Cẩm Y Chi Hạ

Chương 113

*******Bài dịch lần này có thể không sát với nguyên tác vì mình không hiểu rõ chiến trận trong truyện lắm.Cảm ơn các bạn vẫn ủng hộ*******

Đang bàn chuyện, Thuần Vu Mẫn mang ấm trà tiến vào,thấy bọn họ bàn chuyện sôi nổi, giật mình, nhỏ giọng nói:" Ta là mang một ít nước trà mang tới."

"Để ta rót trà." Dương Nhạc vội tiến lên tiếp nhận ấm trà

Nhìn thấy Kim Hạ, Thuần Vu Mẫn hình như có lời muốn nói, định nói nhưng rồi thôi và bị Kim Hạ đoán ra được sơ hở.

"Có việc gì sao?" Kim Hạ hỏi

"Viên cô nương....Việc này đáng lẽ ra ta không nên nói ra, nhưng mà ta...." Thuần Vu Mẫn chần chừ một lát,"Từ sau ngày đó, cô nương vẫn chưa đi gặp Thẩm phu nhân phải không?"

Kim Hạ không được tự nhiên "Hừ!" một tiếng.

"Ta thấy Thẩm phu nhân mấy ngày nay sắc mặt không tốt, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho ngươi." Thuần Vu Mẫn nói

Dương Nhạc ở bên rót trà cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ:"Ngày ấy Thẩm đại phu cũng là nhất thời nóng lòng mà buột miệng nói những lời đó, ngươi thì cứ trốn tránh như vậy, cũng không phải là cách."

Kim Hạ buồn bực một lát,thầm than thở nói:"Ta cũng hiểu.....Nhưng dì ấy đối với ta cũng là quản chuyện của ta hết mức, cái này không cho cái kia cũng không được.Bây giờ đang là thời điểm giặc bạo loạn như thế, nếu ta cùng dì giảng hòa, đến lúc giặc Oa tấn công thành, bà ấy chắc chắn lại không buông tha cho ta đâu."

"Giặc Oa muốn tấn công thành này sao?" Thuần Vu Mẫn kinh ngạc nói.

Dương Nhạc trừng mắt nhìn Kim Hạ, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu kín với Thuần Vu Mẫn, chỉ sợ dọa nàng.

Kim Hạ không cho rằng ý này đúng:"Trước mắt thì không biết khi nào, nhưng nếu nói nàng biết được, trong lòng cũng nhẹ bớt phần nào."

"Giặc Oa thật sự muốn công thành sao!" Thuần Vu Mẫn lại hỏi

Kim Hạ thành khẩn giải thích:"Tỷ tỷ, Tân Hà thành thật ra sẽ có một trận bạo loạn, không biết khi nào mới có viện binh tới, nàng hãy nhớ kỹ, mặc kệ trong thành có trở nên loạn như thế nào, nàng cũng phải ở cùng Thúc và dì ta, thúc ta công phu cao cường, bảo vệ hai người hẳn không là vấn đề."

Thuần Vu Mẫn nôn nóng nói:"Vậy các ngươi thì sao?"

Kim Hạ nhìn về phía Dương Nhạc cùng Sầm Thọ, ba người nhìn nhau, trong ánh mắt hàm nghĩa đã không cần nói cũng hiểu.

"Trong thành quân binh có hạn,bọn ta phải giúp Thích phu nhân thủ thành."

**********

Trong nháy mắt, từ khi Du Đại Du hạ lệnh cho binh lính trong trại nghỉ ngơi,đã qua tám ngày, Sầm Phúc cũng đã từ kinh thành trở về.

Tám ngày này là để cho binh lính đã hao tâm tổn sức quá độ cũng có thể nghỉ ngơi tịnh dưỡng, bảo quản vũ khí,còn có thời gian thương tiếc an táng cho các chiến hữu hy sinh, và mờ mịt suy nghĩ về một trận chiến sinh tử chiến bại khó dò sắp đến...

