Cám Dỗ Sai Lầm: Người Tình 10 Năm Của Sói Dữ

Chương 04: Ăn Tối

Hắn đánh xe đưa tôi đi khắp hết các ngõ ngách trong thành phố, cũng lâu lắm tôi mới trở về đây, so với lúc tôi còn bé thì nơi này đã thay đổi đi rất nhiều, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi nhiều thêm, hắn đổ xe vào một cửa hàng tiện lợi bên đường, dặn tôi không được xuống xe, còn hắn thì đội tuyết chạy vào trong.

Khoảng mười phút sau, hắn quay trở lại với cốc cà phê nóng trên tay, đưa sang cho tôi.

"Mau uống đi, cà phê sẽ giúp con cảm thấy ấm hơn!"

Khoé mắt tôi lại rưng rưng rồi, tôi chưa từng được chăm sóc chu đáo như thế này bao giờ, chỉ với một cốc cà phê thôi tại sao lại làm cho tôi xúc động đến như thế?

"Chú không dùng sao?"

Ôn Thế Huân lắc đầu: "Ta dị ứng với cà phê, uống vào sẽ mất ngủ."

Hoá ra là như thế, xem ra tôi cần phải chú ý nhiều hơn rồi.

Đã mười hai giờ đêm, xe của hắn mới về đến căn biệt thự kia, tôi co người chạy vào trong, nhanh chóng mất bóng sau cánh cửa phòng tắm.

Đó là đêm đầu tiên tôi ngủ ở Thượng Hải sau tám năm đi xa...

***

Bảy giờ sáng, ánh nắng nhẹ của mặt trời chiếu xuyên qua trên những ngọn cây cũng một phần làm tuyết trắng tan bớt đi rồi, tôi khoác chiếc áo lông dày bước xuống lầu, vừa vặn đụng phải Ôn Thê Huân, có vẻ như hắn đang vội đi đâu đó.

"Chào buổi sáng! Chú đang có việc gấp ạ?"

"Ừ, ta có cuộc họp quan trọng ở công ty!" Hắn khoác vội chiếc áo vest lên người, xoay đầu vuốt tóc tôi: "Con có muốn đến công ty với ta không?"

Tôi xua xua tay, kéo cao cổ áo: "Không, hôm nay con không muốn ra ngoài."

Một cái nhíu mày xẹt qua trên gương mặt, hắn đưa tay sờ lên trán tôi, ôn nhu nói: "Con sao thế, bị cảm rồi à?"

"Con không muốn đi theo quấy rối chú!"

Hắn cười, rồi xoay người bỏ ra xe.

***

Sáu giờ rưỡi tối, tôi vén màn nhìn từ cửa sổ xuống, quảng trường phía trước đã bắt đầu có mưa, ánh đèn phía trên cao chiếu xuống thẳng ngay đầu của một chiếc ô tô, tôi nhìn thấy Ôn Thế Huân từ trên xe bước xuống bên vệ đường, tiến đến người phụ nữ cầm chiếc ô màu đen đã đứng đó từ sớm.

Tôi kéo rèm cửa lại, bước xuống phòng bếp lấy một ít nước ấm, lúc quay trở ra thì Ôn Thế Huân đã ngồi an vị trên sofa, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Cốc nước ấm được đưa đến, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng quan sát.

"Con bóp vai cho chú nhé!"

Hắn ngã người ra phía sau ghế, tôi như hiểu ý đi vòng ra sau ghế, đưa tay bóp nhẹ vai của hắn, bờ vai rộng lớn này tựa hồ như có thể che chở tôi cả đời.

Ôn Thế Huân day day thái dương, sau đó kéo tôi lại ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn tôi hồi lâu.

Nhìn đến mất tự nhiên.

Tôi nghiêng đầu tránh né ánh mắt của hắn, lồng ngực cũng trở nên căng phồng hơn.

"Tiểu Lạc!"

"Dạ?"

"Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Sắp tròn mười bảy!"

Hắn trầm tư vài giây, sau cùng lại nở một nụ cười: "Ta nghe nói con rất thích học đàn, vừa hay tìm được một chỗ tốt có thể dạy cho con. Có muốn đi không?"

Tôi ngơ ngác nhìn, chuyện này một trăm phần trăm là do quản gia nói lại với hắn rồi, tôi đã bao giờ nói cho hắn nghe đâu nhỉ.

