Lục gia
Lục Trác Duật đứng ở cổng, đôi mắt u tối của hắn xuyên qua cánh cổng sắt cao lớn phóng vào ngôi biệt tự to lớn với tông màu chủ đạo là đen và trắng xa hoa và lộng lẫy kia. Bao quanh ngôi nhà là những hang cây xanh cao lớn, trên tường có dây thường xuân bao quanh làm tăng thêm phần cổ kính cho ngôi nhà.
Trước đây, hắn từng nghĩ, những người sống ở ngôi nhà này hẳn là những người hạnh phúc nhất thế gian vì nơi đây chẳng khác gì lâu đài bước ra từ trong truyện cổ tích. Nhưng khi lớn lên, hắn không còn nghĩ như vậy nữa, cảm giác hạnh phúc giờ đây không còn mà thay vào đó là sự đau khổ cùng cô độc, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy áp lực đến không chịu nổi.
Từ xa, người quản gia đứng tuổi đã bước nhanh đến, mở cổng và cúi chào hắn một cách kính cẩn.
‘’ Thiếu gia, mừng ngài đã về.’’
Trong một ngôi nhà quyền quý thì các lễ nghi và phép tắc luôn được đặt lên hàng đầu. Đôi mắt u tối của hắn lạnh nhạt liếc qua người quản gia, thờ ơ cất bước tiến vào, giọng hắn trầm thấp hỏi người quản gia đang bước theo phía sau:
‘’ Cha tôi đã về hay chưa?’’
Người quản gia đẩy nhẹ giọng kính lão, cẩn trọng nói:
‘’ Thưa thiếu gia, lão gia vẫn chưa về, ngài nói phải đi du lịch thêm hai tuần nữa mới về.’’
Hắn đưa tay bỏ vào trong túi quần, lạnh nhạt gật đầu một cái tỏ ý đã biết.
Cửa chính được người hầu nhanh chóng mở ra, khi hắn bước vào thì hai hang người hầu đồng loạt cúi người xuống, nghiêm chỉnh nói:
‘’ Mừng thiếu gia về nhà.’’
‘’ Ừm.’’
Hắn lạnh lùng đáp, bước vào phòng khách. Trên ghế sô pha bà nội của hắn đang ngồi đó thong thả uống trà, vừa nhìn thấy hắn đã vội đặt tách trà xuống, cao hứng hướng hắn vẫy hay, giọng hiền từ nói:
‘’ Duật Nhi, cháu về rồi sao, mau đến.’’
Khuôn mặt lạnh lùng hơi dãn ra, nơi khóe môi bạc hiện ra nét cười nhàn nhạt, giọng trầm thấp nói:
‘’ Bà nội, người mới tới.’’
Hắn bước đến ghế, ngồi xuống bên cạnh bà. Khuôn mặt đẹp lão của bà nội nét cười càng sâu, nắm tay hắn, giọng ân cần hỏi hang ân cần:
‘’ Duật Nhi, Cháu càng lớn càng không biết chăm sóc bản thân mình, sao người lại ốm như vậy. Nói ta nghe, có phải cha cháu không cho cháu ăn cơm hay không?’’
Hắn cười cười, bà nội đúng là suy nghĩ phong phú. Cha hắn làm sao không cho hắn ăn cơ chứ, cho dù ông ấy không nói thì người giúp việc trong gia đình cũng không dám bỏ đói hắn một bữa. Đơn giản chỉ vì hắn không muốn ăn cơm một mình mà thôi.
‘’ Bà nội, người lại đùa cháu rồi. Nhưng sao hôm nay bà lại đột nhiên đến như vậy, cha cháu cũng không có ở nhà.’’
Bà nội hắn đánh yêu hắn, cười nói:
‘’ Cháu thật là, chẳng lẽ ta không thể đến thăm cháu hay sao. Với lại không chỉ có mình ta nhớ cháu a, tiểu nha đầu Tiêu Du cũng thật rất nhớ cháu, lau rồi cháu không về nhà chính nên hôm nay ta dẫn con bé cùng đến thăm cháu.’’
Hắn ngược lại không biểu hiện nhiều cảm xúc, cười nhạt không nói gì thêm. Đổng Tiêu Du nói nhớ hắn sao? Hay là nhớ đến khối tài sản kết xù này của Lục gia? Hắn thầm khinh bỉ ngàn vạn lần không thôi.
