giờ mà còn như vậy, chắc là không biết xấu hổ là gì nhỉ? Cậu có biết trộm đề thi ảnh hưởng đến bao nhiêu người không, cái đồ không biết kiểm điểm lại bản thân.”

Bỗng dưng mọi người nhìn thấy Tống Gia Mạt ở chỗ rẽ, câu từ trong miệng mọi người chợt thay đổi, giọng điệu khác nhau một trời một vực.

“Ấy, Tống Gia Mạt?”

“Tôi tự tin say hello với vợ mình.”

“Vẫn thích cậu ấy làm MC hơn, giọng địa phương của Lý Thiên Vương nặng quá.”

“Bây giờ mới về hả? Liệu có muộn quá không, hay là ngồi xe nhà mình mà về nè.”

“Mẹ nó ông bị điên rồi à ha ha ha ha, Trần Tứ sẽ lập tức tới giết ông đó.”

Vừa rồi Vạn Nhã nghĩ mình đã rơi vào tình cảnh khốn cùng nhất rồi, nhưng đến giờ phút này mới biết được…

Sự đối lập rõ ràng như vậy mới là cách xé bỏ và dẫm nát tự tôn và sự cao ngạo mười mấy năm nay của cô ta.

Đầu nặng chân nhẹ, thế giới như đang xoay vòng, Vạn Nhã nhanh chóng bước tới cổng trường, không còn mặt mũi nào nhìn người nhà, cô ta đánh rớt điện thoại trong tay, vội vã ngồi lên một chiếc xe máy như tìm thấy cọng rơm cứu mạng.

Tài xế định hỏi cô ta muốn đi đâu thì bị cô ta ngắt lời: “Cứ đi đi, đi đâu cũng được! Mau lên!”

Tài xế nhìn cô ta một cách kỳ lạ qua kính chiếu hậu.

Người trong gương đầu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm, lớp trang điểm tinh xảo đã bị nhòe hơn phân nửa, đang oán hận nhắm mắt lại.

Thứ cô ta để ý tới nhất chính là sự kiêu ngạo, thể diện và tự tôn của bản thân, nhưng thứ cuối cùng cô ta nhận được lại là sự nghèo túng và những lời nhạo báng.

Thứ đồ muốn nhất vuột khỏi tầm tay, tất cả những gì quan tâm nhất cũng đã không còn lại gì.

Tiếng động cơ nhanh chóng vang lên trên đường phố, một giây sau biến mất không thấy đâu.

Trong con đường trống vắng, Doãn Băng Lộ thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng yên tĩnh.”

Đợi tới khi Tống Gia Mạt về nhà, Doãn Băng Lộ còn đang nói về chuyện này với cô.

Nước Khoáng: [Hình như cậu ta còn để đồ trong ngăn kéo thì phải, chắc là không có lòng dạ nào mà thu dọn, tớ cảm thấy chắc cậu ta phải dùng cả quãng đời còn lại để quên đi ngày hôm nay ấy, sướng chết đi được!]

Nước Khoáng: [Bức thư kia là cậu ta tự viết, cậu ta đi rồi thì cậu cũng có thể yên tâm đi học phát thanh, làm gì có ai rảnh rỗi tới mức quan tâm tới chuyện trưởng câu lạc bộ là ai chứ? Chỉ có cậu ta rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, ngày nào cũng làm trò khùng điên.]

Nói tới đây, cũng chỉ còn một hai tháng nữa là cô phải đi huấn luyện.

Trong lúc Tống Gia Mạt đang thất thần, cánh cửa bị người ta gõ nhẹ.

Cô xuống giường, kéo cửa phòng ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Trần Côn: “Dì giúp việc hầm canh nấm tuyết, có múc cho cháu một chén.”

“À,” Thiếu nữ nhỏ giọng trả lời, “Vâng ạ.”

Trần Côn gật đầu, lúc xoay người thì nhìn thấy trên tủ đầu giường của cô có đặt một chiếc túi giấy quen thuộc.

Chiếc túi giấy này từng xuất hiện ở phòng của Trần Tứ, nhưng cuối cùng vẫn quay về tay cô.

*

Thời gian chầm chầm bước đi.

Hai tháng nữa là cô phải đi huấn luyện, nhưng chỉ còn một tháng nữa là Trần Tứ phải thi Đại học.

Trong nhà tiến vào trạng thái yên tĩnh, mặc dù Trần Tứ cũng không cần, nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức dành cho anh không gian học tập tốt nhất.

Ngay cả xương sườn Tống Gia Mạt cũng không tranh với anh nữa, vì chuyện này mà cô bị anh trêu không ít lần.

