Cảm Ơn Đã Ban Cho Tôi Ánh Dương

Chương 7: Phải Đi Xem Mắt

Giờ tự học

Người học nhóm, người tự học, người chơi, người ngủ đủ các thể loại. Thẩm Đình cũng tranh thủ làm các bài tập khó. Quay đầu nhìn người bên cạnh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền khiến cô một phen bất ngờ.

Lục Trác Duật đang ngồi đọc sách. Cô thật sự không dám tin vào chính mắt mình. Từng nghe qua mỗi người đều sẽ có nhiều mặt đối lập, đây chính là minh chứng cho câu nói ấy hay sao?

Thật không ngờ một con người ưa bạo lực, thích đánh nhau như hắn lại có một mặt trái ngược như vậy. Cô chợt nhớ ra, tuy hắn thường xuyên ngủ gật trong lớp, trốn tiết, bài tập đôi khi cũng không làm nhưng điểm trung bình của hắn thì lại vừa đủ nằm trong nhóm ổn định.

Cô thật nghi ngờ những lời mọi người xung quanh bàn tán về hắn có đúng hay không. Cô từng nghe Tiểu Mẫn nói hắn của người nồng nặc mùi thuốc nhưngngồi bên cạnh hắn một thời gian rồi cô chẳng bao giờ ngửi thấy. Người con trai này thật kì lạ vô cùng.

‘’ Ting…’’

Âm báo tin nhắn điện thoại của cô vang lên, cô đưa tay vào túi lấy điện thoại, mở lên. Là tin nhắn của cha cô sao? Cô chợt thấy khó hiểu. Cha cô là một người thẳng thắn, trước giờ nếu muốn gặp cô một là trực tiếp đến gặp cô. Hai là đợi cô ở nhà sau giờ tan học, số lần gọi điện hay nhắn tin đều phải đếm trên đầu ngón tay. Phải là việc gấp như thế nào mà cha cô mới phải nhắn tin cho cô trong giờ học như vậy.

Cô thật tò mò muốn biết lí do là gì. Không chần chừ, cô nhấp vào tin nhắn, nội dung tin nhắn liền ngay lập tức hiển thị ra trước mặt cô: ‘’ Đình Nhi, hôm nay ta hẹn ăn cơm với Lưu Gia, tan học nhớ về sớm, Tôn thúc sẽ đến đón con, ta đợi con ở nhà.’’

Lưu Gia? À cô nhớ ra rồi, Lưu Gia này cũng là một gia tộc quyền quý lâu đời của thành phố, năm vừa rồi chẳng phải Lưu gia có người đắc cử vào chính phủ hay sao, tương lai chắng chắn sẽ tiến xa hơn.

Tuy nói gia tộc Thẩm của nhà cô trước giờ không bao giờ dính dáng đến chính phủ nhưng thời đại giờ đã khác, những người có sức ảnh hưởng trên thương trường như cha cô không ít thì nhiều cũng phải có quen biết với chính phủ mới có thể càng thêm đứng vững trong xã hội dựa vào địa vị và quyền lực này

Cô lắc đầu ngán ngẩm, cha cô đây là muốn làm thân đây mà. Cô là con gái duy nhất của cha chắc không phải muốn đem cô liên hôn chính trị chứ?

Nếu thật sự là liên hôn chính trị thì cô phải làm sao đây. Tay cô nắm chặt điện thoại, đầu hơi cúi xuống, tóc mai phủ khuất nữa khuôn mặt cô, bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Ánh mắt Lục Trác Duật như có như không liếc nhanh qua màng hình di động của cô sau đó trở lại với cuốn sách đang đọc dở, tựa như chẳng có chuyện gì sảy ra.

Cô không thể làm trái ý của cha, có câu ‘’ cha mẹ đặt đâu con ngồi đó’’ cô lại là con một trong nhà càng không có lý do gì phản đối. Nhưng đây lại là hạnh phúc cả đời của cô, người sống với hắn ta suốt quãng đường đời còn lại chẳng phải là cô đây hay sao.

Cô đưa tay ôm đầu, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, cô phải làm sao mới có thể vẹn toàn đôi đường đây. Thôi cứ gặp mặt trước đã, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.

