Cậu Có Thể Tự Mình Khẩu Giao Sao?

Chương 5: (h)

Diệp Thành nhắm mắt lại chuyên tâm dùng môi hôn Lạc Cánh Cánh, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh bị đôi môi mềm mại chạm đến, từ phản kháng biến thành hưởng thụ, nhắm mắt tựa vào trong lòng đối phương nhẹ nhàng hôn đáp trả.

Kết quả Tiểu Thành bên trong cơ thể lại ngẩng đầu lên, trong lòng Lạc Cánh Cánh hung hăng chửi cmn, một bên búng trán Diệp Thành. Diệp Thành rên một tiếng ủy khuất nhìn Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh không yếu thế mà trừng mắt một cái, lại bị mấy vệt đỏ ửng trên mặt làm khí thế suy yếu. Diệp Thành lầu bàu, vừa rồi còn nói thích đại điêu của chồng, hưởng thụ xong liền lập tức trở mặt, có tin hay không anh làm em nhớ lại chuyện vừa rồi. Kết quả vẫn là tự mình chuốc lấy đau khổ, Diệp Thành dưới bụng dùng sức một chút, hạ thân Lạc Cánh Cánh cũng không có ngẩng lên. Lạc Cánh Cánh kêu a một tiến, ngữ điệu rung động đến mười tám ngã rẽ, làm dưới bụng Diệp Thành cũng nhiệt lưu phun trào. Lạc Cánh Cánh trong lòng oán hận tuyến tiền liệt cùng cậu nhỏ của mình: Hai ngươi đêm nay tại sao có thể như vậy? Thân thể đã không chịu được mà phản ứng, run run đứng lên. Diệp Thành nhìn tiểu huyệt của cậu co rút một hồi, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Diệp Thành lấy lòng mà xoa nắn ngực Lạc Cánh Cánh, biết đây là địa phương mẫn cảm nhất của cậu. Lạc Cánh Cánh bắt đầu thở gấp, kháng nghị lại lộ ra vài phần nghênh đón. Hai đầu nhũ Lạc Cánh Cánh dựng thẳng lên, giọng nói mềm nhũn, đừng nghịch nữa được không... Tôi thực sự bắn không nổi nữa...A!

Diệp Thành một tay nắm lấy phân thân của Lạc Cánh Cánh, bắt đầu tỉ mỉ xoa nắn, chỉ chốc lát sau, hạ thân trong tay lại cứng lên, Diệp Thành liếm sau gáy Lạc Cánh Cánh, nói, tiểu huynh đệ cũng ngẩng đầu rồi, cái kia giống như nước vậy, chỉ cần kích thích một chút sẽ phun ra. Lạc Cánh Cánh rên rỉ a ưm, muốn gạt đi hai bàn tay khiêu khích của Diệp Thành, kết quả hạ thân Diệp Thành bỗng nhiên động một cái, làm cậu toàn thân mềm nhũn, đành phải ôm lấy cánh tay cường tráng của Diệp Thành để giữ thăng bằng. côn th*t ra vào tiểu huyệt, vang lên âm thanh ba ba, Diệp Thành một tay kéo đầu v* hồng nhuận, một tay ôm lấy vòng eo mềm nhũn của Lạc Cánh Cánh, hạ thân hung mãnh ra vào, một bên cắn vành tai hồng hồng của Lạc Cánh Cánh, thanh âm khàn khàn nói, Tiểu Lạc Lạc, em nói xem, lỗ nhỏ phía dưới càng nhìn càng ướt át.

Lạc Cánh Cánh cắn môi dưới, thừa nhận côn th*t nóng rực mãnh liệt ra vào, vừa mới há miệng tiếng thở dốc cao vút liền đi ra, Lạc Cánh Cánh vô lực thở hắt, tôi...Ân..Tôi cũng không phải con gái...Ha...A...

