Edit: _BOSS_ lườiLưu Thiên Minh không biết kỹ xảo đánh nhau. Hắn có tốc độ rất nhanh, sức mạnh cũng không tính yếu, thế nhưng so sánh với hai tên bảo tiêu, thiếu sót nhất, vẫn là kinh nghiệm chiến đấu.
Hắn biết tốc độ chính là ưu thế của mình. Người thần bí trong máy tính cũng đã nói ———— Lây Nhiễm Thể loại hình tốc độ có số lượng ít ỏi, lại phi thường hiếm thấy.
Lưu Thiên Minh không có dời đi từ trên người bảo tiêu bị mình đè lại, mà là kề sát đối phương. Lại như hai cục nam châm hút lẫn nhau. Tại không gian và góc độ bị hắn khống chế, Lưu Thiên Minh lấy tốc độ vung quyền không ngừng lại cực kỳ mãnh liệt, tàn nhẫn đạp loạn trên người bảo tiêu này. Dưới nách, cổ, vai, đầu, ngực... Nói chung, chỉ cần là bộ vị mà nắm đấm có thể công kích đến, không có bỏ qua bất cứ một chỗ nào.
Trên mắt bảo tiêu cũng bị trúng mấy quyền tàn nhẫn, vành mắt nứt toác, máu tươi bắn tung tóe theo hai bên vết nứt. Hắn kêu thảm thiết, lại căn bản vô phương tránh né, cũng không có cơ hội để phản kháng. Tốc độ quá nhanh, quá đáng sợ. Cứ việc mỗi một lần nắm đấm rơi xuống có lực lượng cũng không lớn, lại chịu đựng không được tần suất công kích đông đúc như thế.
Tên bảo tiêu còn lại gào thét xông tới, vung vẩy dao găm trực tiếp đâm tới lưng Lưu Thiên Minh.
Khoảng cách quá gần, Lưu Thiên Minh đã vô phương tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng đem thân thể hướng tới mặt bên để tránh ra. Mũi dao găm đâm vào cánh tay trái của hắn, theo cánh tay thẳng tuốt kéo xuống, cắt ra một đường dài ba bốn centimet. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Lưu Thiên Minh trở nên càng nổi điên. Hắn liều mạng dùng sức lực lớn nhất, tàn nhẫn đập mạnh tới đầu bảo tiêu bị mình đè ở dưới thân. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm da thịt nặng nề không gì sánh được, tiếp đó là tiếng xương nứt lanh lảnh. Toàn bộ xương hàm dưới của tên bảo tiêu đó đã hoàn toàn vỡ vụn, hét thảm, thân thể chầm chậm nghiêng ngã, hai tay gắt gao che cằm, tiếng khóc rống rõ ràng đã biến đổi giọng điệu.
Hành động thật dã man và điên cuồng đã kinh sợ tất cả mọi người ở đây. Tài xế phản ứng nhanh nhất, liền vội vàng xoay người chạy tới xe việt dã Mercedes-Benz ngừng ở cách đó không xa. Thời điểm bây giờ, hắn đã quên ông chủ Mạnh Kỳ của mình, cũng quên mình nên xông lên hỗ trợ. Sự hung hãn tàn khốc của Lưu Thiên Minh đã khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ. Bây giờ trong đầu của hắn chỉ có ý niệm duy nhất, chính là chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thời gian phát sinh tất cả thật quá ngắn. Tên bảo tiêu còn lại công kích đắc thủ, liền lập tức thu hồi vũ khí, đâm tới bụng phải của Lưu Thiên Minh. Lưu Thiên Minh lúc này đang khom lưng nhặt lên dao găm rơi xuống trước đó của tên bảo tiêu kia, đột nhiên không kịp chuẩn bị, chỉ có thể nghiêng cơ thể để tránh né, đoạn trước cánh tay trái vẫn bị lưỡi dao đâm trúng, lại cắt ra một đường thật dài.
Máu tươi chảy ra từ trên hai cánh tay, giọt máu rơi trên đất, thấm ướt bùn đất.
