Cánh Cụt và Khủng Long: Hơn ta được mấy cm?

Chương 11: Biết thân biết phận!

Hôm nay ta rất ngoan, rất chú tâm học hành, căn bản bởi cái tiết học bữa này có rất nhiều điều thú vị!

Hôm nay ta học môn Khoa học, chủ đề về cơ thể loài người!

Tất nhiên, với một con chim cánh cụt có tâm hồn "trong sáng" như ta sẽ vô cùng hứng thú với bài giảng ngày hôm nay rồi!

Giáo viên cũng vô cùng dễ tính, hiền lành, không mắng ta như các giáo viên trước, nhưng chả hiểu sao, bà này lại vừa dạy vừa đỏ mặt, nhất là đến phần "Cơ quan sinh dục nam" thì khuôn mặt gần như biến thành quả gấc, miệng lắp ba lắp bắp mãi mới nói được một từ!

Ủa? Ta thấy nó bình thường mà ta? Mà thôi kệ đi, chẳng quan trọng, quan trọng là ta đã xong việc rồi, không cần học nữa (chỉ là hôm nay thôi)!

Ta lững thững đi xuống nhà bằng cánh cửa pháp thuật, thật ra thì nó được gọi là "thang máy" nhưng ta không thích gọi vậy, vì nó rất khó đọc và khó nhớ! Các ngươi thử so sáng xem, đọc "Cánh cửa pháp thuật" và "thang máy" thì cái nào dễ đọc hơn! Tất nhiên là "Cánh cửa pháp thuật" vẫn thuận tiện hơn rồi!

*Ting*

Đèn báo hiệu đã xuống tầng một, cánh cửa pháp thuật mở ra, nơi đây là phòng khách, tuy không được thoải mái như phòng ngủ của ta, nhưng nó rất lộng lẫy và sang trọng! Căn phòng được bao trùm bởi ánh đèn màu vàng nguy nga, bộ bàn ghế dài "vô tận" mấy người ngồi không hết, tất cả chúng đều được dát đầy vàng và đá quý, cái sàn bóng bẩy phản chiếu lấp lánh ánh kim tựa như được làm bằng pha lê. Ở đây trưng bày rất nhiều những bức tranh của các danh họa nổi tiếng, những món đồ cổ thu thập được ở đâu đâu, theo như chị Sen giới thiệu thì một số còn là các bát, đĩa, ấm chén,... được sử dụng trong cung vua với giá cực kì đắt đỏ, phải thỏa thuận rồi cam kết kí kết mãi mới mua được! Ngoài ra thì còn có rất nhiều các thứ đồ lạ mắt khác mà ta chưa nhớ ra tên, và cũng chưa biết diễn đạt thế nào! Nhưng thôi, cứ ghi tạm vào cuốn sổ này, ghi chép vậy là đủ rồi, cô bảo là viết đoạn văn miêu tả ngôi nhà của em từ 5 - 10 câu thôi mà!

Và các ngươi biết không, lý do mà ta thích cái phòng khách nhất, chính là vì nó có chiếc gương ma thuật còn to hơn cả cái trong phòng ta!

Ta không biết tả nó to như thế nào, nhưng các ngươi cứ tưởng tượng đi, có lần ta xem phim trên gương thần, cái cô nhân vật còn cao đúng bằng ta, thì độ lớn của nó như nào, các ngươi tự biết!

Nhưng hôm nay, khác với những ngày bình thường, khi vừa xuống phòng khách, có một kẻ làm ta khó chịu ra mặt!

Bà ta là một người phụ nữ già nua, chân tay lấm lem, quần áo sờn cũ, mái tóc hoa râm rối xù, khuôn mặt không mấy phúc hậu bị những nếp nhăn điểm lên trông càng tà ác, tuy nhiên cái biểu cảm là điều làm ta khó chịu nhất! Cái biểu cảm tỏ vẻ đáng thương một cách sượng trân khiến ta mắc ói, đây chính đích là đang muốn xin xỏ hay nhờ vả điều gì, bởi thăm thẳm trong con mắt ta thấy bà ta quả thực là một con người không đơn giản, có rất nhiều toan tính và mưu mô, thực chỉ muốn đuổi cổ mụ về!

