Bỏ Trốn

Chương 47

Buổi concert kết thúc vào lúc 10 giờ 30 phút.

Lúc ra về, Tống Gia Mạt còn có hơi mơ màng, không biết người phía trước nói gì đó, có người còn quay đầu lại mỉm cười nhìn cô.

Cô giơ sách lên che mặt như một phản xạ có điều kiện.

Trần Tứ nhịn cười, xoa xoa cổ tay cô: “Em che lại không phải càng rõ ràng hơn à?”

“…Không cần anh lo!”

Về đến nhà đã là gần 12 giờ.

Trần Côn vẫn chưa ngủ như cũ, ngồi trên sô pha xử lý gì đó, trong tầm tay là một phong bì bằng da thuộc.

Tống Gia Mạt nhìn lướt qua, đúng lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên.

Cô không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của bên trung tâm vào lúc khuya thế này.

“Gia Mạt, chiều nay gọi mãi cho em mà không được, là thế này, năm nay kỳ thi năng khiếu diễn ra sớm hơn mọi năm, vậy nên thời gian huấn luyện của trung tâm mình cũng sớm hơn, em xem có thể nói với cô giáo trên trường một tiếng, thứ hai tuần sau ngừng tới trường được không?”

“Dạ ngại quá ạ, chiều nay em ở ngoài cả buổi nên chắc không nghe thấy tiếng chuông,” Tống Gia Mạt vội vàng đi vào phòng sách, nói, “Trước đó em đã nói chuyện với cô giáo rồi ạ, chắc là có thể, nhưng mà trường học khá nghiêm ngặt, vậy nên em phải nộp vài giấy tờ nữa.”

Nghĩ nghĩ, Tống Gia Mạt hỏi tiếp: “Đi huấn luyện thì em cần chuẩn bị những gì ạ?”

Việc huấn luyện diễn ra sớm hơn ập đến bất ngờ, Tống Gia Mạt bận rộn cả một đêm, chuẩn bị một số thứ, nhưng rồi sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Đào Bích nên gửi cho cô ấy một email.

Đợi làm xong mấy việc này, tắm rửa xong, cô không kịp kiểm tra điện thoại mà mệt mỏi lên giường ngủ luôn.

Nhưng thiếu nữ hồn nhiên không biết rằng trong lúc mình ngủ say, ánh đèn ngoài sân phơi tầng hai vẫn còn sáng rỡ.

Trần Côn mở phong bì ra, ném mấy tấm ảnh chụp lên bàn.

Ảnh chụp vô cùng rõ ràng, trung tâm bức ảnh là hai người đang nắm tay.

“Trần Tứ, bác vẫn luôn cảm thấy cháu là một người thông minh.”

“Nhưng dù bác nói bóng nói gió thế nào cũng không có bất kỳ tác dụng gì với cháu đúng không?”

“Bác nói nhỏ một chút,” Trần Tứ nói, “Em ấy ngủ rồi.”

“Đúng vậy… nó ngủ rồi, nhưng cháu thì sao, cháu có ngủ được không? Bác có ngủ được không?”

“Trước đó Tiểu Mạc đã nói với bác rằng phải chú ý đến hai đứa một chút, lúc ấy bác cảm thấy rất kỳ lạ, bác đoán có phải con bé nghĩ nhiều hay không, sao có thể có chuyện vớ vẩn như vậy được.”

“Mãi cho tới khi bác tới đây ở, một ngày, hai ngày,… Lúc phát hiện ra bác không thể tin nổi, Trần Tứ, sao có thể chứ? Thủ tục nhận nuôi đã gần xong rồi, còn một năm nữa thôi thì con bé sẽ trở thành em gái trong sổ hộ khẩu của cháu, cháu hiểu hơn bất kỳ ai rằng hai đứa không có khả năng mà, đúng không?”

“Cái ngày Nhuế Huyên tới nhà, bác cũng đã nói rất rõ với cháu rồi, cháu không thể không nghe hiểu.”

“Thậm chí bác còn cố ý bảo Giai Giai và Trần Duệ cùng đi ra ngoài, để cho cháu và Nhuế Huyên ở chung với nhau, cháu cho rằng bác rảnh rỗi chắc? Bác chỉ muốn cho hai đứa nhìn thấy anh em bình thường ở chung với nhau sẽ như thế nào!”

“Bác cho rằng cháu sẽ kiềm chế, là anh trai, hẳn là cháu phải kiềm chế, nhưng mà Trần Tứ…”

“Sao cháu lại có thể vượt rào hết lần này tới lần khác, sao cháu có thể xem cuộc sống của hai đứa như trò đùa, sao cháu có thể xem cả cái nhà này như trò đùa?”

Thiếu niên dựa vào ghế, không lên tiếng.

Lồng ngực của Trần Côn phập phồng lên xuống, khoảng chừng gần mười phút sau mới bình ổn cảm xúc.

Ngày đó Nhuế Huyên rời đi, Tống Gia Mạt đi tiễn khách, cũng ở chính sân phơi này, ông đã hỏi Trần Tứ cảm thấy quan hệ giữa cặp anh em ruột dưới kia thế nào.

Rồi ông lại hỏi Trần Tứ cảm thấy quan hệ của anh và Tống Gia Mạt thế nào.

Ông biết Trần Tứ hiểu, ông cũng cho bọn họ cơ hội, nhưng mọi chuyện vẫn không dừng lại ở đó.

Trần Côn nhắm mắt lại, nghiền nát đầu lọc thuốc trên tay.

“Trước đây là không muốn ảnh hưởng đến việc thi Đại học của cháu.”

“Trong thời gian một tuần, cháu tự xử lý cho tốt đi.”

*

Mấy ngày kế tiếp, Tống Gia Mạt bận nộp giấy tờ lên trường, chuẩn bị xin bảo lưu để đi huấn luyện.

Lần huấn luyện này cũng khá trùng hợp, ngoại trừ cô, tất cả mọi người đều chọn ở lại trung tâm huấn luyện.

Giáo viên của trung tâm cũng từng tới thuyết phục cô, khuyên cô nên suy nghĩ lại, giống mọi người thì tiện cho việc học hơn.

Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, xin giáo viên ở nội trú một tuần trước rồi xem xét tình hình mới quyết định có tiếp tục ở lại nữa hay không.

Đương nhiên là giáo viên đồng ý.

Bắt đầu từ thứ hai, mọi người bắt đầu tập trung ở nội trú, phân chia phòng ngủ.

Tiếp đó là những ngày huấn luyện không nhìn thấy ánh mặt trời.

Bỗng nhiên phải thích nghi với chương trình học cường độ cao, cơ thể tự nhiên cũng hơi khó chịu, cũng may mà trung tâm có tình người, chủ nhật cho bọn họ nghỉ.

Trước tiết học cuối cùng, Tống Gia Mạt tìm giáo viên xin điện thoại, gọi điện thoại cho Trần Tứ: ‘Alo, anh à, mai bọn em được nghỉ, đêm nay có thể về nhà rồi.”

Trần Tứ ừ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại mang theo ý cười cô quen thuộc nhất, anh hỏi: “Muốn ăn gì?”

Cô sửng sốt, nhưng cảm thấy có thể là vì anh không nghỉ ngơi tốt nên nói tiếp: “Gì cũng được.”

Dừng lại vài giây, Trần Tứ hỏi cô: “Có thích nghi được chưa?”

“Mấy ngày đầu thì có hơi mệt, nhưng bây giờ thì tốt hơn một chút rồi. Nhưng mà không biết vì sao cô giáo lại chuyển chỗ em ra đằng sau, nam sinh đứng trước có hơi cao…”

Thiếu nữ lải nhải rất nhiều, nói nào là không suôn sẻ tí nào, chắc là chỗ đó xung khắc với cô, một lúc lâu sau lại tự mình phủ nhận: “Không được không được, không thể mê tín, chắc là trùng hợp thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tứ ngẩng đầu, nhìn Trần Côn ở phía đối diện.

Trần Côn: “Nghe điện thoại xong rồi, cháu cũng nên cho bác một câu trả lời đi.”

