Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp Chương 33 : Thất bại "Tôi tương đối thích thế giới chỉ có hai người" ************************** Ánh đèn trong tầng hầm cũng không được sáng lắm. Dưới ánh đèn tầm mắt Thẩm Thanh Thành vô tình chạm phải ánh nhìn của Lục Bích, đôi mày kiếm của nam nhân nghiêm nghị mà cau lại, đôi mắt thâm trầm rũ xuốnh nhìn cậu. Thẩm Thanh Thành nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?" Cậu khẽ nhúc nhích bàn tay bị nam nhân bọc lấy toàn bộ. Tuy nhiên sau khi nghe cậu hỏi nam nhân lại thu hồi tất cả xúc cảm trên mặt, hắn lùi lại một bước buông tay cậu ra, nhàn nhạt nói: "Không có gì." Thẩm Thanh Thành xác nhận, "Thật sao?" Lục Bích: "Xem thông báo." Thẩm Thanh Thành: "A." Cậu ấn mở thông báo của hệ thống, chỉ thấy trên hệ thống viết: 【 Xin chúc mừng người chơi Cao Sơn Cô Nguyệt phá giải nhiệm vụ ẩn phát hiện chuyện xưa chi nhánh —— quỷ ảnh không mặt 】 【 Đánh giá chi nhánh: Hoàn mỹ 】 【 Đạt được khen thưởng: 50 điểm sinh tồn 】 【 Người chơi Cao Sơn Cô Nguyệt tiến độ giải ra chuyện xưa chủ tuyến thấp hơn 60%, nhiệm vụ thất bại 】 【 Thời gian màn chơi còn lại là 11 ngày 13 giờ, thỉnh người chơi nghiêm túc cố gắng, nỗ lực sinh tồn 】 Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu hỏi: "Nhiệm vụ thất bại sẽ thế nào?" Lục Bích: "Chết." Tuy nói cậu không thích Hà Vị cùng Cao Thư Lâm, nhưng hai người liền như vậy chết đi Thẩm Thanh Thành cũng không có cảm xúc vui vẻ gì, đại loại chính là tâm tình có chút phức tạp. Thật ra chỉ cần Hà Vị cùng Cao Thư Lâm bình tĩnh đôi chút suy nghĩ kỹ càng liền biết câu chuyện chủ tuyến màn này không thể chỉ đơn giản như vậy. Tên màn chơi là, 《Gương mặt giả vũ hội》, gương mặt giả đến bây giờ vẫn chưa biết là thứ gì, tác dụng của mặt nạ cũng không biết rõ, sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy. Lục Bích như đọc được suy nghĩ của cậu, "Cấp độ phó bản càng cao câu chuyện chủ tuyến càng đơn giản." Thẩm Thanh Thành: "Bọn họ nghĩ những NPC kỳ quái kia chỉ chất xúc tác câu chuyện thôi à?" Lục Bích: "Phải." Cho nên tẩy não đám người chơi kia có lợi ích gì? Vẫn nên có một cái đầu thông minh thì tốt hơn, cái này thật khiến người ta thổn thức. Vị trí hai người Hà Vị biến mất rơi xuống mấy trang nhật ký, Thẩm Thanh Thành khom lưng nhặt chúng lên. Giữa trưa hôm nay, bởi vì muốn nhìn một chút phản ứng của NPC đối với sự mất tích của hai người chơi, Thẩm Thanh Thành vẫn nhớ biểu hiệnn của bé gái kia trước cái chết của Ngụy Thiêm, vì vậy cậu cùng Lục Bích cố ý trở về đại sảnh trước giờ cơm trưa. Trực giác nói với cậu lần này hẳn sẽ thu được manh mối quan trọng. Tình hình trong đại sảnh không tốt lắm, sau khi nhìn thấy thông báo của hệ thống, đám người chơi này làm sao còn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã bị đôi cẩu nam nữ kia lừa gạt! Hai tên đó nói chuyện rất có đạo lý, mọi người đồng tâm hiệp lực giải ra câu chuyện chủ tuyến sau đó cùng nhau thông quan, cái này nghĩa là mọi người cùng nhau cố gắng thu thập từng manh mối nhỏ, sau đó hợp lại liền giải ra được câu chuyện của màn chơi. Kết quả trong lúc bọn họ cực khổ thu thập manh mối, đôi cẩu nam nữ kia lại ném đi bọn họ lén lút một mình đệ trình nhiệm vụ! Trong đại sảnh vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ: "Má nó, con