Cảm Ơn Đã Ban Cho Tôi Ánh Dương

Chương 3: Cô Gái Với Cây Vĩ Cầm Trên Tay

Một buổi chiều chủ nhật hiếm hoi Tiêu Mẫn được nghỉ buổi học ở Học viện, cô nàng rủ Thẩm Đình cùng đi dạo phố sau khi cô kết thúc lớp violin lúc 4 giờ.

Hai người cùng nhau đi dạo trên quảng trường thành phố. Nơi nhộn nhịp nhất ngày cuối tuần. Đây cũng là nơi diễn ra rất nhiều loại hình nghệ thuật cũng như ẩm thực đường phố đặc sắc bậc nhất thành phố.

‘’ Oa, thật là thoải mái a~!’’

Tiêu Mẫn vươn vai một cách đầy sảng khoái khi cô nàng đứng giữa trung tâm quảng trường.

Cô nhìn Tiêu Mẫn thắc mắc hỏi:

‘’ Không phải cậu đều tranh thủ thời gian rảnh để đi chơi cùng học trưởng sao. Sao đột nhiên hôm nay gọi mình ra đi dạo cùng cậu thế?’’

Cô vừa nhắc đến hai chữ ‘’ học trưởng’’ Tiêu Mẫn liền thở dài, lắc đầu ngán ngẩm nói:

‘’ Haizza! Cậu đừng nhắc đến hắn ta nữa, nhắc đến lại làm mình cảm thấy buồn nôn.’’

Nhìn biểu cảm não nề của Tiêu Mẫn cô liền biết chắc chắn cô nàng là vừa mới chia tay bạn trai cách đây không lâu. Với tính cách thất thường lúc nắng lúc mưa này của Tiêu Mẫn cô còn không phải quá quen thuộc hay sao.

‘’ Không phải mấy ngày trước cậu còn nói với mình đi chơi với học trưởng vui lắm cơ mà, sao hôm nay lại bày ra bộ dạng thê thảm thế này. Sao rồi, hai người la chia tay có phải không?’’

Tiêu Mẫn đưa tay ôm đầu, giọng bực bội nói:

‘’ Đình Đình, cậu không biết đâu. Tuy bề ngoài hắn ta là một nam sinh đẹp trai, gia thế tốt, lại học giỏi nhưng tính cách bên trong của hắn lại trái ngược với dáng vẻ nam tính của hắn. Cậu nói xem, là con trai ai lại đi thích màu hồng bao giờ cơ chứ, đã thế lại mắc bệnh sạch sẽ quá mức, trước khi hắn hôn mình còn hỏi mình có bị bệnh hôi miệng hay không, hay đã xúc miệng chưa vân vân các thứ. Hai, giờ nhắc lại mình vẫn còn cảm thấy ức chế đây này. Bây giờ mình cảm thấy dị ứng với mấy tên nam sinh bề ngoài thì tỏ ra thư sinh nho nhã, hay đẹp trai lắm rồi.’’

‘’ Ha, Tiêu Mẫn, loại người xem việc ngắm soái ca hằng ngày dưỡng mắt như cậu mà cũng có ngày này sao. Mình thấy quyết định bây giờ của cậu quả là rất sáng suốt.’’

Tiêu Mẫn lại thở dài buồn bực không thôi, nói:

‘’ Đình Đình, cậu còn ở đó mà cười mình sao, bây giờ tâm trạng mình rất, rất là tồi tệ a~. À đúng rồi, không phải cậu có mang theo violin từ lớp học thêm sao, có thể kéo cho mình nghe một bài được hay không?’’

Cô cười vui vẻ, cúi người chào một cái đầy vẻ thành kính trước khi chơi nhạc, nói:

‘’ Rất sẵn lòng.’’

Cô mở túi lấy ra cây đàn vĩ cầm màu cà phê, nhẹ nhàng đặt nó lên vai, tay phải nâng cao và bắt đầu kéo.

Cô kéo một bản nhạc có tên là ‘’ Hồ Điệp’’, đây là bài mà cô đang tập trên lớp gần đây. Giai điệu nhẹ nhàng, tươi trẻ cứ như đang được nhìn thấy cả một đàn bướm đang bay lượn.

Những người đi dạo xung quanh thấy có người đàn liền tò mò dừng lại mà nhìn xem.

Tiêu Mẫn khi nghe cô đàn tâm tình liền tốt hẳn lên, mỉm cười nhìn cô. Thân hình nhỏ nhắn cân xứng, nước da màu trắng sứ, mái tóc lượng sóng ngả màu nâu nhạt dài ngang lưng, khuôn mặt không phải quá là đẹp một cách ma mị nhưng là rất ưu nhìn, cùng với chiếc mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi hồng nhuận tự nhiên mềm mại, trên môi cậu ấy còn treo nụ cười nhẹ như có như không dường như tâm tình cũng đang rất vui.

Gia đình Thẩm Đình cũng thuộc giới thượng lưu, quý tộc giàu có nhưng cậu ấy lại ăn mặc vô cùng đơn giản. Chiếc váy liền thân màu lam nhạt dài quá đầu gối, chân mang một đôi giày bata cùng màu. Trên người cũng không đeo một món trang sức nào, chỉ có độc nhất đôi hoa tai hình hoa hồng xanh đơn giản do ba cậu ấy tặng.