Chị Sen giữ phép tắc mời mụ vào nhà, mụ tỏ bất ngờ trước sự sang trọng của căn nhà mà ta đang ở, đồng thời chạy tới ôm trầm lấy ta mà bật khóc nức nở:

- Ôi con yêu! Đã lâu lắm rồi con không về thăm mẹ! Con có biết mẹ nhớ con lắm không?

Hứ! Lời nói giả tạo, điệu bộ chẳng mấy tự nhiên, vốn là được chuẩn bị sẵn! Công chúa cánh cụt không bị ngươi lừa dễ dàng vậy đâu!

- Ngươi cho bổn công chúa hỏi tí, ngươi chui từ bãi rác nào ra vậy?

Mụ lại giả vờ như sốc nặng, ôm mặt khóc nức nở. Chị Sen thấy thế liền huých huých thầm thì vào tai ta:

- Trời ơi ai cho cô chủ ăn nói như vậy, người ta là mẹ ruột của cô chủ đó! Bà ấy vốn rất túng thiếu, một lần làm phước cho bà chủ mà được bà chủ cảm kích ghê lắm, liền đón cô về nhà là cử hành hôn ước! Cô chủ không nhớ gì sao?

Túng thiếu? Hmm... theo như các suy luận logic trong đầu ta thì... mặc dù trên người bà ta có mùi rác, nhưng không thể che giấu đi một thứ mùi mà ta ngửi rất quen, ngửi thường xuyên luôn! Đó chính là mùi nước hoa của mụ dở hơi! Đúng vậy! Không thể nhầm được, hai người này sử dụng cùng một loại nước hoa, mà mụ dở hơi thì cũng không phải là nghèo, suy ra nước hoa phải rất là đắt tiền và khó kiếm! Vậy mà một mụ ăn mày lại có mà dùng? Còn nữa, nếu như là quà cảm tạ, thì mụ dở hơi sẽ đủ tốt để biếu bà ta mấy bộ quần áo chứ không phải là một lọ nước hoa, nó thiếu tính thực tế, và mấy ai nghèo khổ lại đi sử dụng! Thế nên, có thể kết luận rằng, mụ già này đang giả vờ túng thiếu!

Ta khinh khỉnh liếc nhìn mụ, hỏi:

- Vậy tới đây để làm gì?

Ta nhìn rõ ra mụ đang kìm nén lắm, nhưng vẫn cố gượng cười tỏ ra điệu bộ trìu mến:

- Ta đến thăm con, cũng muốn hỏi con tình hình ở đây thế nào...

- Mọi thứ đều ổn cả, không có gì để bà lo lắng, mời về cho!

Ta phẩy ta ra hiệu rồi quay ngoắt chuẩn bị lên tầng, thì bị bàn tay bà ta giữ lại:

- Con à, ngồi xuống nghe mẹ nói chuyện chút đi! Dạo này nhà mình túng thiếu quá con à, sợ rằng không trụ nổi lâu... Hay là...

- Là gì?

- Hay con cố gắng bảo họ chia cho nhà ta ít cổ phần...

- Chị Sen, tiễn khách!

Chị Sen chạy ra cố mời bà ta về nhanh, đuổi mãi không chịu về, cứ đòi nhảy vào nói chuyện tiếp, dường như tức quá hết chịu nổi, bà ta liền hiện nguyên hình bộ mặt thật:

- Con chó chết! Mày tưởng mày thanh cao lắm à? Nếu mày không bày mưu thì bây giờ liệu mày còn có cửa bước chân vào căn nhà này không? Đã là gái điếm thì không nên đòi hỏi tư cách, tốt nhất là nên biết thân biết phận!