Bước Về Phía Em

Chương 5

Tên truyện: Bước Về Phía Em

Tác giả: Huyết Hải Diên

Nguồn: Wattpad

Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

...

Thiệu Đình Dương ra ngoài nhậu nhẹt tới tận khuya mới về. Cũng đồng nghĩa với việc Liêu Nhiên bị những món đồ chơi tình dục đó hành hạ tới tận khuya!

Hắn mở cửa bước vào thì thấy Liêu Nhiên kiệt sức nằm gục trên giường, toàn thân phủ một lớp mồ hôi lạnh. Hắn đến gần và thấy ở hạ thân cậu không ngừng chảy ra dịch nhầy màu trắng đục khi bị những món đồ chơi tình dục kích thích điểm mẫn cảm. Hắn thản nhiên huýt sáo rồi cười chế giễu:"Khoảng thời gian vừa rồi chắc mày sướng lắm nhỉ? Mày đã bắn bao nhiêu lần mà ướt hết ga trải giường rồi này?"

Nói xong, hắn bóc bỏ lớp băng dính ra khỏi miệng cậu. Toàn thân cậu rất đau, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Cậu ngước nhìn hắn với đôi mắt đẫm nước, giọng nói đứt quãng:"C... cầu xin anh... tôi... tôi thực sự... rất mệt..."

Hắn nhìn cậu một lúc lâu cuối cùng thì cũng đồng ý cởi trói tạm tha cho cậu. Và trước khi rời khỏi, hắn bỏ lại một câu:"Ngày mai tao sẽ tiếp tục chơi cái lỗ phía dưới của mày!"

Dù rất mệt mỏi nhưng vì lời nói của hắn mà cậu ngủ không được yên giấc, lòng cậu cứ thấp thỏm, lo sợ. Đến năm giờ sáng thì cậu đã thức giấc. Tỉnh dậy, cậu lại thấy trong người bất ổn. Trán cậu cứ nóng bừng bừng lên, đầu óc choáng váng, tầm nhìn thì mờ nhạt, chân tay mỏi rã rời. Không cần dùng nhiệt kế kiểm tra cậu cũng biết cơ thể mình đã sốt cao rồi!

Cậu ngồi thu mình trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, cặp mắt đượm buồn nghĩ ngợi:"Mới có một ngày mà bị anh ta hành hạ đến mức phát sốt, vài ngày nữa thì thế nào đây? Chắc là sẽ chỉ còn cái thân hình tàn tạ, ốm yếu, trông thảm hại hết mức..."

Cậu ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc rồi lết thân vào phòng tắm. Cơ thể cậu bị Thiệu Đình Dương chơi đùa nên dính đầy mồ hôi lẫn tinh dịch nhớp nháp, bẩn thỉu và rất khó chịu mặc dù cậu biết khi bị sốt cao thì không nên tắm rửa.

Lạnh quá!

Liêu Nhiên ngồi gục trên sàn nhà ẩm ướt, từng giọt nước từ vòi sen chảy xuống cơ thể cậu. Trán cậu cứ nóng rực lên trong khi cơ thể cậu lại lạnh ngắt! Ngay từ còn nhỏ, cậu cũng đã trải qua những lần ốm nặng như thế này. Là do bị người cha ruột bạo hành. Lần đó cũng giống bây giờ, chẳng có một ai ở cạnh chăm sóc cho cậu. Một mình cậu phải chịu sự dày vò từ những cơn sốt rét đáng sợ đó! Cậu phải tự mình tìm cách để hạ sốt, một mình khóc thầm lặng lẽ rồi cuối cùng là nén nỗi đau vào sâu trong lòng...

Liêu Nhiên cố gắng kỳ cọ người sạch sẽ rồi lấy khăn tắm lau khô người sau đó mặc quần áo bước ra ngoài. Bữa sáng ngày hôm qua cậu chỉ ăn được một chút, hai bữa còn lại không có thứ gì bỏ bụng, bây giờ bụng cậu bắt đầu kêu đói cồn cào. Cậu cố gượng dậy đi xuống bếp kiếm thứ gì ăn.

Nói vậy thôi chứ một người đang bị ốm nặng như cậu thì thứ gì cũng trở nên khó ăn. Trong tủ lạnh còn đồ ăn sẵn nhưng cậu lại chẳng muốn ăn. Cậu lấy ra một túi gạo, đổ vào nồi vài hạt để nấu một bát cháo loãng. Nấu xong, cậu cố gắng vừa thổi vừa ăn cho nhanh để uống thuốc hạ sốt. Khi vừa bỏ hai viên thuốc vào miệng thì đột nhiên Thiệu Đình Dương xuất hiện ở phía sau cậu. Hắn chẳng nói chẳng rằng vỗ vai cậu một cái.

"A..."

Lực tay của hắn không nhẹ, Liêu Nhiên bị đau nên hoảng loạn kêu lên, đồng thời khiến cậu làm rơi hai viên thuốc trên tay xuống. Lúc sau khi bình tĩnh lại rồi thì cậu cúi xuống nhặt hai viên thuốc kia lên nhưng hắn nhanh tay nhanh lên trước cậu.

"Gì đây?" Hắn hỏi.

"Đ... Đó là t... thuốc hạ sốt..." Giọng cậu run run trả lời.

Hắn chớp ánh mắt nhìn cậu, sắc mặt không cảm xúc. Cậu nhỏ giọng nói:"Xin anh... đưa cho tôi đi..."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và nghe giọng nói run rẩy của cậu thì hắn biết cậu đang bị sốt thật nhưng hắn vẫn không một chút lưu tình, thái độ vẫn rất lạnh nhạt nói:"Vậy mày phải thỏa mãn tao trước!"

Nói xong hắn ngồi xuống ghế, cởi khóa quần lôi ra côn thịt với kích thước vĩ đại trong trạng thái cương cứng đến thẳng tắp của mình...

Đùa sao... mới sáng sớm... Sao anh ta có thể???

Liêu Nhiên hai mắt kinh hãi nhìn gậy thịt nổi gân xanh tím đứng thẳng tắp giữa hạ thân của hắn mà run rẩy phát sợ...

"Tự mày ngồi lên!!!" Thái độ của hắn như một bậc đế vương coi cậu như cỏ rác mà ra lệnh!

Cậu chầm chậm bước tới gần hắn rồi hai tay run run cởi quần xuống trong lo sợ.

"Nhanh lên!!!" Hắn cau mày gằn giọng lên thúc giục.

Cậu mím chặt môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt vì lo sợ rồi mở rộng hai chân qua đùi hắn. Cậu muốn bám vào vai hắn nhưng không dám nên hai tay cứng đờ buông thõng xuống. Sau đó... cậu từ từ hạ thấp eo xuống...

"Aaaa..."

Ở tư thế này khiến cho hung khí của hắn đâm vào sâu tới trực tràng của cậu. Bên dưới bị nhồi nhét đến cực hạn, máu từ hậu huyệt đã chảy ra đau không thể kể xiết, khóe mắt cậu bây giờ đã ngấn lệ!

"Hức... hức..."

Khuôn mặt cậu vốn đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn. Nước mắt chảy đầm đìa, cậu vô lực gục mặt vào một bên vai của hắn. Nhưng hắn lòng dạ độc ác một tay nắm tóc cậu giật mạnh ra phía sau!

"AAAA..."

Mặc kệ những tiếng khóc nức nở của cậu, mặc kệ những tiếng kêu than tội nghiệp của cậu, hắn trừng mắt nhìn cậu, giọng đe dọa:"Ngồi thẳng lưng cho tao!!!"

Liêu Nhiên cố chịu đựng ngồi thẳng lưng theo ý hắn. Cậu đã rất đau nhức và mỏi lưng khi làm ở tư thế này lại không có chỗ dựa. Vì quá đau đớn, cậu đã cắn mạnh môi dưới của mình đến bật máu. Không chỉ thế, lưng không có chỗ dựa tay cũng không biết bám vào đâu nên hai tay cậu đành bám chặt bắp đùi của mình. Cứ mỗi lần hắn đẩy hông lên, từng cú thúc đó làm cậu đau tới mức phải dùng móng tay tự cào vào bắp đùi của mình tới mức rách ra chảy máu...

...

Qua một hồi lâu thì hắn bắn thẳng một lượng tinh dịch vào sâu bên trong trực tràng của cậu.

Phịch!

Phát tiết xong hắn nhẫn tâm đẩy cậu ngã xuống sàn! Cậu nằm nghiêng trên sàn với cái đầu đau nhức, nóng bừng tới mức sắp nổ tung, cơ thể thì đau ê ẩm và bên dưới, hậu huyệt sưng tấy lên, máu hòa lẫn với tinh dịch không ngừng chảy ra...

Hắn mặc lại quần đàng hoàng rồi ngồi xổm xuống cạnh cậu. Hắn mạnh tay siết cằm ép cậu mở miệng ra rồi thả hai viên thuốc hạ sốt vào. Cậu chịu đựng cơn đau và buộc phải nuốt chửng hai viên thuốc đó vào bụng. Sau đó hắn thả cậu ra rồi nói:"Trưa nay bọn bạn tao sẽ tới chơi. Mày mặc lại quần áo rồi cút ra ngoài. Chưa được tao cho phép thì cấm mày bước vào nhà!!!"

Nói xong hắn quay lưng bỏ đi. Liêu Nhiên một mình nằm gục ở đó rất lâu, rất lâu, rốt cuộc sau đó mới lấy lại được chút sức lực. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy lấy khăn giấy lau đi thứ hỗn hợp bẩn thỉu ở khe mông rồi mặc lại quần.

Tách! Từng giọt nước mắt lại rơi xuống, cậu thậm chí còn khóc tới đỏ cả đôi mắt!

Biết làm sao được... Mình sinh ra đã không được may mắn như những người khác! Rốt cuộc mình phải chịu sự hành hạ của người khác tới khi nào đây?

Lần nào cũng vậy, khi chịu những cơn đau cậu đều khóc xong rồi lại từ lấy tay lau nước mắt của mình... Cậu vì sợ hắn mà quay lại mà thấy mình vẫn ở đây thì sẽ nổi giận đánh một trận tơi bời nên một lần nữa cắn môi chịu đau rồi lết xác đứng dậy. Hai tay phải bám chặt vào tường để bước đi ra khỏi nhà, cậu vì đau quá mà bước đi như đứa trẻ mới tập đi vậy, vừa đi vừa khóc...