Cám Dỗ Sai Lầm: Người Tình 10 Năm Của Sói Dữ

Chương 03: Người Thân Duy Nhất

Một ngày dài trôi qua...

Tôi ngồi co rúm trong trụ sở cảnh sát thành phố, trước mặt và bên tai không ngừng vang đến hàng ngàn tiếng chửi rủa, tôi đưa hai cánh tay ôm chặt lấy người, trong đầu luôn miệng gọi lên người đàn ông đó tới để đưa tôi về.

"Con nhải ranh này, mày dám xô ngã con tao, nó mà có mệnh hệ gì thì tao giết mày."

Một bạt tay to lớn lướt ngang qua đầu tôi, trong phút chốc tôi ngã sõng soài ra sàn nhà, não và đỉnh đầu truyền đến một cơn đau buốt.

"Này, đây là sở cảnh sát, nếu như cô còn cố ý dùng vũ lực, tôi sẽ kết cho cô tội hành hạ trẻ em đấy!"

"Anh mau giải quyết cho tôi đi, đây là giấy xét nghiệm chất thương của Bảo Bảo nhà tôi, anh định như thế nào đây?"

Người bên ngoài đi vào, nói nhỏ vào tai người đàn ông mặc quân phục: "Trung úy, người nhà cô bé đã đến, đang đợi bên ngoài."

Tôi vừa nghe thấy đã vội vàng đâm thẳng ra ngoài, Ôn Thế Huân đứng nghiêng lưng dựa vào vách tường, trên môi còn phì phèo điếu thuốc lá.

"Chú ơi!"

Rất nhanh hắn dã dập tắt điếu thuốc xuống mũi giày, dang tay ôm lấy tôi, ánh mắt thoáng qua vài tia trầm mặc.

"Là ai đánh con?"

"Con..."

"Anh Huân, là anh sao?" Người đàn bà bên trong phòng cùng với vị Trung úy kia đồng thời đi tới, vừa thấy Ôn Thế Huân bà ta đã tỏ ý cười: "Tại sao anh lại ở đây, con bé kia là..."

Hắn không nói gì, ánh trăng sáng bên ngoài hành lang hắc vào làm cho thân ảnh hắn kéo dài trên tường, tôi lại nhìn thấy được cuộc sống trước kia của mình, luôn bị ức hiếp, sống một cuộc sống cô độc như thế, đầu tôi cứ như vậy quay quay, cho đến khi bên tai chẳng còn nghe thấy gì nữa.

***

Tôi giật mình thức giấc, nhìn một lượt xung quanh, hoá ra mình đã được đưa về nhà, Ôn Thế Huân cũng đang ngồi ở bên cạnh.

"Con tỉnh rồi?"

Tôi bò dậy, níu lấy cái chăn bông, nhắm chặt mắt để chờ hắn trách mắng.

"Con làm gì vậy, ta không có ý định mắng con!"

"Nhưng mà con..."

"Tiểu Lạc!" Hắn xoay người bước xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ: "Tại sao ở trường bị bắt nạt lại không gọi cho ta?"

Tôi lắc đầu, bản thân đã vốn quen với những chuyện này rồi, cũng không thể lúc nào cũng làm phiền người khác bảo vệ mình được.

"Là con đẩy ngã bạn ấy trước!"

Lúc đó, tôi bị một bạn nữ ở phía sau túm tóc, theo phản xạ tôi đưa tay hất bạn ấy ra, thế là bạn ấy liền bị trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống. Rất nhanh sau đó mẹ của cô bé ấy đến và lôi tôi vào sở cảnh sát, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức tôi còn không kịp chớp mắt.

Hắn xoay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi: "Con phải nhớ, con là con gái của ta, ta không cho phép bất cứ ai làm hại con!"

Mãi vài ngày sau tôi mới biết rằng, cô bạn gái hôm trước đã bị hắn buộc phải rời khỏi trường. Sau đó hắn cũng đưa tôi sang Na Uy để du học.

***

Rất nhiều mùa xuân trôi qua, tôi không thể nhớ nổi bản thân mình đã trải qua những gì, trong trí nhớ tôi bây giờ chỉ có hình bóng của người đàn ông đó, thậm chí ba mẹ ruột của mình là ai tôi cũng không còn một chút kí ức nào, tám năm ở đây, tôi chưa từng gặp lại hắn, tôi cắm đầu vào học, sau cùng cũng đã lấy được tấm bằng danh tiếng của trường quốc gia.

Một buổi sáng âm u, tôi ngồi trên chiếc ghế đá gần bờ hồ nhìn những người xung quanh chạy bộ, nhiều năm nay quản gia luôn nói với tôi rằng tôi phải tích cực tập thể hình, chăm sóc bản thân, Ôn Thế Huân cử hẳn một nhóm người sang Na Uy ở cạnh tôi tám năm nay, cho dù là gặp phải chuyện gì, bọn họ cũng không để tôi chịu bất kì một sự tổn thương nào.

Gió lạnh thổi qua, mái tóc tôi bay tán loạn trước mặt, tôi đưa tay nhấc chiếc phone xuống cổ, vuốt lại tóc thì đã phát hiện nó đã ướt đẫm từ khi nào.

"Cô chủ, mau về thôi!"

Vẫn là tiếng nói quen thuộc của quản gia vang lên bên tai, ông ấy cầm một cái ô trong suốt che mưa cho tôi, sau đó mở cửa xe để tôi bước vào.

Lá vàng, mặt hồ xanh biếc, thời tiết mát mẻ, cơn mưa phùn, khung cảnh này... Đẹp thật...

Nhưng lại cô độc vô cùng.