Đúng lúc này, Đổng Tiêu Du từ trong phòng bếp bước ra, trên tay còn bưng theo đĩa trái cây. Nhìn thấy hắn đang ngồi gần Lục lão phu nhân, giọng điệu vui vẻ cười ngọt ngào nói:
‘’ Trác Duật, anh đã về, bao ngày không gặp em thật nhớ anh. Đúng lúc, em vừa gọt xong dĩa hoa quả anh có muốn ăn vài miếng hay không.’’
Hắn cười lạnh, anh mắt u tối phóng đến trên người đối phương như muốn triệt để nuốt chửng cô ta. Giọng hắn tỏ rõ vẻ không vui, châm chọc nói:
‘’ Dương quản gia, có phải người giúp việc trong nhà hôm nay xin nghỉ hết rồi hay không? Sao có thể để Đổng đại tiểu thư cành vàng lá ngọc xuống bếp như vậy, việc này mà truyền ra ngoài nói chúng ta để khách xuống bếp phục vụ gia chủ có phải là đem thể diện Lục gia vứt đi hết rồi hay không?’’
Đổng Tiêu Du khuôn mặt vì ngượng mà đỏ ửng, cúi đầu mím chặc môi, nói:
‘’ Trác Duật, em…’’
Dương quản gia đứng gần đó, đột nhiên không biết phải làm thế nào cho tốt, cúi người, cẩn trọng nói:
‘’ Xin lỗi đại thiếu gia, là tôi không suy nghĩ chu toàn.’’
Lục lão phu nhân thấy quản gia khó xử, bèn phân giải:
‘’ Duật Nhi, sao cháu có thể nói như vậy, chẳng phải là Du Nhi có ý quan tâm đến cháu hay sao, sao cháu có thể vô tâm với con bé như vậy.’’
Nét tươi cười giờ đây đã không còn hiện hữu trên khuôn mặt của hắn, giờ đây chỉ còn sự lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh trầm xuống, cố tránh sự chú ý của bà nội, hắn tư thế khoan thai, tao nhã đứng dậy, lễ phép nói:
‘’ Bà nội, cháu mới đi học về có chút mệt mỏi, muốn lên phòng nghỉ ngơi. Xin phép.’’
Không đợi Lục lão phu nhân kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng cúi nhẹ đầu rồi bước nhanh lên cầu thang.
‘’ Duật Nhi, cháu thật là…’’
Lục lão phu nhân thở dài trước sự bướng bỉnh của hắn. Bà không phải không biết hắn vốn không có cảm tình với Đổng Tiêu Du, hôm nay còn cố tình mang cô ta đến đây thật sự đã làm hắn mất hứng.
Nhưng bà không thể làm khác được, giao tình giữa Lục gia và Đổng gia nhiều năm như vậy, bà sao không thể nể mặt một chút được chú.
Lục lão phu nhân thở dài, đứa trẻ này bà thật không sao nắm bắt được, một giây trước còn vui vẻ cười nói với bà, giây sau lại có thể lạnh lùng bước đi không ngoái đầu lại như vậy, khiến người làm bà đây phải hao tổn tâm tư như vậy.
Lục lão phu nhân ái ngại cười nói với Đổng Tiêu Du.
‘’ Du Nhi, cháu không phải không biết tính khí thất thường của nó, cháu cũng đừng để bụng làm gì. Ngoan, đến đây trò chuyện với ta.’’
Bàn tay Đổng Tiêu Du xiết chặc nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn là nét cười ngọt ngào, gật đầu vui vẻ.
Lục lão phu nhân yêu chiều vỗ nhẹ tay lên tay Đổng Tiêu Du, nói:
‘’ Cháu mới về nước không lâu, có muốn đi học lại hay không?’’
Đổng Tiêu Du bất ngờ trước câu hỏi của Lục lão phu nhân. Cô mới về nước cách đây hai tuần, cha cô muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, đi chơi thăm thú vài nơi, cũng chưa từng nhắc qua chuyện cho cô đi học tiếp hay không. Cô mờ mịt trả lời.
‘’ Đi học ạ, cha cháu dạo gần đây rất bận rộn với kế hoạch mới của tập đoàn, không có thời gian quan tâm đến cháu. Mẹ cháu người cũng biết rồi đấy, bà vẫn đang trong kì du lịch xuyên quốc gia.
Lục lão phu nhân thở dài cảm thán nói:
‘’ Haizza, cha mẹ cháu cũng thật là, có mỗi một đứa con gái sao lại không quan tâm như vậy chứ. Hay là như thế này đi, cháu cùng đi học với Duật Nhi, hai đứa sớm ngày gặp nhau chắc chắn nó sẽ quan tâm chú ý đến cháu, hai đứa sẽ có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm hơn có được hay không?’’
