Canh Bạc Số Mệnh

Chương 1: Comeout!

Chương 1: Comeout!

“Cút! Nhà họ Thẩm không có đứa con ghê tởm như mày!”

Âm thanh đổ vỡ cùng với tiếng chửi rủa văng vẳng bên tai cậu, mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt cậu…từng chút một. Có lẽ cậu không nên nói ra, không nên comeout cho cả nhà biết, có lẽ cậu vẫn nên là một người con bình thường trong mắt của tất cả người trong nhà. Nhưng cậu chỉ muốn được sống là chính mình thôi, điều đó có gì là sai?

Cậu là Thẩm Mặc Hy, con trai út của nhà họ Thẩm được nhiều người mến mộ vì tài năng di truyền của Thẩm gia về tài năng y họ và nhiều tài lẻ khác của cậu. Trên cậu còn một người anh - Thẩm Xuân Vinh và một chị gái - Thẩm Hạ Nhiên. Cậu được xem như con cưng của nhà, từ nhỏ đã được nuôi chiều nhưng chưa bao giờ cậu kiêu ngạo vì bất cứ điều gì.

Thẩm Mặc Hy biết được bản thân mình thích người cùng giới từ lúc cậu đang học cấp ba, thế nhưng cậu không dám nói cũng chưa dám thừa nhận bản thân mình. Cho đến hôm nay, sau khi lấy được bằng tiến sĩ của ngành y học cổ truyền, cậu đã nói ra điều cậu luôn giữa kín suốt 23 năm. Mặc Hy luôn muốn theo đuổi việc thiết kế và mong muốn trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng nhưng cậu vẫn bị ép buộc vào khuôn khổ kế thừa ngành truyền thống của gia đình.

“Mày nói mày không muốn kế thừa ngành nghề truyền thống lâu đời của Thẩm gia. Vậy mày học làm gì? Ôi! Cái số của tôi khổ thật mà… Thằng lớn thì thích theo bất động sản, con gái thì thích vào giới nghệ thuật. Giờ còn mỗi đứa con duy nhất nó lại…nghịch tử thật mà! Khụ…khụ…Thằng bệnh hoạn…mau cút ra khỏi Thẩm gia cho tao… Khụ..đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa… Khụ..khụ…”

Thẩm tổng tái phát lại căn bệnh huyết áp khiến người ông mệt dần đi, ho khan khiến người xung quanh đều lo lắng

“Mặc Hy, mau xin lỗi ba đi con! Những điều con nói đều không phải sự thật đúng không? Mau nói với ba đi con!” Thẩm phu nhân nước mắt đầm đìa đỡ lấy Thẩm tổng, miệng liên tục khuyên nhủ Thẩm Mặc Hy

“Con xin lỗi… Nhưng con muốn được sống cuộc đời là chính con! Con sẽ ra khỏi Thẩm gia! Xin lỗi!”

Thẩm Mặc Hy quay lưng bỏ đi, rời khỏi viên trang nhà họ Thẩm. Nhìn theo bóng lưng cậu mà không ít người trong Thẩm gia đều đau xót cho cậu, anh chị muốn ngăn cản cậu lại chẳng dám lên tiếng vì biết rõ một khi cậu đã quyết định thì khó có ai thay đổi được. Thẩm tổng cũng vì thế mà đổ bệnh ngay tại chỗ…

--------------------------------------

Giữa mùa đông lạnh lẽo với từng cơn gió buốt thổi qua. Từng dòng người tấp nập đi qua đi lại giữa con phố nhộn nhịp đang chuẩn bị để đón giáng sinh. Thẩm Mặc Hy trên thân chỉ khoác một chiếc áo mỏng với bộ đồ sơ mi quần tây rất thanh lịch, từng cơn gió thổi qua như muốn đóng băng toàn bộ cơ thể cậu nhưng điều đau đớn nhất là tim Cha khinh miệt, mẹ nhu nhược, anh chị vô tâm. Mọi thứ dường như sụp đổ hết trước mắt cậu. Mặc Hy luôn nghĩ mình sẽ có một gia đình hiểu mình, khi nói ra sự thật thì mọi người sẽ thông cảm và ủng hộ cậu. Nhưng cậu không thể ngờ rằng, thứ cậu nhận được chính là sự mỉa mai, khinh miệt từ chính người thân yêu của cậu.

Thẩm Mặc Hy lê thân bước nặng nề vào bên trong một tiệm cà phê gần đó. Tiếng chuông báo cùng với tiếng chào khách của nhân viên trong tiệm cũng không làm lung lay tâm trí cậu trong khoảng thời gian đó. Đầu óc cậu đang rất sáo rỗng không còn suy nghĩ được gì nhiều ngoài hình ảnh gia đình cậu từng hạnh phúc, giờ lại tan nát, cậu cũng chẳng biết mình đã gọi món gì, cũng chẳng hiểu được sao mình lại ngồi vào một góc khuất của tiệm.

“Espresso của quý khách đây ạ! Chúc quý khách ngon miệng!” Nhân viên bưng một ly cà phê đen đậm đặc ra đặt lên bàn nơi Thẩm Mặc Hy ngồi rồi cúi đầu chào và rời đi

Mặc Hy hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của tiệm cà phê, đôi mắt cậu chứa đầy ưu phiền không thể nào tả được hết. Đưa tay cầm lấy ly cà phê trên bàn, đưa lại sát gần miệng nhấp nhẹ. Vị đắng của espresso lan tỏa khắp miệng cậu nhưng cậu chẳng cảm nhận được vì nó chẳng đủ đắng bằng lòng cậu.

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa…