Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 32: 32 Ở Lại​

Lưu Linh một mực vọng tưởng rằng Thẩm Yến sẽ ở bên mình suốt đêm nay, dù có làm gì đi nữa thì nàng cũng cần có hắn bầu bạn.

Tốt nhất là đi ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện yêu đương..

Lúc sau nhìn thấy Thẩm đại nhân thân trên nữa kín nữa hở, Lưu Linh đầu óc càng thoáng hơn – nếu có thể trực tiếp ngủ cùng Thẩm Yến chắc sẽ sẽ tuyệt vời hơn nhiều.

Mà miễn cưỡng cũng coi như Lưu Linh cũng đã đạt được ước nguyện rồi?

Chẳng qua là hình thức đi theo hướng hơi khác lạ một chút – nàng bị chảy máu mũi bởi "Vui sướng khôn tả", Thẩm Yến nhanh chóng bế nàng vào giường và tự mình chăm sóc nàng.

Thực sự là dưới tình huống mất mặt này của nàng, mời đại phu đến xem cũng không thích hợp, Thẩm Yến nhiều nhất đi ra ngoài với sắc mặt nghiêm nghị, gọi những người thị nữ đang chờ bên ngoài vào, dọn dẹp sạch sẽ, may mà Thẩm Yến sở hữu kỹ năng sinh tồn xuất sắc, có thể thuần thục xử lý vấn đề của Lưu Linh.

Nhưng Thẩm Yến mặt thì trân trân suốt cả quá trình, tâm tình kém thế nào đều thấy được, Linh Tê và những người khác khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh, dọn dẹp ổn thỏa, liền tiếp tục đi ra ngoài và đứng gác.

Có Thẩm đại nhân ở đó, bọn họ đâu có can đảm xin quyền ở lại? Khi công chúa nửa đêm đòi ra ngoài tìm Thẩm đại nhân, mọi người đã ngấm ngầm cả đêm rằng công chúa sẽ không về.

Lưu Linh bị chảy máu mũi đến choáng váng đầu óc, hôn mê nhẹ, vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy người thanh niên với gương mặt vô cảm, tay cầm khăn lau hướng đến mặt của nàng.

Thấy nàng mở mắt, hắn liền coi như không thấy, khăn tắm lập tức vỗ vào trên mặt Lưu Linh một tiếng giòn tan.

Đánh rất đau..

Thẩm đại nhân thật không biết thương hoa tiếc ngọc..

Lưu Linh cũng vừa cảm thấy Thẩm Yến có gì đó không ổn, lấy khăn tắm che cả khuôn mặt mình, nhìn Thẩm Yến đang quay lưng đi về phía bàn, cuối cùng xác định có chuyện không hay.

"Này, ăn mặc chỉnh tề như vậy?"

Ống tay áo hẹp màu xanh lá tre, quần áo giản dị, dải lụa xanh buộc chặt, đôi giày đầu mây, mái tóc đen nửa kẹp nửa rải rác, lông mày đẹp, rất là khí vũ hiên ngang.

"Hửm" Thẩm Yến nói với giọng điệu bình tĩnh, "Ta cũng không hiểu tại sao ta phải ăn mặc chỉnh tề vào đêm hôm khuya khoắt như vậy.

Ngươi hiểu không?"

"Ta cũng không hiểu." Lưu Linh muốn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng di chứng chảy máu mũi vô lực khiến nàng rất yếu, nằm trên giường, vừa động liền thấy choáng váng đầu óc, đành phải nghỉ ngơi.

Thẩm Yến liếc nàng một cái, liền không tiếp tục đề tài này, bưng bát cháo dược đến, đạp ghế ngồi trên mép giường, đem Lưu Linh xách tới, đút cháo cho nàng mà không cần giải thích.

"..."

Thẩm mỹ nhân cư xử như vậy nghe có vẻ tốt đẹp là không có quy cách, nói xấu xa là ngược đãi.