Thiếu niên rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Câu trả lời trước đó là gì thì bây giờ cũng vậy.”

“Không rời xa nhau, đúng không?”

Anh không nói nữa.

“Được,” Trần Côn hít sâu một hơi, “Nếu cháu không xử lý tốt được thì để bác xử lý thay cháu.”

Người đàn ông nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, ném một tập phong bì lên bàn.

Đó là một tờ đơn xin thôi học.

Ánh mắt Trần Tứ bỗng giần giật.

Trần Côn nói: “Tất cả những gì mà con bé nhận được đều là dựa vào nhà họ Trần. Cháu thương nó, vậy thì nó cũng chỉ có thể rời khỏi nhà họ Trần, tất cả những thứ được hưởng này cũng sẽ biến mất.”

“Ngoại trừ THPT số Sáu, còn có lớp huấn luyện hiện tại và cả giấc mộng nghệ thuật sang quý của nó, cùng với các loại phí sinh hoạt thông thường.”

“Có muốn bác tiếp tục nêu ví dụ nữa không? Ví dụ như bị đưa về cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi lạc hậu kia với cặp cha mẹ tham lam vặn vẹo, không có lòng tự trọng cũng như không có cuộc sống tự do, không biết sẽ bị bán cho một nhà nào đó, trước khi hai mươi tuổi đã sinh mấy đứa con…”

“Trần Tứ, cháu thật sự đã nghĩ kỹ rồi à?”

Trần Tứ dần dần nghiến chặt răng.

Giống như con thú bị dồn đến bước đường cùng, ánh mắt anh trở nên sắc bén: “Rốt cuộc là em ấy cần phải rời đi hay là bác muốn đưa em ấy đi?”

“Vấn đề ở đây không phải là bác muốn hay không, được thôi, giả dụ như hai đứa thật sự ở bên nhau, con bé cũng ở lại, nhưng sau đó thì sao?”

“Đơn giản là chỉ có hai loại kết quả.”

“Một là hai đứa đăng ký kết hôn, giấu bố cháu cả đời, lần nào bố cháu nhắc tới kết hôn và con cháu thì cũng sẽ tự trách, áy náy, mãi cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời bố cháu hai đứa cũng không thể nói sự thật cho bố cháu biết. Sau đó là một vòng tuần hoàn ác tính, quãng đời còn lại của hai đứa sẽ phải trải qua trong sự đau khổ.”

“Hai là hai đứa không đăng ký kết hôn, thậm chí cháu còn không thể cho con bé một danh xưng, một gia đình hoàn chỉnh, các cháu vẫn phải che giấu như cũ, con bé sẽ lãng phí mười năm thanh xuân tốt đẹp nhất với cháu, sau đó tình yêu bị những chuyện lông gà vỏ tỏi bào mòn sạch sẽ, cuối cùng là hận cháu.”

“Trần Tứ, tình yêu yếu ớt hơn tình thân ngàn lần vạn lần, cháu thật sự có thể chắc chắn sau này con bé sẽ không hận cháu chứ?”

Cơn mưa ngoài cửa sổ sắp ập đến, cuồng phong gào thét khiến lá cây trên cành rơi lả tả, trái cổ Trần Tứ chuyển động, anh nhắm mắt lại.

“Bác còn chưa đưa ra ví dụ thực tế nhất.”

“Cháu chắc chắn con bé biết cái gì là tình yêu à? Con bé làm loạn, cháu cũng làm loạn theo con bé?!”

“Cháu biết bố cháu xem con bé là ai, đó là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của bố cháu, hôm qua bác vừa nói chuyện với bác sĩ, trạng thái của bố cháu tốt được một thời gian, nhưng mấy ngày gần đây lại thường xuyên mất ngủ, phải dùng đến thuốc, cháu thật sự muốn khiến nó nổi điên à? Bố cháu đã khổ lắm rồi.”

Đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên bỗng cứng lại.

“Lại nói đến Tống Gia Mạt.”