Nói thật, đối với kế sách này của Lục Dịch, trong lòng Du Đại Du một chút để tâm cũng không có. Kế sách này đơn giản nhưng lại quá đơn giản,chính là để địch buông thả, lơi lỏng không đề phòng mà đánh úp. Nhưng từ những trận chiến trước đây, có thể nói giặc Oa phòng thủ rất nghiêm ngặt, trên núi chúng có đầy đủ các loại hỏa khí, chính là bất thình lình tấn công mạnh mẽ, muốn đoạt lấy Sầm Cảng tuyệt nhiên không phải chuyện dễ.

Trước mắt, chức tướng quân của Du Đại Du bị thu hồi, cho dù hắn có thế lực chống lưng như thế nào, nếu lập công không được,chỉ sợ tiếp theo chính là hắn bị vào đại lao.

Du Đại Du đang ở trong doanh trại mà tản bộ, thuận tiện đến chỗ điều trị vết thương ở doanh trại thăm bọn quân lính không biết tình trạng họ như thế nào rồi. Vừa đúng lúc Vương Sùng Cổ cũng đem một ít thảo dược mang tới, đang ngồi ở trong lều chữa bệnh cùng bọn quân lính tán gẫu. So với Du tướng quân phong thái mạnh mẽ, giọng nói như sấm rền thì hắn không giống, Vương Sùng Cổ tính cách hiền hậu hơn nhiều. Ở trong mắt của bọn binh lính, Du tướng quân cao cao tại thượng rất có uy nghiêm, còn Vương phó tướng cũng có thể cùng bọn họ trò chuyện sinh hoạt thường ngày.

"Tướng quân!" Vương Sùng Cổ cười tiếp đón hắn.

Du Đại Du đi đến, có ý bảo binh sĩ quanh mình không cần câu nệ, chính hắn cũng tùy ý ngồi xuống.

"Mới vừa nãy ta mới biết..." Vương Sùng Cổ hướng tên bị thương ở chân bên cạnh lại nói tiếp:"Tướng quân ngài đoán xem hắn như thế nào về lại được trại doanh khi bị thương như vầy?"

Du Đại Du liếc hắn một cái:"Là ngươi cõng hắn trở về sao?"

Vương Sùng Cổ cười nói:"Là Lục Dịch đại nhân cho ngựa vác trở về."

"Lục Dịch?"

"Đúng vậy,ngày ấy hắn đang trên đường đi vào trong doanh trại của chúng ta, trên đường vừa lúc thấy bọn quân lính bị thương trở về, mau chóng nhường cho chúng ta ngựa cùng tùy tùng, chính hắn đã đi bộ tới đây. Nghe nói hắn phải đi một canh giờ mới đến được đây."

Du Đại Du sửng sốt, chuyện như vậy hắn không thể nào ngờ đến,cũng chưa bao giờ nghe Lục Dịch kể lể chuyện này.

Vương Sùng Cổ vỗ vỗ vai hắn:"Thường ngày mà nói, việc hắn ở trong doanh trại cả tháng nay như vậy, ăn ở sinh hoạt cũng không hề oán giận một câu, cũng không vì nguyên cớ gì mà kiêu ngạo, xem như không cần kẻ hầu người hạ. Ngài đừng ngày ngày đối với hắn đối xử qua loa như vậy nữa."

"Được rồi, trong lòng ta cũng đã cân nhắc việc này." Du Đại Du than thở:"Cứ theo như kế hoạch của hắn, nếu thành công, ta sẽ xem hắn là bồ tát, sớm chiều dập đầu, ngày ngày thắp nén nhang."

Vương Sùng Cổ cười to ra tiếng.

*************

Vào đêm, có bóng người qua lại trước cửa lều của Lục Dịch, gây tiếng động nhỏ trước cửa lều.

