Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

Chương 2

“Trong lòng tôi không chỉ có duy nhất một người anh.”

Hoá ra ở thế giới này họ chấp nhận chế độ đa thê. Cha tôi có tổng cộng bốn người vợ và năm người con đã được sinh ra cho đến nay. Trong số đó chỉ có duy nhất một người anh cùng mẹ với tôi, anh trai bốn tuổi của tôi - Asil.

“Sana, em gái đáng yêu của anh. Anh trai sẽ bảo vệ em.”

Khác với tôi, một đứa tóc vàng giống mẹ và có màu mắt giống cha, Asil từ đầu đến chân đều giống mẹ y hệt. Anh ấy tựa như một chú cún với bộ lông mềm mại. Cậu bé ấy có nụ cười đáng yêu rất đỗi trong sáng, không có vẻ gì là một chàng trai được sinh ra và lớn lên trong gia tộc Agriche.

Kể từ lúc tôi còn nằm nôi, Asil vẫn thường hay quanh quẩn làm trò và chơi cùng tôi. Dẫu vậy, vẫn có chút gì đó buồn cười bởi người anh đang cố chăm sóc này cho tôi thật ra lại nhỏ hơn tôi rất nhiều. Chính vì sự tác động của Asil mà tôi đã có thể thích nghi cũng như sống trong cái dinh thự chết tiệt này.

Gia tộc của tôi tên Agriche và mang một tác phong sống khá dị biệt. Tóm lại thì, có thể nói Agriche là một đại gia đình tội phạm nổi tiếng thế giới ngầm. Chẳng hạn như, họ trộm cắp, lừa đảo, buôn lậu ma tuý, chất độc và có thể giết người nếu việc đó cần thiết.

Tất nhiên thì quy mô của những phi vụ này đủ lớn để trở nên nổi bật. Và không cần phải trong bất kì một đám đông nào, tôi cũng đã bị choáng váng. Điều đáng kinh ngạc hơn cả là tất cả những đứa trẻ được sinh ra trong gia tộc này đều phải tuân theo một phong tục riêng.

Cho đến nay Agriche vẫn duy trì cách làm đó, có người cho rằng những đứa trẻ phải được giáo dục kể từ khi sinh ra để có thể trở thành những Agriche thực thụ. Tuy nhiên tôi chỉ là một người bình thường sống tại Hàn Quốc, không có cách nào mà tôi có thể dễ dàng chấp nhận một kiểu gia tộc như thế này. Bất kể rằng tôi có thích nghi nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì đây vẫn là một ngoại lệ.

Những thứ mà tôi học ở đây hàng ngày là cách đối phó với vũ khí, chất độc và ma tuý, kĩ năng tàng hình, các điểm quan trọng trên cơ thể con người và còn nhiều nữa. Tôi sẽ không sao nếu chỉ học thuộc lòng nhưng tôi chẳng có tài năng đặc biệt nào khi thực hành cả.

“Chẳng có điểm nổi bật nào à?”

Cha tôi, một người luôn bình phẩm điều đó không ngớt. Khi đó tôi tám tuổi và vô số lần nhìn thấy khuôn mặt của người này. Nói một cách ngắn gọn thì tôi sống giữa những con người không được mấy tình cảm cho lắm.

Cha tôi - Land Agriche, không quan tâm lắm đến các con của mình.

Trong khi đó số vợ và số những đứa trẻ được sinh ra ngày một tăng, bảy người vợ cùng với tổng cộng mười người con. Thế nên là sẽ không công bằng nếu dành sự quan tâm như nhau cho tất cả bọn chúng.

“Chỉ cần có một điểm nổi bật tí hin thôi thì ta cũng sẽ cố gắng để phát triển nó đấy.”

Thật tồi tệ khi phải đối diện với ánh mắt đang liếc nhìn mình như thể nó là công bằng. Ánh nhìn đó như kiểu nhìn vào một thứ gì đó chứ không phải con gái của mình. Không, tôi nói là tôi muốn làm việc cho một gia đình này bao giờ?

Tôi muốn nói điều gì đó để thể hiện sự không hài lòng của mình, nhưng mẹ và Asil đã ngăn tôi lại. Mẹ đã lo lắng một cách khủng khiếp.

Cuối cùng, cha nhìn tôi một lúc rồi cũng mở miệng.

“Nhưng biết đâu nó sẽ có ích theo một cách nào khác.”

Nếu tôi quyết định theo cái “có ích khác” mà cha tôi đang nói đó thì cha sẽ ra lệnh cho tôi từ bây giờ phải tuân theo một kiểu giáo dục khác, những gì tôi học được kể từ ngày hôm đó sẽ là… “kĩ thuật quyến rũ đàn ông”. Thật điên rồ!

Không, tất nhiên là tôi trông giống với người mẹ xinh đẹp của mình nên tôi cũng cực kì xinh đẹp. Tuy nhiên nếu bạn sống trong một gia đình bình thường, có bao giờ bạn dạy cho một đứa trẻ tám tuổi điều gì đó tương tự hay gọi nôm na là “kĩ thuật quyến rũ” không? Đó là những gì mà tôi nói sẽ có ích theo một cách khác đấy. Khỉ thật!

Có vẻ như họ đang muốn dạy dỗ tôi với mục đích sau này gạ gẫm một gã đàn ông nào đó để đánh cắp thông tin hoặc là khiến hắn ta bị ám sát. Một gia tộc thật kinh tởm khi dạy một đứa trẻ về cách mua vui cho những gã đàn ông.

