Cảm Ơn Đã Ban Cho Tôi Ánh Dương

Chương 6: Chào Cậu- Bạn Cùng Bàn của tôi!

Khuôn mặt cô trong phút chốc trở nên không còn chút sắc huyết, đôi môi trở nên tái nhợt, trên lưng dổ đầy mồ hôi lạnh. Trong giây lát cô thấy một bóng người đang đi đến nhưng chưa kịp nhìn rõ thì một tên khác đã lao lên đè cô nằm xuống lòng đường lạnh giá.

Tâm trí cô hoảng loạn, chống tay ngồi dậy hoảng sợ nhìn ba người nam nhân hung hãn trước mắt. Không để cô kịp phản kháng thêm, nam nhân mập mạp ôm chầm lấy cô, đè cô ra sau.

Lý trí cuối cùng còn xót lại kéo cô trỗi dậy từ nỗi tuyệt vọng, cô không phản kháng, đầu ngẩn ra sau, ánh mắt phủ đầy sưng của cô chong chóng dõi về phía bóng người đang bước gần đến kia. Người đến không biết là ai, bất luận nam nữ, tốt xấu, người đến giờ phút này đây chính là vị cứu tinh của cô.

Khi bóng dáng người đó chuẩn bị bước ra từ ngã rẽ, cô dùng sức cắn thật mạnh vào vai lão mập khiến hắn đau đớn kêu lên một tiếng thất thanh.

Người vừa bước ra từ trong ngã rẽ nhìn thấy một màng trước mặt liền biết đang sảy ra chuyện gì, liền chạy nhanh đến, xoay một vòng tung cước vào lão mập đang đè trên người cô, hắn bị đánh đột ngột, không phòng bị mà bị đá văng ra một bên.

Được giải thoát, cô chống tay ngồi dậy, tay hoảng loạng kéo lại chiếc áo đã bị kéo lệt, một tay ôm ngực không ngừng thở dốc, nước mắt giờ đây không kìm lại được mà thi nhau chảy xuống.

Thật cảm ơn ông trời đã thương đến lời cầu khẩn của cô.

Người đến là một nam nhân, vì ánh điện đường nhạt nhòa nên cô không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy người này sức lực rất mạnh mẽ, một mình chống lại ba tên lưu manh côn đồ kia.

Thân thủ người này rất tốt, đánh cho ba tên lưu manh kia đau đớn một trận, liền bỏ chạy thật xa, còn không quên quay đầu mắng chửi vài câu trước khi bỏ đi.

Người nam nhân kia rảo bước về phía cô, ở cự li gần cô mới giật mình phát hiện, người đến không ai khác là Lục Trác Duật. Tay cô xiết chặc ôm lấy bờ vai mảnh khảnh đang run lên từng bậc, đầu cúi xuống nhìn đất, ánh mắt khép hờ.

Cô không muốn bất kì ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình, lại càng không muốn người nhìn thấy là hắn. Nhìn thấy cô trông bộ dạng thế này có phải hay không hắn sẽ nghĩ cô là một cô gái không ra gì. Đến cô ngay lúc này đây còn cảm thấy khinh thường chính bản thân mình quá yêu đuối đến cả bản thân cũng bảo vệ không xong.

Lục Trác Duật từ trên cao nhìn xuống cơ thể nhỏ bé đang run lên, đôi mày kiếm không biết vì sao nhíu lại, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi, hắn đột nhiên nhớ đến mẹ hắn, người cũng là một người phụ nữ yếu đuối, hiền lành, thường ngày đến con kiến mẹ hắn cũng chẳng muốn giết.Hắn cới xuống áo khoác trên người, quỳ một chân xuống phủ lên người cô.

Cơ thể đột nhiên bị một thứ ấm áp bao phủ, cô ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn hắn. Rõ ràng vẫn là đôi mắt u tối ấy, lạnh lùng ấy nhưng sao giờ đây cô lại nhìn thấy sự đau lòng dù chỉ là một phút thoáng qua.