Ngày mùng 7 tháng 6 là ngày Trần Tứ thi Đại học.

Ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, cô dựa vào cửa sổ nhìn ánh nắng chói chang, không hiểu sao lại cảm thấy chắc chắn anh làm bài rất tốt.

Đợi đến khi môn thi cuối cùng kết thúc, cô nhảy xuống ghế dựa, hỏi bác cả đang ngồi trên sô pha: “Bác có muốn đi đón Trần Tứ không ạ?”

“Hôm nay bác có chút việc.”

“Vâng, vậy thì cháu đi trước đây.”

“Ừm.”

Sau khi cô rời đi không lâu, Trần Côn thở dài một tiếng, gọi điện thoại cho tài xế.

Một lúc lâu sau, một chiếc xe màu xanh trắng đuổi kịp chiếc xe buýt mà thiếu nữ ngồi.

*

Cô thuận lợi đón được Trần Tứ, hiếm khi nịnh nọt muốn cầm đồ giúp anh, Trần Tứ giả vờ đưa ra rồi lại lấy về.

“Làm gì?”

Cô cười tủm tỉm: “Cầm đồ giúp anh đó.”

Thấy cô một lúc lâu sau cũng không nói gì nữa, anh nhướng mày: “Sao không hỏi xem anh thi có tốt hay không?”

“Chắc chắn là thi rất tốt,” Thiếu nữ quay người lại nở nụ cười tươi sáng với anh, “Thần giao cách cảm.”

“Vậy em thử đoán xem tiếp theo anh muốn đi đâu?”

“Túc Đại.” Cô nói.

Trần Tứ hơi khựng lại, chợt mỉm cười xoa xoa vành tai cô.

“Chuẩn đấy,” Anh như thay đổi quyết định gì đó, nói, “Lại đoán tiếp à?”

Cô có hơi không vui, lẩm bẩm: “Em cũng có phải thầy bói đâu.”

Nhưng mà chưa tới vài phút sau, cô lại sáp lại gần với vẻ mặt chắc chắn: “Nhưng mà em biết bây giờ anh đang nghĩ trời nóng quá, em gái tới đón mình vất vả như vậy, phải mua cho em ấy một cốc nho mọng nước thôi.”

“…”

Sau khi thành công nhận được một cốc nho mọng nước, Tống Gia Mạt nhấm nháp ly sinh tố, đi vào sân trường Túc Đại với anh.

Mỗi trường Đại học sẽ có một kiến trúc tiêu biểu riêng, ở cổng trường Túc Đại có đặt một pho tượng, dưới ánh nắng mặt trời, trông nó rất giống một người đang cầm hoa trên tay.

Bởi vậy nên nó được đặt một biệt danh vô cùng lãng mạn, đó là Con đường cầm hoa.

Tống Gia Mạt cúi đầu nói: “Hôm em thi anh cũng phải cầm hoa trên tay đứng ở cổng trường đón em đấy.”

Trần Tứ nâng mắt: “Anh dứt khoát thuê một cái kiệu tám người khiêng…”

“Làm gì, tới cưới em à?”

Cô nói mà không suy nghĩ gì cả, nói xong rồi mới cảm thấy không ổn, ho khan hai tiếng rồi chuyển sang đề tài khác.

Cửa hông ở đằng xa vô cùng đông vui, cô đi một lúc lâu mới nhìn về phía bên kia đường: “Sao mà nhiều người thế nhỉ, có concert hả?”

Bỗng nhớ tới gì đó, cô click mở hotsearch thì vừa thấy, quả nhiên…

Tống Gia Mạt: “Hôm nay còn có concert của Thẩm Cảnh Trạch??”

Trần Tứ: “Thích à?”

“Thích chứ.”

Vốn dĩ anh cảm thấy chắc là cô cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ nghe cô nói chữ thích lại không thoải mái cho lắm.

Thiếu niên khẽ nghiến răng, ngón tay thon dài kẹp hai tấm vé vào cửa quơ quơ trước mặt cô.

“Như vậy thì sao, có phải càng thích hơn không?”

“Anh còn mua vé rồi á?”

Hai mắt Tống Gia Mạt sáng lên, mấy giây sau, liên hệ mọi chuyện lại với nhau, hình như cũng không quá ngạc nhiên.

Cô giả vờ ho nhẹ hai tiếng: “Đây là thái độ anh mời em đi xem concert à?”

Trần Tứ nheo mắt: “Công chúa nể mặt đi xem cùng được không?”

Cô nhẹ nhàng mím môi.

“Miễn cưỡng đồng ý.”

