Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

Chương 4

Ngày tiếp theo, tôi quay trở lại hầm ngục.

Thứ gì cũng vậy, lần đầu tiên sẽ là lần khó khăn nhất và lần thứ hai sẽ là dễ dàng nhất. Thế nhưng, ngay từ đầu việc tôi bén mảng đến hầm ngục này đã chẳng hề khó khăn rồi nên lần thứ hai làm gì còn gì để mà xem nữa.

Tôi thậm chí còn chẳng phải bận tâm đến người giữ cửa, hắn mở cửa không chút do dự khi trông thấy tôi.

Trước khi bước vào, tôi đã cẩn thận hỏi hắn.

“Hôm qua có ai khác đến ngoài ta không? Jeremy hoặc Charlotte, hoặc thậm chí là một ai khác.”

“Thưa không, chủ nhân đã dặn tôi không được để bất cứ ai vào trong.”

“Nhưng ta đã vào đấy thôi.”

Hắn ta khựng lại khi tôi thì thầm rồi lướt nhẹ qua hắn. Tôi khẽ liếc nhìn khuôn mặt đó, nhắm mắt rồi cười nhẹ nhàng như thể tôi đã nhìn thấu hắn ta.

“Ngươi chỉ để ta vào trong thôi, đúng chứ?”

Có vẻ như ngoài tôi ra, chẳng có ai khác vào trong.

“Ngươi tên là gì?”

“Vâng?”

“Ừ, ngươi đấy. Tên ngươi là gì?”

Dù tôi nhỏ tuổi hơn hắn nhưng vẫn nói chuyện với một giọng điệu bề trên, khuôn mặt đó trông không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn đang đỏ mặt đến mức đờ đẫn.

“Thưa, thần… thần là Yoan.”

“Được rồi, cám ơn nhé, Yoan. Ta sẽ cố để không gây ra rắc rối.”

“Vâng… ạ!”

Tôi chỉ gọi tên hắn lấy có một lần rồi cười nhẹ, ấy vậy mà ngay cả khi có say, hẳn tai của hắn cũng không đỏ như vượn thế kia.

“Thần rất vinh dự khi được diện kiến tiểu thư Roxana, người mà thần chỉ luôn được nghe qua, và thần rất vui khi được góp chút sức lực nhỏ nhoi này…”

Tôi bước vào trong sau khi phớt lờ câu nói của hắn cùng giọng điệu phấn chấn và một nụ cười.

Đúng đấy, đó vẫn là nơi tồi tệ và không khí cũng khiến người ta khó thở. Tôi cũng chẳng thiết đến đây đâu nhưng tôi lại chẳng thể làm gì khác, vì Cassis Fedelian đang ở đây.

Việc này có ích cho tôi.

Kể cả hôm nay, âm thanh khi tôi mở cánh cổng sắt vẫn vang lên một cách kinh khủng. Hẳn là chưa có ai tra dầu cho nó trong khoảng 100 năm nay.

Chẳng lẽ tất cả những hầm ngục khác đều thế này ư? Từ xưa đến nay dù là trong tiểu thuyết, kinh kịch hay phim truyền hình tôi đều sởn da gà mỗi lần đọc hay xem đến những khung cảnh thế này. Hay là do không khí ẩm nhỉ?

Đang mông lung suy nghĩ thì tôi vô tình mắt chạm mắt hắn ta – nhân vật đang ở phía trong kia.

Đôi mắt vàng kim mạnh mẽ hệt như mặt trời chói lọi, đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mi không chớp.

“Ồ, hôm nay tỉnh rồi à.”

Chẳng lẽ tôi đã quen với hình ảnh ngất xỉu của hắn rồi hay sao? Tôi không nghĩ rằng hắn đã tỉnh, vì vậy tôi đã khựng lại đôi chút.

Hắn ta lặng lẽ nhìn tôi, nín thở rồi cau mày khi nghe tôi cất tiếng.

“Ngươi…”

Cassis trân trân nhìn tôi. Hắn nhận ra tôi là người đã đến thăm hắn, hôm qua hắn không thấy rõ mặt tôi và chắc hắn nghĩ mình chỉ đã mơ một giấc mộng không thực.

Khi tôi bước hẳn vào trong, hắn ta bắt đầu cảnh giác.

“Hôm qua ngươi cho ta ăn thứ gì?”

Giọng nói nghe vẫn còn rất mệt mỏi và đứt quãng. Thế nhưng ánh nhìn của hắn lại lạnh lùng đến mức như thể muốn chẻ tôi ra làm đôi.

Ồ, hắn dũng cảm đấy nhỉ, trong khi chân tay vẫn đang bị trói? Khuôn mặt tò mò chờ câu trả lời từ tôi.

“Thuốc giải độc, nếu không cơ thể ngươi sẽ tê liệt.” Tôi nói bằng giọng lạnh lùng. “Nếu ngươi cứ để nguyên thế, cơn tê liệt sẽ kéo dài ít nhất năm ngày. Đến lúc đó, chắc những cơ bắp của ngươi cũng nên quẳng đi cho rồi.”

Rõ ràng là trên người hắn không có thêm dấu tích của việc tra tấn. Tôi quét ánh nhìn lên hắn một lượt, các vết thương cũ cũng đang lành lại. Việc chữa lành các vết thương do đòn roi để lại sẽ rất gây chú ý nên tôi sẽ không có ý định làm điều đó.

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời đó à?”

“Ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn so với hôm qua không? Lại còn đáp trả ta với tâm thế tốt đẹp đến vậy.”

Trước câu nói của tôi, hắn ta ngậm chặt miệng.

Tất nhiên rồi, hắn ta làm sao hoàn toàn tin tưởng tôi được. Trông hắn chắc vẫn là muốn hỏi tôi nhiều hơn nhưng hắn đã không dễ dàng mở miệng đến thế bởi hắn vốn là một người thận trọng.

“Nếu đó là thuốc giải độc thì ngươi đã cho ta uống loại nào?”

“Chẳng loại nào cả.”

Sự hỗn loạn vụt lên mắt Cassis trong một khoảnh khắc.

Dĩ nhiên chỉ là một khoảnh khắc. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói trầm đặc như thể lan ra sàn nhà rồi từ từ bò đến chỗ tôi. Mà khoan, nếu như hắn muốn biết danh tính người khác thì chẳng phải hắn nên giới thiệu bản thân mình trước hay sao?

“Cassis Fedelian.” Nhìn vẻ mặt hắn nao núng khi nghe thấy lời tuôn từ miệng tôi. “Đó là tên của ngươi, đúng chứ?”

Dẫu vậy, giờ thì tôi lại đang hy vọng một chút, tôi có niềm tin và tự hỏi rằng biết đâu chàng trai này lại là một người khác so với tôi mong đợi.

“Ngừng tại đây được rồi. Chắc ngươi cũng là một Agriche bẩn thỉu chứ gì?”

Điên thật, hắn ta biết rằng đây là dinh thự của Agriche cơ đấy.

À, tôi biết rồi, người cha ngu ngốc của tôi vốn dĩ không phải loại người sẽ giữ bí mật khi thực hiện hành vi tội phạm đâu. Ngược lại sẽ còn luôn khoe khoang chiến tích của mình. Tôi không biết liệu sau khi Land Agriche tóm được Cassis, ông ta có cười man rợ rồi quẳng con dao ra xa trước mặt hắn hay không nữa mà bất giác hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, có chút khó chịu khi nhìn chàng trai trước mặt rồi đột nhiên thở phào.

“Có vẻ như ngươi đang rất tò mò nhỉ?”

“Ta hỏi ngươi là ai. Trả lời ta trước.”

Tôi phớt lờ lời nói của Cassis và hỏi hắn về điều làm bản thân tôi phải băn khoăn từ hôm qua đến giờ.

“Hiện giờ ngươi không nhìn thấy gì cả, đúng chứ?”

Sự im lặng bao trùm không gian.

Cassis Fedelian không lắc đầu cũng chẳng phản bác. Nhìn ánh mắt hắn ta lặng lẽ nhìn mình, tôi đã tự tìm thấy câu trả lời.

“Đúng đấy, ta không nhìn thấy gì cả. Thì sao?”

Lúc tôi bước đến gần hơn, chính xác thì ánh nhìn của hắn đang chĩa thẳng vào mặt tôi.

Hắn ta đã nhìn tôi theo một cách rất tự nhiên khi tôi mở cánh cổng sắt bước vào nơi này. Thế nên tôi đã không chắc lắm và phải hỏi hắn ta.

“Nhìn xem, đây là số mấy?”

“Biến đi.”

Tất nhiên hắn ta sẽ không để tôi thắng rồi, nhưng tôi đã bị thuyết phục ít nhiều trước thái độ của hắn. Ừ thì nếu mắt hắn có thể nhìn rõ thì đôi đồng tử vàng kim đã không có chút chuyển động nào, ngay cả khi tôi đang đối diện với hắn thế này.