Đột nhiên cô không thể giữ cho mình sự bình tĩnh và lý trí vốn có, đôi tay nhỏ bé vươn ra nắm chặt lấy vạt áo hắn, đầu tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn mà òa khóc thật to. Cô muốn trút hết nỗi ấm ức trong lòng ra trước mặt người con trai này không kiên nể gì, chỉ một chút nữ thôi cô đã đánh mất bản thân mình, là một cô gái làm sao có thể chịu đựng được đây.

Lần đầu tiên hắn bị một người con gái ôm chặc, hơn nữa tựa trên người hắn lại khóc không ngừng, dù cho hắn có lạnh lùng như thế nào nhưng giờ phút này đây cơ thể lại trở nên cứng nhắc, không biết phải xử lý như thế nào, cô xém chút nữa bị một đám côn đồ xâm phạm hắn cũng không đành lòng muốn đẩy cô ra, dù so hắn cũng còn một chút lòng thương người đi.

Bàn tay to lớn thô ráp, chai sần của hắn đặt trên lưng cô vuốt nhẹ muốn trấn an tâm hồn cô. Nhưng hành động an ủi này của hắn trong mắt cô lại biến thành động lực cổ vũ để cô khóc càng to hơn.

Hắn bối rối không biết làm thế nào bèn đưa tay ôm chặc cả người cô vào lòng, cảm nhận từng cơn run lên của cơ thể nhỏ bé trong lòng ngực mình. Lúc nhỏ mỗi lần hắn khóc, mẹ hắn đều sẽ ôm hắn thật chặc vào lòng, an ủi dỗ dành hắn, sao giờ đây khi hắn làm vậy, cô ngược lại càng khóc to hơn.

Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết là rất lâu sau cô mới có thể ngừng khóc được, lưu luyến rời khỏi lòng ngực ấm áp vững chãi thoang thoảng mùi hương bạc hà kia, cô ngại ngụng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

‘’ Bạn học Lục! Cảm ơn cậu!.’’

Hắn lạnh nhạt gật đầu một cái, xoay đầu muốn bước đi nhưng đột nhiên cánh tay lại bị cô ôm chặc lấy.

Không có áo khoác che đi, cánh tay bên phải của hắn không biết lúc nào đã nhuốm máu một mảng lớn. Có thể hắn không để ý nhưng với cô thì khác, có phải lúc nãy hắn vì đánh nhau với mấy tên côn đồ kia để cứu cô nên mới bị thương hay không?

Cô từ nhỏ đến lớn chưa để ai vì mình mà bị thương bao giờ, sự việc hôm nay hắn vì cô mà trở nên như vậy, trong lòng cô thật sự cảm thấy áy này không thôi.

Thấy hắn quay người định bước đi, cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay hắn, khăng khăng không chịu buôn ra. Giọng nói gấp gáp có chút không rõ ràng:

‘’ Lục Trác Duật, cậu có thể theo mình đến bệnh viện được hay không.’’

Hắn nhìn cánh tay bị thương của mình nhíu mày. Cô không phải nghĩ hắn vừa rồi đánh mấy tên kia mà bị thương đó chứ. Cô ngốc này không biết từ đâu mà nghĩ như vậy.

Kì thực vết thương này là lúc chiều hắn đi đánh nhau, sơ ý không cẩn thận bị thương, tuy không còn chảy máu nữa nhưng hắn lại mặc kệ không băng bó lại. Lúc đánh nhau với mấy tên kia không cẩn thận liền bị đụng trúng thế lài lại chảy máu lần nữa.

Hắn nhìn cô ôm chặc cánh tay mình không buông, giọng trầm thấp nói:

‘’ Tôi không sao, dù sao cũng đã quen rồi.’’