Mạnh Kỳ ở bên cạnh dậm chân kêu la không ngớt lời: "Làm thịt hắn! Cho ta làm thịt hắn! Đừng sợ, xảy ra chuyện gì lão tử chịu trách nhiệm. Nơi đây là núi hoang đất vắng, chôn người đến cả thi thể đều không tìm được. Lên, cho ta làm thịt hắn!"
Nơi xa, tài xế đã tiến vào buồng lái xe Mercedes-Benz lại nhảy xuống. Sự tình trước sau biến hóa thực sự quá nhanh, tài xế rất giỏi mượn gió bẻ măng rồi cảm giác bên phía mình lại chiếm hướng đầu gió. Hắn nhìn chung quanh một lần, nhặt lên một cây gỗ từ trên mặt đất, kèm theo do dự và sợ hãi, nơm nớp lo sợ canh giữ ở bên cạnh.
Tên bảo tiêu thoi thóp nằm trên đất, đã triệt để mất đi sức chiến đấu.
Tên bảo tiêu còn lại thì nắm dao găm ở tay phải rồi ném đến tay trái, lại từ tay trái lần nữa ném trở về, khom người, bày ra một bộ tư thế đánh nhau tiêu chuẩn. Hắn xem như đã nhìn ra, nam tử trẻ tuổi ở trước mắt mặc dù có tốc độ rất nhanh, lại là tay mơ không biết đánh nhau. Mà hắn lại chỉ có thể dựa vào khí thế hùng dũng máu lửa để đánh lung tung, căn bản không biết giết người như thế nào.
Lưu Thiên Minh gian nan thở hổn hển, tay phải cầm thật chặt dao găm được nhặt lên từ trên mặt đất. Hắn đã tiêu hao sức lực quá nhiều, hiện tại cần thời gian để khôi phục.
Trịnh Tiểu Nguyệt đã bị sợ đến ngây người, cũng quên gào khóc. Sự trầm mặc cổ quái đã bao phủ mỗi một người ở đây. Phản ứng của nàng rất nhanh, nhìn Mạnh Kỳ đứng bên cạnh đã tập trung sự chú ý ở trên người của Lưu Thiên Minh, vội vàng hoán đổi chỗ đôi tay bị trói, liền lặng lẽ mài chầm chậm lên chỗ sần sùi khô cứng bên ngoài lò gạch ở đằng sau.
Chỉ cần có thể mài đứt dây thừng, liền có thể đạt được tự do.
Tên bảo tiêu đi qua đi lại ở bên cạnh Lưu Thiên Minh, đang phán đoán thời cơ tiến công thích hợp nhất. Hắn không hiểu, đối phương vì sao lại nắm giữ tốc độ nhanh nhẹn như thế? Chỉ là chuyện này đã không còn trọng yếu, miễn là một dao đâm trúng chỗ hiểm, đối thủ có mạnh mẽ tới đâu chỉ có thể mặc cho mình an bài.
Lưu Thiên Minh cũng đang nhìn hắn, quan sát phương vị di động, tiết tấu hành động của đối phương.
"Vèo ———— "
Tiếng dao găm cắt ra không khí dường như tiếng xé vải, hai người hầu như đều đồng thời chuyển động. Dao găm của tên bảo tiêu đâm trúng vai trái của Lưu Thiên Minh, vết thương không sâu, cũng không có tạo thành vết thương trí mạng. Còn dao găm của Lưu Thiên Minh lại từ mặt bên tàn nhẫn đâm vào cánh tay phải cầm dao của bảo tiêu, hơn nữa lại là đâm thật sâu vào, tại chỗ xuyên thủng cả cánh tay.
Đau đớn kịch liệt dọc theo cánh tay thẳng tuốt hướng lên, truyền khắp toàn thân. Bảo tiêu kêu thảm thiết, ngón tay không tự chủ được nới lỏng, một tiếng "Leng keng" dao găm rơi trên mặt đất. Không chờ hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thứ hai, Lưu Thiên Minh có ánh mắt âm trầm đã lại lần nữa vung lên dao găm, chuẩn xác đâm tới cổ tay trái của đối phương. Tiếp đó, là chân trái, chân phải.