“Con bé đã từng nói chuyện với bác, nó có sở thích của mình, có giấc mơ muốn theo đuổi, muốn học ở khoa phát thanh của Túc Đại, sau đó tiến vào đài truyền hình.”

Khoảnh khắc này, cuối cùng Trần Côn cũng nhìn thấy thiếu niên bắt đầu dao động.

“Cháu biết đấy,” Người đàn ông thấp giọng nói một cách gần như là tàn nhẫn, “Bác có rất nhiều biện pháp để cả đời này con bé không thể vào được Túc Đại và đài truyền hình.”

“Tương lai của con bé và tình yêu của cháu, cháu chọn một cái đi.”

Cơn mưa to tích góp mấy tháng nay cuối cùng cũng tầm tã rơi xuống.

Sắc trời tối tăm, tia chớp không ngừng xé rách bầu trời, những đám mây màu xám chì lướt qua, hạt mưa dồn dập đập lên cửa sổ như đang thúc giục.

Rất lâu sau, sương mù đọng lại trên tấm kính loang lổ vệt nước.

Cuối cùng Trần Tứ cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn:

“Điều kiện là gì?”

“Con bé ở đây tập trung thi Đại học, cháu tới Nam Thành, trong vòng tám năm không được quay về.”

Vượt qua vô số biển hồ sông nước, Nam Thành là nơi cách cô xa nhất cả nước.

Trần Côn nói: “Không được lén liên lạc với nhau, không được vượt rào, nếu không bác sẽ thực hiện những lời bác đã nói hôm nay bất cứ lúc nào, thu hồi tất cả của nó, hơn nữa sẽ còn khiến nó thê thảm hơn.”

Lúc này đây lại là một khoảng lặng kéo dài hơn.

Dường như cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng và sức lực mới có thể bóc tách từng câu nói này rồi tiêu hóa chúng.

Trần Tứ lắc đầu, giọng khàn khàn: “Tám năm lâu lắm.”

“Năm năm, đây là nhượng bộ cuối cùng của bác.” Trần Côn đẩy một tấm vé máy bay đến trước mặt anh như thể đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, “Cháu ra nước ngoài.”

Chuyến bay tới Melbourne, thời gian là tối nay.

Trần Côn: “Đêm nay cháu đi đi, nhận được tin tức cháu đã hạ cánh thì bác sẽ cho nó lên hàng đầu trở lại, cũng sẽ không để nó ở trong phòng ngủ ngược sáng nữa, giường cũng sẽ không khó chịu nữa, cái đèn bàn trên bàn học của nó cũng không phải là cái duy nhất bị hỏng nữa.”

“Nó sẽ có những thứ tốt nhất, chỉ cần cháu đi.”

Mưa rền gió dữ vẫn còn gào thét, giống như tận thế, thế giới dần sụp đổ.

Trong nháy mắt ấy, dường như anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ đến đôi mắt sáng lên của cô lúc cô nhắc tới ước mơ của mình, nghĩ tới những cơn ác mộng và quá khứ cô không bao giờ muốn nhớ lại, nhớ tới mấy năm nay cô phải cố gắng thế nào mới có thể hòa nhập vào cái nhà này.

Anh không thể tự tay đẩy cô trở lại quá khứ, cho dù có chết cũng không được.

Dường như vận mệnh đã đưa ra lựa chọn từ trước, còn anh thì chẳng thể làm gì.

…Anh không thể hủy hoại cô.

Cuối cùng, thiếu niên đứng dậy, cơ thể hơi lung lay dưới ánh đèn.

Trong tiếng gió rít gào, anh nghe thấy giọng nói của mình:

“Được.”

Trần Côn đứng sau lưng anh, mở miệng nói: “Khi đó bác có nhắc tới chuyện mối tình đầu kéo dài ba năm, chỉ chia xa nửa năm rồi gặp lại đã cảm thấy rất xa lạ.”

“Đợi con bé lên đại học, bác sẽ giới thiệu cho nó vài thanh niên tài tuấn phù hợp.”