Sầm Phúc đang muốn đuổi theo tên đó,lại bị Lục Dịch ngăn cản.

Lục Dịch tiến lại gần cửa nhẹ giọng nói:"Ngươi không bị thương gì chứ?"

Gian ngoài đã yên tĩnh không còn tiếng động,đợi hắn đẩy cửa lều ra, có thể nhìn thấy được ánh trăng tràn vào lều, xa xa là một thân áo lam chân đi xiêu vẹo tiến vào lều.

"Đại công tử, hắn là ai?" Sầm Phúc ngạc nhiên nói

Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Một vị bằng hữu."

Chuyện này là Lục DỊch chính mình muốn mạo hiểm tiến vào Sầm Cảng, lại không biết như thế nào làm cho Lam Đạo Hành hiểu thấu được tâm ý, ba ngày trước hắn ở cửa có lưu lại mật báo làm cho Lục Dịch vẫn chờ tin hắn ở Sầm Cảng, cho đến hôm nay hắn mới quay về.

Hắn như thế nào một mình lẻn vào đó, Lục Dịch cũng không tài nào biết được, hắn đã trải qua bao gian nguy như thế nào, chỉ biết được là hắn mang đến bản vẽ tường tận ở Sầm Cảng mà người bên trong giặc Oa mới có được.

Ánh đèn dầu nửa sáng nửa mờ, bản vẽ đã được triển khai trên bàn ; nào là tựa vách núi nơi xây một hàng rào chắn ngang giấu kín hàng loạt hỏa khí, mỗi vị trí đặt hỏa khí đều được ghi rõ chủng loại cùng đường đi của hỏa tiễn. Những thứ hỏa khí này có thể nói là vô cùng tàn bạo, đủ để tầng tầng lớp lớp quân đội nhà Minh tan xác...

Lục Dịch nhìn bản đồ một đêm, cũng suy nghĩ cả đêm, lại rút ra được một kết luận tàn nhẫn: mặc dù cho quân Minh có đột phá bất ngờ tấn công, Sầm Cảng cũng không thể nào đoạt được hoàn toàn...

Sắc trời còn chưa sáng, hắn đem bản vẽ bỏ vào trong ngực áo, chậm rãi hướng lều lớn mà đi.

Khoảng cách đi tới lều lớn còn mấy chục bước nữa, liền thấy lều lớn màn che bị xốc lên, Du Đại Du từ trong lều đi ra. Bởi vì lo lắng chiến sự, mấy ngày nay nghỉ ngơi và hồi phục, trong lòng Du Đại Du vẫn không có xuống dốc, bình thường cả ngày lẫn đêm ở trong lều lớn nghiên cứu phương án tác chiến. Giờ phút này trông hắn mặt đầy mệt mỏi, hai tay xoa mặt, giương mắt trông thấy Lục Dịch.

Lục Dịch đứng ở xa xa chắp tay thi lễ.

Du Đại Du tiến đến,lông mày nhăn lại, muốn nói lại thôi.

"Tướng quân?" Lục Dịch thử dò xét hỏi

Du Đại Du rốt cuộc vẫn phải mở miệng:" Tính đến hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi hồi phục ước chừng cũng đã chín ngày, ta nghĩ thời gian cũng không sai biệt lắm."

"Tướng quân đừng vội, ta đúng là muốn cùng tướng quân thương lượng một việc."

Lục Dịch đưa tay ra hiệu mời tướng quân, Du Đại Du cũng theo hắn quay trở lại lều lớn, hắn lấy bản vẽ đưa cho cho tướng quân.

Du Đại Du nhìn chằm chằm bản vẽ một hồi lâu, lông mày càng nhăn chặt, qua một lát mới nhớ tới Lục Dịch liền vặn hỏi:"Thứ này ngài lấy từ chỗ nào?"

