Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

Chương 1

1. Hãy bắt đầu với lá cờ tử.

Câu chuyện bắt đầu khi người cha thân yêu của tôi bắt cóc một chàng trai.

“Hắn là ai vậy cha? Hình như có chút khác biệt so với những món đồ chơi thường ngày?”

“Thằng con trai của nợ của một gã khốn kiếp không có chút phép tắc nào ấy mà.”

Trong nháy mắt, ngay lập tức tôi đã nhận ra hắn là ai. Bởi tất cả những kẻ có ý thức về sự hiện diện như vậy được cho là đóng vai trò hàng đầu trong thế giới này.

“Vậy con có thể chơi cùng hắn không? Con sẽ dạy dỗ hắn một cách đàng hoàng.”

“Con nữa!”

Những đứa con có vẻ ngoài giống hệt cha chúng rên rỉ trong cơn thèm thuồng, hệt những chú chim chưa đủ lông đủ cánh đang rình tóm món mồi trước mặt.

“Tống thằng khốn kiếp này vào tầng hầm cho đến khi nó biết nghe lời.”

Hai tên đầy tớ túm lấy tóc chàng trai, hắn bị bịt miệng và tay chân bê bết máu khi bị trói bằng những sợi gai dầu. Tuy nhiên, điều khó tin là từ người hắn vẫn toát lên một vẻ thần thái đặc biệt đến kì lạ, khó ai tin rằng hắn đã phải một mình lăn lộn với đống tay chân bị trói của mình.

Hắn nhìn chằm chằm vào từng thành viên trong gia đình tôi bằng ánh mắt khinh bỉ cho đến khi bị lôi vào ngục. Đôi mắt trẻ và tinh anh ấy khiến người tôi nóng ran.

“Ồ, món đồ chơi này sẽ vui đây.”

“Ta muốn nhanh chóng được chơi cùng ngươi đấy.”

Như tôi đã nói từ trước, tôi biết hắn là ai. Cassis Fedelian, anh trai của nữ chính.

Không giống những đứa em ngu ngốc của mình lúc này đang tỏ vẻ phấn khích, đầu tôi lại được lấp đầy bằng một suy nghĩ khác. Hừm, chuyện này đúng là chết tiệt thật. Nhất là người cha khốn kiếp này, ông ta đã mang đến một lá cờ tử cho tôi.

2. Tôi chẳng ưa nổi lần tái sinh này.

Tất nhiên rồi, ngay từ đầu làm sao tôi biết được đây lại là một thế giới trong sách. Một tai nạn xe trong trận bão tuyết giữa mùa đông lạnh giá đã cướp lấy sinh mạng của tôi. Sau thời gian dài phải vật lộn với đống luận án tốt nghiệp, tôi đang trên đường về nhà từ thư viện lúc này đã tối muộn, một chiếc xe trượt tuyết đâm vào vỉa hè và tôi đã không may đi ngang qua.

Thế là tôi chết và được tái sinh.

Chà, tôi sẽ chỉ bỏ qua cuộc đời của kiếp trước khi thay vì việc tôi phải học thuộc lòng các cụm từ, dù sao thì nó cũng chẳng có gì vui vẻ lắm đâu. Ngoài ra thì khi giờ đây tôi nhớ và ngẫm lại quá khứ, hầu như chẳng có quái gì có thể giúp được tôi cả.

Còn nữa, điều quan trọng ở đây không phải là kiếp trước tôi đã sống như thế nào mà là tôi đã đầu thai vào một nơi đáng sợ như thế nào.

Lần đầu không hẳn là một sự ngạc nhiên quá tệ.

“Lần này là con gái. Thật tuyệt khi ta được nhìn ngắm con trước tiên.”

Giọng nói của mẹ khi tôi được nghe thấy lần tiên lúc sinh ra mới thật ngọt ngào và ấm áp làm sao. Câu nói đó như thể rằng mẹ tôi lại muốn có thêm một đứa con gái nữa vì trên tôi đã có một người anh.