“Năm năm rất dài, cũng đủ để con bé quên cháu đi. Đợi tới khi cháu quay lại, có lẽ nó cũng đã có đối tượng yêu đương ổn định, cũng sắp quên cháu là ai rồi.”

Trên đường đi về phòng, bước chân của anh bỗng hơi khựng lại.

Trần Côn nói: “Quên rồi cũng tốt.”

Quên rồi, cũng tốt.

*

Suy nghĩ hỗn loạn, Trần Tứ cũng không thu dọn gì nhiều, chỉ để mấy bộ quần áo đơn giản và con gấu bông mà cô tặng vào vali.

Nửa tiếng sau, anh đi tới phòng khách, trên tay chỉ có một vali hành lý màu đen và một bức thư.

“Sao mà lâu vậy?” Trần Côn nói, “Con bé sắp tan học rồi, cháu lên xe tới sân bay trước đi.”

“Đi trước đi, không cần gặp mặt làm gì.”

Thiếu niên không lên tiếng, dừng một lát rồi đặt bức thư kia lên bàn.

“Dù sao cũng phải từ biệt.” Anh nói.

“Được, bác sẽ để vào phòng nó.”

“Ừm.”

Khi đi tới cửa, Trần Tứ lại xoay người, nhìn thoáng qua căn phòng của cô lần cuối cùng.

Tài xế dưới tầng đang thúc giục, anh thu hồi ánh mắt, sải bước đi về phía trước, không quay đầu lại.

Như thể sợ hãi nếu nhìn thêm một giây, chỉ cần một giây thôi, thì sẽ không nhịn được mà hủy bỏ tất cả quyết định, tiếp tục ở lại đây.

Trần Côn nhìn theo bước chân anh rời đi, sau đó trở lại phòng khách, nhìn chằm chằm lá thư kia, cuối cùng lấy bật lửa ra, đốt sạch.

*

Khi Tống Gia Mạt về đến nhà, bầu không khí khác thường mà yên tĩnh.

Dì giúp việc không ở trong phòng bếp, Trần Tứ cũng không ở trong phòng khách.

Bác cả cau mày ngồi trên sô pha.

Thiếu nữ đã có thói quen nhìn mặt đoán ý, vào giây phút này, lòng cô bỗng trầm xuống như thể đoán được gì đó.

Nhưng mà sao có thể chứ, cô an ủi bản thân, vừa rồi cô mới gọi điện thoại cho Trần Tứ, ở đầu bên kia điện thoại anh còn cười hỏi cô muốn ăn gì.

Sao có thể chứ, không lâu trước đây, người này còn nắm tay cô, bảo cô đừng sợ hãi.

Tống Gia Mạt bình ổn tinh thần, gian nan đi tới cạnh bàn.

Bên trên đặt một tấm vé máy bay, bay thẳng tới Melbourne, thời gian là đêm nay.

Trước mắt bỗng trắng xóa một màu, cô suýt nữa không thể đứng thẳng.

Trần Côn không biết đã đi tới bên cạnh cô từ bao giờ, mở miệng nói: “Đêm nay vốn dĩ bác muốn đi cùng với Trần Tứ, nhưng bận chút chuyện nên bảo nó đi trước.”

Cô không tìm thấy biểu cảm thích hợp, giờ phút này, lý trí không ngừng nói với cô rằng đừng rõ ràng quá, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được âm thanh run rẩy, cũng không thể hiện được biểu cảm tích cực gì.

“Đi… làm gì?”

“Đi du học.” Trần Côn nói, “Bên kia có một người bạn cũ của bác, có thể chăm sóc cho nó.”

Hình như vào giờ phút này, dự cảm bỗng trở thành sự thật, như thể bánh răng vận mệnh bắt đầu dịch chuyển vào giây phút này.

Khoảng chừng mười phút đồng hồ, cô vẫn không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Thiếu nữ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, cơ thể cứng đờ, cũng không biết mình đang nói gì.

Dường như tư duy đã tách ra khỏi cơ thể, chỉ có thể cảm nhận được đôi môi mình lúc đóng lúc mở.

Cô hỏi: “Sau này sẽ học ở đó ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì… ăn Tết, lúc ăn Tết, có về không ạ?”

“Không về.” Trần Côn nói, “Không cần hỏi nữa.”

Không cần hỏi nữa. Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng đủ để cô hiểu rõ rằng Trần Côn đã biết cả.

Vừa rồi cô nghe giọng điệu của anh như vậy, hẳn là vì Trần Tứ đang đàm phán với ông.

Chỉ là, đây là kết quả của cuộc đàm phán của bọn họ ư?

Tay chân Tống Gia Mạt lạnh lẽo, không muốn chấp nhận, vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lại bị Trần Côn cắt ngang.

Trần Côn: “Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, nhiệm vụ hiện tại của cháu là phải tập trung vào việc học, sau đó tốt nghiệp, chuyển hộ khẩu vào nhà họ Trần, đúng không?”

Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, mấy chữ này thật tàn nhẫn.

Như thể năng lực phản ứng bị người ta cắt đứt, cô đứng tại chỗ một lúc lâu mới bất giác lấy điện thoại ra, không có tin nhắn mới nào.

Cô hơi nghẹn ngào, gian nan nói một câu: “Vậy thì anh ấy… có để lại gì cho cháu không?”

“Không có, không có gì cả,” Trần Côn tàn nhẫn nói, “Hai đứa cũng biết hai đứa không có khả năng, vậy sao không nhân cơ hội này mà quên đi.”

… Quên đi.

Quên thế nào đây?

Cô mới phát hiện mình thích anh đã lâu, bọn họ vòng đi vòng lại, bỏ lỡ nhau đã lâu, trải qua rất nhiều chuyện, giãy giụa, lùi bước, xác nhận, khó khăn lắm mới nắm lấy tay nhau, bọn họ còn hẹn nhau sẽ cùng học Túc Đại, hẹn cùng nhau ôm hoa, hẹn sẽ ở bên nhau vào những lễ Tình Nhân, lễ Giáng Sinh, sinh nhật cô tiếp theo…

Sao có thể quên chứ?

Nhưng mà, ngoại trừ quên đi, thì cũng có thể làm gì nữa đây?

Trong lòng cô rõ hơn bất kỳ ai.

Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là cô vẫn còn lừa mình dối người, muốn hưởng thụ một chút dịu dàng, muốn được làm bạn thêm mấy ngày, giả vờ như cái ngày tàn nhẫn ấy sẽ không đến.

Nhưng đây là hiện thực, hiện thực cuối cùng cũng sẽ đẩy họ tới những lối rẽ khác nhau, còn bọn họ thì không có lựa chọn nào khác.

Những người không thể yêu nhau, vào khoảnh khắc bắt đầu yêu nhau thì mỗi phút mỗi giây đều phải đi trên lưỡi dao mỏng.

Lưỡi dao còn chưa cắt qua da thịt, không phải là vì nó không sắc bén…

Mà là vì bọn họ vẫn chưa thật sự dẫm xuống.

Cô cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nhưng khi thật sự đối mặt với giờ khắc này, thế giới vẫn như ầm ầm sụp đổ, đánh mất tất cả sức lực.

Cô mơ mơ màng màng quay về phòng, trái tim như thể đã mỏi mệt, cơ thể không còn bất kỳ cảm giác gì khác, ngay cả khóc cũng không khóc được.

Cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, muốn gọi điện thoại cho anh, muốn hỏi anh, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện đã tới nước này rồi, còn có thể hỏi cái gì đây?

Anh tốt đẹp như vậy, ưu tú như vậy, không thể để đoạn tình cảm này trở thành vết nhơ trong đời anh được.

Nhân cơ hội này cắt đứt, không phải càng tốt hơn ư?

Đúng vậy, không phải càng tốt hơn ư?

3 giờ sáng, trong nhà vẫn không có bất kỳ ai chợp mắt.

Tống Gia Mạt xoay người xuống giường, ngay cả việc mình để chân trần cũng không phát hiện ra, đi tới trước mặt Trần Côn.

Khuôn mặt bác cả cũng lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Cô hỏi: “Cháu có thể chuyển ra ngoài ở được không?”