“Mẹ, đây không phải là thứ con muốn học. Tại sao con phải học cái thứ dơ bẩn này? Hình như bọn họ quên rằng con chỉ mới tám tuổi thôi sao?”

“Sana, con đừng nói vậy. Con là Agriche, con phải học hành thật chăm chỉ để sau này trở thành một phần của đại gia tộc.”

Khi tôi nghĩ về những gì mẹ tôi nói, hình như lúc đó mẹ đang run rẩy và có gì đó gấp gáp, cánh tay thít chặt vai tôi.

Tôi không thể chống lại ánh mắt như đang cầu xin đó.

Ngoài ra quan niệm về cấp bậc được truyền tụng rất kĩ lưỡng trong gia tộc này nên không có bất kì ai dám đi ngược lại mệnh lệnh của cha - người chủ quyền thế của gia tộc. Điều đó thật ghê tởm và độc địa nhưng tôi không thể nào lật ván cờ để làm những gì mà tôi muốn, cuối cùng vẫn phải nhận sự giáo dục mà tôi đã nói. Dẫu vậy, thậm chí sau đó điểm số của tôi vẫn không có gì tiến triển, ngược lại còn tụt dốc không phanh, có lẽ vì tôi không thực sự mặn mà với cái kiểu “quyến rũ đàn ông” này cho lắm.

Trong khi đó, Asil - động lực duy nhất của tôi, đã bị “thanh trừ”. Đó là vào năm anh mười lăm tuổi.

“CON BIẾT…!”

Mẹ hét vào tai tôi trong điên loạn.

Asil, người cách đây mấy ngày thôi vẫn cười rạng rỡ trước mặt tôi mà nay đã trở thành một thi thể lạnh lẽo, anh ấy đã quay trở về với mẹ con tôi…

Tôi đã hoàn toàn không biết gì cả.

Người tự giới thiệu mình là “quản gia”, ả ta nói rằng Asil đã bị sa thải dựa theo các quy tắc vì hoá ra không phù hợp với Agriche.

Lần đầu tiên việc một kỷ luật như vậy được thực thi trong thế hệ chúng tôi. Ngay lúc đó, tôi như thể bị dội một gáo nước lạnh, đồng thời toàn thân ớn lạnh.

“Nó chẳng có gì đặc biệt cả.”

Ba năm trước, tôi nhớ rằng cha – người lúc này đang nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét và sự xuất hiện của mẹ tôi – dường như đã là người đã thu đủ nỗi sợ hãi trong ngày hôm đó. Tôi đã sớm biết cái gia tộc này cổ quái đến mức kì lạ nhưng tôi lại không nghĩ cảnh tượng sẽ tồi tệ đến mức thế này. Người mẹ yếu ớt đã ngất đi trước thi thể của Asil và kể từ hôm đó, tôi ốm hẳn mười ngày. Tất nhiên rồi, tôi cũng rất sốc.

Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ không ổn.

Nếu Asil bị loại thì rất có thể tôi là người tiếp theo. Khi nghĩ đến việc đó, tôi bỗng chốc cảm thấy sởn da gà. Bởi vì cha chúng tôi, Land Agriche, thích những kẻ ông ta cho rằng có thể hữu ích theo một cách nào đó.

Trước mắt, tôi đã phải chăm chỉ học hành hơn bao giờ hết và cùng lúc đó, tôi bắt đầu bình tĩnh nhìn lại hoàn cảnh của mình.

“Sana, dạo này con học tốt chứ?”

“Vâng, con đang cố gắng một cách chăm chỉ.”

“Tốt lắm, con phải cố hết sức để ngày nào đó trở thành một Agriche vĩ đại.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Tôi đã không phản bác lại lời nói của bà ấy nữa. Kể từ khi tám tuổi, lĩnh vực chính của tôi đã chuyển sang nghệ thuật quyến rũ đàn ông, nhưng tôi vẫn còn phải học nhiều thứ khác để trở nên có ích trong tương lai. Tôi đã phải học rất nhiều, từ các kĩ năng thể chất cơ bản đến cách đối phó với các loại vũ khí khác nhau, kiến thức về độc dược, thu thập thông tin về những vấn đề chung nhất và cả kĩ năng diễn thuyết.

Gia tộc này, nơi chẳng có chút gì đó gọi là tình cảm gia đình, đã từng có những “bữa tối Đài Loan” mỗi tháng một lần. Cha sẽ gọi tên ba người con có thành tích cao nhất trong tháng để dành thời gian cho nhau. Lẽ dĩ nhiên cho đến giờ, tôi và Asil chưa bao giờ được tham dự cái bữa tối kiểu Đài Loan đó.

Thêm hai đứa trẻ nữa đã bị loại bỏ sau cái chết của Asil.

Một trong số chúng đã được báo trước rằng sẽ chết nhưng vẫn cố gắng trốn thoát khỏi Agriche. Cho đến cùng, nó bị bắt lại và giết theo kiểu tàn khốc nhất từ trước đến nay.

Lúc đó tôi đang đặt câu hỏi về thế giới này và nhận ra rằng Land Agriche là người duy nhất được đi tìm câu trả lời.

Vào mùa hè năm mười hai tuổi, một năm sau khi Asil qua đời, cuối cùng tôi cũng được mời đến bữa tối kiểu Đài Loan. Và sau đó, tôi đã tin chắc rằng thế giới mình được tái sinh chính là một thế giới trong sách.