"Là của một vị bằng hữu, biết được ta vì cuộc chiến ở Sầm Cảng khó khăn trắc trở, hắn thay ta mạo hiểm lẻn vào Sầm Cảng, vẽ lại tấm tranh này cho ta."

Du Đại Du cũng hiểu được lẻn vào Sầm Cảng là chuyện vô cùng nguy hiểm:"Thay ta hướng bằng hữu của ngài nói một câu, ta, Du Đại Du nợ hắn một phần ân tình...Những vị trí đánh dấu này, ngài có thể xác định là không sai chứ?"

Lục Dịch nói:"Ta tin tưởng hắn."

Du Đại Du lại một hồi trầm mặc, lại quan sát tấm bản vẽ một lần nữa, với nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến của hắn, hắn tinh tường nhận ra, một khi quân Minh đột ngột phát động tấn công, thì trước sau cũng sẽ bị hỏa khí làm cho tan xương nát thịt, đánh hạ Sầm Cảng là chuyện vô vọng.

"....Ngài cũng đã xem quan bản vẽ này chứ, cũng đã biết được cuộc chiến này đánh là không thắng." Hắn nhìn về phía Lục Dịch.

Lục Dịch gật đầu:"Ta tìm đến tướng quân, chính là muốn cùng tướng quân bàn bạc chuyện này...Ta đã nghĩ đến, muốn cho quân Minh thuận lợi tấn công trên núi, trừ phi phải có nội gián trong ngoài hợp tác."

"Nội gián cả trong lẫn ngoài sao?" Du Đại Du ngẩn người

"Có thể phái hơn mười người lẻn vào Sầm Cảng, khơi mào làm cho Sầm Cảng đại loạn ở bên trong, sau đó dùng khói lửa làm dấu hiệu, nội gián trong ngoài của quân Minh cùng tiến công, nhất định sẽ đoạt lại Sầm Cảng!" Lục Dịch trầm giọng nói

"Hơn mười người sao?" Du Đại Du lắc đầu,"Muốn lẻn vào Sầm Cảng, trừ phi là cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh mới có thể tránh được tai mắt của giặc Oa, dù trong quân ta tuy có người võ nghệ cao cường, nhưng cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh thì rất ít, e rằng có lẻn vào thì cũng sẽ bị giặc Oa phát giác."

"Không cần phải có cao thủ, chỉ cần tìm người nào biết lặn ở sông tốt là được." Lục Dịch hướng hắn giải thích,"Ta đã tra xét ở cửa cảng Sầm Cảng, gần đó có mấy chiếc thuyền chiến, lại thường xuyên thấy có giặc Oa ẩn hiện, vậy là cửa cảng và Sầm Cảng bên trong nhất định là có lối đi tương thông, chúng ta có thể nhờ vậy mà vào trong."

"Lẻn vào bằng đường bơi qua sông sao, sau đó lại tìm lối đi?" Du Đại Du vẫn lắc đầu:"Mười người thì quá nhiều, nếu lọt vào trong được nhưng cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó thủ lĩnh giặc Oa ra lệnh cho đóng cửa cảng, mười người này không lẽ sẽ làm mục tiêu cho bọn chúng, chịu chết một cách vô ích."

"Việc này ta cũng có nghĩ tới, thuyền của chúng ta có đại bác có thể đánh xa hơn mười trượng, có thể dùng nó mà công kích thuyền của giặc Oa, thuyền có chứa hỏa khí, giặc Oa nhất định sẽ vứt bỏ thuyền trốn vào Sầm Cảng, tới lúc đó có thể thừa dịp làm loạn bên trong Sầm Cảng." Lục Dịch sớm đã đem việc này cân nhắc qua.

Du Đại Du trong lòng nhiều lần cân nhắc chiến thuật này, mặc dù không thể nói là chiến thuật không chê vào đâu được, nhưng xác thực trước mắt là biện pháp duy nhất.