-

---------------=---------------

7:00 Nhà hàng Shmily

Trước cửa, chiếc xe hơi xang trọng chậm rãi dừng lại, người tài xế nhanh chóng bước xuống vòng ra ghế sau mở cửa, đồng thời cúi đầu một cách kính cẩn.

‘’ Lão gia, tiển thư, mời xuống xe.’’

Thẩm Dương lịch lãm bước xuống xe, ông diện một bộ âu phục đen sang trọng. Theo sau ông, thiên kim độc nhất Thẩm gia Thẩm Đình cũng nhanh chóng bước ra. Cô mặc một chiếc vãy trễ vai mà lam nhạt lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Hai người một trước một sau nhanh chóng bước vào nhà hang.

Người phục vụ dẫ cha con cô lên lầu ba đã được bao trọn nhằm tránh khỏi sự chú ý và sự quấy nhiễu của những người xung quanh.

Thẩm Đình yên tĩnh đi theo sau cha mình, có trời mới biết lòng bàn tay của cô đã chảy nhiều mồ hôi đến như thế nào. Cô không kiềm lòng được suy nghĩ về đối tượng xem mắt này của cô. Cầu trời cho anh ta đã có người yêu rồi, không thì là đoạn tụ hay là gay gì cũng được có được hay không.

Trong lúc cô đang rối bời thì cửa căn phòng đã được mở ra, trong phòng một cặp vợ chồng trung niên đã ngồi chờ sẵn ở đó, và tất nhiên có cả đối tượng xem mắt của cô.

Khi thấy cha con cô bước vào, ba người họ lịch thiệp đứng dậy. Cô vừa ngẩn đầu lên thì thật bất ngờ không thôi. Người con trai này không phải là học trưởng bạn trai cũ của Tiểu Mẫn hay sao. Cô thật quá sơ xuất rồi, lúc Tiêu Mẫn hẹn hò với anh ta cô chỉ nhìn thấy mặt vài lần, cũng chưa từng hỏi qua Tiểu Mẫn tên tuổi của anh ta, lần này đúng là ngoài sức tưởng tượng rồi.

Cô thật không dám nghĩ nếu cô kể với Tiêu Mẫn người bạn trai cũ ưa sạch sẽ lại thích màu hồng của cô nàng giờ lại thành đối tượng xem mắt của cô thì không biết biểu cảm của cô nàng sẽ phong phú đến cỡ nào đây.

‘’ Lâu ngày không gặp Thẩm tiên sinh. Vị tiểu thư xinh đẹp đi bên cạnh ngài đây hẳn là Thẩm tiểu thư có phải hay không, đúng là càng lớn càng xinh đẹp.’’

Lưu Diệp đưa tay ra chào hỏi Thẩm Dương

‘’ Chào Lưu tiên sinh, Lưu phu nhân, đúng là đã lâu không gặp. Đây là co gái của tôi Thẩm Đình.’’

Thẩm Dương khách khí đưa tay ra, lịch thiệp chào hỏi. Đồng thời đưa tay về phía con gái mình giới thiệu. Thẩm Đình nghe nhắc đến tên mình lẽ phép nâng váy cúi người ra mắt.

‘’ Lưu tiên sinh, Lưu phu nhân, Thẩm Đình xin ra mắt.’’

Lưu công tử đứng thẳng người, đưa tay cài lại cúc áo khoác sau đó đưa tay chào hỏi với Thẩm Dương.

‘’ Chào bác Thẩm, cháu là Lưu Phong’’

‘’ Tiểu Phong đây sao, quả là hổ phụ sinh hổ tử, cháu chẳng khác gì cha cháu năm xưa.’’

‘’ Bác nói quá rồi.’’

Lưu phu nhân nhắc khẻo mọi người:

‘’ Nào, sao lại đứng mãi như thế, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.’’ .

Hai bên ta một câu, người một câu qua qua lại lại vô cùng thân thiết, Lưu Phong nhiệt tình còn kính rượu cha cô không ngừng. Thẩm Đình khi được nhắc đến quy cũ trả lời rõ ràng ngắn gọn. Lưu phu nhân có lẽ vừa mắt cô nên cùng cô trò chuyện rất nhiều.