‘’ Thật sao ạ! Được như vậy thì tốt quá!’’
Đổng Tiêu Du vui sướng reo lên. Đây chẳng phải là chuyện cô nàng mong muốn nhất hay sao. Thật không ngờ lần này cô còn không nghĩ đến thì đã có người thay cô sắp xếp rồi.
‘’ Trường Duật Nhi đang học không phải là của Lục gia đầu tư hay sao? Ta chỉ cần nói vài câu với hiệu trưởng thì cháu có thể nhập học rồi, cháu không cần lo về các thủ tục phiền phức đâu.’’
‘’ Vâng, chỉ có bà là tốt với cháu nhất.’’
‘’ Đứa trẻ này, miệng lưỡi thật ngọt mà.’’
---------------=---------------
Lục Trác Duật bước vào phòng tắm, cơ thể rắn chắc của hắn đứng dưới dòng nước mắt lạnh khiến hắn trầm tĩnh lại. Tay hắn đưa lên vuốt mái tóc lên đỉnh đầu lộ ra vầng tráng cao ráo kiêu ngạo. Không có mái tóc che khuất, đôi mắt u tối của hắn hiện lên rõ ràng nhất trong gương, một đôi mắt tăm tối đến đáng sợ.
Hắn đưa tay tắt nước, mặc tạm áo choàng tắm bước ra ngoài. Hắn bước đến ngăn kéo bàn lớn, bàn tay to lớn chặm rãi vươn ra mở ngăn tủ. Trong ngăn kéo chẳng có gì ngoài độc nhất một bức ảnh.
Bức ảnh này là tấm ảnh cưới của cha mẹ hắn, phải rất đẹp, nụ cười hạnh phúc hiện hữu trên khuôn mặt của cha mẹ hắn rất đẹp, nhưng vì sao, bức ảnh đẹp đến thế này lại bị xé làm đôi không thương tiếc.
Ánh mắt u tối của hắn giờ đây lạnh lùng đến cực điểm. Hắn không bao giờ quên ngày hôm đó, máu tuôn đỏ rực khắp nơi dưới làn mưa đang điên cuồng nhảy múa. Nỗi ám ảnh tâm trí hắn trong tâm hồn hắn không bao giờ nguôi ngoai, bi thương đã hóa thành vết sẹo khắc sâu trong tâm trí hắn không bao giờ có thể xóa nhòa được.
Mỗi đêm, hắn đều mơ đến cảnh tượng ngày hôm đó, mẹ hắn vội vã thay ba hắn chở hắn đến dự lễ bế giảng. Dưới trời mưa như trút xuống, mẹ hắn cố gắng chạy nhanh nhất để đưa hắn đến đúng giờ mà không để ý đến phía ngược chiều kia, một chiếc xe khác không biết vì lý do gì mà mất kiểm soát chạy qua khỏi vạch phân cách, và rồi… đụng mạnh vào xe của mẹ hắn. Trong cơn mưa lớn, mẹ hắn cố tháo dây an toàn, bế hắn qua khung cửa kính vỡ, máu từ người mẹ chảy xuống nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn.
Dưới làn mưa lớn, mẹ hắn nở nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà hắn từng thấy, mẹ hắn nói gì đó, nhưng hắn không thể nhớ ra được, những lời cuối cùng của mẹ hắn, là gì???
Trong cơn mê mang, đầu hắn đau như búa bổ, hắn giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, nửa thân trên trần trụi ướt đẫm mồ hôi. Phải, từ ngày đó, cuộc đời hắn chìm vào bóng đen mù mịt, mỗi đêm đều là ác mộng đối với hắn, chúng như đêm đen mù mịt ám ảnh hắn không buôn khiến hắn sợ cả giấc ngủ, cũng sợ cả màng đêm tĩnh mịch âm u này.
Hắn bắt đầu trở thành tù nhân của bóng đêm, bầu bạn cùng ánh trăng lạnh lẽo và những cơn ác mộng bủa vây lấy tâm trí hắn hằng đêm. Hắn không biết phải sống như thế này đến bao giờ. Hắn không biết hắn phải đem theo nỗi đau này đến lúc nào?
Có lẽ hắn sẽ mang theo nỗi đau này sống cô độc cả đời. Phải, cô độc cả cuộc đời này, với hoàn cảnh và tính cách của hắn, có cô gái nào mà lại muốn đến bên hắn cơ chứ. Có chăng cũng chỉ là những cô gái mê mẩn bởi diện mạo và địa vị gia tộc của hắn mà thôi. Hắn cười lạnh khinh bỉ cả chính bản thân mình.
-
-