Bước Về Phía Em

Chương 3

Tên truyện: Bước Về Phía Em

Tác giả: Huyết Hải Diên

Nguồn: Wattpad

Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

...

"Con mẹ nó!" Thiệu Đình Dương cau mày tức giận mắng một câu.

Khối thân thể nằm dưới thân hắn run rẩy dữ dội, dương vật của hắn nằm gọn bên trong hậu huyệt của cậu. Tuy nhiên cậu vì đau đớn mà thân thể cứng ngắc, nơi đó siết rất chặt khiến hắn không thoái mái.

"Cái lỗ của mày bị bao nhiêu người dùng qua như vậy mà vẫn siết chặt thế!!!"

Hắn thốt ra những từ ngữ thô thiển, mắng nhiếc, chế giễu cậu. Cậu bị hắn vắt kiệt sức lực chỉ có thể run rẩy nằm dưới thân hắn khóc lóc.

Phựt!!!

Hắn thô bạo rút ra thật mạnh, trên đỉnh dương vật có dính một ít dịch thể nhầy nhụa và máu tươi. Hậu huyệt của cậu sưng tấy lên bị ép mở rộng đến mức bị xé rách, máu tươi chảy ào ạt ra bên ngoài...

Thiệu Đình Dương lấy ra một viên thuốc rồi đẩy nó vào hậu huyệt chưa kịp đóng lại của cậu. Viên thuốc đi vào bên trong thì lập tức bị hòa tan và chỉ vài giây sau, Liêu Nhiên cảm thấy cơ thể mình nóng bừng bừng...

Thân thể cậu không ngừng ngứa ngáy và khó chịu đặc biệt... dương vật của cậu đang dần ngẩng đầu lên.

Thứ hắn vừa đẩy vào... chính xác là thuốc kích dục, hơn nữa còn là loại cực mạnh...

Dương vật của cậu đứng thẳng, phần đỉnh bắt đầu chảy ra dịch thể.

"Không được đâu nhé! Tao chưa bắn ra thì mày cũng đừng hòng được thỏa mãn!" Hắn cười tàn, một tay siết chặt dương vật của cậu, tay kia lấy ra một dụng cụ thông niệu đạo bằng kim loại.

"Hưmmm...ưm..."

Liêu Nhiên cật lực lắc đầu, không ngừng kêu lên cầu xin. Hắn chẳng quan tâm đến, dùng thứ đó đâm vào trong lỗ nhỏ của dương vật, đâm sâu vào tận gốc ngăn cản không cho cậu xuất ra...

Đau đớn, nhục nhã, tuyệt vọng...

Liêu Nhiên nước mắt tuôn như suối cảm nhận tận cùng thống khổ mà hắn gây ra.

"Dùng cái lỗ phía sau của mày khiến tao bắn ra!"

Nói rồi hắn lật sau nằm sấp lại, mở hai chân cậu tới cực hạn rồi lại tiếp tục đâm dương vật to hơn cổ tay vào trong hậu huyệt rách nát đến thảm thương của cậu.

Ở tư thế này cộng với việc dùng thuốc thì hắn tiến vào dễ dàng hơn nhưng lại mang cho cậu đau đớn gấp trăm lần.

Liêu Nhiên úp mặt xuống gối, không ngừng thở dốc, cậu khóc nhiều tới mức vành mắt đã đỏ hoe...

Không cần cách nào khác nữa...

Phía trước vô cùng khó chịu vì dương vật của cậu đã căng trướng lên vì thuốc nhưng không thể bắn ra. Phía sau thì lại bị hắn dày vò tới mức chết đi sống lại. Bây giờ muốn thoát khỏi cơn đau đớn thì phải khiến làm hắn thỏa mãn...

Liêu Nhiên đành phải từ từ cử động hông, phối hợp với tiết tấu của hắn. Hắn thì cảm nhận cơn khoái lạc đến mờ mịt đầu óc như được lên mây. Hắn điên cuồng nắm hông của cậu thúc thật mạnh rồi rút ra thật nhanh.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên rất nhẹ nhàng và đều đặn đưa hắn trở lại thực tại.

"Nhiên Nhiên, con còn thức không?"

Đó là tiếng của mẹ hắn gọi cậu. Cả hắn và cậu đều bàng hoàng, sửng sốt và lo sợ. Dù vậy trông hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng tiếng gọi đó đã khiến Liêu Nhiên bị dọa sợ tới mức sắc mặt cậu chuyển xanh rồi lại trắng, tim đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn biết cậu đang run sợ tới đến mức hồn bay vía mất nên lại nắm được điểm yếu của cậu.

Mẹ hắn đứng ngoài cửa đợi mãi không thấy tiếng trả lời:"Con ngủ rồi à? Mẹ thấy con không tắt đèn nên tưởng con còn thức."

Hắn nhoẻn miệng cười ghé sát miệng vào tai cậu, giọng đe dọa:"Khôn hồn thì trả lời cho đàng hoàng cho tao! Chắc mày không muốn mẹ chứng kiến cảnh tượng dâm đãng của mày đâu nhỉ?"

Nói xong hắn dừng động tác rồi bóc bỏ lớp băng dính và lấy khăn ra khỏi miệng cậu. Khoang miệng bị bịt kín lúc lâu, vừa được giải thoát thì một lượng khí lập tức tràn vào khiến cậu không khỏi ho khan.

"Con ngủ quên tắt đèn... Có chuyện gì thế ạ?"

Cậu bị hành hạ hành hạ tới mức giọng nói khản đặc, thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì tỉnh táo và ngăn những tiếng rên rỉ của mình, lúc nói chuyện chỉ thốt ra từng chữ rất chậm nhưng khá rõ ràng.

Mẹ hắn nói:"Không biết Đình Dương đi đâu mà tới giờ vẫn chưa thế về. Con có biết không?"

Liêu Nhiên khẽ nhìn lên, quả nhiên hắn trừng mắt nhìn cậu tỏ ý đe dọa.

"Con không biết ạ..."

"Vậy à... Thôi kệ đi, chắc thằng đó lại đi nhậu nhẹt với bạn bè rồi. À, Nhiên Nhiên này, mai cha mẹ phải đi sang nước ngoài công tác một thời gian dài. Mẹ đã chuẩn bị hết đồ ăn thức uống trong tủ lạnh rồi. Trong thời gian tới nếu Đình Dương mà còn bắt nạt con thì cứ gọi điện báo cho mẹ nhé!"

"Vâng ạ..."

"Vậy thôi, con ngủ ngon."

"Chúc mẹ ngủ ngon..."

Mẹ hắn rời khỏi một lúc rồi hắn lại tiếp tục hung hăng đẩy mạnh hông, xỏ xuyên sâu bên trong nội bích của cậu.

"Aaaa..."

Cậu nhịn không được nữa mà hét lên. Để ngăn chặn tiếng hét ngày một lớn hơn, cậu tự giác cắn chặt chiếc gối trước mặt.

Hắn vẫn suồng sã ra vào, thoái mái cười nói:"Haha! Đúng là cơ hội tốt! Vậy thì chỉ có tao với mày ở nhà thôi đấy! Tao sẽ thỏa thích chơi đùa mày mà không sợ bị phát hiện!"

"Hức... hức..."

Cậu đau khổ nghẹn ngào khóc nấc lên. Như thế này thì... có khác gì trước kia cậu sống với cha ruột của mình đâu, bị lão ta đối xử thậm tệ, bị giày vò tới mức chỉ muốn chết đi để được giải thoát...

Không biết qua bao lâu, hắn đã bắn tinh dịch mấy lần vào bên trong nội bích của cậu. Phải đến lúc hắn thấm mệt rồi thì mới rút hung khí ra khỏi hậu huyệt.

Liêu Nhiên kiệt sức không thể ngóc đầu lên được. Hơi thở cậu trở nên yếu ớt:"Anh... anh vừa lòng rồi chứ?"

Thiệu Đình Dương liếc mắt nhìn thân thể gầy gò bị hắn tra tấn tới thảm hại kia, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.

"T... thả... thả tôi ra..."

Hắn cởi trói cho cậu rồi khoác chiếc áo choàng lên sau đó rời khỏi phòng. Liêu Nhiên nằm sấp trên giường một lúc lâu. Phải rất lâu sau khi cậu lấy lại chút sức lực thì mới nhấc người ngồi dậy. Tay cậu run run rút ra vật kim loại cứng ngắc đâm sâu trong niệu đạo ra rồi một lượng tinh dịch cũng phóng ra. Bây giờ trên giường ngủ của cậu là một mớ hỗn hợp giữa tinh dịch nhầy nhụa trộn lẫn với máu tươi ướt đẫm hết cả ga trải giường, cơ thể cậu cũng bị bẩn không kém...

Bây giờ cậu không còn sức để đi thay ga trải giường nữa nên đành phải đi tới góc phòng, chịu khó nằm xuống và ngủ thiếp đi!

...