đàn bà chết tiệt! Lão tử mạo hiểm mạng sống thu thập manh mối đưa ả, kết quả thế nào, thì ra ả ta vốn dĩ ban đầu đã sớm vừa mắt tên Hà Vị kia!" "Ý của anh là gì? Cô ta cũng trêu chọc anh à?" Hai nam người chơi nhìn nhau, bất giác cả hai đều hiểu ra vấn đề. . "Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể nghĩ đến, cái tên Hà Vị bề ngoài ôn nhu hòa nhã luôn tươi cười với mọi người, cư nhiên lại là một tên tiểu nhân, haizzz, nhìn lầm rồi." "Biết thế ngay từ đầu lão tử chọn phương thức sống tới cuối màn, chỉ cần cẩn thận không vi phạm lời NPC nói, chờ qua 15 ngày liền thuận lợi thông quan phó bản, đâu cần phải cực nhọc thu thập nhiều manh mối cho bọn họ như vậy!" "Nói lại, các người có ai biết suy luận không?" Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, 9 người chơi còn lại hai mắt nhìn nhau, không ai trả lời. Xem ra hành động mấy ngày nay của Hà Vị cùng Cao Thư Lâm cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, ít nhất đám người còn có người chỉ dẫn hành động, bây giờ bọn họ biến mất đám người chơi này liền như rắn mất đầu? Thẩm Thanh Thành từ bên ngoài đi vào nghĩ thầm. "Thẩm Mỹ Nhân!" Thẩm Thanh Thành đột nhiên bị gọi tên không kịp phòng ngừa, mờ mịt mà nhìn chằm chằm Hồng Cương Liệt đi tới, "Có việc?" Hồng Cương Liệt cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Cậu cùng Lục Bích không gia nhập nhóm chúng tôi có phải bởi vì sớm thấy rõ bộ mặt thật của bọn chúng?" "Không phải như vậy, chỉ là tôi tương đối thích thế giới chỉ có hai người." Biểu tình cậu vô cùng thành khẩn, không chú ý đến biểu tình Lục Bích bên cạnh hình như muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn chỉ nhìn cậu sau đó vẫn không nói gì. Hai tên gay chết tiệt! Hồng Cương Liệt trong lòng thầm mắng một tiếng. Hắn ta chịu đựng ghê tởm trong lòng, "Các người hẳn biết suy luận đi? Chúng ta hợp tác, cậu cùng Lục Bích phụ trách phân tích, chúng ta đem manh mối thu thập được nói cho hai người, các người thấy thế nào?" Quyết định này của hắn ta vốn không cùng người chơi khác trong nhóm thương lượng trước, có một số người chơi cũng có chút hiểu biết, nhưng vấn đề phân tích cũng chẳng ra gì nên không lên tiếng phản bác. Thẩm Thanh Thành: "Không cần." Hồng Cương Liệt nhíu chặt mày, "Cậu cự tuyệt tôi?" Thẩm Thanh Thành lấy ra nhật ký Hà Vị lưu lại giao cho hắn ta, "Không cần phí sức lực, phương thức thông quan của tôi cùng Lục Bích khác với các người." Hồng Cương Liệt vẫy tay, "Tôi thoạt nhìn giống kẻ dễ bị lừa lắm à? Khác nhau vậy các người thu thập manh mối làm cái gì, đừng nghĩ phủ nhận, ngày hôm qua tôi đã thấy hai người đi ra từ căn phòng trò chơi rồi!" Hai người lại định lấy lý do này để lừa tôi nữa à. Cậu đem lý do lúc nãy nói với Hà Vị nói lại một lần nữa, biểu tình lúc này của Hồng Cương Liệt trông không khác gì ăn phải phân, một lời khó nói. "Ahhh! Tức chết ta! Tức chết ta!" Cuộc đối thoại hai bên bị gián đoạn, tiếng hét chói tai của bé gái mặc váy ngũ sắc vang lên, khuôn mặt nổi giận đùng đùng mà đi tới. Nam nhân cao lớn râu quai nón Đại Hùng vẫn như cũ trầm mặc đi theo phía sau con bé, bé gai dùng cặp mắt nguy hiểm đảo qua từng người chơi: "Mười một tên! Chỉ còn mười một tên!" Sau khi đếm xong số người chơi còn sót lại, con bé cúi đầu cắn cắn đầu ngón tay, lẩm nhẩm mà nói, "Chỉ còn mười một tê , không thể chết tiếp, không thể chết tiếp......" "Đã chết sẽ không đủ nữa, Đồ ca ca sẽ tức giận, Đồ ca ca sẽ tức giận......" Con bé đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử hai mắt xanh sẫm nhìn chòng chọc đám người, "Các ngươi! Buổi chiều! Tất cả đều đi hoạt động cho ta! Đi hoạt động!" "Hai ngày sau chính là vũ hội, tất cả đều phải có mặt! Đều phải có mặt!" Hồng Cương Liệt không sợ con bé này, nếu không phải tên tiện nhân Hà Vị kia luôn cản, hắn ta sớm đã muốn đem con bé này bắt lại tra hỏi. Hắn ta tiến lên một bước không khách khí mà nói, "Này, cái đêm vũ hội gì đó rốt cuộc là cái gì?" Con bé nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười quỷ dị, "Hì hì hì, đến lúc đó các ngươi sẽ biết thôi." Sau đó con bé lại bắt đầu hát: "Giá thịt heo gần đây đã tăng ~ Giá đã tăng~" "Dưỡng heo ~ dưỡng heo ~ vận động heo mới có thể vừa trắng lại vừa béo ~" "Lột da, nướng thịt, da làm y phục mới, thịt cho heo con ăn," Lúc đầu Hồng Cương Liệt không chú ý, hắn đã quen việc nghe con bé này hát mỗi ngày, nhưng mà càng nghe đến cuối cùng càng cảm thấy kỳ quái, lột da, da làm y phục mới. Tiểu Liễu bị lột da, ngày hôm sau con nhóc thối tha này liền thay y phục mới. Heo trong miệng của nó chẳng lẽ là chỉ người chơi? Nướng thịt, thịt thì cho heo con ăn? Dạ dày tức khắc dâng lên một trận cuồn cuộn, trong đại sảnh vang lên tiếng nôn khan từng đợt này đến đợt khác. "Ha ha ha ha ha!" Tiểu nữ hài nhìn bộ dáng thê thảm của đám người chơi vỗ tay cười, bộ dạng vô cùng cao hứng, nó nhảy nhót, "Heo con, mau lớn lên, thích y phục mới, thích y phục mới ~" Tưởng tượng bản thân ăn qua thịt người Hồng Cương Liệt liền cảm thấy một trận ghê tởm, cái cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều so với cảm giác nhìn thấy bộ dáng lúc chiều của Thẩm Mỹ Nhân cứ dính sát vào nam nhân. Hắn ta duỗi tay muốn đi xử lý cái tên vừa hát vừa hả hê kia, nhưng chưa kịp chạm vào con bé cổ tay đã bị một bàn tay đầy lông bắt lấy. "Rắc" Âm thanh xương gãy vang lên. Hồng Cương Liệt nháy mắt kêu lên thảm thiết, "Ahhh!" Bàn tay kia hình như cũng chưa có ý định dừng siết. "Đại Hùng," con bé lên tiếng, "Đừng có khiến heo con bị thương nha." Đại Hùng lúc này mới thu tay về. Bị sức lực cực lớn siết lấy cổ tay hắn ta xanh tím một mảng, rất nhanh liền bắt đầu sưng to. Hồng Cương Liệt run rẩy tự giác cầm lấy cổ tay mình lùi về phía sau, mặt đầy vẻ sợ hãi, hắn ta vừa rồi còn nghĩ tay mình sẽ bị phế! Con bé cười hì hì nói: "Heo con còn nhỏ thì phải ngoan ngoãn biết không?" Sau đó lại hát tiếp: "Heo con, mau trưởng thành, lột da làm y phục mới ~ huh? Nếu giết xong rồi làm sao bây giờ đây?" Vừa đi vừa hát cùng Đại Hùng biến mất ở đại sảnh. Trong đại sảnh khắp nơi đều là dấu vết nôn khan của người chơi, hương vị vô cùng khó ngửi. Một người chơi run rẩy mà nói, "Tôi, tối hôm qua tôi nghe được âm thanh cạy cửa sổ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ!" Hắn ta kinh hoảng mà liên tục truy hỏi người bên cạnh, "Có phải tôi sắp chết rồi hay không? Bị lột da ra giống heo sau đó đem nướng rồi đưa lên bàn ăn?" Người chơi bị hắn ta hỏi ánh mắt né tránh, có người tính tình không tốt liền trực tiếp chửi hắn ta một trận, "Má nó, thật vất vả mới đem chuyện vừa nãy quên đi mày lại tiếp tục chủ đề này? Ọe!" Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đứng ở cửa, không khí nơi này vẫn thông thoáng không đáng sợ như vậy, cậu bóp mũi từ tốn nói: "Anh có thể ngủ cùng người khác nga." Người nọ nghe xong đầu tiên là đôi mắt sáng ngời, tiếp theo lại sợ hãi mà lắc đầu, "Không được không được, NPC nói buổi tối không thể rời đi phòng mình, rời đi sẽ giống như Ngụy Thiêm không biết tại sao biến mất, tôi không thể rời khỏi phòng mình." Thẩm Thanh Thành: "A, nhưng mà ngày đó cùng nhau rời đi có tất cả sáu người, trước mắt mới chỉ có Ngụy Thiêm đã chết." Phải, sau Ngụy Thiêm chính là Tiểu Liễu, Tiểu Liễu không phải một trong sáu người rời đi. Trong mắt người chơi đó một lần nữa bốc cháy lên hy vọng. Đã đến giờ dùng cơm trưa, bọn người hầu bưng thức ăn đi vào đại sảnh, hôm nay không có heo sữa nướng, nhưng đồ ăn vẫn như cũ rất phong phú. Đáng tiếc không có người nào nuốt trôi nổi. Bọn họ ngửi được hương vị thơm ngon từ trên bàn truyền đến, sắc mặt càng tái nhợt hơn, dạ dày vốn đang bình thường lại bắt đầu cuồn cuộn. Lúc này bọn họ mới nhớ ra, có người từ đầu tới giờ đều không ăn qua đồ ăn của NPC cung cấp, hơn nữa nói thứ này không phải thức ăn dành cho người. Người này là Thẩm Mỹ Nhân. Sau khi ngủ trưa dậy, buổi chiều lúc Thẩm Thanh Thành thức dậy vừa vặn thời điểm đám người hầu kêu người chơi ra ngoài hoạt động. Chuyện xưa của gia đình bốn người trong lâu đài cổ đã được khám phá, hơn nữa đối với câu chuyện chủ tuyến có trợ giúp không nhỏ,, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích quyết định tiếp theo sẽ hành sự theo sự an bài của NPC, nhìn xem chúng nó rốt cuộc có mục đích gì. Động vật ngụy trang thành NPC, chim, gấu, hồ ly, còn một tên cuối không biết là cái gì? Còn có, gấu cũng có thể mua được sao? Địa điểm hoạt động lần này vẫn là sân chơi lần trước, lần này Thẩm Thanh Thành không muốn hoạt động, trời quá lạnh, cậu mặc quá dày nhúc nhích còn không được. Cũng may đám người hầu trông coi bọn họ chỉ cần bảo đảm bọn họ luôn ở trong sân là được, căn bản mặc kệ bọn họ có vận động hay không. Thẩm Thanh Thành tìm một vị trí cản gió ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh hướng Lục Bích , "Lục Bích, ngồi." Sau đó lấy từ trong túi một khối gỗ khoảng bằng bàn tay không biết từ đâu ra, tay bên kia lấy ra một con dao nhỏ, sau đó bắt đầu tỉ mì dùng dao nhỏ khắc lên khối gỗ. Lục Bích nhìn nó, văn tự khắc trên khối gỗ không có quy luật, giống như chỉ tiện tay khắc một ít hoa văn trang trí. Hắn chú ý dao nhỏ mà Thẩm Thanh Thành đang dùng được lấy từ phòng bếp, "Dao này không phải chuyên dùng điêu khắc." Thẩm Thanh Thành liền trả lời: "Không có gì đâu, tôi chỉ tùy tiện khắc khắc, cẩn thận một chút vẫn hơn." Lục Bích: "...... Làm gì?" "Chuẩn bị trở về làm thủ công, tìm kiếm cảm giác, đúng rồi," động tác của Thẩm Thanh Thành chợt dừng lại quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, "Anh có nhiều điểm sinh tồn như vậy, không gian trò chơi chắc chắn rất trang hoàng đi?" Lục Bích: "Phải." Thẩm Thanh Thành cười lấy lòng, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Vậy anh nội thất nào không dùng đến nữa không, lâu năm càng tốt nhất , vật dụng làm bằng gỗ đào chẳng hạn?" Lục Bích: "?" Tác giả có lời muốn nói: Dưỡng heo con, mọi người đã đoán được câu chuyện chưa!