Từ ‘’ quen’’ này sao từ trong miệng hắn phát ra cô lại cảm thấy đau đớn chua sót đến thế. Phải chịu qua bao nhiêu vết thương lớn nhỏ con người mới có thể bình thản thốt ra một từ tửng chừng như đơn giả nhẹ nhàng nhưng thật ra lại nặng nề đến thế.

Lục Trác Duật cúi xuống nhặt chiếc cặp của hắn lên, lạnh lùng rời đi để mặc một mình Thẩm Đình đứng đó nhìn bóng lưng hắn với một ánh mắt phức tạp.

--------------------------------------

Giờ ra chơi kết thúc, tất cả học sinh nhanh chóng trở về lớp học. Thẩm Đình đến phòng giáo vụ sắp xếp tài liệu giúp cô Triệu xong cũng nhanh chóng trở về lớp học.

Vừa bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, Thẩm Đình chợt nhớ ra bản thân không có đem vở bài tập. Cô dừng lại lắc đầu ngao ngán, bước lùi về phía sau một bước, hai bước, sau đó quay người bước xuống cầu thang hướng khuôn viên sau trường đi đến. Mặc kệ vậy, dù sao bây giờ cô cũng không có tâm trạng học tiết tiếp theo.

Bước giữa sân trường trống, đầu óc cô lại nghĩ miên mang. Cô nghĩ về Lục Trác Duật. Không hiểu tại sao mỗi lần nhìn hắn cô đều có chung một suy nghĩ, hắn tựa như một gốc cây quanh năm bị che phủ dưới bóng râm, không được hưởng chút nắng trời. Có lúc lại như cây bạch dương giữa gió tuyết ngập trời, cao ngất mà kiên cường giữa phong ba bão táp, chống lại định kiến học đường, đối đầu với cả trường.

Cô còn nhớ một hôm có tiết trống, các nam sinh trong lớp đều tụ lại một chỗ chơi game và bàn tán đủ thứ chuyện, duy chỉ có mình hắn là ngồi yên lại chỗ, lặng lẽ đeo tai nghe rồi gục mặt xuống bàn ngủ say. Như một người lẳng lặng đứng trong bóng tối, không ưa đùa giỡn cũng chẳng biết cười bao giờ.

Một thời gian lâu cô luôn suy nghĩ sao giữa hắn và các nam sinh khác lại có sự khác biệt lớn đến thế. Là do tính cách của hắn trời sinh đã lãnh đạm, trầm ổn, không dễ xúc dộng như những nam sinh khác, hay là do hắn đã gặp phải chuyện gì có đả kích rất lớn hay sao. Cô nghĩ có lẽ lý do thứ hai khả thi hơn nhiều, cuộc sống xung quanh thường ảnh hưởng rất nhiều đến sự hình thành nhân cách và tình khí của mỗi con người.

Cô luôn tin bản tính con người khi mới sinh ra đều thiện lương, tốt lành. Cô thật hiếu kì muốn nhìn xem một con người lạnh lùng cao ngạo như hắn khi ôn nhu sẽ trở nên như thế nào, giống như buổi tối hôm đó, hắn xả thân bảo vệ cô, có đúng không.

Cô chợt đứng lại nhìn về phía cổng trường, ngạc nhiên khi người bị thầy Vương đang trách phạt kia không ai khác chính là Lục Trác Duật. Trông bộ dạng của hắn, tám chin phần là vừa đánh nhau xong, trên tay cô hiện tại lại không đem theo sách vở gì, làm sao mới có thể giúp hắn đây.

Chợt nhớ ra cái gì đó, cô nhanh chóng nhạy về phía cổng trường, thanh âm không to không nhỏ mà cất giọng nói:

‘’ Em chào thầy Vương, thầy ở đây làm em tìm nãy giờ, cô Tuệ đang tìm thầy đấy ạ!’’