Tốt xấu gì đi nữa Lưu Linh cũng là công chúa, mọi người xung quanh luôn đối xử cung kính, tôn trọng, đối xử với nàng như gió nhẹ và mưa phùn, kết quả là Thẩm Yến ở đây, Thẩm Yến hành xử với nàng như vậy, Lưu Linh thế mà cũng chịu đựng được, tính xấu không bộc phát – không phải nói nàng là người thích bị ngược đãi, lúc bình thường, Thẩm Yến đều có thể cùng nàng đàm đạo.

Ví như nàng bị hắn ngược đãi, hẳn lúc đó tâm tình Thẩm Yến cũng không dễ chịu cho cam.

Vào một đêm đẹp như vậy, có mỹ nhân cùng bầu bạn, Thẩm đại nhân sao lại có tâm trạng xấu?

Lưu Linh vắt óc tìm mấy đề tài nói chuyện, sau khi đút cháo xong, hắn xoay người tìm khăn lau khóe miệng cho nàng, Lưu Linh túm tay áo hắn, cố tỏ vẻ đau khổ cầu xin.

"Thẩm đại nhân, ta có đẹp không?"

Trước khi ra ngoài, nàng đã cố gắng ăn mặc đặc biệt với mục đích làm cho Thẩm Yến một phen kinh diễm.

Thẩm Yến nhất thời khó nói vẫn không hợp tác, vẫn là như cũ, hắn đáp lại lời nói của Lưu Linh, Thẩm Yến ánh mắt khách khí nhìn Lưu Linh, dừng một chút, thở dài, chân thành, "Khá xinh đẹp"

Lưu Linh nhướng mày, "Ồ" một tiếng, thu lại bộ dáng đáng thương, vẻ mặt tảng băng nhìn hắn, "Máu chảy thành sông, lỗ mũi tắc hai luồng giấy, hẳn rất đẹp mắt phải không?"

Thẩm Yến cuối cùng cũng mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng nói: "Cái này chính là vấn đề của ngươi."

"Vấn đề của ta?" Lưu Linh nghiêm mặt nói, "Ta vì chảy máu mũi mà cơ thể coi như sinh bệnh.

Ta nên được ưu ái, tại sao ngươi lại cười nhạo ta?

"...!"

Vẻ mặt Thẩm Yến mờ mịt," Còn tùy vào lí do tại sao ngươi lại chảy máu mũi.

"

Lưu Linh mặt dày giả bộ bối rối, nhưng trước sức ép của Thẩm Yến, nàng cảm thấy mình không có gì không ổn, cố ý nói:" Thẩm đại nhân, ngươi đừng chuyện bé xé ra to.

Chuyện này là bình thường.

Ta chưa bao giờ thấy qua thân thể nam nhân phong phanh như thế, lần đầu nhìn thấy khó tránh khỏi dễ bị kích động.

Ngươi mở cửa mà quần áo không chỉnh tề như vậy, không phải là để cho ta thưởng thức thân thể ngươi hay sao? "

Thật là một Logic mạnh mẽ.

- - Tại sao ngươi lại bị chảy máu mũi?

- -Ai bảo ngươi quần áo không ngay ngắn?

Thẩm Yến nhìn chằm chằm Lưu Linh bằng ánh mắt kinh ngạc kỳ lạ, sau đó chậm rãi gật đầu," Chà, ai bảo ta đi tắm ở phòng của mình, làm thế nào lại muốn cởi bỏ quần áo? "Hắn nghiêm giọng nói.

Lưu Linh cúi đầu nhịn cười, nhẹ nhàng đưa tay, lắc lắc ống tay áo hắn hai cái, cầu xin Thẩm đại nhân thương xót, không muốn cùng nàng so đo.

Nhìn những ngón tay lôi kéo tay áo mình, từng ngón từng chiếc như ngọc bạch, cũng trầm mặc không nói, chính là Lưu Linh thử thăm dò phản ứng của hắn, nghiêng người dựa vào hắn, hắn không đẩy ra cũng không đáp lại.

Lưu Linh vòng tay ôm eo hắn, cười nói:" Lần sau lúc ta đi tắm, ngươi nhìn lại ta là được mà.

Ngươi là người của ta, để ta xem một chút thì làm sao? Ta chảy máu mũi là vì dáng vẻ ngươi quá tốt, ngươi nên lấy đó làm hãnh diện mới đúng.

