Alo...mẹ...đặt giúp con 2 vé máy bay...khi tụi con tới Nga...sẽ bay về nước luôn...ba mẹ không cần ra đón tụi con nữa đâu...)
(Anh...anh làm gì vậy...).Nó nghe vậy thì giật tay anh đi tắt điện thoại nhưng bị ánh mắt của anh nó nhìn thì sợ mà rút tay lại
(Sao lại vậy?mẹ không hiểu lắm)
(Con sẽ nói lại với mẹ sau...). Anh nó tắt máy thì nhìn sang nó - "Định làm gì?"
"Em không muốn về...đi sang đây rồi...thì ở lại đi...".Nó giữ tay anh nó dùng ánh mắt lẫn khuôn mặt khiên quyết trong lời nói
"Mày không có sự lựa chọn khác....".Anh nó nhìn nó ánh mắt kiên quyết,anh không muốn vì anh mà nó lại bỏ đi tình yêu của mình...
Nó nghe xong thì không biết làm gì đầu óc chẳng có tý cái suy nghĩ nên làm gì nào....
Sân bay ở Nga.....
"Anh....".Nó vẫn cố gắng năn nỉ anh nó nhưng chẳng được chút hi vọng nào
"Sao vậy?....Tuyên Nghi?...". Không ai khác là chị Ngọc Linh,thật ra chị cũng đi cùng nó qua đây làm việc vừa rồi cũng ngồi chung máy bay nhưng ở khoan khác...nhìn khuôn mặt nó chị cũng hiểu ra vấn đề
"Anh ấy...bảo em...quay về nước luôn...hức...nhưng em không muốn..."
"Nín...mày khóc cái gì? người nên khóc bây giờ là Vũ Hạo kia kìa"
"Tuyên Nghi ngoan không khóc"
"Ngọc Linh...có phải cậu cũng biết chuyện này?".Anh nó nhìn Ngọc Linh mới nhớ ra rằng lúc trước anh có nghe nó và cô có nói gì đó vẻ thần bí
"Tớ...."
Ting....
"Đi thôi".Anh nó liếc nhìn qua điện là vé mẹ đã đặt xong thì cầm tay nó khéo đi
"Thiên Phong....coi như nể tình...tình cảm của chúng ta từ nhỏ...cậu có thể không bắt con bé về nước... được không?".Ngọc Linh đi lại giữ lấy tay anh rồi khéo nó đứng về cạnh mình
"Cậu cũng muốn giúp nó?"
"Nếu Tuyên Nghi đã quyết định sang đây thì chúng ta nên để em ấy tự làm những gì mình muốn được không Thiên Phong?..."
"Tớ thất vọng về cậu Ngọc Linh"
(Mẹ tới đón tụi con...)
Anh gọi xong chẳng để đầu dây bên kia trả lời liến tắt máy,cũng chẳng thèm liếc nhìn lại hai người kia mà kéo vali đi thẳng ra cửa...anh thật sự thất vọng Ngọc Linh người mà anh luôn tin tưởng dù cô có làm gì anh cũng luôn ủng hộ... nhưng lần này thì quá sức để anh tin tưởng và ủng hộ rồi
"Đi thôi... không được khóc không mẹ em sẽ lo đó".Ngọc Linh xoa đầu nó rồi cũng dắt nó đi ra cửa trong lòng cô cũng chẳng vui là mấy vì làm anh thất vọng
"Em xin lỗi...lại làm chị với anh ấy như vây...cũng cảm ơn chị"
"Không sao...chị sẽ nói chuyện với Thiên Phong sau"
Trên xe đi về nó với anh nó chẳng nói gì với nhau...anh nó dựa đầu vào tấm kính mà ngủ còn nó thì nhìn ra bên ngoài.... thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn anh nó
Mẹ nó thì cũng chẳng hiểu chuyện gì lắm thấy sắc mặt 2 đứa con cũng chẳng vui vẻ định quay xuống hỏi thăm nhưng mà bị Ba nó giữ tay lại muốn để 2 đứa con nghỉ ngơi
Còn Ngọc Linh thì đã cũng lên xe riêng về công ty muốn nói một câu xin lỗi với Thiên Phong nhưng cũng chẳng thể
(.....)
"Trên lầu còn 2 phòng bên phải tụi con mỗi người một phòng sắp xếp đồ nghỉ ngơi tối ông bà sẽ đến thăm tụi con"
"Vâng...con xin phép".Anh nó gật đầu cho có rồi xách vali đi lên lầu,dù giận nhưng vẫn không quên xách đồ lên giúp nó
"Con lại chọc giận anh con.?".Ba nó để anh đi lên phòng mới nhìn qua nó mà tra hỏi, trước giờ đây cũng là lần đầu họ thấy 2 anh em nó như vậy
"Có 1 chút...ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi con cũng lên phòng đây ạ".Nó cố gượng cười rồi đi lên lầu
"Anh...xin lỗi".Nó thấy đồ của mình đặt trước cửa phòng thì không vào phòng mà đi lại phòng của anh mình...
"Ra ngoài!"
"Em xin lỗi...anh đừng như vậy nữa được không?".Nó đi lại mép giường nhìn anh nó đang nằm mệt mỏi trên giường mà không biết phải làm sao... trước giờ nó có chọc giận anh nó đến mức nào thì anh nó cũng không giận như lần này
"Biết là có lỗi tại sao còn cố tình làm thế?...mày cũng biết Vũ Hạo rất thân với anh...anh đã rất khó xử cảm thấy rất ngại mỗi lần mày giận dỗi với người ta trong khi đó người ta không làm gì sai nhưng vẫn sẽ xin lỗi mày... còn mày thì sao?...".Anh bật dậy nhìn nó
"Em xin lỗi...em biết sai rồi hức...anh như vậy em sợ...hức ba mẹ cũng sẽ lo lắng"
"Về phòng nghỉ ngơi đi".Anh nó nói rồi đứng dậy khéo nó ra khỏi phòng mình rồi lại lăn lên giường...anh bây giờ thật sư rất bối rối một bên tình một bên bạn anh chẳng biết phải làm gì nữa
Nó đứng ngoài cửa phòng anh một lát rồi cũng quay đầu bước về phòng mình sắp xếp đồ đạc nó muốn làm cho bản thân bận rộn đi thì sẽ không nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra nữa
Tối đến....
Biết anh em nó qua đây họ hàng gần ông bà cũng đến thăm hai người cũng đến để xem hai đứa đã lớn như nào vì họ cũng ít gặp anh với nó chỉ khi nghỉ hè mới sang nên cũng chẳng hỏi thăm được bao nhiêu
Cũng có sự góp mặt của Ngọc Linh chẳng biết rằng có duyên đến mức nào gia đình nó lại gần nhà với Ngọc Linh, nên ba mẹ chị cũng qua nhà nó để chơi
"Tuyên Nghi lớn quá rồi ha...xinh đẹp hơn nữa"
"Thiên Phong thi có tốt không?"
"Đẹp trai thế này chắc là cũng có nhiều người để ý tới lắm nhỉ"
"Cháu gái ông giờ trưởng thành ông sắp không nhận ra rồi"
"Bên kia Thiên Phong có đối xử tốt với cháu gái bà không?... không tốt cháu cứ nói bà giúp cháu xử nó"
"Mẹ à con bé không chọc giận anh nó thì thôi"
Mọi người cứ rôm rả hỏi hết anh nó lại đến nó còn 2 người chỉ ngồi nghe chốc chốc định trả lời thì lại bị hỏi thêm đành lặng im mà nghe
"Anh ấy tốt với cháu lắm không có làm gì cháu cả bà đừng lo nha".Nó cười ngồi gần lại bà mình khoác tay dựa đầu vào bà mình, bà nó dù đã có tuổi nhưng nhìn khuôn mặt còn rất trẻ tính tình cũng rất vui vẻ thoải mái trước giờ chưa phản đối nó làm chuyện gì cả
"Cháu thi ổn ạ".Anh nó tâm trạng đang không tốt nên cũng chẳng muốn nói chuyện với ai,anh đã cố gắng phối hợp với nó tỏ ra không có chuyện gì là cố gắng lắm rồi
"Con nhớ ra chưa gọi về cho mấy đứa bạn bên kia...con xin phép mọi người ngồi nói chuyện đi ạ".Anh nó lấy đại lý do rồi bỏ lên lầu nếu như là trước đây anh sẽ rất hoạt bát nói chuyện với mọi người nhưng hôm nay thì không
*Ring....ring.....ring....*
(Alo...)Anh nó vừa bước vào phòng thì điện đã reo liên hồi bước chân mệt mỏi mà cầm lấy điện thoại
(Làm gì lâu thế?).Đầu dây bên kia tỏ vẻ khá tức giận vì gọi cho anh mấy lần không được
(Nó cũng bận chứ?)
