Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

Chương 3

“Đưa chìa khoá cho ta vài phút được không?”

Trở ngược lại với hiện tại, tôi đang ở trong ngục tối. Khi bước xuống cầu thang và đứng trước cánh cổng sắt, tôi có thể cảm nhận được sự ẩm thấp cùng lạnh lẽo phả ra từ phía bên trong.

“Thần không thể, thưa tiểu thư. Chủ nhân đã căn dặn không được để bất kì ai vào trong….”

“Vậy nên, ngươi ghét ta à? Đúng chứ?”

Suha, người vẫn đang chần chừ trước câu hỏi của tôi, tỏ ra bối rối. Như để chuẩn bị sẵn câu trả lời, tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bọn chúng - những kẻ cai ngục.

Tôi đã là thành viên luôn góp mặt trong các bữa tối kiểu Đài Loan kể từ lần đầu tiên cho đến giờ, sau sinh nhật mười sáu tuổi của tôi. Đó là một ví dụ điển hình cho việc tôi là thành viên chủ chốt của Agriche.

Ồ không, tất nhiên là tôi chẳng tự hào về điều đó chút nào.

Tôi chưa bao giờ mơ ước mình trở thành một nhân vật phản diện hoàn hảo, nhưng nếu bạn hỏi làm cách nào mà tôi trở nên thế này thì tôi sẽ trả lời rằng tôi đã rất cố gắng để sống sót.

“Nhưng…”

Jadeji đang do dự.

Tôi nghĩ rằng phần thắng sẽ nghiêng về mình nhiều hơn một chút. Vậy thì, tôi nên đe doạ hay đồng tình với bọn chúng đây? Tôi suy nghĩ một hồi rồi nhìn bọn chúng. Cuối cùng thì khuôn mặt của Okjigi bắt đầu đỏ lựng.

Khoan đã, chờ một chút. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ viết hay miêu tả về một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng nếu tôi đã thật sự trở nên như thế thì sao?

Ồ, tên này có mái tóc dày và một thân hình rắn chắc. Trông hắn vẫn còn khá trẻ, trong độ tuổi thiếu niên chăng? May mắn là trong khoảng thời gian này tôi chưa lần nào đến ngục, thế nên vẻ đẹp của tôi có lẽ rằng chưa trở nên miễn nhiễm với chúng.

Chà, điều này có lợi cho tôi.

Trong lúc tên giữ cửa vẫn đang lúng túng, tôi đã nhanh chóng giật lấy chìa khoá từ tay hắn ta.

“Ta sẽ chỉ nhìn mặt hắn một giây rồi ra ngay. Sẽ như thể rằng bọn ngươi chưa từng nhìn thấy, vì vậy không cần thiết phải báo cáo lại cho cha ta đâu, nhỉ?”

Mọi thứ kết thúc khi bọn chúng giả vờ ngây ngô huýt sáo rồi thì thầm gì đó trong miệng, quay mặt đi chỗ khác.

Thị vệ gác cổng không nói không rằng vội vã mở cổng cho tôi. Hiển nhiên trông ông ta quá già, chắc sẽ chẳng làm việc tại đây được lâu.

Tôi bước từng bước vào trong với một sự tính toán kiên định. Cho đến khi chắc chắn rằng mình đã vào sâu hơn thì cũng là lúc hơi lạnh trùm lên thân hình mảnh mai này một cách rõ rệt. Mùi ẩm thấp xộc lên khiến tôi khó chịu.

Đây là nơi đã diễn ra các vụ bắt cóc, giam giữ và tra tấn qua nhiều thế hệ của nhà Agriche, vì vậy trông nó có vẻ hữu ích nhỉ. Tôi lạnh lùng tiến sâu thêm một chút.

Đi được một lúc thì cuối cùng bóng dáng chàng trai bị mắc kẹt trong hàng rào thép cũng hiện ra. Tôi mở cổng bằng chiếc chìa khoá tóm được lúc nãy rồi bình tĩnh bước vào.

Sự rỉ sét tạo nên âm thanh nghe rõ mồn một của tiếng mở cổng. Chàng trai ấy, kẻ đã bị bắt cóc trước đó, đang dựa lưng vào tường với đống tay chân bị trói.

Đầu hắn cúi xuống, màu tóc bạc huyền bí chuyển dần sang lam ở phía góc nghiêng. Đôi ngươi vàng kim từng quẳng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi giờ đang khép lại. Có vẻ hắn đã bất tỉnh.

Tôi đứng cạnh bên và khẽ gọi hắn.

“Này!”

Này, anh trai của nữ chính. Mở mắt ra đi chứ!

“Cassis Fedelian.”

Nhưng ngay cả khi tôi gọi tên hắn thì hắn cũng chẳng nhúc nhích.

Tôi lặng lẽ tiến đến trước mặt, ung dung nhìn hắn. Hắn ta, nhìn kĩ thì, trông còn thảm hại hơn tôi mong đợi. Xem kìa, cổ tay và cổ chân hắn ta rách toẹt có lẽ trong lúc chống cự, đến cả những vết thương mới không xuất hiện khi tôi trông thấy hắn lần đầu.

Người cha khốn nạn của tôi đã ra lệnh nhốt hắn cho đến khi hắn biết nghe lời, và lẽ dĩ nhiên thì hắn bị tra tấn liên tục. Nhìn vào các vết cắt, tôi đoán bọn chúng đã sử dụng một chiếc roi thông thường thay vì những mảnh kính vỡ, xem ra thì hắn vẫn còn may mắn.

Nhìn vào tứ chi còn nguyên của hắn, có vẻ như cha vẫn chưa biết sẽ phải làm gì với anh chàng này. Cho đến nay thì hầu hết những người mà Land Agriche mang về đều ở trong tình trạng không nguyên vẹn.

Nghe có vẻ vô lý khi tôi nghĩ rằng chàng trai trước mặt bây giờ vẫn đang còn “nguyên vẹn” nhỉ? Tuy nhiên thì theo tiêu chuẩn của nhà Agriche, hắn vẫn còn đang trong tình trạng tốt chán.

Nói sao nhỉ, nhưng nếu chàng trai này chết tại đây, thì tôi, với tư cách là một thành viên của gia tộc này, chắc chắn về sau không thể sống tốt.

Tôi lôi ra lọ thuốc giấu trong tay áo, sau đó đẩy cái đầu đang nghiêng một bên đó lên.

Hmm, hắn cũng đẹp trai đấy. Và sự xuất hiện của hắn trông như thể một quý tộc bất lực. Vết sẹo trên mặt khiến hắn trông nam tính hơn, có lẽ đây là một lí do tạo được ấn tượng và luôn muốn tôi phải làm phiền hắn theo một cách nào đó.

Khi đôi mắt đó trừng trừng nhìn tôi, nó toả ra một luồng năng lượng rất lớn. Tuy nhiên khi nó khép lại như thế này, trông hắn lại có chút gì đó yếu ớt và dịu dàng, làm tôi cũng nghiễm nhiên động lòng.

Hình như hắn lớn hơn tôi một chút, theo thông tin mà tôi thu thập được thì hiện giờ hắn đang mười bảy tuổi.

“Tôi gặp rắc rối rồi đây.”

Nếu tôi trông thấy chàng trai này ở nơi khác thì hẳn tôi đã hoàn toàn bị chinh phục với vẻ ngoài của hắn ta, nhưng ở đây thì không, ngược lại là có chút gì đó lo lắng.

Bởi vì có lẽ hắn đúng khẩu vị với con nhóc Charlotte.

Charlotte là một trong hai người em cùng cha khác mẹ với tôi, con nhóc đó đã nhìn trúng hắn ta sớm hơn và nó nói rằng muốn chơi với hắn. Việc nhỏ hơn tôi ba tuổi không ngăn con nhóc trở thành một vai phản diện thực thụ. Nó đối xử tàn ác với những nạn nhân trẻ tuổi, thế nên chơi với những món “đồ chơi” mà cha tôi mang về cũng là một trong những niềm yêu thích của nó.

Tôi nhìn một lượt khuôn mặt chàng trai, nhíu mày rồi nhanh chóng đưa tay lên mở miệng hắn. Không, phải cho hắn uống thuốc trước.

Hắn nếm phải vị máu tanh trên môi mình rồi thì phải, hàng lông mày khẽ chau lại. Đúng đấy chàng trai, đây chính xác là những gì mà chúng tôi phải chịu trong bài kiểm tra năng lực hàng tháng, những vết thương trên người anh chẳng khác gì những vết thương lòng của tôi đâu.

Có lẽ tôi hơi thiếu tế nhị khi đưa thẳng viên thuốc vào miệng hắn ta. Nhưng nếu tôi là hắn thì thà may mắn ngất đi thế này còn hơn, nếu không chắc chắn sẽ không uống thuốc mà tôi đưa đâu.

“Hmm…”

Một tiếng rên nhỏ phát ra từ miệng hắn. Chẳng lẽ tôi làm động đến hắn rồi ư, hắn tỉnh dậy rồi à?

Tôi đã đúng. Mí mắt hắn khẽ rung lên và nhường sự xuất hiện cho đôi ngươi màu vàng. Đôi mắt không thể mở một cách đàng hoàng mà cứ nhấp nháy hết khép rồi mở. Tôi rất tiếc nhưng chắn hẳn hắn rất khó chịu, chắc sẽ lại ngất đi thêm chút nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta giao tiếp bằng mắt.

“Ngươi ổn không?”

Tôi chào hỏi như thể mình không biết gì. Tất nhiên, đây không phải là lúc để tôi nhàn nhã mà thốt lên hai từ “Xin chào!”

Chàng trai trước mặt dường như vẫn chưa hình dung ra tình hình. Ngay sau đó, một tia sáng loé lên chiếu thẳng vào mắt hắn – đôi mắt đã mất đi sự tập trung.

Cuối cùng thì hắn cũng nhận ra sự hiện diện của tôi. Hơn nữa có lẽ đã nhận ra viên thuốc trong miệng mình.

“Cái quái…!”

Giọng nói vốn dĩ thô cứng của hắn ngay bây giờ lại còn bị ngắt giữa chừng, bởi bàn tay tôi đang giơ lên để bịt miệng hắn. Đó chính xác như một phản xạ. Cùng lúc đôi mắt hắn ta toé lửa, bắt đầu chống cự để rời khỏi tôi.

Khốn thật!

Mẹ ơi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cho rằng mình đã đánh mất hoàn toàn sức lực nên không còn bất cứ năng lượng nào lúc này. May thay, các sợi xích nối với thanh chằng vẫn được cố định một cách chắc chắn nên chuyển động của hắn không mấy ảnh hưởng đến tôi.

“Oẹ!”

“Đừng nôn nó ra, thuốc giải độc đấy!”

“Oẹ!”

“Nếu ngay bây giờ ta muốn giết ngươi thì việc gì ta phải sử dụng thuốc độc?”

Hắn vẫn vật lộn như điên, hẳn là chẳng để tâm đến lời tôi nói.

Haiz, nghe có hợp lý không? Chuyện bạn đã bị cưỡng chế bắt vào hang ổ của bọn kẻ thù, rồi thì bọn chúng đang cố gắng cho bạn uống một ít thuốc trong khi bạn bất tỉnh, nhưng thật kì lạ mọi thứ lại trở nên im lặng.

Chàng trai tội nghiệp, chắc hắn đã vất vả đến nhường nào mới trông nhỏ bé thế này. Điều hắn ta cần làm chỉ là đợi cho thuốc tan hết, nhưng có vẻ điều này cũng khiến hắn khó chịu.

“Xin lỗi, nhưng ta không thể làm được gì khác ngoài việc tiếp tục.”

Khi liếc nhìn thấy miệng hắn khép lại, tôi lấy cánh tay đẩy ngược đầu hắn về sau. Ngay sau đó, tôi vung cánh tay còn lại kề lưỡi dao sáng quắc lên cổ hắn ta.

“Ực!”

Chẳng phải là một bất ngờ quá lớn với hắn nhưng may là hắn vẫn nuốt viên thuốc. Tôi biết, nhưng nếu tôi không làm vậy, rất có thể tên này đã nôn viên thuốc ra ngoài. Vậy thì tôi càng không thể yếu đuối.

“Tuyệt thật, cái quái gì đây?”

“Hmm… Chắc ta phải xin lỗi thêm một lần nữa.”

Bốp!

“Ôi!”

Sau lời xin lỗi. tôi thụi hắn ta một cái.

Sau khi điểm trọng yếu bị tấn công, hắn ta kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh. Có vẻ như đã hao tổn sức mạnh khá nhiều so với lần trước. Hay là tôi có hơi mạnh tay quá nhỉ?

Tôi rời khỏi đó với một trái tim lạnh lùng sắc sảo. Tất cả những đứa trẻ tại Agriche hầu hết đều được học các kĩ năng thể chất cơ bản, vậy nên không quá khó để tôi có thể khuất phục được một chàng trai cùng tuổi. Hơn nữa là hắn còn trong tình trạng tay chân bị trói chặt cùng cơ thể bị đầu độc.

Thật là cay đắng nhưng tôi đã phải đấu tranh rất nhanh đến mức tôi chỉ nghĩ được rằng mình nhất định phải làm điều này, nhưng có phải thế không?

Phù, dù sao thì cũng là chuyện đã rồi nên không thể nào tránh được. Tôi rời khỏi căn hầm, bỏ lại hắn ta đang lịm đi với mồ hôi lạnh.