Kết cấu cơ thể ở trong đầu Lưu Thiên Minh sớm đã học thuộc lòng, quan hệ vị trí giữa xương cốt và dây chằng hắn lại rõ mồn một. Lưu Thiên Minh không muốn giết người, mũi dao sắc bén đâm thủng da, cắt ra bắp thịt, cắt đứt dây chằng trọng yếu nhất... Liên tục ba dao rơi xuống, bảo tiêu hai tay hai chân đã kinh lạc đứt đoạn, triệt để biến thành một phế nhân.
Hắn đứng ở nơi đó, chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo lại tàn nhẫn nhìn chằm chằm tài xế đứng ở một bên. Loại ánh mắt thật hung ác lãnh huyết đã khiến cho tài xế cảm thấy hoảng sợ, liền vội vã ném xuống cây gỗ trong tay, rít gào la lên "Mẹ ơi", vung vẩy hai tay, không muốn sống bỏ chạy tới nơi xa tối tăm.
Lưu Thiên Minh ổn định tinh thần, tầm mắt rơi xuống trên người Mạnh Kỳ đang run lẩy bẩy đứng trước lò gạch.
Hắn trầm mặc đi tới, dùng dao găm cắt đứt dây thừng trói lại cổ tay Trịnh Tiểu Nguyệt. Trịnh Tiểu Nguyệt không có khóc nức nở, càng không có ôm lấy Lưu Thiên Minh rồi trực tiếp cuộn mình ở trong ngực hắn. Gò má của nàng đã đỏ đến mức như máu, trực tiếp nắm lấy bả vai của Mạnh Kỳ, giơ chân lên, dùng đầu gối đá mạnh tới bụng của Mạnh Kỳ. Sức mạnh trả thù là to lớn như thế, Mạnh Kỳ hai mắt tức khắc lồi ra, trong dạ dày một trận quay cuồng. Không chờ hắn phản ứng lại, Trịnh Tiểu Nguyệt lại là một cước tàn nhẫn đá ở trên đầu gối của hắn.
Mạnh Kỳ kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất, lại từ cánh cửa lò gạch lăn vào hố đất bên cạnh, trên người toàn là tro bụi.
Lưu Thiên Minh cảm giác trên người có chút lạnh, hắn chảy rất nhiều máu, nhưng tình huống vẫn còn chưa có nghiêm trọng đến mức nhất định phải lập tức trị liệu. Hắn dùng ánh mắt vô cùng tàn nhẫn nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ, hỏi Trịnh Tiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh: "Hắn là ai? Tại sao muốn bắt ngươi?"
"Bạn trai Lý Khiết Hinh, con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga."
Trịnh Tiểu Nguyệt có miệng lưỡi vô cùng ác độc. Phẫn nộ là có lý do. Trước đó Mạnh Kỳ đã đưa tay sờ đến cấm khu của mình. Trịnh Tiểu Nguyệt bị sự phẫn nộ và kích thích đã đến đỉnh điểm. Nghĩ tới đây, nàng gầm nhẹ, khom lưng nắm lấy hai vai Mạnh Kỳ, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, lại là đánh điên cuồng một hồi.
Mạnh Kỳ đã chẳng còn chút sức lực để đánh trả.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một cô bé điên lên lại có thể đáng sợ như thế. Mạnh Kỳ cảm giác cơ thịt trên mặt đã sưng lên, lại nghe được tiếng khóc thút thít của mình, trong miệng liều mạng hô lên xin tha như "Đừng đánh". Vào giờ phút này, thế giới này để cho hắn cảm thụ lớn nhất, chính là máu tươi, là hoảng sợ trước nay chưa từng có.
"Đủ rồi, ngươi sẽ đánh chết hắn."
Lưu Thiên Minh ngăn lại Trịnh Tiểu Nguyệt sắp rơi vào trạng thái không lý trí.
Hắn cảm giác thể năng của mình đang khôi phục, chỉ là nơi đây cũng không thích hợp ở lâu. Mặc dù không có giết người, thế nhưng hai tên bảo tiêu đều bị trọng thương, thậm chí đã tàn phế. Chính Mạnh Kỳ cũng bị đánh đến đầu óc choáng váng. Coi như là trả thù, cũng gần đủ rồi.