Thẩm Đình ngoài cười nhưng trong tâm không thể nào cười nổi. Tên gia hỏa Lưu Phong kia vì cớ gì ánh mắt cửa ngươi cứ dính trên người ta không dời, làm tổn thương Tiểu Mẫn ta vốn đã muốn tính sổ với người nhưng hôm nay vì có cha ở đây nên đã tha cho ngươi một mạng, người còn không biết trời cao đất dày là gì. Cứ đợi đó cho bản cô nương, ta đây sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi thật tốt.

Không biết là cố ý hay vô tình, người lớn đều tìm lý do rời đi, trên bàn chỉ còn lại đôi bạn trẻ ở lại bồi dưỡng tình cảm. Thẩm Đình cúi đầu cười nhạt, đây không phải chủ ý của cha cô thì có thể là của ai được, dù sao cô cũng đang muốn dạy dỗ vị Lưu thiếu gia này, chẳng hơi đâu để ý đến dụ ý của cha.

Qua một lúc, dưới con mắt của những người phục vụ đôi tình nhân kia thật là tình cảm dạt dào a. Vị thiếu gia hào hoa phong nhã khuôn mặt vô cùng thỏa mãn trước hành động chu đáo của bạn gái. Còn vị tiểu thư kia xinh đẹp tựa nữ nhân, khi cô cười lên thập phần dịu dàng nhu hòa, mỗi cử chỉ của cô đều toát lên sự cao quý, đặc biệt khi gắp thức ăn cho bạn trai đặc biệt cẩn thận, chu đáo.

Nhưng nào có ai ngờ, vẻ mặt thỏa mãn kia thực tế lại trắng bệt, thân hình chàng trai run lên từng đợt trước những lần cô gái ngồi đối diện kia gắp thức ăn vào chén cho mình. Khuôn mặt chàng thanh niên tái nhợt đến cực điểm khi nhìn thấy cô dùng tay mình bóc từng vỏ tôm rồi cẩn thận để vào chén hắn . Khuôn mặt cô tươi cười, dịu dàng mà ôn tình nói:

‘’ Tôm ở nhà hàng này có thể nói là ngon nhất thành phố Bắc Kinh, Lưu thiếu gia hãy nếm thử thử xem, chắc chắn sẽ hài lòng.’’

Trước sự mời mọc của cô, Lưu Phong cũng không thể từ chối được, đưa tay gắp con tôm đưa lên miệng, nhưng chưa cho vào miệng đã nhẹ nhàng đặt con tôm vào chén, tao nhã đứng dậy, lịch sự nói với cô một câu sau đó vội vàng bước đi:

‘’ Thẩm tiểu thư, tôi vào nhà vệ sinh một chút.’’

Thẩm Đình nhìn bóng lưng vội vã rờ đi kia môi nở nụ cười châm chọc, cô còn không nhìn ra được bệnh sách sẽ của anh ta hay sao, chắc chắn là vào nhà vệ sinh nôn rồi. Để tôi xem lần sau anh có còn dám mời tôi chọn món hay không.

Cô đưa tay gọi phục vụ đến mượn giấy bút viết một lời nhắn để lại cho Lưu Phong rồi đứng dậy rời đi.

Cách nhà hàng Shmily 60m, có chàng trai ngồi trên một chiếc mô tô phân khối lớn, tuy trên tay anh đang cầm chiếc điện thoại nhắn tin với bạn nhưng ánh mắt anh lại hướng tới cửa nhà hàng.

Cửa đột nhiên mở ra, một cô gái mặc chiếc váy trễ vai màu lam nhạt bước ra. Cô thong thả bước đến vỉa hè nhưng lại không qua đường mà đứng yên tại đó, ánh mắt cô chuyển động như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khi cô cúi đầu ánh sáng không thể chiếu tới khiển nửa khuôn mặt cô chìm trong bóng tối.

Một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động làn váy của cô. Cô đưa tay ôm đầu giữ cho những ngọn tóc không bay loạn, tay còn lại giữ lấy tà váy.

Nhìn cô đứng giữa ngọn gió như thế này thật làm cho người có cảm giác cô vô cùng mong manh dễ vỡ, ánh đèn phản phất trên gương mặt cô ẩn hiện đường cong mềm mại, không biết vì sao cô đột nhiên mỉm cười rất nhẹ nhàng, dịu dàng hơn cả sóng nước, tim hắn không kìm được mà dập mạnh một cái ‘’ thịch’’ vô cùng rõ ràng.

-

-

-----------{!*!}--------(^_<)-----------

-

-