Tuy là bất ngờ nhưng tôi cũng đâu thể bỏ qua cơ hội lần này, liền gật đầu đồng ý ngay.

Người đàn ông hôm nọ ngồi cùng bàn ăn với tôi bỗng dưng từ phía sau xuất hiện, tiến đến lên tiếng.

"Có mỹ nhân đến tìm cậu đấy!"

Ôn Thế Huân xoay đầu lại nhìn, hoá ra là cô gái vừa rồi đứng nói chuyện với hắn ở dưới quảng trường. Mà hình như cô ta vừa mới đi đâu đó, trên người còn vươn vài giọt nước mưa.

"Đã làm xong chưa?"

Cô gái gật đầu, đưa cho Ôn Thế Huân một con chip.

"Xong rồi! Còn bản gốc đang ở chỗ Nhan Lữ, tôi sẽ cho người đến đó mang về."

Ôn Thế Huân phủi phủi tay cho cô gái ấy rời đi, không nói thêm bất kì câu gì nữa.

[...]

Cơn mưa lớn bất chợt kéo đến ầm ầm, những trận gió tạt mạnh vào phía cửa sổ, tôi giật mình tỉnh giấc, trượt xuống giường kéo lấy mành cửa đóng vào, tiện tay khoá chốt cánh cửa sổ.

Đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng rồi.

Tôi quay trở lại giường, đánh một giấc cho tới khi đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi.

Tôi có hẹn với giáo viên dạy đàn mười giờ sáng nay, bây giờ vẫn nên chuẩn bị một chút.

Ôn Thế Huân đã đến công ty từ rất sớm, sau khi ăn sáng xong, tôi thay quần áo rồi đeo chiếc balo nhỏ lên lưng, vừa xuống lầu đã thấy có xe đợi sẵn.

"Cô chủ, tôi sẽ đưa cô đến lớp học đàn."

Chỉ chưa đầy mười phút, tôi đã đến nơi. Chỗ này chỉ là một lớp dạy đàn tư nhân, học viên chỉ có bốn người, người đứng lớp giảng dạy là một phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, và chi phí có một buổi học là tám mươi đô la.

Tôi bắt đầu ngồi vào bàn, chăm chỉ nghe giáo viên hướng dẫn và giới thiệu những cây đàn có trong phòng, từ violong có xuất xứ từ Pháp những năm một nghìn chín trăm năm mươi bảy, cho đến những cây đàn Saxophone gần sáu mươi năm tuổi cũng đều có xuất thân từ thời xa xưa. Tuy nhiên âm hưởng của nó lại mang đậm tính dân tộc vô cùng.

Di động trong túi khẽ rung, tôi cầm máy lên xem. Hoá ra là Ôn Thế Huân gọi đến.

"A lô!"

Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói quen thuộc: "Buổi học thế nào?"

"Rất tốt, con có thể tự hoà âm cho mình một bản phối riêng với đàn violong rồi ạ!"

"Ừ, chiều ta sẽ đến đón con."

Hắn tắt máy, tôi nhìn lên màn hình, trên đó treo chẵn ba giờ chiều.

Kết thúc buổi học đầu tiền, tôi đợi mọi người về hết, sau đó mới lẻn đến bên cô giáo dạy đàn, học hỏi thêm vài món nhạc cụ nữa.

"Lúc còn trẻ, ta đã từng là nghệ sĩ chơi đàn giỏi nhất Odessa, sau đó..."

Cô ấy dừng lời, hướng mắt đến bức hoạ treo trên tường, gương mặt bỗng dưng trầm xuống.

Tôi im lặng, chờ đợi cô ấy nói tiếp.

"Sau đó, ta bị một khối u ở não và phải giải phẫu, trong thời gian ta nằm ở bệnh viện, thì buổi hoà nhạc lớn nhất đang diễn ra. Ta đã bị loại khỏi nhóm thí sinh đó."

Tôi nhớ lại, vài năm trước tôi đã từng đọc được một tờ báo cũ. Trong đó có viết về một cuộc thi, và quán quân trong mười năm liền lần đó đã không xuất hiện, chính vì như vậy mà chiếc cúp vinh dự kia đã thuộc về người khác.

Tôi nặn ra vài cái tên trong đầu, cuối cùng phải bất giác reo lên: "Cô là nghệ sĩ đàn VaslaMie?"