Không biết nghe bạn học nào nói, cô Tuệ phòng y tế và thầy Vương ban kỷ luật có quan hệ mờ ám với nhau, chẳng biết là ai thích ai nữa. Lần này lấy cô Tuệ làm cái cớ, bảy tám phần cũng nắm chắc phần thắng đi.

‘’ Ồ, là bạn học Thẩm sao, thật ngại quá đã để em xuống tận đây tìm tôi, cậu bạn học này là của lớp em phải không em giúp tôi đưa cậu ấy về lớp nhé, tôi đi tìm cô Tuệ đây!’’

‘’ Vâng, em chào thầy!’’

Chật, nhìn xem, thật chẳng sai, có lửa mới có khỏi, tin đồn đôi khi cũng rất hữu ích đi.

Lục Trác Duật ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cô gái ngày thật sự khiến hắn nhiều lần khó hiểu. Thẩm Đình nhìn hắn, không nói câu nào rút trong túi váy ra một chiếc cà vạt mới toan, bước đến gần hắn, đưa tay bẻ cổ áo của hắn lên, thắt một chiếc cà vạt thật ngay ngắn, sau đó còn giúp hắn chỉ thẳng lại áo, hài lòng gật đầu.

Lục Trác Duật đứng thẳng người, ánh mắt lại một lần nữa khó hiểu nhìn người con gái trước mặt này, ý của cô là gì đây? Giúp hắn không bị thầy Vương phạt, lại giúp hắn chỉnh quần áo?

‘’ Được rồi, cậu muốn đi đâu thì đi đi, mình không nói với thầy Vương đâu.’’

Cô mỉm cười nhẹ nhìn hắn nói, sau đó quay người bước đi về hướng dãy phòng học. Hắn đứng đó một lúc nhìn bóng lưng cô đã đi xa, không biết nên đi theo hay rời khỏi trường. Cuối cùng hắn lại cất bước đi vào trường.

-------------------------------------

Trường cao trung Chiết Dương

Hôm nay ở lớp sẽ sảy ra sự kiện có lẽ theo một số học sinh đó là một sự kiện trọng đại, đó là chuyển chỗ ngồi. Ở hầu hết các trường học, chỗ ngồi của học sinh sẽ do thầy cô giáo chủ nhiệm phục trách sắp xếp theo đôi bạn cùng tiến, hay tự do hơn thì sẽ để học sinh tự chọn chỗ ngồi.

Nhưng với trường Cao trung Chiết Dương, thì chỗ ngồi của học sinh sẽ phân theo điểm số. Có một điều đặc biệt khiến các học sinh hào hứng là những người có số điểm cao sẽ được chọn bạn cùng bàn.

Cô Triệu chủ nhiệm bước vào lớp với một xấp bài trên tay, 25 con người 50 con mắt đang từ cuối lớp phóng thẳng đến xấp bài kiểm tra như cả vận mạng của mình đang treo trên đầu sóng ngọn gió.

Cô Triệu nhìn những khuôn mặt lo lắng trước mặt, cô thật sự muốn cười nhưng đã kịp kiềm nén lại.

Cô Triệu đặt xấp bài lên bàn, nhìn một vòng quanh lớp học rồ chậm rãi cầm từng bài lên, từ bài có điểm cao nhất đến bài có điểm thấp nhất.

Cô Triệu nghiêm giọng nói:

‘’ Sau đây cô sẽ công bố tên và điểm bài kiểm tra của các em. Theo thứ tự được gọi các em sẽ được chọn chỗ ngồi và bạn cùng bàn với mình trong học kì sắp tới.E hèm, hạng nhất, đạt tròn 100 điểm là… Thẩm Đình, mời em.’’

Từ cuối lớp, Thẩm Đình bước lên, trên lưng mang theo cặp sách đi đến bàn giáo viên nhận lấy bài kiểm tra của mình từ cô triệu, rồi quay xuống lớp nhìn một vòng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, quay đầu nhìn cô Triệu, nói:

‘’ Thưa cô, em muốn chọn bạn học Lục Trác Duật làm bạn cùng bàn.’’

Cô Triệu khi nghe cô thốt ra tên của bạn cùng bàn thì ngạc nhiên không thôi. Khi chưa bước vào lớp, cô Triệu đã định nếu không ai muốn chọn hắn làm bạn cùng bàn thì cô sẽ cho hắn được ngồi riêng biệt một cái bàn.

Cô đã nghe qua danh tiếng của Lục Trác Duật trong trường, làm sao không biết hắn là một nam sinh hư hỏng, ưa bạo lực như thế nào cơ chứ, nhưng sao giờ đây nữ sinh hạng nhất lớp mở miệng ra liền muốn hắn trở thành bạn cùng bàn, cô thật sự có chút không tin tưởng vào tai của chính mình.

Phía góc lớp kia, Lục Trác Duật chậm chạp ngẩn đầu, đôi mắt u tối đen sâu thắm nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé của Thẩm Đình đang đứng kia.

Câu nói vừa thốt ra của cô triệt để khuấy đảo cả lớp học, mọi người xì xào bàn tán không ngừng thế mà cô lại mảy may không thèm nhìn đến, bước xuống ngồi vào chiếc bàn quen thuộc mà ngồi xuống.

Cô ngẩn đầu nhìn về phía hắn. Hắn chậm chạp không bước đến chỗ cô như vậy là có ý không muốn ngồi cùng sao. Có phải hay không từ sau sự việc sảy ra tối hôm đó hắn đem cô thành loại con gái lẳng lơ, không phép tắc hay không. Cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.

Trong khoảng khắc ấy, ánh mặt trời lọt qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong lớp học, hắc lên người Thẩm đình một ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng ấm áp. Cô trong tư thế cô độc cúi đầu như thu mình tách biệt với thế giới nhộn nhịp bên ngoài, tựa như một chút dính lúi cũng không có.

Trong giây phút ấy, hắn vô thức bước từng bước thật chậm, thật cẩn trọng về phía cô. Hắn muốn đến bên cạnh, che chở cho người con gái này, vì dù chỉ trong một phút ngắn ngủi, hắn thấy hình bóng của mình của rất nhiều năm về trước cũng cô độc, lẽ loi như vậy, một mình gánh vác cả thế giới. Có phải hay không cô bây giờ cũng là loại cảm giác trống trải như lúc đó hắn đã cảm nhận qua.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động, cô ngẩn đầu nhìn qua, thì thật không thể tin vào mắt mình, hắn lại có thể không phản đối mà đồng ý làm bạn cùng cô. Ông trời ơi, có phải người đã thiên vị cho cô hay không, để cô với hắn được chung bàn với nhau.

Thẩm Đình cúi đầu, mái tóc dài tự do buôn thả trên vai, tóc mái rũ xuống che khuất nữa gương mặt đang nở nụ cười. Cảm giác cùng người mình ‘’ hướng nhầm đối tượng’’ chung bàn thật mới mẻ, khiến cô vui thích không thôi. Còn vui hơn cả lúc cô nhận được vai diễn hoàng hậu.

Mọi âm thanh cười đùa cợt nhã xung quanh đã không lọt vào tai, cả tiếng cô Triệu trên bục thao thao bất tuyệt tiếp tục công bố điểm kiểm tra cũng không còn quan trong, mọi thanh âm ngay lúc này đây trở nên im ắng, thời gian như dừng lại tại giây phút này. Thật không uổng công cô học bài cả đêm đi.

Thẩm Đình nở nụ cười nhẹ nhàng, tay đưa lên vén mấy ngọn tóc rơi loạn trên vai ra sau tai, ngẩn đầu nhìn Lục Trác Duật, ánh mắt sáng như tinh quang, giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong trẻo:

‘’ Xin chỉ giáo nhiều hơn.’’

---------------{!*!}---------------(^_<)---------

-

-