(Anh với Tuyên Nghi tới lâu chưa ạ?).Là giọng nói của Khả Hân, chính xác hơn là mọi người đã cùng gọi video call (vì không muốn làm hoa mắt nên sẽ không dùng mấy cái [] {} như này cho cuộc gọi video call nữa nhé)
(Tụi anh tới được vài tiếng rồi...vừa nãy ở dưới nhà cũng mọi người nên không cầm điện thoại theo)
(Tuyên Nghi đâu rồi?..).Là Vũ Hạo anh để ý nãy giờ chẳng thấy nó đâu
(Đợi lát tao gọi nó)
"Ngô Tuyên Nghi....bạn bè tìm mày".Anh nó đứng trên lầu mà gọi vọng xuống,ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi đôi phần
"Vậy con lên lầu lát mọi người nói chuyện đi ạ".Nó cũng nhanh chân mà chạy lên lầu
(Halooo).Nó vào cầm ké điện thoại mà nói chuyện với mọi người
(Tuyên Nghi sang đó nhớ nhanh thích ứng với thời tiết không dễ cảm đó).Khả Hân thấy nó thì vui vẻ như tìm thấy báu vật vậy
(Đúng đó...bệnh bọn tao không chạy sang đó thăm mày được đâu).Vi Vi cũng nói vọng vào theo Khả Hân vì cô đang ở nhà Khả Hân,nó đi rồi 2 người chỉ biết qua lại nhà nhau để mà nói chuyện cho đỡ nhớ nói
(Rồi rồi...tụi bay chăm chỉ học hành đi).Nó vẫn cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng nó không thể để rơi nước mắt được nó cũng nhớ 2 đứa bạn của mình
(Thiên Phong sao mày không nói gì?)
(Nói gì giờ...đứng nói tụi mày lại qua rủ tao đi chơi bóng đó chứ?)
(Không giấu nổi).Tụi bạn anh cũng chẳng khác đám nó là mấy cũng rất khó chịu
Thử hỏi cả 1 team đã chơi với nhau rất thân đùng cái lại bảo đi nước ngoài ai là người thích ứng kịp chứ?....
(Tao... cũng chuẩn bị qua Mỹ rồi).Vũ Hạo lên tiếng ánh mắt chỉ nhìn về phía nó nhưng nó lại giống như né tránh
(Bao giờ đi?)
(Vài ngày nữa...ba mẹ tao bảo sang đó học rồi tiếp quản bên đó thể)
Không khí lại rơi vào im lặng chẳng ai nói thêm câu gì...
# Trưởng thành là vậy đấy...ai cũng sẽ đi nơi này nơi kia và rồi nhưng cuộc vui chơi hằng ngày cùng nhau giờ chỉ còn là hồi ức....
(Tiếp quản gì?nhà mày nhiều chi nhánh đến vậy cơ mà)
(Cái khách sạn trước đó đến thi đấu là của nhà tao...chắc là ở đó).Anh chỉ trả lời đại vì anh cũng không biết là chi nhánh nào,khi ba mẹ anh nói thế anh cũng chẳng suy nghĩ mấy mà gật đầu đồng ý....vì muốn được ở gần nó hơn
(Được đó...sắp xếp đủ chưa cần tụi tao qua giúp không)
(Tao sắp xếp xong hết rồi chỉ báo cho mọi người biết thôi....)
(Vũ Hạo...tao...có chuyện muốn nói với....mày