Diệp Thành cười hỏi, vậy em nói xem cái gì làm tiểu huyệt của em trở nên ướt át như vậy? Nói xong còn dùng sức hướng phía trước đâm vài cái, làm cho âm thanh của Lạc Cánh Cánh ngày càng cao hơn, cậu tranh thủ cắn mu bàn tay của mình, ngăn không cho tiếng rên rỉ đi ra. Diệp Thành hai tay nắm lấy eo Lạc Cánh Cánh, đem phân thân nhắm ngay bên trong tiểu huyệt đâm thật sâu vào, chậm rãi khuấy đảo xung quanh, thỉnh thoảng đụng đến điểm G, cọ cọ một chút lại rời đi. Lạc Cánh Cánh cao giọng rên rỉ, mông không nhịn được vặn vẹo, phân thân run rẩy đứng thẳng lên. Diệp Thành nói, anh hỏi em. Ngoan, trả lời xong thì sẽ thương em. Khóe mắt Lạc Cánh Cánh phiếm nước mắt, bị trừu sáp đến gập cả người lại. Diệp Thành đưa tay vỗ cánh mông của cậu một chút, Lạc Cánh Cánh căng thẳng, hạ thân xiết chặt, Diệp Thành buồn bực hừ một tiếng, đâm mạnh về phía trước giống như muốn trừng phạt. Một bên nói, tại sao không ngoan như vậy, muốn bị trừng phạt sao?

Lạc Cánh Cánh thấp đầu nhỏ giọng nói, là... là anh bắn...đem tôi biến thành ướt như vậy...Ân..a!A..! Không cần nhanh như vậy...Ân...Ha a...

Diệp Thành ôm ngực cùng eo Lạc Cánh Cánh, nhắm ngay điểm mẫn cảm của cậu bắt đầu công kích, Lạc Cánh Cánh ngăn không được, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thành, bị động tác trừu sáp bức điên người. Hai người làm nửa ngày cũng không có dấu hiệu xuất tinh, Lạc Cánh Cánh khóc nức nở xin tha.. Ô....Thật là khó chịu, đừng động nữa, tôi thực sự bắn không nổi...A..Ân...ô..

Diệp Thành một tay cầm hạ thân đã đứng thẳng của Lạc Cánh Cánh, một tay đè lên lỗ nhỏ, thô bạo thăm dò lớp màng mỏng, đầu ngón tay thô ráp xoa nắn. Lạc Cánh Cánh bắt đầu giãy dụa mạnh hơn, kêu lên..Đừng!..A a! Đừng chạm vào bên trong...A! Nhanh buông ra...

Cảm giác như có bức tường lớn sụp đổ, làm cho Lạc Cánh Cánh thất thố kêu lên...Mau đi ra! A...Tôi muốn đi WC...Nhanh lên! A...

Hạ thân Diệp Thành còn đang mãnh lực đâm vào, nghe Lạc Cánh Cánh nói như thế, hắn quay lại ôm người nhấc lên nắp bồn cầu, phân thân vẫn ở lại trong cơ thể Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh đứng thẳng, Diệp Thành một tay nắm phân thân cậu, ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm nói, đi tiểu đi, chồng tiếp tục thao em...

Lạc Cánh Cánh xấu hổ vặn vẹo, giãy dụa, Diệp Thành lại siết chặt lấy, ở trong hậu huyệt câu điên cuồng trừu sáp, cử động, Lạc Cánh Cánh kêu không ra tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được mà trào ra, chất lỏng vàng nhạt chảy ra. Diệp Thành nhanh chóng động vài cái cũng bắn vào bên trong cơ thể của cậu, chất lỏng Diệp Thành bắn theo động tác của hắn cũng chảy ra ngoài, men theo đùi non mềm của Lạc Cánh Cánh chảy xuống, nằm gọn dưới sàn phòng tắm. Lạc Cánh Cánh cả người mềm nhũn nằm trong lòng Diệp Thành thở dốc.