Edit: _BOSS_ lườiCửa xe mặt bên xe việt dã Mercedes-Benz chậm rãi kéo ra, tốc độ xe cũng đã trở nên chậm hơn lúc trước rất nhiều. Hai nam nhân cực kỳ cường tráng nhảy xuống xe, phân biệt từ hai bên trái phải cấp tốc kề sát sau lưng Trịnh Tiểu Nguyệt. Động tác của bọn họ rất nhanh, lại không chút nào dây dưa dài dòng, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này.
Tiếng hít thở nặng nề gần trong gang tấc gây nên sự chú ý của Trịnh Tiểu Nguyệt. Nàng không khỏi run lập cập, theo bản năng quay đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt thô ráp đang từ phía sau chuyển tới phía trước, tràn ngập mạnh mẽ và bạo lực.
"Ngươi, ngươi là ai..."
Câu nói đằng sau còn chưa nói ra khỏi miệng, một tấm vải mềm màu trắng lập tức từ mặt trái ném tới, chuẩn xác rơi vào chính giữa môi của Trịnh Tiểu Nguyệt. Người tập kích còn lại đôi tay dùng sức kéo hai đầu tấm vải, chặt chẻ ghìm lại miệng của Trịnh Tiểu Nguyệt, từ chính giữa hai hàm răng trên dưới vững vàng cố định lại đầu lưỡi. Mặc dù có thể hít thở, lại cũng vô phương hét to.
"A... A..."
Trịnh Tiểu Nguyệt vừa giận lại vừa sợ, hai tay gắt gao tóm chặt tấm vải ghìm ở trên mặt, muốn từ bên trong tránh thoát. Người tập kích vừa mới vòng tới ngay phía trước người căn bản không cho nàng cơ hội như vậy, nắm lên nắm đấm vừa đen lại lớn, hướng về phần bụng mềm mại của nàng tầng tầng một đòn. Tức khắc, Trịnh Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, miệng cũng không khỏi mở lớn, cũng không còn chút sức lực nào, nét mặt thống khổ cuộn tròn thân thể, thấp giọng thở dốc.
Mạnh Kỳ ở trong xe có chút sốt ruột, trên mặt toàn là hưng phấn và dục vọng. Hắn lúng ta lúng túng quay kính xe xuống, dò ra nửa người, hướng tới hai tên thủ hạ vừa mới chế phục Trịnh Tiểu Nguyệt kêu lên không ngớt lời: "Nhanh, nhanh đưa nàng lên xe! Nhanh ah!"
Có rất nhiều phương pháp muốn chơi đùa một nữ nhân.
Biện pháp trực tiếp nhất, cũng là hữu hiệu nhất, chính là dẫn nàng đến địa phương của mình. Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Không có điện thoại, không có cảnh sát, muốn làm thế nào liền làm thế đó. Khà khà khà khà... Chuyện thế này Mạnh Kỳ trước đó đã trải qua mấy lần, đối với chuyện này rất có kinh nghiệm. Dù cho lại là nữ tử kiên cường tam trinh cửu liệt, chỉ cần bỏ đói nàng mấy ngày, sức ý chí tinh thần ý cũng sẽ mức độ lớn giảm bớt. Nếu như còn không chịu cúi đầu, thì nên đánh liền đánh, nên làm thế nào liền làm thế đó. Dù sao, chỉ cần nhục nhã, dằn vặt nhiều lần từ trên thân thể và tinh thần, nàng cuối cùng vẫn là sẽ đàng hoàng cúi đầu.
Mọi việc đều có ngoại lệ. Nếu như đối phương còn không chịu đi vào khuôn phép, thì Mạnh Kỳ còn có một chiêu cuối cùng ———— tiêm chất gây nghiện. Dưới cái nhìn của hắn, đây là phương pháp cuối cùng khống chế một người từ trên linh hồn. Chỉ cần tiêm thuốc có nồng độ cao, Trịnh Tiểu Nguyệt cho dù là tính tình lại nóng nảy, cũng nhất định sẽ đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, bảo sao làm vậy.