Rõ ràng một thân chỉ đơn giản thế thôi nhưng là làm cho người đối diện cảm thấy phi thường thanh nhã, dễ chịu vô cùng.

Tiêu Mẫn lần đầu nghe Thẩm Đình đàn thật sự không dám tin vào tai mình. Thật không ngờ, dưới bàn tay nhỏ bé của cô cây đàn vĩ cầm lại như có ma lực kinh người. Nó cuốn hút người nghe bước vào khu vườn hoa tràn ngập ánh dương và đàn bướm rực rõ đầy màu sắc đang bay lượng.

Phải, cứ như có chứa phép thuật siêu nhiên vậy lại đàn ra những giai điệu hay đến như thế, làm cho người nghe tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Đàn đã dứt nhưng người nghe vẫn chìm ngập trong bản nhạc khó lòng dứt ra, tiếng vỗ tay từ mọi người xung quanh tán dương cho một bản nhạc hay và người nghệ sĩ đàn ra đó.

Thẩm Đình mỉm cười nhẹ nhàng, quay người chào một cách điêu nghệ như nghệ sĩ thực thụ chào sau khi biểu diễn thành công một bản nhạc.

Cô và Tiêu Mẫn đi đến bên vỉa hè, xe nhà Tiêu Mẫn đang đợi cô nàng ở đó. Cô nàng vẫn tay tạm biệt cô rồi bước lên xe nhanh chóng rời đi.

Cô đứng ở ven đường, nhìn theo bóng chiếc xe khuất ở ngã tư đường. Trong lòng cảm than không thôi.

Không biết tại sao từ khi chia tay anh chàng học trưởng kia cô nàng cũng thay đổi 360 độ luôn. Đột nhiên trở nên ngoan hiền, hiểu lễ nghĩa hơn, đối với yêu cầu của cha mẹ cũng không tích cực phản kháng nữa như đi đâu cũng có xe nhà đưa đón, ngoài các giờ học ra thì tranh thủ về nhà sớm, nếu có muốn đi đâu thì gọi điện về nhà thông báo một tiếng.

Tính cách thường ngày của Tiêu Mẫn tuy không phải loại buôn thả, phóng đãng nhưng là rất tùy tiện, phóng khoáng. Miễn là thứ cô nàng thích liền cứ như vậy mà từ bỏ tất cả. Có lần cô nàng đã bỏ ngang bài kiểm tra chỉ vì một cú điện thoại của anh chàng bạn trai đang học đại học nói là đang bị bệnh, để đi mua thuốc cho anh ta.

Quen nhiều người như vậy, chia tay cũng nhiều rồi, kinh nghiệm hẳn là không ít đi. Lần này chia tay với vị học trưởng kia cũng xem như là đã đã dạy cho cô nàng một bài học. Dạy cô nàng không nên trao tình cảm cho ai đó quá nhiều để không nhận lại đau thương.

Cô đưa tay vén những ngọn tóc rơi lối loạn trên mặt. Dù cho có kết án những con quỷ dữ thì cũng không thể chữa lành đôi cánh cho thiên thần. Mong Tiêu Mẫn sẽ sớm quên đi nỗi buồn này và trở lại con người hoạt bát vui vẻ như trước.

Cách đó không xa.

‘’ Ha. Lão đại cậu nói xem, trong thành phố này sao vẫn còn tồn tại một cô gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, lại có thể đàn ra thanh âm êm tai như vậy.’’

Người vừa nói không ai khác là Khương Dã. Cậu và hắn đang định đến quán bar gần quản trường này để bàn chuyện thu phục các khu vực xung quanh, thật không ngờ khi vừa đến lại nhìn thấy một cô gái đứng giữa quản trường trên tay đang kéo cây đàn vĩ cầm thập phần say xưa.

Khương Dã không nghe thấy tiếng trả lời của hắn, thì quay đầu lại nhìn người đang đứng đằng sau mình.

Hắn lười biếng đứng dựa hẳn thân thể cao lớn vào thân cây phía sau, cả người liền được phủ bởi bóng râm. Hắn lẳng lặng đứng trong bóng tối, không ưa đừa giỡn cũng chẳng biết cười bao giờ. Tựa như một gốc cây quanh năm bị che phủ dưới bóng râm, không được hưởng chút nắng trời.

Mái tóc màu hung đỏ của hắn vì đứng trong bóng râm mà không thấy rõ màu. Khuôn mặt nam tính có vài nét non nớt của thiếu niên, nhưng ánh mắt và chân mày lại toát lên vài phần anh khí, lạnh lùng và kiêu ngạo. Môi bạc mỏng mềm mại, sống mũi cao, ngũ quan anh tuấn vô cùng.

Trên người hắn mặc một chiếc áo thun tay lửng, chiếc quần dài tối màu ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, chân mang giày thể thao cùng màu.

Tuy chỉ ăn mặc một cách đơn giản nhưng trên người hắn lại toát ra một loại khía chất vương giả bức người. Giống như gốc bạch dương giữa gió tuyết ngập trời, ngạo khí bức người.

Như cảm thấy có người đang nhìn mình. Hắn ngước đôi mắt đen thăm thẳm, lười biếng nhìn qua đối diện với ánh mắt của Khương Dã. Bị bắt quả tang, cậu ngại ngùng ho khang một tiếng rồi quay đi. Xem như cậu chưa nói gì đi.

Hai người sóng vai bước vào quán bar Oliver cách đó không xa.

-

-