Cánh Cụt và Khủng Long: Hơn ta được mấy cm?

Chương 5 : Thông não Show

Đôi mắt của ta dường như đã nhắm nghiền quá lâu, một cái mở mắt cũng trở nên đau rát ...

- Aaais ... - ta khẽ kêu đau một tiếng.

Nơi đây là đâu?

Bao trùm xung quanh khung cảnh nơi đây là những thứ xanh xanh giống như thực vật, mà nó chính là thực vật mà! Nó là một rừng cây xanh có già có trẻ, mà theo như ta biết thì nó thường sinh sôi ở những nơi có khí hậu ẩm, đây rất có thể là rừng mưa nhiệt đới, với cả ở đây có rất nhiều loài côn trùng vô cùng đa dạng, thứ cho ta không bao giờ chịu nghe mấy bài giảng của mama tổng quản nên ta cũng chẳng biết mấy con đấy gọi là con gì đâu, các ngươi chỉ cần biết nó vô cùng nhiều với số lượng chủng loại vô cùng phong phú là được!

Đại khái là nhờ kiến thức địa lý "vô hạn", ta đã xác định được nơi đây là đâu, nhưng mà ...

Tại sao ta lại ở đây đi?

Theo như ta biết, khí hậu ở đây rất nóng so với loài chim cánh cụt, bởi cánh cụt bọn ta có một bộ lộng rất dày và có nhiều mỡ để giữ ấm cơ thể, vậy mà khi tới một nơi có khí hậu nhiệt đới như này, ta lại không xi nhê gì cả!

Ta lật đật đứng dậy, thì phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên một bờ cát, ngay bên cạnh là biển, chắc là do bị sóng đánh trôi vào rồi ...

Theo như logic của ta, thì ta suýt chết vì bị băng phủ lên, sau đó băng tan, rồi thành nước biển, nước biến cuốn ta đi mãi, đi mãi rồi trôi dạt vào bờ của một khu rừng nhiệt đới ... Đó, thấy ta thông minh không? Quá là thông minh chứ còn gì nữa!

Ta là đang rất bình ổn, nhưng bỗng nhiên lại có một thứ gì đó phá đám ta ...

*Ùng ùng ùng*

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển ...

Là động đất sao? Trời má ơi, ta phải làm gì bây giờ? Ta vừa mới sống lại không lâu mà đã phải đối mặt với cái chết sao?

Má ơi, con còn yêu đời lắm!!!

"Chẳng hiểu tại sao, lúc đó, ta dường như chẳng nhớ gì về những đau thương, mất mát mà bản thân đã trải qua, chẳng nhớ gì về những kí ức tồi tệ đó, chẳng nhớ rằng những người thân trong gia đình mình đã bị mẹ thiên nhiên tước đi mạng sống như thế nào ...

Ta dường như đã trở nên ích kỷ!

Hồi đó, ta vẫn vui vẻ và lạc quan lắm, không như bây giờ ..."

Ta chẳng biết làm gì ngoài lạch bà lạch bạch chạy như một con vịt (ủa hồi đó có vịt hả trời), cứ đi từ gốc cây này sang gốc cây khác, nhưng chúng nó lần lượt lần lượt đều bị bật gốc, động đất lật đổ, làm cho ngã nhoài. Ta mếu tựa như sắp khóc tới nơi, tưởng chừng chẳng còn chỗ nào để trú thân nữa, thì có một vị cứu tinh xuất hiện ...

Ờm ... các ngươi tưởng là có một con gì đấy siêu to khổng lồ lắm hả?

Không, ta xin lỗi, xin lỗi vì đã để các ngươi thất vọng, nhưng mà nhân vật chính của chúng ta đâu thể xuất hiện một cách dễ dàng như thế được!

- Bạn mập ơi! Bạn mập ơi! Mau, mau vào đây!

Dám gọi ta là mập? Ngươi chán sống rồi à? Nếu không phải vì đang động đất thì bổn công chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Tạm rời xa câu chuyện định cắt cổ cái tên hỗn láo này, ta vội chạy vào cái hang nhỏ đó, vào đến nơi thì "hàng cây xanh thắm" kia cũng kịp lúc sụp đổ, coi như nó đã cứu ta được một mạng, bổn công chúa tạm tha cho ngươi!

Sau một trận hoàn hồn, ta mới nhìn lại ...

Đây là ...?

- Chào cậu! Cậu tên gì?

Con gì đây?

Ta không giỏi miêu tả, nhưng mà cái này chắc chắn là phải tả một chút, đó là cái con vật ngay trước mắt ta là một con màu nâu nâu, trông nó nhỏ lấm, bé xíu hà, chắc chẳng to hơn con sâu là mấy đâu, nó có bốn chân, có cái lưỡi dài và cái đuôi cũng dài nốt! Nó di chuyển nhanh đến nỗi có thể coi là thoắt ẩn thoắt hiện, vừa mới ở đây cái xong đã không thấy đâu rồi!

- Bổn công chúa là họ nhà cánh cụt!

- Họ nhà cánh cụt? Cánh cụt là gì? Sao tớ chưa nghe quá bao giờ?

Và chương trình "Thông não Show" xin được phép bắt đầu!

Ta giới thiệu về bản thân mình trước, tuổi của ta, hoàn cảnh của ta thế nào, ta đã trải qua những chuyện ra sao, tất tần tật đều nói cho nó biết hết!

Rồi ta hỏi ngược lại :

- Còn ngươi?

- Tớ hả? Chuyện kể ra thì dài lắm! Cậu có biết Khủng Long không? Tớ chính là họ hàng xa với chúng nó đấy! Nhưng mà, tiếc là, tớ không được may mắn như chúng nó ...

~*.*~

Xàm xàm cho hợp mấy bạn teen, với cả mấy truyện nghiêm túc đọc nhiều cũng đau đầu lắm! Đây không phải là một tác phẩm được đầu tư quá nhiều hay quá là xuất sắc, nhưng hãy coi nó như để giải trí và giải tỏa căng thẳng đi ha!