Cánh Cụt và Khủng Long: Hơn ta được mấy cm?

Chương 10: Triệt sản? Tạo em bé???

Người Đức Khiêm tỏa ra toàn mùi âm binh chương khí, cái đầu hắn giờ giống như cái nồi áp suất đang đun nước nóng đến 500 độ C vậy, chỉ trực cái nắp vung bung ra thôi là khói lẫn nước liền trào ra ngay! (Ta cũng chưa biết cái nồi nó như nào nữa, chưa để ý, mới xem trong sách thôi)

Cái mặt của hắn chắc đem ra ngoài phơi nắng lâu quá, nên từ sáng đến giờ mặt hắn đỏ bừng, lúc này lại càng đỏ hơn!

- Cô không thấy xấu hổ hay sao mà cứ lôi chuyện này ra vậy?

- Bộ ta nói gì sai sao?

Đúng rồi còn gì, chẳng lẽ... con sâu đó chính là người yêu của hắn?

Thôi xong rồi, xong thật rồi! Công tử ơi, đại thiếu gia của ta ơi, sao ngươi có thể yêu say đắm một con sâu mà không màng đến sức khỏe của bản thân như vậy? Thật thương tiếc cho ta, mới có được vị hôn phu đẹp trai thế này mà đã bị bỏ rơi, đúng là trời thích trêu ngươi!

Đây là một câu chuyện ngôn lù chính hiệu, nam chính đem lòng yêu một bé thú cưng (chủ yếu là cún, mèo,... vân vân gì đó, có điều sâu thì ta chưa thấy "gương thần" chiếu bao giờ), sau đó bé thú cưng vì tình yêu của nam chính mà hóa thành con người, từ đó hai người sống bên nhau hạnh phúc forever afternoon (ý ta là mãi mãi về sau).

Chị Sen thấy vậy lắc đầu, thở dài ngán ngẩm, giúp ta và Đức Khiêm xử lý nốt bữa sáng.

Bọn ta dùng bữa trong im lặng, chẳng ai nói với nhau tiếng nào.

Dùng bữa xong, hắn xách đít đứng dậy, khoác balo lên vai, nói một câu cụt lủn:

- Em đi đây!

- Cậu chủ cẩn thận ạ!

Ta khó hiểu, liền víu víu lấy tay áo chị Sen, thắc mắc hỏi:

- Tên khó ẻ đi đâu vậy chị?

- Cậu chủ là đi học đó!

- Đi học? Em cũng muốn đi!

Kể ra từ khi làm con người, ta cũng ít khi được nghe mấy bài giảng từ mama tổng quản, chủ yếu là toàn học mấy cái kiến thức về thế giới loài người, thành ra có đôi chút chan chán!

Nhưng ta biết thừa là ta không đi được, bởi thế giới loài người theo lời kể của chị Sen là vô cùng đáng sợ, ta còn phải ở nhà học những kiến thức cơ bản đã rồi mới được ra ngoài!

Haizzz...

Ta chán nản nhìn Đức Khiêm lững thững đi ra mở cửa, chợt hắn như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói:

- Nếu như xác định sau này làm vợ tôi, thì bỏ ngay cái ý định triệt sản đó đi, nếu không muốn sau này chúng ta hết đường sinh con đẻ cái!

Hả? Cái gì? Hắn muốn sinh con với ta?

Không được không được! Ta còn trong trắng thân chưa lấm bụi trần thế này,xuân đến xuân đi hoa mận nở ơ ớ, gái xuân rũ lụa trên sông Vân thế kia, làm sao nghĩ đến chuyện sinh con được?

"Chi Chi, chúng ta mau tạo em bé đi!"

"Ưm... chồng... đừng mà..."

"Chi Chi, đừng làm anh khó xử như vậy chứ? Nào! Mau làm thôi!"

"Ư... ơ... chồng... em... Áaaaaaaaaa!!!"

- Cô chủ! Cô chủ đang nghĩ cái gì vậy?

Chị Sen đập vào vai ta như kéo ta ra khỏi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó!

- Hả hả hả??? A... không có gì đâu chị Sen...

Haizz... ta đang nghĩ cái gì thế này?

Hmm... hình như càng lúc ta càng trở nên đen tối hơn hay sao á! Sao lại có thể nghĩ đến việc ta cùng hắn "tạo em bé" cơ chứ?

Mà thôi không sao, tên này tuy tính tình khó ẻ, nhưng được cái body nuột nà không chê nổi, nếu được làm với tên đó thì... E hèm! Bình tĩnh nào Chi, ngươi lại để cho cái nhân cách đen tối xấu xa hám zai trỗi dậy rồi à? Chỉ được thế là nhanh!

Sau khi Đức Khiêm rời khỏi nhà, ta lại được chị Sen dẫn lên phòng để đi học, ở đây học là học trong phòng ta thôi, mụ dở hơi thuê gia sư về để dạy dỗ ta, nghe nói là vừa thay người mới hay sao ý! Hy vọng là không gớm như bà trước, bà trước suốt ngày trực sẵn cái roi bên cạnh chờ ta phạm lỗi thì đánh ta, có một lần mụ dở hơi phải vào can thì bả mới dừng lại! Mỗi lần nhớ đến chuyện đó, ta lại không khỏi rùng mình!

Người ta là Công chúa Cánh cụt đó, cả đời chưa bị ai mắng chửi hay đánh... à không... có mama tổng quản... vài lần cũng đánh!

- Xin chào! Cô tên là Thùy Chi - Giáo viên trường Tiểu học Cẩm Thủy, từ giờ cô sẽ là gia sư dạy riêng cho em! Trình độ của em hiện tại đã lên đến tầm học sinh lớp 5 - chỉ trong vài ngày mà đã phục hồi nhanh như vậy quả thực là điều đáng mừng...

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Công chúa Cánh Cụt ta đây còn thấy có người nói nhiều hơn cả ta nữa! Người phụ nữ này chắc cũng tầm tuổi mụ dở hơi, nhan sắc khuôn mặt cũng tàm tạm, gọi là sáng sủa! Cái miệng nhỏ nhỏ xinh trông rất duyên... thế mà lại nói lắm vô cùng! Bà ta cứ huyên tha huyên thuyên khen ta này nọ, ta nhìn cái đồng hồ, tính từ lúc bả nói đến bây giờ là kim dài từ chỉ số 12 nay đã đến số 6 rồi đấy!

- Nào, chúng ta bắt đầu vào học bài ngày hôm nay! Bài đầu tiên, môn Khoa học, chủ đề "Sinh sản"!

Thế là hôm nay, toàn bộ kiến thức về chuyện đó của ta đã được khai thông!

"Con sâu" đó hóa ra lại quan trọng với tên khó ẻ đó đến thế!