"Chỉ là mười người xâm nhập vào Sầm Cảng vô cùng hiểm nguy như vậy, chỉ sợ có thể toàn thân mà trở ra rất ít." Hắn khẽ thở dài, làm thế nào tìm ra một người chỉ huy đội người này, cũng là vấn đề.

Lục Dịch lúc này đứng dậy, nghiêm mặt nói:"Ta tuy không rõ đủ sức, có học qua công phu quyền cước, có thể bơi lội, thỉnh tướng quân chấp thuận cho ta dẫn đoàn người lẻn vào Sầm Cảng."

"Ngài!"

Du Đại Du giật mình nói, sau đó lại lắc đầu liên tục

"Không được, tuyệt đối không được!..Ta làm sao có thể để ngài đi mạo hiểm."

"Tướng quân là cảm thấy công phu của ta quá kém, không có tư cách này?" Lục Dịch nhăn mày.

"Không phải, là..."

Lục Dịch cắt ngang lời Du Đại Du, nhanh nhẹn nói:"Tướng quân, ngài và ta đều là người học võ, nếu không ngại tại trại doanh này cùng nhau tỷ thí, ta nếu thắng được ngài, ngài hãy để ta dẫn đầu đoàn người lẻn vào Sầm Cảng, như thế nào?"

Du Đại Du đã học kiếm thuật từ sư Lý Lương, võ nghệ cao siêu, ngay cả các võ sư ở Thiếu Lâm Tự đều bại dưới tay hắn, bây giờ Lục Dịch lại muốn cùng minh tỷ thí, không khỏi thầm than người trẻ tuổi kia quả thực là không biết cao thấp.

"Ngài thật là muốn cùng ta so tài?" Hắn hỏi

"Đúng vậy!"

"Cũng tốt!" Du Đại Du nhận lời:"Ngài nếu như thắng ta, thì sẽ theo như lời ngài nói, nhưng nếu ngài thua, liền phải nghe theo ta an bài, không được dị nghị."

"Như lời đã định!"

Lục Dịch mỉm cười.

Mấy ngày liên tiếp nghỉ ngơi và hồi phục,quan binh trong doanh trại cũng đều rảnh rỗi, nghe nói trên quảng trường doanh trại có vị Cẩm y vệ kia tỷ thí công phu, lập tức đi bẩm báo khắp nơi trong trại, khiến người người đến xem náo nhiệt như có lễ hội.

Sầm Phúc vất vả chen vào trong đám đông, người đầy thấp thỏm bất an.Từ khi đêm qua nhận được bức vẽ kia, Lục Dịch như thế nào cũng không nói lời nào với hắn, hắn chỉ biết được đại công tử suy nghĩ cả một đêm,lại đoán không ra rốt cuộc trong lòng đại công tử nghĩ gì, trước mắt lại càng không hiểu đại công tử tại sao đột nhiên cùng Du tướng quân tỷ thí võ.

Chẳng qua là xem Lục Dịch tuổi còn trẻ, lại là công tử ở kinh thành,mặc dù thuở nhỏ có tập võ, chỉ sợ công phu cũng có hạn. Du Đại Du ngay cả áo bào cũng không thay ra, hơi có phần tùy ý hướng dàn binh khí mau chóng đứng bên cạnh, ra hiệu cho Lục Dịch chọn binh khí trước.

"Ta biết được tướng quân sở trường là dùng kiếm, nhưng thật sự tinh thông là côn pháp." Lục Dịch khẽ mỉm cười, đưa tay lấy ra một cây trường côn,"Kính xin tướng quân chỉ giáo nhiều hơn."

"Không dám nhận!" Du Đại du cũng lấy ra một cây côn

Vương Sùng Cổ cũng có nghe nói liền chạy đến, chen vào dòng người vây kín, nhíu mày mà xem, không biết là với tính cách của Du Đại Du thì hắn cùng Lục Dịch đã xảy ra chuyện gì mà phải ra ngoài đọ sức với nhau