"

Thẩm Yến một lần nữa bị hạ gục bởi tư duy" quá logic "của nàng, bộ dạng này của nàng, có phải là muốn hắn cảm tạ nàng?

Thẩm Yến đứng dậy nói:" Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta có việc phải đi ra ngoài.

Đêm nay..

nàng không tiện để về, cứ ngủ ở đây.

"

Thẩm Yến muốn đi?

Sấm sét giữa trời giáng xuống, Lưu Linh sững sờ.

Thẩm Yến liếc nàng một cái, chưa từng nói buổi tối không cần đi ra ngoài, lần này Cẩm Y vệ đến Từ gia, thật sự không phải chúc thọ Từ lão tướng quân đơn giản như vậy, nguyệt hắc phong cao, chính là thời điểm phù hợp để Cẩm Y Vệ có động tĩnh.

Lưu Linh khẽ" Ồ "một tiếng, ngồi dựa vào đầu giường, cuối mắt nhìn xuống tay, không cưỡng cầu giữ lại Thẩm Yến, lúc này mới hiểu được Thẩm Yến ăn mặc chỉnh tề, không phải chỉ nhằm mục đích" chống sói ".

Cũng là bởi vì hắn đang muốn ra cửa, chỉ là trước khi đi ra ngoài, hắn chiếu cố nàng một chút.

Nhưng nàng lập tức cảm thấy khổ sở..

Đó là loại tâm tình nghĩ rằng họ vì mình mà hết lòng, cuối cùng phát hiện ra rằng mình chỉ là tình cờ.

Không ai thấy nàng là quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị cả?

Trên đời này không ai đặt nàng là đầu tiên, quan tâm đến nàng trước?

Vĩnh viễn là dự bị, vĩnh viễn là chấp nhận, và sẽ luôn là" Ta có nỗi khổ, thông cảm cho ta.

"

Những lời này, nàng từ nhỏ đã nghe nhiều rồi! Nghe đến phát chán! Nhưng thực cũng có thể tưởng tượng – nàng đã bày ra những gì tốt đẹp nhất của bản thân cho Lục Minh Sơn, còn giữ không được người; nàng cũng đã thể hiện hết mình với Thẩm Yến, Thẩm Yến không thích cũng là chuyện thường tình.

Thẩm Yến đứng ở bên giường ngụ ý bảo nàng chú ý, kỳ thật cũng không có gì để nói, Lưu Linh chính là khí huyết không đủ, cũng không phải là bệnh gì phức tạp, nàng cũng không phải dạng không tự chăm sóc bản thân mình được.

Bầu không khí có chút nặng nề, Thẩm Yến cũng chú ý tới, nói nửa câu liền không muốn nói tiếp, cúi người nhìn nàng," Nghe lời, đừng khiến ta lo lắng.

"

" Ừ.

"Lưu Linh sắc mặt nhàn nhạt.

Nội tâm nàng châm chọc rằng: Ngươi lo lắng sao? Cùng lắm là ngươi nghĩ ta phiền toái, sợ ta gây chuyện mà thôi, ta sẽ không gây rắc rối..

Thực ra ta không muốn gây chuyện một chút nào.

Trước đây ta làm nhiều chuyện như vậy, đó là cho rằng..

ngươi quan tâm đến ta, để ý ta, thì sẽ không mặc kệ ta.

Lần trước chính là khi trốn đi Hoài An, cũng là chắc chắn ngươi sẽ đi tìm ta, ta mới đi.

Ta tính tới tính lui, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ta luôn có cảm giác thật ngu ngốc, không ngờ vẫn là tính sai.

Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào?

Nàng thực sự muốn biết.

Lục Minh Sơn vì Nhạc Linh mà từ bỏ đoạn tình cảm này với nàng, nàng tuy hận hai người họ, nhưng nàng cũng rất tò mò, loại tình cảm mãnh liệt nguyện ý vứt bỏ kia là như thế nào?

Khi nào thì nàng mới cảm nhân được?

