Bông Hay Hoa?

Chương 17: Anh hùng tí hon.

***

Trưởng bối trong nhà không có ý kiến gì lớn với việc bảo bối nhỏ trở lại trường.

Chỉ có điều, từ hôm ấy xung quanh Lưu Hoa luôn thấp thoáng hiện ra vài chiếc bóng, lập loè dõi theo.

Vờ như không thấy, Lưu Hoa "vui vẻ" đến trường.

Thanh xuân không thể bỏ lỡ, cũng như bát mì đừng nên để nguội.

Ở lâu trong nhà hoài cũng thấy chán, tuổi nhỏ ngoài ăn ngủ thì tập tành tiếp xúc với các máy móc hiện đại như phone, máy tính thì cũng có hơi quá...

Nói thật, Lưu Hoa nghiện điện tử đến điên rồi!

Mỗi ngày, sáng, trưa, chiều, tối cứ luân phiên nhau mơ thấy ảo giác.

Muốn cầm con chuột máy tính trong tay!

Muốn đứng trên top cao để mọi người trầm trồ.

Khoảng thời gian ở không tại nhà chẳng những khiến cho tinh thần cậu tốt hơn mà ngược lại, nó khiến cậu mất ăn mất ngủ.

Toàn thân ngứa ngáy khó chịu.

Tay trống trải.

Mắt thâm dần.

Rất giống biểu hiện của kẻ mghẹn ma tuý đá, hít cỏ.

Ai đó mau tới làm phiền tôi đi!!!

A Bông, xin lỗi nhóc vì đã chê nhóc phiền phức!!!

Ngay bây giờ, tôi tới cho nhóc làm phiền đây, làm ơn!!!

Ôm tâm tư ngứa ngáy, Lưu công tử sẵn sàng đi tìm đường chết.

Cậu nghe mẹ nói, tiếu tử a Bông nọ tinh thần phấn chấm lắm, chẳng có trạng thái nào như là hoảng sợ quá độ không thể chấp nhận nổi. Tinh thần rất ư là sảng khoái, phấn khởi tới trường đều đặn.

Cộng trường như thường rộng mở chào đón cục cưng.

A Hoa vẫy tay tạm biệt mẹ, gấp gáp chạy đi "hoà nhập" với các bạn cùng cô giáo, Lưu Hoa tiếp tục cuộc sống học đường dở dang của mình.

***

Một buổi sáng ra chơi nào đó trong tuần.

Vị bạn hữu nhút nhát nào đó đứng lẻ loi một mình ôm cột, đôi mắt dè chừng nhìn vào cửa lớp có gắn cái biển tên "Lớp Con Chim".

Tư thế núp lùm tiêu chuẩn không muốn bị phát hiện, cứ thế âm thầm đứng mãi.

Thời gian trôi qua, tầm khoảng mười lăm hai chục phút, chân nhỏ đứng lâu đã mỏi rồi.

Bạn hữu bẵt đầu sốt ruột.

Giờ ra chơi chỉ còn lại mười phút, sắp kết thúc.

Nhưng mà vẫn như thường lệ, bạn nhỏ tên Nhu Hải mím môi đứng ôm cột nhìn vào trong chứa không dám đi vào gọi người mình muốn tìm.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bé chần chừ đứng đây, nó đã diễn ra cách đây một tuần.

Lặp đi lặp lại vào hàng ngày, từ tư thế lo lắng bị người khác nhìn mình với hành động kỳ lạ, luôn ôm đầu nhắm mắt chẳng dám nhúc nhích ló đầu ra khỏi thân cột giờ đây đã khá hơn một chút.

Ít ra Nhu Hải đã có thể tụt rè đứng dậy ôm cột và lập loá nhìn vào lớp người ta.

Bản tính Nhu Hải vốn khờ khạo ngây nghệch với mọi thứ, nhóc con rất sợ tiếp xúc cùng người lạ.

Hầu như luôn sợ sệt phải đến nơi đông người trong lúc một thân một mình.

Vậy điều gì đã khiến Nhu Hải bé nhỏ dũng cảm và kiên nhẫn như ngày hôm nay?

Bằng cách nào cây con xấu hổ này dám đối diện với nổi sợ?

Câu trả lời từ lâu đã có kết quả.

Bởi...

Tiểu Hải vẫn luôn muốn kết bạn mà thôi.

***

_ Nhu Hải _

Cuộc sống đối với Nhu Hải luôn tự mình cô đơn, tự mình âm thầm lớn lên.

Hình như, mẹ Nhu Hải không thích Nhu Hải.

Cho dù nó có làm gì, khóc la hay gào thét, mẹ vẫn chỉ làm lơ.

Xem như Nhu Hải chưa từng có trên đời.

Tối vừa xuống, mẹ hoá thành người khác.

Mẹ hết khóc rồi lại cười, hết cười rồi lại chửi Nhu Hải.

Dù thế, chưa khi nào Nhu Hải bị mẹ đánh.

Nhìn mẹ khóc, Nhu Hải cũng khóc. Nó muốn mẹ nhìn nó, thật muốn mẹ hôn lên trán mình như các bạn trong lớp.

Ước muốn quả nhiên đã thực hiện được, nhưng sau đó mẹ lại biến mất rồi.

Nhà lớn hằng ngày thật trống trải.

Người giúp việc cùng bảo mẫu trông trẻ luôn lười biếng với công việc.

Người thì ngồi sofa coi phim.

Người thì tự tiện lục lọi đồ ăn trong tủ.

Tuyệt nhiên, lại chẳng có ai quan tâm đến Nhu Hải lầm lì.

Nó muốn làm gì thì làm, có thể ngủ cả ngày dưới đất.

Có thể không cần ăn cơm khi đói.

Có thể vẽ bao nhiêu tuỳ thích.

Rất nhiều thứ có thể...

Ngôi nhà thường xuyên vắng bóng chủ nhân, chỉ tồn tại một đứa nhỏ cùng hai nữ giúp việc, bảo mẫu.

Một mình, buồn lắm...

Cái Nhu Hải luôn hướng tới, chính là được đến trường học.

Ở trường, sẽ có người quan tâm đến nó.

Sẽ có các bạn thật sinh động chạy qua chạy lại.

Sẽ không còn buồn chán nữa.

Tại trường lớp.

Vào một hôm nọ, Nhu Hải quen được một bạn nhỏ cùng lớp.

Nó rất thích bạn ấy, vì bạn ấy luôn xem tranh nó vẽ ra, luôn trò chuyện cùng nó.

Khoảnh khắc đó, thật sự không còn cô đơn nữa...

Nhưng mà...

Trời nắng quá sẽ có mưa, mưa nhiều quá lại thành bão.

Biết bao lần nhớ đến cơn mưa ngày đó.

Họ bảo:

"Mẹ mày bỏ trốn rồi!"

Họ cười:

"Thứ con rơi!"

Cơn mưa nắng chưa dứt.

Chúng nói:

"Đồ khoe khoang!"

Chúng hét:

"Đồ nói dối!"

Mà ấy...

Nắng chiều thưa thớt, chỉ có mình bị bỏ rơi.

Cậu cười tủm tỉm:

"Chúng ta đứng chung nhé?"

Nơi đáng sợ nhất, tuyệt vọng nhất.

Cậu xuất hiện, đứng đó như một người anh hùng tí hon.

Bão tan, cũng là lúc cầu vòng bảy màu xuất hiện. Nắng vàng sẽ lại tiếp tục chiếu xuống, sưởi ấm cho nó.

Còn nó, rất thích ánh dương ấy.

***

Tác giả: đây là một chương với tiêu điểm là Hải bảo bảo:>