Trịnh Tiểu Nguyệt cắn răng, một bàn tay tàn nhẫn tát ở trên mặt béo của Mạnh Kỳ, máu tươi như sương mù phun ra ngoài.
Nàng hầm hầm sửa sang lại quần áo ngổn ngang không chịu nổi ở trên người, tiếp đó dắt tay Lưu Thiên Minh, đi đến xe Mercedes-Benz ngừng ở cách đó không xa.
Nơi đây cách thành thị rất xa, muốn phải đi về, chỉ có thể lái chiếc xe này. Cũng còn tốt, lúc tài xế trốn đi, đã để quên chìa khóa xe ở trên xe. Trịnh Tiểu Nguyệt tiến vào buồng lái, khởi động động cơ. Chân trái đồng thời buông ra bộ ly hợp, chân phải cũng tầng tầng giẫm chân ga.
Đèn xe sáng loáng chiếu sáng đại lộ, tốc độ xe rất nhanh, nhanh như chớp dọc theo đường đi, đem nơi xa rất nhiều xe bỏ lại đằng sau.
Lưu Thiên Minh ngồi ở ghế phó, liếc mắt nhìn cánh tay đã không chảy máu nữa, ánh mắt chuyển hướng tới Trịnh Tiểu Nguyệt đang chuyên tâm lái xe, lạnh nhạt nói: "Kỹ thuật lái xe của ngươi không tệ ah!"
Trịnh Tiểu Nguyệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Ta ở trong trường dạy lái xe đã đụng hư hai chiếc xe, cán chết ba con chó, năm con gà, còn thiếu một chút nữa đụng huấn luyện viên cho thành tàn phế."
"Thật?"
"Giả. Bất quá câu cuối cùng là thật."
Trong con mắt của Trịnh Tiểu Nguyệt vừa mới bình tĩnh lại, lại che phủ một tầng tức giận: "Lúc hắn dạy lái xe, đều là sờ đùi ta. Ta liền cố ý đổi xe đụng lên người hắn, nguyên bản là muốn cán đứt chân giữa của hắn, không nghĩ tới lại chỉ để chân trái của hắn phải bó thạch cao ba tháng."
Nhìn Trịnh Tiểu Nguyệt có bộ ngực nhô lên thật cao, Lưu Thiên Minh không khỏi nhàn nhạt nở nụ cười.
Thật là một cô bé phi thường hung hãn ah!
...
Xe Mercedes-Benz không phải là xe của mình. Đến chỗ cách nơi ở rất gần, Trịnh Tiểu Nguyệt liền đỗ xe ở ven đường, dìu đỡ Lưu Thiên Minh đi ra.
Mạnh Kỳ sẽ không báo cảnh sát. Làm thế chỉ sẽ để hắn chọc thêm phiền toái càng lớn. Cho tới chiếc xe này... Nếu như có thể tìm tới, đó là vận may của hắn. Cho dù không tìm được, cùng lắm là bị cảnh sát giao thông xử lý đỗ xe không đúng nơi quy định. Đến khi đó, đều sẽ có người quản.
Đẩy ra cửa phòng, Lưu Thiên Minh ngửi đến một mùi thơm nhàn nhạt. Chổ ở của Trịnh Tiểu Nguyệt không lớn, lại được sắp xếp rất ngăn nắp sạch sẽ.
"Làm sao, nơi này là nhà của ngươi?"
"Là thuê."
Trịnh Tiểu Nguyệt dìu đỡ Lưu Thiên Minh ngồi xuống ghế dựa, một lần nữa buộc chặt tóc tán loạn. Nàng bước nhanh đi vào nhà bếp, rót đầy một ấm nước, rồi đun nấu bằng bếp ga, lại từ trong hòm thuốc lấy ra băng gạc và cồn y tế. Đến khi làm xong đủ loại công tác chuẩn bị, nước đã đun sôi.
Lưu Thiên Minh ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, tùy ý Trịnh Tiểu Nguyệt thao tác.
Có cô gái xinh đẹp bận này bận nọ vây quanh mình, cảm giác thật tốt ah.