Cánh Cụt và Khủng Long: Hơn ta được mấy cm?

Chương 4 : Mảnh giấy và lời xin lỗi

Hmm ... Đây là ...

Ai mà to lớn dữ vậy?

Ta đang là con người, và tất nhiên trong đầu sẽ rạ hiểu được, so với một "human" thì cái chiều cao này là vượt quá mức cho phép!

Hắn không thuộc dạng to hay đô con, trông hắn không gầy cũng không béo, nhưng nếu để cô bé đáng yêu kia ngồi lên người thì chắc chắn sẽ bẹp dí rồi! (Vì nó mập vậy cơ mà)

Các ngươi thì ta không biết, nhưng đối với ta tên tiểu tử này cũng có vài nét đẹp!

... Ờ thì ... sao các ngươi cứ bắt ta phải thú nhận thế nhỉ? Hắn vô cùng đẹp đấy, được chưa? Hắn là người đẹp nhất mà ta từng thấy đấy, vừa lòng chưa?

Nhưng mà, dù có đẹp thế nào, thì hắn cũng có vài phần hãm *beep* nha, người ta đang làm việc tốt, cư nhiên đi cản, lại còn mắng người ta nữa, cái gì mà "nên biết phận"? Ngươi là đang nói ngươi thì đúng hơn, tên tiểu tử thúi!

- Ngươi dựa vào đâu mà có quyền mắng ta?

- Dựa vào đây là nhà của tôi!

Trời má ơi, đây là dọa người à? Ngươi có cần phải nói cái giọng điệu ấy không?

Các ngươi chắc cũng hình dung ra, thì cái giọng của tên này giống mấy nam chính ngôn tình lạnh lùng mà các ngươi hay xem ý,10 truyện thì đến 11 truyện nam chính đều lạnh lùng, trên người tỏa ra đầy ám khí khiến người khác sợ đến rùng mình, chắc cũng không cần ta giải thích nhiều đâu nhỉ? Mà cần thì ra đây ta cho ăn dép nè, người ta đã dốt Văn vậy mà còn ...!

Nhưng thực sự thì cái tên này khiến ta sợ thật, còn đáng sợ hơn ông nội lúc nổi giận nữa!

Ta đành im thin thít, không dám nói gì ...

Nhưng, có người đang bị nạn!

- Ơm, thì ... có người đang gặp nạn a!

Ta lí nhí trong cổ họng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn

Nghe ta nói, hắn liền quay ra, ý như muốn hỏi ta rằng người đó ở đâu

Ta chỉ vào gương :

- Có một cô bé bị nhốt trong này!

Hắn không thèm đáp lại, thậm chí là không thèm quan tâm, chỉ ngồi xuống một cái thế êm êm và nhìn chằm chằm vào một tập lá màu trắng có mấy thứ đen đen xếp thành từng hàng!

Đồ máu lạnh, ngươi rõ ràng là không quan tâm tới mạng người!

Ta hùng hổ ra giật tập lá trên tay hắn, ném phăng xuống đất, lên giọng :

- Ngươi không nghe ta nói à? Có người đang bị nạn đấy! Có người đang bị mắc kẹt đấy!

Hắn sững sờ nhìn tập lá ném đến bật ra khỏi cuộng trên nền đất, hắn trừng mắt nhìn ta bằng ánh mắt giết người ...

Ta không biết phải diễn tả thế nào, nhưng trông hắn giống như ... đang rất đau!

Chẳng nhẽ tập lá kia có gì quan trọng với hắn sao?

Ta vội nhặt tập lá lên, xếp ngăn nắp lại như ban đầu, nhưng hắn không thèm đếm xỉa, còn giơ tay định đánh ta ...

Ta nhắm chặt mắt vào, mặt nhăn như khỉ, chẳng biết làm gì ngoài lấy cánh che mặt để tránh bị đau

*Choang*

Một tiếng vỡ ... là kính!

Cơ thể này lại cho ta thêm một số kiến thức!

Và ... quay sang ... cái gương!

Cái gương đã bị hắn đấm cho nát vụn, và cô bé ở trong kia không ai khác ngoài ảnh phản chiếu của ta, ngay từ đầu đã chẳng có cô bé nào ở trong đó cả, là ta vô lý trách nhầm hắn và mụ dở hơi!

Hắn lặng lẽ lên cầu thang, có lẽ hắn đang rất giận, giận vì ta động vào ... sách của hắn!

Aisssssss ... cái cơ thể đáng chết này, tại sao cứ mỗi khi xong việc rồi thì ngươi mới nói cho ta biết hả?

Đến đêm, ta rón rén, rón rén lên phòng của hắn, đêm như thế này, chắc hắn đã ngủ rồi nhỉ?

Giờ mà nói miệng thì quê lắm, có lẽ sẽ tốt hơn nếu để lại mẩu giấy ...

Chiều nay mụ dở hơi có dẫn một người gọi là "bác sĩ" về, ngoài hỏi ta mấy thứ linh tinh rồi kê mấy cái thuốc men gì gì đấy, thì bác sĩ cũng dạy ta thêm một số khái niệm, rằng ở đây ngoài giao tiếp bằng miệng thì có thể giao tiếp bằng chữ viết, sau đó ta được dạy cách cầm bút, rồi viết nọ viết chai, về phần chữ thì trong kí ức của cơ thể này có để lại chút ít ...

Ta viết vài chữ nguệch ngoạc "Xin lỗi vì đã ném sách của ngươi" vào mảnh giấy ...

Xoay xoay cái nắm, ủa, sao không mở được ta?

Rõ ràng chiều nay ta cũng xoay xoay cái nắm là vào được mà!

Một lúc sau ...

Haizzz ... cuối cùng thì cũng mở ra được!

Hắn đang nằm trên giường, chắc là đã ngủ rồi! Hehe, thế này đỡ quê hơn nhiều! Ta có thể dễ dàng đặt mảnh giấy lên bàn hắn...

Xong xuôi, ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẽ chân chạy lên phòng mình ...

Nhưng ta đâu có biết được, rằng có ai đó đang thầm cười một mình khi đọc mảnh giấy của ta chứ

Mỗi lần nhìn hắn, ta lại thấy hắn giống như một người bạn mà ta từng gặp ...

Sau cái trận bão tuyết lịch sử ấy

Là một kỷ nguyên băng hà lạnh lẽo

Ta nằm trên nền tuyết lạnh, bị bão tuyết phủ lấp, có thể nói lớp tuyết phủ lên ta dày đến hàng chục ngàn mét, cái rét lạnh thấu xương, cái rét ngấm vào cả da thịt, làm đông cứng máu, tựa như trong người có cả khối băng lạnh, bản thân chẳng thể làm gì ngoài việc nằm co quắp, run cầm cập, để mặc cho những lớp băng phủ lấp, hô hấp dần trở nên khó khăn và ngừng hẳn, ta dường như đã chết trong tiết trời lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo chết chóc, một sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn giết đi hàng trăm sinh mạng mà không hề tiếc thương ...

Mấy má đọc xong chớ nghĩ ta giống cô bé bán diêm, vì dù nơi ấy không còn ai sống mà có tình người, nhưng ông trời vẫn thương ta, ban cho ta một phép màu và cho ta một con đường sống!

Ta chẳng biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, nhưng khi ta vừa mới ý thức được, gọi là "hồn vừa nhập xác", thì ta đã thấy cái hơi nóng của rừng rậm sộc vào mắt, mũi rồi!

Nơi đây không phải Bắc Cực!