Trịnh Tiểu Nguyệt bị hai tráng hán chuyển lên xe vẫn cứ không có khôi phục. Xuyên thấu qua cổ áo đồ thể thao hơi mở rộng, Mạnh Kỳ nhìn thấy bộ ngực sung mãn bị áo lót tơ tằm màu trắng nhạt bao lấy. Hắn không khỏi tim đập thình thịch, đưa tay dùng sức sờ mấy cái. Trịnh Tiểu Nguyệt mặc dù không có cách gì nói chuyện, hai mắt lại đột nhiên trợn trừng, trên mặt tất cả đều là thần sắc đáng sợ hận không thể muốn ăn thịt người.
"Ha ha ha ha! Xú nữ nhân, ngươi không phải rất chảnh sao? Lão tử hôm nay liền để cho ngươi nếm thử cái gì là kịch liệt!"
Mạnh Kỳ đang chuẩn bị xé ra quần áo của Trịnh Tiểu Nguyệt, nam nhân ngồi ở bên cạnh lập tức dùng cùi chỏ ngăn trở hắn, khe khẽ lắc đầu, cau mày, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: "Mạnh công tử, nơi đây nhưng mà phố xá náo nhiệt. Bị người phát hiện liền nguy. Ngươi muốn làm, tốt nhất vẫn là đi ngoại thành. Nơi đó rất an toàn, cũng không có người lạ. Nhịn một chút, tối đa cũng chính là nửa giờ mà thôi."
Nếu như hoán đổi là những người khác nói câu nói đó, Mạnh Kỳ căn bản sẽ chẳng quan tâm chút nào. Bất quá, hai tên thủ hạ này đều là thông qua bằng hữu giới thiệu, bỏ ra giá cao mới mời chào tới đây. Nghe nói, bọn họ đã từng là bộ đội đặc chủng bên Thái Lan, bởi vì đảo chính quân sự thất bại, bị xếp vào danh sách tội phạm. Bất đắc dĩ, trước đó chỉ có thể thông qua quan hệ hắc đạo ẩn náu, lén lút lén vào quốc nội, giả tạo thẻ căn cước. Hai người có thân thủ không tệ, tinh thông đánh nhau kịch liệt. Mạnh Kỳ rất là coi trọng, đối với bọn hắn cũng ít nhiều có chút sợ hãi.
"... Được rồi! Lão tử liền tạm thời buông tha ngươi. Khà khà khà khà! Tối hôm nay, chúng ta có nhiều rất thời gian."
Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, kiềm chế lại ngọn lửa dục vọng đang bốc cháy cuồng loạn ở trong lòng, đối với tài xế ngồi trên buồng lái hạ lệnh: "Lái xe, đi ngoại thành chỗ cũ."
...
Thời điểm Lưu Thiên Minh đi ra cửa chính bệnh viện, Trịnh Tiểu Nguyệt vừa vặn biến mất ở chỗ rẽ lối đi thông tới lề đường cạnh bệnh viện. Hắn nhìn thấy bóng lưng của nàng, cũng nhìn thấy xe việt dã Mercedes-Benz dọc theo rìa đường chậm rãi tiến lên.
Thiếu nam thiếu nữ vừa mới thưởng thức đến ái tình, đều sẽ thích dùng đủ loại phương pháp tăng thêm cường độ sôi động trong yêu đương. Lưu Thiên Minh không có đuổi tới, khóe miệng của hắn lộ ra mỉm cười ———— nếu trước đó Trịnh Tiểu Nguyệt ở trong bệnh viện từ sau lưng hù dọa mình, thì ta cũng phải làm như thế. Chờ đến lúc nàng đi tới phía trước một đoạn, không hề phòng bị, ta lại đột nhiên nhảy ra.
Đây là một loại trò chơi rất thú vị.
Mới đi được mấy bước, ý nghĩ trong đầu còn đang kế hoạch một cách cụ thể trình tự thực thi, Lưu Thiên Minh có thính giác nhạy bén, trong tai liền lập tức phân biệt rõ tiếng "A a" hơi nhỏ đôi chút.
Giọng rất quen thuộc, là Trịnh Tiểu Nguyệt!
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Thiên Minh lập tức nhanh chân đuổi theo. Mới vừa vọt qua chỗ rẽ lối đi, liền nhìn thấy hai đại hán vạm vỡ có thể trạng cường tráng nắm lấy tay chân của Trịnh Tiểu Nguyệt, nhấc nàng đưa vào chiếc xe Mercedes-Benz kia.