Chắc rồi, hẳn tôi đã phải chịu một cú sốc bởi sự thật rằng tôi đã chết và được tái sinh, nhưng tôi ấy mà - chấp nhận thực tế khá là nhanh chóng. Nếu không thì tôi có thể làm gì? Tôi đã chết rồi, và dù tôi có mong mỏi đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể quay lại như trước. Mà dù sao thì tôi cũng là một kẻ khá dễ thích nghi.

Mẹ mới của tôi là một người mang vẻ đẹp tuyệt trần.

Mẹ của tôi, người có mái tóc mật ngọt như vàng ròng tan chảy, đôi mắt xanh thăm thẳm tựa hồ nước, hệt như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Chà, và người đàn ông sở hữu được vẻ đẹp ấy - cha tôi, là một kẻ may mắn. Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn thích nhìn những cô gái xinh đẹp hơn là những anh chàng đẹp trai.

Bên cạnh đó, tôi không biết liệu mẹ có phải là con lai hay không nhưng bà ấy mang một nét đẹp hoàn hảo với sự kết hợp giữa Đông và Tây. Mỗi ngày tôi đều ngắm nhìn gương mặt của bà ấy rồi thầm ngưỡng mộ.

“Đứa bé đây à?”

Hoá ra cha tôi còn có ngoại hình ấn tượng hơn cả mẹ.

“Trông nó giống nàng đấy.”

Khoảnh khắc chạm mặt người đàn ông tóc đen cùng đôi mắt màu đỏ máu, tôi đã phải ngạc nhiên. Ông ấy là một người nổi bật thuộc về khía cạnh khác so với mẹ. Không biết là do bởi vì mang vẻ ngoài quá đặc biệt hay do bầu không khí vốn dĩ không có gì khác thường mà ông ấy lại mang một ấn tượng rất mạnh mẽ, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng không thể nào quên được.

Ông ấy cũng khá điển trai, nhưng có lẽ ông không cảm nhận được điều đó bởi bầu không khí xung quanh.

“Vâng, nhưng màu mắt đỏ lại giống với chàng.”

Mẹ tôi nói rồi cười nhẹ. Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu chú ý đến vẻ đẹp của mình. Bởi nếu tôi được sinh ra từ gen của hai con người này thì chẳng phải theo lẽ thường tôi cũng rất xinh đẹp hay sao?

“Roxana.”

Thế nhưng ánh mắt cha nhìn tôi trong vòng tay của mẹ lại có gì đó toan tính.

“Ta sẽ đặt tên cho đứa trẻ này là Roxana.”

Ông ấy ban cho tôi một cái tên rồi rời đi.

Nghĩ lại thì, người đàn ông này là một kẻ tồi tệ, người không bao giờ đến thăm tôi cho đến khi tầm nhìn của tôi được mở rộng hơn. Ánh mắt ông ta nhìn tôi khô khốc đến mức tôi không thể tin được là ông ta đang nhìn con gái của mình. Cha tôi như thể là một kẻ không có cảm xúc.

“Roxana, bé con xinh xắn của mẹ.”

Trông mẹ khá buồn nhưng bà ấy nhanh chóng nhìn tôi rồi lại mỉm cười như thường lệ.

“Con phải lớn lên và trở thành một Agriche vĩ đại.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng đến lạ thường.

Agriche… Tôi đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.

Còn nữa, nhìn vào việc tôi có cha, chẳng lẽ tôi được tái sinh ở một đất nước khác? Tôi không nghĩ ngôn ngữ mà tôi sẽ nói là tiếng Anh, nhưng nhìn vào việc tôi có thể hiểu thứ ngôn ngữ này một cách bình thường thì có vẻ như tôi đã nhận được một công cụ hỗ trợ khá lớn khi tái sinh.

Tôi lại buồn ngủ nữa rồi nên tôi không thể lo lắng quá lâu. Trẻ sơ sinh ngủ rất nhiều, và đó là sự thật. Hmm… Tôi cảm thấy buồn ngủ trong vòng tay dịu dàng của mẹ.

Cho đến lúc đó, tôi đã không biết. Gia tộc Agriche mà tôi thuộc về khủng khiếp và suy đồi đến thế nào. Sự thật khi tôi được tái sinh vào cái nơi chết chóc này lại còn hết sức vô lý.

Được rồi, tôi biết là tôi không thể làm được gì hơn.