Tôi vô thức nhìn lên màn hình điện thoại, đã tháng mười rồi ư! Nhanh thật, tôi sắp tròn mười bảy tuổi.

Quản gia nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, buộc miệng cười.

"Cô chủ, cô có muốn trở về Thượng Hải không?"

Tôi giật mình, quay về? Tôi còn có thể gặp lại người đàn ông đó hay sao?

Nhiều năm như vậy, liệu rằng hắn còn nhận ra tôi hay không?

"Được, khi nào có thể về?"

"Ngày mai!"

Cả đêm tôi chẳng thể chợp mắt nổi, tôi phải rời xa thành phố phồn hoa này để về lại Thượng Hải rồi, nhưng có lẽ ở đó mới chính là nhà của tôi, còn có cả người "ba" không cùng huyết thống kia nữa mà.

[...]

Ôn Thế Huân ngồi bên bàn làm việc, mặc một bộ quần áo đơn giản giữ ấm, trên tay mân mê một quả cầu pha lê óng ánh.

Người đàn ông này sau nhiều năm cũng chẳng già đi chút nào, hắn vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn xa cách, dường như chưa từng có ai thấu hiểu tâm tư của hắn, hắn cũng chưa từng gọi cho tôi một cuộc gọi nào trong suốt tám năm vừa qua.

"Ông chủ, cô chủ về rồi."

Quản gia lui ra, tôi cũng vừa kịp bước vào phòng, vừa nhìn thấy tôi, khoé miệng hắn đã hiện lên một ý cười.

"Tiểu Lạc, con đã lớn như vậy rồi sao?"

Tôi đặt vali xuống sàn, chạy tới ôm chặt lấy thắt lưng hắn, tròng mắt cay xè.

"Sao chú không đến thăm con, ở bên đó con thật sự rất cô độc."

"Đứa trẻ ngoan, tự lập sẽ giúp con mạnh mẽ hơn, có đúng không?"

Hắn xoa đầu tôi, để mặc tôi nép vào lòng ngực rắn chắc kia, ở Thượng Hải đã là mùa đông rồi, bên ngoài âm đến mười độ, nhưng bên trong căn phòng này lại ấm áp đến lạ thường.

Tôi cứ thế nằm trong lòng hắn rất lâu, lâu đến mức nước mắt đã đông cạn, sau đó tôi mới quay trở về phòng của mình.

Tắm rửa sạch sẽ, tôi ngã nhào lên giường đánh một giấc tận tám giờ tối, lúc thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt bay đến từ nhà bếp rồi.

Mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Ôn Thế Huân nhìn thấy tôi bước xuống, liền lên tiếng gọi: "Tiểu Lạc, mau ngồi xuống ăn tối đi."

Có hai người đàn ông ngồi đối diện trước mặt, tôi e dè đứng nhìn họ, vài giây sau một trong hai người mới lên tiếng giải thích.

"Cô bé, không cần sợ, ta là bạn của ba con."

Hắn đưa tay kéo tôi ngồi xuống ghế, quản gia bê lên một phần ăn đẩy đến trước mặt tôi, sau đó tôi không nghe thấy bọn họ nói thêm gì nữa.

Bữa tối cũng mau chóng trôi qua, một người mặc đồ đen bên ngoài đi vào, nói nhỏ vài tiếng.

"Ông chủ, xe đã chuẩn bị xong."

Ôn Thế Huân phất tay cho người đàn ông đó lui xuống, hắn lấy khăn giấy lau tay mình, sau đó xoay người kéo lấy tôi.

"Ta đưa con đi dạo!"

Đi dạo giữa đêm mùa đông giá rét như thế này hay sao? Nhưng cũng hay đấy, tôi lại thích ở bên cạnh hắn nhiều hơn như thế này.

Tôi gật đầu, theo hắn ra xe.

Bên trong chiếc ô tô sang trọng lại vô cùng ấm áp, khác với thời tiết bên ngoài, tôi ngồi yên vị bên ghế lái, lại không muốn bước chân ra ngoài chút nào.

Ôn Thế Huân nhướng người qua thắt dây an toàn cho tôi, cánh tay hắn vừa vặn chạm phải chiếc áo lót mà tôi đang mang, bỗng dưng một cảm xúc khó tả ở đâu đó kéo đến bủa vây lấy tôi, khiến không khí trong xe càng thêm ngột ngạt.

Hắn xoay mặt đi chỗ khác, lập tức khởi động xe, khung cảnh hai bên đường từ từ lướt ngược về phía sau, dòng sông gần bờ biển cũng đã bị tuyết làm cho cứng lại.

Tôi trầm ngâm hồi lâu, hàng tá những câu hỏi xuất hiện trong đầu, nhưng sau cùng lại chẳng thể mở miệng nói được câu nào.

"Con có chuyện muốn nói với ta có đúng không?"

Tôi lắc đầu, đưa mắt nhìn hắn. Vốn dĩ hắn đâu có nhìn tôi, tại sao lại biết tôi đang nghĩ gì?

Sau một hồi đấu trang tư tưởng, tôi mới lên tiếng hỏi hắn một câu: "Con muốn biết ba mẹ ruột của mình bây giờ như thế nào?"

Bàn tay hắn để trên vô lăng bỗng dưng nới lỏng, hắn trầm ngâm nhìn về phía trước, sau đó gật đầu.

"Ta sẽ cho người điều tra tung tích của họ."

Tôi gật đầu.

"Con muốn nhận lại họ?"

"Không! Con không bao giờ nhận lại người đã bỏ rơi mình."

Tôi mạnh miệng trả lời, bây giờ tôi chỉ có duy nhất một người ba, đó là người đàn ông đang ở bên cạnh tôi lúc này.