Không thể ở lại đây nữa, nơi này đâu đâu cũng có dấu vết của Trần Tứ và cô, mỗi phút mỗi giây đều như đang lăng trì thần kinh yếu ớt của cô. Bọn họ đã từng cãi nhau ở đây, đã từng nắm tay, từng ôm, từng hôn, ở đây có ký ức hơn mười năm của bọn họ, sao có thể lau đi, sao có thể dễ dàng lau sạch đây?

Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ở gần trường học là được rồi, một căn phòng nhỏ là được ạ.”

Trần Côn đã hút sang điếu thuốc thứ ba, gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô.

Cuối cùng, ánh mắt của người đàn ông dừng trên chân cô.

Hôm nay trời trở lạnh, sàn nhà lát gạch men sứ lạnh lẽo, nhưng dường như thiếu nữ không hề cảm nhận được, cô vẫn cứ đứng ở đó, không nhúc nhích.

“Đi dép vào đi.” Ông nói.

*

Chưa đến hai tiếng sau, Trần Côn đã tìm được một vị trí tốt cho cô.

Tống Gia Mạt cũng không mang theo gì cả, bởi vì cô biết, cho dù không mang theo gì cả thì trên người cô cũng chỉ toàn là hơi thở của Trần Tứ.

Không thể mang theo nữa, nếu như mang thêm nữa thì cô sẽ sụp đổ mất.

Cô thu dọn sách vở trên bàn, sau đó ngơ ngác ngồi trên sô pha một lúc, dường như chưa kịp suy nghĩ gì cả mà chớp mắt trời đã tối.

Cô ra khỏi nhà mua quần áo để tắm rửa, mãi cho tới khi hướng dẫn mua sắm nhắc nhở, cô mới biết mình lại ngẩn người một lúc lâu rồi.

Mua đồ xong, không biết đã là mấy giờ tối.

Gió đêm thật lạnh, đã 24 tiếng từ lúc cô biết Trần Tứ rời đi rồi.

Nhưng vì sao vẫn không có cảm giác chân thật chứ? Cô véo bản thân một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn tới muộn.

Giờ khắc này, hình như lan tràn theo cảm giác đau đớn là hiện thực không thể tiếp thu, lạnh tới mức cơ thể cứng đờ cũng không hề phát hiện, trái tim như bị siết chặt, hô hấp không thông.

Cô lấy điện thoại ra theo bản năng, muốn gửi tin nhắn cho Trần Tứ, nhưng bị hạt mưa táp vào mặt mới nhớ ra hóa ra bọn họ đã chia tay rồi.

Cô đã không còn tư cách được chiều chuộng mà kiêu ngạo nữa, không còn tư cách yêu cầu sự thiên vị và dung túng của anh như một lẽ đương nhiên nữa, không còn tư cách hưởng thụ sự tốt đẹp của anh nữa.

Đau đớn kịch liệt thường sẽ tới muộn.

Thiếu nữ chớp chớp mắt, muốn duỗi tay mở cửa nhưng không nhịn nổi những hạt nước mắt chua xót.

Vào khoảnh khắc giơ tay lên ấy, vô số hình ảnh lướt qua đầu cô, cô nhớ tới Trần Tứ, nhớ tới Trần Tứ xách balo giúp cô, Trần Tứ chép phạt giúp cô, Trần Tứ nấu đồ ăn khuya cho cô, Trần Tứ đón cô lúc tan học.

Trần Tứ… đã không còn thuộc về cô nữa.

Cô không còn sức lực để mở cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, chôn đầu vào đầu gối nhỏ giọng thút thít, nhưng mà đã không còn ai cho cô mượn bờ vai, lau nước mắt cho cô, quan tâm hỏi cô vì sao lại khóc.

Tiếng khóc của cô rất nhỏ, như thể con thú nhỏ đang liếm láp miệng vết thương, tiếng khóc đè nén vô cùng, cho dù đã sắp không thở nổi thì vẫn nhỏ tiếng như cũ.

Hôm nay Trần Tứ chưa đi mà đang đứng dưới tàng cây nhìn cô.