Tốc độ! Hiện tại cần nhất chính là tốc độ!
Xe Mercedes-Benz vẫn chưa có tắt máy, nó hầu như là cùng Lưu Thiên Minh đồng thời bắt đầu tăng tốc.
Lưu Thiên Minh đột nhiên phát lực, lấy động tác cứng cáp mạnh mẽ bắt đầu chạy.
Tài xế vẫn chưa phát hiện Lưu Thiên Minh đuổi theo từ phía sau, chỉ là Mạnh Kỳ thúc giục để cho hắn dùng sức giẫm chân ga, nhanh chóng từ 40 km/h tăng vọt đến 60 km/h, hơn nữa còn đang tăng nhanh.
Khoảng cách giữa Lưu Thiên Minh và xe đang kéo ra, càng lúc càng lớn.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vã liều mạng thân thể để có thể đạt đến sức mạnh lớn nhất, mũi chân đạp lên mặt đất, đẩy mạnh thân thể bỗng nhiên bay vọt tới phía trước. Chỉ thấy thân ảnh vẽ ra một đường cong màu xám ở trên không, điểm đến chuẩn xác treo ở đuôi xe Mercedes-Benz.
Xe Mercedes-Benz lại không chút nào giảm tốc độ, chỉ là người ngồi ở trong xe đều có cảm giác thân xe có chút đong đưa, phía sau phát ra "Oành" một tiếng va chạm nhẹ.
Hai tên bảo tiêu vội vã nghiêng người sang, phân biệt kiểm tra phía sau và hai bên cửa sổ xe, lại không có phát hiện bất cứ dị thường nào.
"Có phải là cán trúng thứ gì?" Một tên bảo tiêu nghi hoặc hỏi.
Tài xế liếc mắt nhìn đến kính sau, biểu hiện mờ mịt lắc lắc đầu. Hắn cũng không cảm thấy có dị thường gì.
"Không có chuyện gì liền tranh thủ lái xe, quản nhiều để làm gì! Đi, đi nhanh lên!" Mạnh Kỳ có chút sốt ruột, thúc giục không ngớt lời.
Cả người Lưu Thiên Minh treo ở đuôi xe. Hắn cũng là lần thứ nhất làm ra cử động nguy hiểm như vậy, tay phải vừa vặn nắm lấy phần lồi ra của đuôi xe. Tài xế đột nhiên gia tốc, hắn rất khó duy trì ổn định, chớ đừng nói chi là kéo ra cửa xe để cứu người như động tác trên phim điện ảnh, vô cùng thần dũng.
Tốc độ xe rất nhanh, lực quán tính rất mạnh. Lưu Thiên Minh cảm giác mình sắp bị mạnh mẽ vung vẫy ra. Hắn vội vã co rút lại thân thể, cắn răng, hết sức khó khăn tiến vào bên dưới thân xe.
Đây là một loại bản năng, không có quan hệ cùng kỹ thuật leo lên hoặc là trình độ linh hoạt của thân thể người. Liền ở đây chỉ trong nháy mắt, Lưu Thiên Minh cảm giác trong não xuất hiện rất nhiều tin tức kỳ quái. Trong đó có một tin tức mấu chốt nhất, chính là nói cho mình: Ở tình huống thế này, gầm xe an toàn nhất.
Gầm xe của xe việt dã Mercedes-Benz rất cao. Lưu Thiên Minh tận lực giương ra tay chân, gắt gao chụp tới cấu kiện kim loại có thể khiến cho mình duy trì ổn định. Một loạt động tác rất nhanh, phát sinh cũng rất đột nhiên, mọi người Mạnh Kỳ ngồi ở trong xe lại không chút nào phát hiện.
Xe Mercedes-Benz không có tuyển chọn đại lộ thành phố có dòng người đông đúc, mà là chuyên môn chạy dọc theo đường phố có lượng xe khá ít. Làm chuyện bắt cóc thế này, đương nhiên không thể dừng lại ở giao lộ đèn đỏ. Làm thế, quả quyết sẽ tăng lên gấp bội nguy hiểm bị cảnh sát phát hiện.
...
Thời điểm đến lò gạch ngoại thành, bầu trời đã đen kịt.