Thẩm Yến đi tới cửa, xoay người lại nhìn nàng lần nữa, trong ánh đèn mờ ảo, Lưu Linh ngồi thẫn thờ, dáng vẻ đúng mực, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước, nàng lại trở về dáng vẻ như trong bức tranh lụa không có sức sống, vô hồn, những người khác sẽ đều nói rằng nàng có hào quang rất quyến rũ tuyệt xinh đẹp, không ai biết được sự thê lương bên trong nàng.

Ngay cả Thẩm Yến, cũng không biết.

Lưu Linh đang chán ghét chính mình thì nghe thấy tiếng bước chân trở lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh sáng trước mặt đã bị thanh niên cao lớn chặn lại, hắn lại ngồi trở lại, trong ánh mắt dò hỏi của Lưu Linh, Thẩm Yến bình thản nói," Ta không đi.

"

" Vì cái gì không đi? "Lưu Linh hỏi," Thuộc hạ đều đang đợi ngươi, sao ngươi lại lỡ hẹn? "Khi nói, nàng không nghe thấy được thanh âm của chính mình, thứ nàng nghe được chỉ là nhịp tim của mình đập mạnh.

" Họ nên biết nhiệm vụ của mình, và ta sẽ thông báo cho họ ", giọng điệu của Thẩm Yến dường như đơn giản như khi hắn đang ăn cơm và chợt nhớ ra mình đã quên đánh răng," Ta đương nhiên có chuyện quan trọng nên sẽ không đi.

"

Lưu Linh không nói lời nào.

Có chuyện quan trọng?

Chuyện quan trọng của hắn, chính là nàng.

Nàng cúi đầu cười.

Thẩm Yến lại nói:" Ngươi không cần cao hứng như vậy, ta muốn thu từ ngươi một ít phúc lợi.

"

Lưu Linh hào phóng hai tay căng tay, mở rộng vòng tay mặc hắn xem xét:" Tùy ý ngươi, ta có thể cho ngươi hết thảy.

"

Nàng giọng điệu cố ý mơ hồ, nhưng nhìn thấy Thẩm Yến khẽ mỉm cười.

Trái tim Lưu Linh co quắp: Thẩm mỹ nhân cười đến không thể giải thích được, kỳ lạ thật.

Nhưng là, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy cái gọi là" chút phúc lợi "của Thẩm Yến, trong lòng tức giận Thẩm Yến đến mức muốn bóp chết hắn.

Nhưng là sau đó, tại lúc này Lưu Linh vẫn luôn muốn cùng Thẩm Yến bầu bạn, Lưu Linh một đêm ngủ ngon, cùng phủ một chỗ khác, những cũng ấm áp ngọt ngào.

Đi tìm bạn tốt Trường Nhạc quận chúa, thị nữ do dự nói công chúa ngủ say không tiện quấy rầy, Từ Thời Cẩm cười cười, không quan trọng, bọn họ là chị em tốt, Lưu Linh dù bị đánh thức cũng sẽ không tức giận, nhưng thị nữ nhìn trái phải đều nói với Từ Thời Cẩm không chịu để nàng vào.

Đây không phải Nghiệp Kinh Từ gia, không phải nhà của Từ Thời Cẩm, có cái gì đó gió thổi cỏ lay, Từ Thời Cẩm sẽ không lập tức biết.

Nhưng nhìn phản ứng của đám người này, Từ Thời Cẩm đã đoán ra được.

Nàng không kiên trì nữa, không phải còn buồn ngủ, Lưu Linh cũng không có ở đây, nàng lại đi đến một chỗ khác – chổ ở của Nhạc Linh.

Nhạc Linh ở một nơi rất quạnh quẽ, nàng đứng trước cửa sổ, nhìn vầng trăng vàng mênh mông, bóng trắng nhàn nhạt, dường như đã tan ra trong ánh trăng.

Sau lời thông báo Từ cô nương đã đến, Nhạc Linh mới quay lại, chung quanh chậm rãi truyền đến một giọng nói lạnh lùng," Từ cô nương, ngươi kêu ta đi tìm Minh Ca, sau đó chỉ ta đến chỗ công chúa, muốn ta tách ra hai người bọn họ.

Ngươi muốn ta làm thế nào, ta cũng đã làm được rồi.

Nhưng ta vẫn chưa hiểu lắm, ngươi hiện tại làm muốn làm gì.".