Cô ấy không nói gì, cũng không phủ nhận. Tôi biết là mình đã đoán đúng, nếu đem so sánh bức hoạ trên tường với nhan sắc của cô hiện tại thì quả thật là một người, tôi không ngờ rằng mình có thể gặp được nghệ sĩ VaslaMie ở đây!

"Nhưng sao cô lại mất tích nhiều năm như thế?"

Cô ấy nhìn tôi, trầm ngâm nói: "Sau khi giải phẫu, các cuộc thi lớn bé đều không đồng ý cho ta tham dự, chỉ vì một bài báo đã viết VaslaMie đã hết thời..."

Hoá ra toà soạn báo lại có tiếng nói vào lúc ấy đến như vậy.

Tôi và cô ấy trò chuyện khá lâu, đến lúc nghe được tiếng còi xe phía trước, tôi liền móc trong balo ra một tờ tiền giấy, nhưng cô ấy đã vội vàng xua tay.

"Không, cậu ấy đã gửi hẳn hai trăm đô la cho ta vào hôm qua, bây giờ thì cháu về đi, cậu ấy đang đợi cháu ở trước cửa đấy."

"Vâng!"

Tôi xoay đầu, nhét tiền lại vào trong balo, Ôn Thế Huân hắn quả thật là hào phóng.

Hắn dựa lưng vào cửa xe, một tay thả vào túi quần, tay còn lại đang phì phèo điếu thuốc lá, tuyết dường như cũng bắt đầu rơi rồi, tôi cảm nhận được những bông tuyết trắng xoá vừa đậu lên vai tôi, sau đó tan chảy, chỉ còn động lại một mảng nước ướt át trên lớp vải len dày.

"Mau vào xe, không được để bị cảm."

Tôi yên vị ngồi vào bên ghế phụ, không khí bên trong thật ấm áp.

Loay hoay mất nửa ngày, tôi không biết là hắn làm gì, nhưng rất lâu sau bánh xe mới được lăn đi.

Tôi chống tay lên cằm, nhìn đường phố đang dần trắng xoá ở trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng hỗn độn.

"Con có chuyện muốn hỏi!"

"Chuyện gì?"

Hắn không hề quay đầu nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt bảo tôi cứ đặt câu hỏi.

"Cô giáo dạy đàn...Tại sao chú lại tìm được nghệ sĩ VaslaMie?"

Ôn Thế Huân nhếch miệng cười, nói: "Con ở bên Na Uy làm gì ta đều biết, chẳng phải con rất hâm mộ bà ấy hay sao?"

Tôi giật mình, quả thật tôi đã từng buộc miệng nói rằng "nếu có thể học đàn với cô ấy một lần thì hạnh phúc quá!" trong lúc tôi xem lại chương trình hoà nhạc lúc mười tuổi.

Buổi chiều ảm đạm lạnh lẽo trôi qua, hắn đưa tôi đến một nhà hàng Âu để ăn tối. Người bồi bàn vừa thấy hắn, đã vội vã mời vào.

"Ôn tổng, xin mời đi lối này."

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ít những người mặc âu phục và quần áo sang trọng lui đến, lúc đi qua chiếc bàn có hai cô gái đang ngồi uống rượu vang, thì lập tức có tiếng mỉa mai truyền đến.

"Cô xem, con bé đi sau lưng Ôn tổng là ai thế nhỉ?"

"Ui chao, chắc là một ranh con thích bám đuôi thôi mà. Cô không thấy Ôn tổng vừa đẹp trai, vừa thành đạt như thế hay sao?"

Hai cô gái đó chẳng biết là có ý đồ gì, tôi không quan tâm nữa, tiến đến chiếc ghế mà bồi bàn đã kéo ra, đặt mông ngồi xuống.

"Con ăn gì?"

Ôn Thế Huân lên tiếng hỏi, đẩy menu về phía tôi.

Tôi đến cả nhìn menu cũng không thèm nhìn một cái, cố ý nói lớn: "Món nào ngon nhất ở đây cứ mang ra cho tôi, ông ấy trả tiền."

Bồi bàn thấy tôi chỉ tay về phía Ôn Thế Huân, gương mặt méo mó đến khó coi.

"Thưa cô, những món đó Ôn tổng không..."

Hắn ngắt lời: "Mau chuẩn bị đi."

"Vâng, xin hai vị đợi một chút."

Bồi bàn cúi đầu lui vào trong, tôi liếc mắt nhìn hai cô gái đang ngồi phía trước, khoé môi nhếch lên một nụ cười.