Nơi đây là một nơi sản nghiệp mà mấy năm trước Mạnh Kỳ đã mua lại. Đương nhiên, chuyện nung gạch hắn là không thèm làm. Sở dĩ mua lại nơi này, là muốn lợi dụng điều kiện thuận lợi của nơi này, cải tạo lò gạch thành lò đất nung đồ gốm. Đồ gốm kỳ thực cũng rất dễ kiếm tiền, hơn nữa không cần quá nhiều hàm lượng kỹ thuật. Bất quá, Mạnh Kỳ có vận khí không tốt, đồ gốm nung ra vẫn không tìm được nguồn tiêu thụ. Lâu dần, nơi này cũng liền hoang phế.
Trịnh Tiểu Nguyệt bị hai tên bảo tiêu từ trên xe kéo xuống, Mạnh Kỳ gấp không thể đợi nhào tới, cởi ra vải mềm trong miệng nàng. Trịnh Tiểu Nguyệt mặc dù liều mạng vùng vẫy, nhưng mà cổ tay hai tay đã bị dây thừng trói chặt, căn bản không tránh thoát.
Mạnh Kỳ căn bản bất chấp nhiều như thế, trực tiếp đẩy Trịnh Tiểu Nguyệt lên vách tường để kéo xé.
"Thả ta ra! Ngươi, ngươi không thể làm vậy." Trịnh Tiểu Nguyệt nét mặt đều thống khổ hô: "Thằng khốn ngươi, thả ta ra!"
"Khà khà khà khà! Gọi ah! Cứ tiếp tục gọi ah, nơi đây không có ai sẽ đến giúp ngươi. Lão tử liền thích nữ nhân quật cường như ngươi!"
Mạnh Kỳ thô lỗ cười dâm đãng nói: "Có thể chơi ngươi đến không biết trời đất, làm sao có khả năng thả ngươi đi. Ngươi chỉ có điểm ấy sức lực lại dùng thế nào, vẫn là giữ lại chút ít sức lực để đợi lát nữa cố gắng hầu hạ lão tử đi!"
Nói, động tác trên tay của Mạnh Kỳ đã trở nên ngang ngược, trực tiếp luồn vào quần của Trịnh Tiểu Nguyệt: "Ngươi rất biết uốn ẻo ah! Cỏ cũng nhiều thế, để lão tử sờ sờ đôi chút ah, ha ha ha ha..."
Ngay vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gào thét tràn đầy nổi giận.
"Dừng tay!"
Lưu Thiên Minh đã từ gầm xe bò đi ra. Hắn dùng cánh tay lau một hồi mồ hôi trên trán, lau đi bụi bặm và vết bẩn nhiễm ở trên mặt. Những thứ đó rơi vào trong con mắt, kích thích nhãn cầu có chút chua sót.
Hắn đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, trong đầu tràn ngập sát ý và điên cuồng trước nay chưa từng có.
Tay của Mạnh Kỳ cứng đơ ở chỗ cũ. Hắn nghi hoặc nhìn xem chung quanh, lại nhìn xem hai tên bảo tiêu và tài xế bao vây ở bên cạnh, đều từ trong con mắt lẫn nhau nhìn thấy vấn đề tương đồng.
Hắn đến tột cùng là từ đâu chạy tới?
Hai tên bảo tiêu đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh đều liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng từ trên lưng rút ra dao găm được đặc chế riêng.
"Này! Ngươi là ai?"
Bảo tiêu mở miệng hỏi còn chưa dứt lời, thân hình của Lưu Thiên Minh đã lay động, như đạn pháo ầm ầm đánh tới, hầu như căn bản là không sợ dao găm sắt bén ở trong tay hắn.
"Buông tay, mau buông tay, không phải vậy ta liền làm thịt ngươi..."
Bảo tiêu vừa giận lại vừa sợ còn chưa nói hết lời, Lưu Thiên Minh đã đột nhiên nhào tới người hắn. Bảo tiêu vô phương đứng vững, bị Lưu Thiên Minh dùng sức trực tiếp đẩy đến vách tường lò gạch ở đằng sau. Bất thình lình va chạm, làm cho bảo tiêu vô phương duy trì cân bằng, dao găm trong tay cũng buông ra, rơi xuống.