Anh chưa từng thấy cô khóc như vậy bao giờ.

Ở trước mặt anh, cô luôn khóc thật lớn như thể muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, bị đau, phải chịu thiệt thòi đều sẽ nói quá lên bội phần, dường như biết sẽ có người chống lưng cho mình.

Nhưng hôm nay thì không, bởi vì cô biết không còn ai đau lòng cho cô nữa.

Trần Tứ cắn chặt răng, chưa bao giờ cảm thấy mỗi phút mỗi giây khó khăn như vậy.

Khóc cho tới khi sức cùng lực kiệt, cô ngồi tại chỗ, lặng lẽ chảy nước mắt, một lúc sau mới nhớ ra phải mở cửa, cô nhặt chìa khóa trên mặt đất lên, từ từ đẩy cửa ra.

Vào lúc cửa sắp đóng lại, một bàn tay chặn ngang khe cửa, một bóng người xông vào, hơi thở bao trùm xuống.

Cô chưa bao giờ biết sẽ có một cái hôn như vậy, cái hôn mang theo nước mắt và mùi sắt rỉ, cô nắm chặt cổ áo anh, biết rằng người trước mặt mình là thật, nhưng không thể ngừng khóc nấc lên.

Cô chưa bao giờ ý thức rõ ràng hơn giờ phút này, rằng cô sắp mất đi anh.

Đây là nụ hôn từ biệt không thể kìm nén được của anh, răng và lưỡi của anh đều đang càn quét, anh cũng đau khổ, mỗi động tác đều như muốn cô nhớ kỹ anh.

Cơ thể và trái tim của cô đều cực kỳ mỏi mệt, ba ngày nay đều ngủ chưa tới năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chỉ vuốt ve khóe mắt anh, lặng lẽ rơi lệ.

Nói với bản thân rằng không được ngủ, nhưng tỉnh lại sau một giấc, Trần Tứ vẫn đi mất rồi.

Trên bàn đặt một ly ca cao nóng, cô nghĩ, chắc là anh rời đi chưa tới nửa tiếng.

Linh hồn như đang trôi nổi lơ lửng, cô biết mình đang làm gì, nhưng rồi lại như không biết.

Cô nghĩ, nếu Trần Tứ phải đi, vậy thì nhất định có lý do gì đó mà anh không thể không đi.

Dò hỏi vô dụng, nói thêm nữa cũng vô dụng, cũng chỉ khiến anh càng đau khổ hơn mà thôi.

Nếu đây là kết quả đã định, vậy thì cô không thể trở thành ràng buộc của anh, khiến anh giãy giụa và do dự như vậy, có lẽ buông tay mới là cách tốt nhất cho anh.

Cô cho rằng mình đã suy nghĩ đủ rõ ràng rồi, đủ kiên định rồi, nhưng vào lúc đánh chữ, cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Trần Tứ giống giấc mộng đẹp mà trời cao ban cho cô, tươi đẹp rực rỡ, nhưng bây giờ là lúc nên tỉnh mộng rồi.

Thiếu nữ cắn chặt môi, dường như phải dùng tất cả sức lực mới có thể gõ hết câu.

Cô nói: [Sau này chúng ta, vẫn nên làm anh em thì hơn.]

Tin nhắn xoay hai vòng, gửi tới điện thoại của Trần Tứ.

Máy bay sắp cất cánh, thời tiết hôm nay u ám, trong hộp thư đến của anh, mười phút trước có một tin nhắn từ Trần Côn.

“Không có lần sau.”

Anh nghĩ, có phải cô cũng rất mệt mỏi hay không.

Cô bé của anh, trước đây đã vô cùng vất vả rồi, anh không thể ích kỷ kéo cô lại.

“Chuyến bay sắp cất cánh, mời mọi người tắt điện thoại hoặc là chuyển sang chế độ máy bay, xin cảm ơn.”

Một giây trước khi chuyển sang chế độ máy bay, khung chat hiển thị một tin nhắn ngắn gọn.

Trần Tứ nói: [Được.]