Từ đây đi tới cổng sân vận động mất hai mươi phút đồng hồ.

Xếp hàng vào chỗ tốn thêm ba mươi phút nữa.

Một tiếng đồng hồ này, cảm xúc của người nào đó dần dần xấu đi.

Cuối cùng, khi cô giục anh soát vé, Trần Tứ nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Em thích bài hát hay là thích người?”

Cô cười tủm tỉm: “Thích người.”

“…”

Trần Tứ: “Đi đây.”

“Ấy, đừng đừng đừng…”

Cô cố ý trêu anh, cuối cùng lại chỉ có thể tự mình dỗ.

Dỗ một đường từ thang máy đến tầng ba, hai đầu lông mày của anh trai này mới từ từ giãn ra.

Thật ra trước đó cô cũng chỉ nghe người ta nói qua, sau đó đi tìm kiếm một lúc, cũng xem như fan nhan sắc và fan sự nghiệp nửa mùa của Thẩm Cảnh Trạch, lọt hố bởi bài “Triều Nhan” của anh ấy, vô cùng lãng mạn, nghe nói là viết cho bạn gái.

Lần này trùng hợp là “Triều Nhan” chính là bài hát mở đầu của buổi concert.

Tống Gia Mạt ngồi xuống, cảm thấy có hơi lạnh, xin Trần Tứ một cuốn sách để chặn váy.

Xuất thân từ một ban nhạc, Thẩm Cảnh Trạch rất biết cách khuấy động không khí, mấy tay guitar phía sau cũng vô cùng nhiệt tình, sau mấy bài hát, ánh đèn trong sân vận động bỗng sáng lên.

Tống Gia Mạt ngẩng đầu nhìn: “Kết thúc rồi à?”

“Không phải,” Trần Tứ thấp giọng, “Tương tác.”

Cô không hiểu tương tác là cái gì, đang định hỏi thì bỗng nhìn thấy camera nhắm thẳng vào người xem rồi dần dần di chuyển.

Cuối cùng camera dừng lại trên người một đôi yêu nhau, mọi người đều ồn ào: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

Tống Gia Mạt: “Cháy thế cơ à?”

“Thế này không phải là bình thường hả?” Trần Tứ nói, “Đi xem bóng cũng sẽ như vậy, người lọt vào khung hình sẽ phải hôn nhau.”

Cô nghĩ ngợi, nói, “Vậy thì anh đừng đi xem bóng.”

Trần Tứ cười: “Anh dẫn theo em là được rồi còn gì?”

Tống Gia Mạt: “Vậy thì sẽ bị phát hiện…”

Nhưng vừa mở lời thì cô ngẩng đầu lên, phát hiện hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình lớn.

…Lúc này đây, camera đang quay cô và Trần Tứ.

Trong nháy mắt ấy, dường như có dòng nước chảy qua, bên tai yên tĩnh mà sôi trào, mãnh liệt mà khắc chế, năng lực phản ứng biến mất, lý trí cũng bị nuốt sạch.

Cô đờ đẫn chớp chớp mắt.

Mãi cho tới khi tất cả mọi người bắt đầu ồn ào: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

Lúc này cô mới bất giác phản ứng lại được, hai tai thiếu nữ đỏ bừng, cầm lấy quyển sách đang chặn váy che khuất hơn nửa khuôn mặt, đồng thời di chuyển đến gần anh, định hỏi xem nên làm thế nào bây giờ…

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cười như không cười của anh, tất cả những lời muốn nói đều không thể cất thành lời.

Trần Tứ mỉm cười cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi cô, sau đó hơi nghiêng mặt qua, áp môi lên môi cô.

Cô bị động cảm giác được đầu ngón tay của anh xuyên qua tóc cô, cảm giác được anh hơi dùng sức để cô phối hợp với góc độ của anh, cảm nhận được lòng bàn tay của anh đang vuốt ve sau tai mình, cùng với tiếng cười trầm thấp đè nén truyền ra từ lồng ngực.

Sao hôn môi lại còn cười làm gì?

Hình như có tiếng la hét vô cùng nhiệt tình, nhưng cô không nghe thấy.

Ánh đèn của camera sáng đến chói mắt, nhưng đây là một nụ hôn được giấu dưới cuốn sách.

Bọn họ xuất hiện trên màn hình lớn, nhưng nụ hôn của họ lại trốn ở đây.

Bờ môi của anh ấm áp, có mùi bạc hà và vị nho, ngón tay của cô nắm chặt quyển sách, trái tim như không còn thuộc về mình.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang theo dõi, vào khoảnh khắc không ai biết, anh dùng lưỡi cạy hàm răng của cô.