Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Tiền gia, gia tộc lớn số một Đoan Dương thành, thế gia truyền thừa ngàn năm.
Tộc trưởng Tiền gia Tiền Thiên La, cường giả Đạo Linh cảnh. Có Tiền Thiên La ở, bất cứ gia tộc nào trong địa vực Đoan Dương thành không dám mơ ước Tiền gia. Có Tiền Thiên La, trên cơ bản Tiền gia không xảy ra chuyện lớn gì. Bình thường Tiền Thiên La ít lo công việc gia tộc, đa số việc vặt để trưởng lão, chủ quản giải quyết.
Nhưng hôm nay trong trạch viện Tiền gia nổi sóng thần.
Các vị trưởng lão Tiền gia tụ tập trong tộc trưởng viện, biểu tình tức giận vặn vẹo.
Vì nhị trưởng lão của Tiền gia, Tiền Phong đã chết, chết trong trạch viện Ngụy gia, nghe nói bị thành chủ Bạch Tuyết một kiếm chém chết.
Chuyện này sinh ra ảnh hưởng không đơn giản là Tiền gia chết một trưởng lão, cũng sinh ra ảnh hưởng lớn với Tiền gia.
Tại sao?
Lý do đơn giản, trưởng lão Tiền gia chết không phải người khác giết mà chính tay thành chủ làm. Tại sao thành chủ giết trưởng lão Tiền gia? Có phải bất mãn gì với Tiền gia?
Thành chủ bất mãn Tiền gia sẽ tạo ảnh hưởng thế nào cho gia tộc này? Người có chút đầu óc có thể dự đoán được.
Các trưởng lão Tiền gia lao nhao đề nghị:
- Tộc trưởng!
- Tộc trưởng, chúng ta ứng đối thế nào đây?
- Hừ! Bạch Tuyết tuy là thành chủ nhưng không thèm để Tiền gia ta vào mắt, dám tùy tiện giết trưởng lão của Tiền gia ta!
- Trong mắt không người! Rất đáng hận! Vì một võ giả Đông Lâm thành mà giết trưởng lão Tiền gia ta, nữ nhân đáng chết này!
- Tộc trưởng, Tiền gia chúng ta không làm gì được nàng ta hay mình đi Lam Khúc quận thành móc nối quan hệ? Phải bắt nàng ta trả giá đắt!
- ...
Hầu như mọi người đề nghị thảo phạt thành chủ Bạch Tuyết, bắt nàng cho Tiền gia một giải thích.
Tộc trưởng Tiền gia Tiền Thiên La mặc trường bào màu bạc, ngồi yên lặng trên ghế chủ.
Một hộ vệ áo đen đi vào bẩm báo:
- Tộc trưởng đại nhân, tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà đến.
Tiền Thiên La mở miệng nói:
- Mang hắn lại đây đi!
Những người khác sửng sốt.
Ngụy gia tuy là gia tộc phụ thuộc của Tiền gia nhưng bình thường tộc trưởng Ngụy gia đến sẽ được đưa đi phòng tiếp khách. Lần này tộc trưởng kêu đưa Ngụy Lâu Hà vào thẳng viện tộc trưởng.
Rất nhanh tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà được dẫn đến.
Có vẻ Ngụy Lâu Hà cũng rất bất ngờ, lần đầu tiên gã đến viện tộc trưởng Tiền gia.
Nhìn đám đông trưởng lão tụ tập, Ngụy Lâu Hà thầm hiểu Tiền gia đã biết trưởng lão Tiền Phong chết trong Ngụy gia.
Ngụy Lâu Hà chắp tay, cung kính nói:
- Kính Chào Thiên La tộc trưởng, chào các vị trưởng lão Tiền gia.
Một trưởng lão mắng vào mặt Ngụy Lâu Hà:
- Hừ! Ngụy Lâu Hà, ngươi còn lá gan đến Tiền gia ta? Tiền Phong trưởng lão Tiền gia đâu? Ngươi nói cho ta biết, trưởng lão đâu!?
Ngụy Lâu Hà tuy là tộc trưởng Ngụy gia nhưng không chút sức nặng trước mặt đám trưởng lão Tiền gia.
Bị trưởng lão Tiền gia mắng thúi mặt nhưng Ngụy Lâu Hà không hề bất mãn. Những người có mặt tại đây trừ tộc trưởng Tiền gia, trưởng lão ra không có người ngoài, nên Ngụy Lâu Hà không cần lo bị mất mặt. Huống chi Tiền Phong trưởng lão Tiền gia đúng là chết trong trạch viện Ngụy gia, Ngụy Lâu Hà ngẫm lại bị chửi vài câu không đáng gì.