'Muốn nói xấu tôi, các người cũng rảnh rổi lắm!'

Một cái cốc rơi thẳng vào đầu, tôi trừng mắt xoa xoa đầu, đối diện với gương mặt Ôn Thế Huân ở trước mặt.

"Đau."

"Con đang có âm mưu gì đây?"

"Con..." Tôi cứng họng, hắn đã nhìn ra rồi sao?

"Con không cần quan tâm, loại người giống như cô ta, đã gặp qua không ít, sớm sẽ quen."

Ôn Thế Huân ngã người ra sau ghế, nhìn tôi cười cười.

Mà nụ cười này, tôi nhìn thôi đã nuốt không trôi.

"Con đi vệ sinh một chút, không nói chuyện với chú nữa."

"Ha ha!"

Tôi thẹn quá hoá giận, đứng lên đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, đã không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn cười vào mặt tôi nữa chứ, thật là tức chết đi mất.

"Chà! Cô bé, cô với Ôn tổng là mối quan hệ như thế nào vậy hả?"

Sau lưng truyền đến giọng nói, tôi giật mình quay lại, vừa vặn nhìn thấy cô gái vừa rồi ở sảnh tiệc.

Cô ta đưa tay chỉnh lại chiếc váy màu đỏ đang mặc trên người, nghiêng lưng về phía chiếc gương trước bồn rửa tay chờ tôi trả lời.

"Cho dù là mối quan hệ gì, thì tôi cũng không có bổn phận phải trả lời chị!"

Một trận đau nhói truyền đến, tóc của tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta, tôi đưa hai tay ôm chặt da đầu, dùng chân giẫm mạnh lên chân cô ta đè xuống: "Con đàn bà điên này, chị làm cái quái gì thế hả?"

Cô ta hất tay ra, loạng choạng ngã xuống sàn, vì đi giày cao gót nên có lẽ cô ta bị trật mắt cá chân rồi cũng nên.

"Ranh con, cái thứ nhà quê như mày mà cũng ôm mộng đeo bám Ôn tổng hay sao?"

Tôi vừa định đáp lời thì ngoài cửa có tiếng gọi tới.

"Hân Du, cô làm gì mà lâu thế?"

Vừa nhìn thấy đồng bọn của mình, cô ta đã tiến đến tát tôi một cái, nhấn đầu tôi xuống bồn rửa tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mày dám đánh bạn tao, gan mày cũng lớn lắm."

Hân Du đứng lên, lấy trong túi xách ra một cái lọ nhỏ màu đen, tôi nhìn thấy có chút quen mắt, đến khi cô ta định đổ lên đầu tôi, lúc này tôi mới kịp phản bác lại.

"Chị muốn làm gì, mau dừng lại!"

Cô ta tiến đến, muốn đổ thứ dung dịch kia xuống thì liền bị cản lại.

"Được rồi, dạy cho nó một bài học thôi. Thứ này không dùng linh tinh được đâu!"

"Chân Điền, từ bao giờ mà cô có lòng nhân hậu đến vậy a?"

Tôi giật mạnh người ra khỏi tay Chân Điền, muốn chạy ra ngoài nhưng đã bị cô ta nắm lại.

"Còn chưa chơi xong, mày muốn đi đâu?"

Chưa bao giờ tôi tức như lúc này, hai con đàn bà điên này ở đâu rồi xuống rồi gây sự với tôi với một lí do vô cùng nhảm nhí, cũng là do cái tên Ôn Thế Huân kia mà ra hết.

Tôi nghiến răng, hét lên: "Mau buông ra, Ôn Thế Huân mà biết chuyện này thì các người đừng có hối hận."

Tiếng cười ngay lập tức phát lên inh ỏi, Hân Du lên tiếng: "Mày đề cao bản thân quá rồi ranh con, mày nghĩ Ôn tổng là người thích quan tâm đến chuyện người khác hay sao? Mày chẳng qua chỉ là một con mồi, ăn xong thì vứt. Mày hiểu chưa?"

Di động trong tay reo lên, tôi nhìn xuống màn hình đã thấy nhấp nháy tên của hắn, mà dường như hai con người kia cũng thấy, liền bỏ đi.

"Xem như mày gặp may, chuyện này còn chưa giải quyết xong đâu."

Sau khi hai cô ta rời khỏi, tôi chỉnh lại mớ tóc đã ướt sũng, vội vàng đi ra ngoài.