Tôi có thể hiểu việc ban nãy đôi mắt hắn có chút kích động, thì lần đầu tiên chúng tôi giao tiếp bằng mắt với nhau mà. Chứ trong dinh thự này làm gì có ai kinh ngạc đến thế trước khuôn mặt của tôi.

Đáng lẽ là tôi nên cảnh giác và ghét hắn ta mới phải vì biết đâu hắn sẽ là người mà tôi có thể gặp được một vài nơi khác, tách biệt hẳn so với nơi này.

Rốt cuộc thì chắc Cassis cũng không để ý đến việc tôi muốn nói gì. Điều cốt yếu là hắn đã hỏi tôi rằng “Tôi cũng là một Agriche bẩn thỉu?” Đúng rồi nhỉ, hôm qua hắn đã trông thấy tôi đứng cạnh các thành viên khác trong gia tộc. Có lẽ lúc này hắn đang bị bùa chú làm cho mất đi thị giác chứ không hẳn là thứ thuốc độc làm tê liệt nữa.

Nhìn hắn lúc này xơ xác như một con quái vật bị tổn thương, lại còn bị khống chế bằng những sợi gai dầu. Thế mới thấy cha tôi đúng là một kẻ gian xảo khi ông bắt cóc phải chàng trai này.

Hôm qua tôi đã kinh ngạc bởi đôi mắt này. Đôi mắt như thể phát ra ánh sáng khi nhìn tôi cùng với gia đình.

Tôi liếc nhìn xuống cơ thể thảm hại của hắn, không phải với mục đích làm hắn khó chịu mà là để tìm dấu hiệu liên quan đến mắt của hắn.

Cuối cùng, một dấu vết lọt vào mắt tôi.

Không hề chần chừ, tôi đưa tay kéo xoẹt chiếc áo rách tươm của hắn. Khoảnh khắc bàn tay tôi chạm vào, mắt hắn nheo lại và bắt đầu rên lên vì đau.

“Không phải độc mà là ma thuật. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, nó sẽ không kéo dài đâu.”

Nhìn vào xoáy nhỏ gần thắt lưng hắn ta, rõ ràng lúc này Cassis đã gần như mù hoàn toàn. Ấy thế mà trông cách hắn cư xử thì như chẳng hề xảy ra chuyện gì… chàng trai này, đã kinh ngạc tôi rồi?

Tôi nhíu mày nhìn gương mặt đang đối diện trước mắt. Chính xác là một lần nữa hắn đã chạm mắt tôi. Cassis, khi nhìn cận hắn ta thế này hẳn là mang một cảm giác khác biệt hoàn toàn so với hôm qua.

Lúc hắn ngất đi, trông hắn có chút gì đó yếu đuối và tội nghiệp nhưng khi nhìn hắn trực diện với đôi mắt mở to thế này, áp lực mà hắn gây ra cũng không hề nhỏ. Liệu có phải vì ánh nhìn đó mang khí chất của một người trưởng thành chứ không phải là của một chàng trai mười bảy tuổi?

Ngay cả trong hoàn cảnh thế này, hắn vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.

“Được rồi, ta sẽ để ngươi một mình.”

Kể cả bây giờ, đôi mắt ấy vẫn mang sự lạnh lẽo thay vì là sợ hãi hay lo lắng, vậy nên tôi mới cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

“Dù sao thì trong khoảng hai ngày nữa, thị lực của ngươi sẽ dần dần hồi phục nhưng ta nghĩ chạm vào nó lúc này không phải là một ý hay đâu. Một chú thuật rắc rối đấy!”

Cassis trầm ngâm một lúc, như thể đang cố gắng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của tôi. Tôi cảm thấy hắn như cố đang đọc được các kí hiệu ở trên người mình.

“Và khá buồn cười khi ta nghĩ rằng cho dù ta có nói không sao thì chắc ngươi cũng không tin đâu nhỉ?” Tôi khẽ thì thầm với hắn. “Ta không muốn ngươi chết.”

“Gì chứ…?”

Biểu hiện trên khuôn mặt đó thay đổi đến mức như thể không ngờ tới.

“Ta sẽ lại đến.”

“Này, đợi một chút.”

Cassis bắt được tôi nhưng tôi đã bước đi không hề do dự và rời khỏi căn hầm ấy.