Ngụy Lâu Hà trầm giọng nói, gã đã soạn sẵn từ ngữ:
- Thiên La tộc trưởng, các vị trưởng lão Tiền gia. Ngụy gia ta có trách nhiệm không thể đùn đẩy về cái chết của Tiền Phong trưởng lão, nhưng nói câu công bằng trách nhiệm của Ngụy gia là thứ yếu. Vì Tiền Phong trưởng lão bị Bạch Tuyết giết, Ngụy gia không có năng lực ngăn cản. Bạch Tuyết vì bảo vệ Cảnh Ngôn đến từ Đông Lâm thành. Cảnh Ngôn giết võ giả thiên tài, chủ quản, trưởng lão của Ngụy gia ta. Tiểu tử này tội đáng muôn chết, nên bị bầm thây! Bạch Tuyết vì tiểu tạp chủng này giết Tiền Phong trưởng lão!
Vẻ mặt Ngụy Lâu Hà đau thương, mắt rướm lệ dõng dạc nói:
- Xin Thiên La tộc trưởng, các vị trưởng lão Tiền gia làm chủ cho Ngụy gia ta. Bạch Tuyết là cường giả Đạo Linh cảnh, lại là thành chủ Đoan Dương thành, Ngụy gia không làm gì được nàng.
Tiền Thiên La mặt không biểu tình phất tay:
- Ngụy tộc trưởng đừng nói nữa.
Ngụy Lâu Hà cúi gập người:
- Thiên La tộc trưởng, xin hãy làm chủ cho Ngụy gia ta.
Đám trưởng lão căm hờn ồn ào:
- Tộc trưởng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được!
- Đúng rồi, Bạch Tuyết phải cho một lời giải thích, và Cảnh Ngôn kia nữa, hắn phải chết!
- Nói đúng lắm, nếu không thì Tiền gia ta còn mặt mũi gì? Còn uy tín gì?
Con ngươi Tiền Thiên La co rút quét mắt từng người trong phòng, khí thế nghiêm nghị quát:
- Ta kêu các ngươi câm mồm!
- Hả?
- Cái gì?
Các trưởng lão Tiền gia, Ngụy Lâu Hà ngây ra, ngạc nhiên nhìn tộc trưởng Tiền Thiên La.
Chuyện gì đây? Tộc trưởng Tiền Thiên La của họ có ý gì?
- Được rồi, hôm nay nói cho các ngươi biết chuyện này. Nhớ kỹ, sau khi ra khỏi đây không được đồn ra ngoài. Ài, ta đã sớm nói với các ngươi nhiều lần bất cứ lúc nào cũng đừng đi đắc tội thành chủ Bạch Tuyết. Đúng vậy, dù ở lúc nào cũng không thể có chút bất kính với nàng.
Tiền Thiên La nhìn Ngụy Lâu Hà chằm chằm:
- Ngụy Lâu Hà, ta hỏi ngươi, có phải thành chủ Bạch Tuyết vừa đến Ngụy gia liền giết Tiền Phong trưởng lão?
Ngụy Lâu Hà hơi biến sắc mặt:
- Cái đó...
Bạch Tuyết vừa đến Ngụy gia không giết Tiền Phong ngay, nhiều người đều trông thấy, nói dối vô ích. Bạch Tuyết giết Tiền Phong vì lão nhiều lần châm chích nàng.
Ngữ điệu Tiền Thiên La nặng nề nói:
- Không có đúng không? Ta không thấy tận mắt nhưng đoán được, chắc là Bạch Tuyết muốn mang Cảnh Ngôn đi, Tiền Phong trưởng lão buông lời ngăn cản. Có đúng không Ngụy Lâu Hà?
- Đúng là vậy nhưng mà...
Ngụy Lâu Hà không nghĩ ra tại sao thái độ của tộc trưởng Tiền gia Tiền Thiên La như vậy, gã mơ hồ cảm thấy Tiền Thiên La hình như không muốn báo thù cho Tiền Phong.
Tiền Thiên La phất tay nói:
- Không nhưng nhị gì hết! Ngụy Lâu Hà, ngươi hãy nhận tai họa này của Ngụy gia đi. Ta khuyên ngươi đừng có ảo tưởng báo thù, nếu không Ngụy gia tự chịu diệt vong, ta không giúp các ngươi được.
Một trưởng lão cau mày nhìn Tiền Thiên La, lên tiếng hỏi:
- Tộc trưởng bị sao vậy?
Cách giải quyết chuyện này không hợp phong cách của Tiền Thiên La, trong Đoan Dương thành ai không biết tộc trưởng Tiền gia cứng rắn? Ai chẳng biết đắc tội ai cũng không thể trêu vào Tiền gia?
Khí thế Tiền Thiên La dao động, gằn từng chữ:
- Không phải ta làm sao mà là Tiền gia chúng ta không thể trêu vào thành chủ Bạch Tuyết!