Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp Chương 34 : Da người "Anh nói xem chúng ta lúc này có giống như đang lén lút vụng trộm không?" *************************** Lục Bích: "Đồ cổ bằng gỗ đào?" Thẩm Thanh Thành: "Đúng đúng đúng! Đồ cổ làm từ gỗ đào càng tốt!" Lục Bích không quan tâm nguồn gốc gia cụ trong không gian của mình được làm bằng loại gỗ gì, đại khái chỉ cần thuận mắt liền trực tiếp mua. Hơn nữa gia cụ cũng không thay đổi thường xuyên, hắn không quá coi trọng việc này, vật dụng hiện tại đều được mua vào lần đầu tiên dạo chơi thương thành. Thế nhưng hắn nhớ rõ thương thành loại hình sinh hoạt có một gia cụ làm bằng gỗ đào, là một cái giường lớn khắc hoa. Lục Bích dời đi tầm mắt không tiếp tục nhìn Thẩm Mỹ Nhân, "Không có." "Không lấy không của anh, anh góp vật liệu tôi góp công sức, hai người chúng ta mỗi người một nửa thế nào? Cùng dùng chung tôi nha!" Thẩm Thanh Thành tiếp tục ra sức thuyết phục. Cậu vốn được mệnh danh là Thẩm thiên sư đó, mọi thứ đều tinh thông. Lục Bích: "Không có." "Haizz, thế thì thật là quá đáng tiếc," cậu vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt nam nhân, thấy nam nhân không dao động, "Tôi vốn đang muốn trở về khắc một món đồ đầu tiên dành tặng cho Lục đại ca." Ánh mắt Lục Bích lóe lên, cuối cùng vẫn không nói gì. Thẩm Thanh Thành đã chết tâm hoàn toàn, không có thì thôi vậy, dù sao cậu mới vừa đổi gia cụ mới nên chưa có tiền đổi giường gỗ, chờ có điểm sinh tồn rồi sẽ đổi cũng không muộn! Cậu lần nữa cất giọng, lần này vừa khắc vừa hát, "Dưỡng heo, dưỡng heo, heo vừa mập lại vừa béo ~ lột da, nướng thịt, da làm y phục mới ~" Cậu vui vẻ ngâm nga bài hát quỷ dị mà bé gái vẫn hay hát, thế nhưng thanh âm lại dễ nghe hơn rất nhiều, không nghe kỹ lời bài hát, liền giống như có người cất giọng làm nũng. Đám người chơi trong sân bao gồm cả Lục Bích đều mang biểu tình một lời khó nói, thái dương Lục Bích giựt giựt vài cái, cạn lời với cậu. Cậu hát cái gì không hát lại hát cái bài chết tiệt này? Đám người chơi tức giận nhưng không dám nói gì, ngay từ đầu chính đối phương là người biết được sự thật về "Heo sữa nướng", không chừng chính là hàng đại lão đang ẩn nấp, bọn họ sao dám đắc tội? Thời gian nguyên buổi chiều Thẩm Thanh Thành đều bị bắt ở lại sân tập, lâu lâu cậu sẽ đứng dậy nhảy nhót vài cái làm nóng người, còn lại Lục Bích một là ngồi tại chỗ hoặc sẽ đi tìm hai thanh xà kép luyện tập thể lực. Khối gỗ trong tay Thẩm Thanh Thành dần dần thành hình kiếm gỗ đào, phủi đi những mảnh gỗ vụn, hai mặt trên tiểu kiếm điêu khắc hai phù văn khác nhau, nhìn vô cùng tinh xảo, trên tay cầm còn khắc hai Thái Cực Đồ. Trên mặt cậu hiện lên ý cười, ngẩng đầu đi kêu nam nhân đang luyện thể lực, "Lục Bích tôi đã làm xong rồi! Âyy!" Cậu dùng tiểu kiếm cắt một đường trên đầu ngón tay, biểu tình đắc ý vênh váo. Máu tươi như giọt huyết châu nhỏ từng giọt lên thân tiểu kiếm, Thẩm Thanh Thành đau lòng đến không sao tả hết, máu của cậu quý giá lắm đó! Tiện tay đưa vết thương ấn vào thân tiểu kiếm cầm máu, cậu giơ lên tiểu kiếm trong tay hướng phía nam nhân đang đến gần cười nói: "Tôi làm tốt không!" Bởi vì hoạt động cơ thể nên Lục Bích cởi áo khoác lông, lúc này trên người chỉ mặc kiện áo sam mỏng màu đen, từng đợt khí nóng bốc lên từ người hắn, hắn xoa mồ hôi trên trán, "Bị thương?" Thẩm Thanh Thành không thèm để ý nói: "Không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ." Lục Bích ngạc nhiên, trong trí nhớ của hắn là hình ảnh đối phương sẽ ra vẻ đáng thương hề hề mà giơ đầu ngón tay hướng hắn kêu đau, sau đó nhân cơ hội kêu hắn thổi nhẹ vài cái. Lần này lại an phận như vậy? Vì việc này hắn nhìn kỹ vào Thẩm Mỹ Nhân hơn. Thẩm Thanh Thành lại nghĩ là Lục Bích đang chăm chú nhìn thành phẩm trong tay cậu, thấy đầu ngón tay không chảy máu nữa liền đem tiểu kiếm lấy ra. Tiểu kiếm có màu vàng nhạt, ngoại trừ kết cấu đặc biệt thân kiếm còn được chạm khắc nhiều hoa văn kỳ lạ, không phải chỉ đơn giản tùy tiện khắc bậy lộn xộn, quả thật đây là một tiểu kiếm được chạm khắc tinh xảo. Thẩm Thanh Thành: "Thế nào, đẹp không." Lục Bích: "Có." Thẩm Thanh Thành: "Vậy cho anh." Lục Bích chần chờ hai giây, trong lòng hắn biết rõ Thẩm Mỹ Nhân sẽ không dễ dàng từ bỏ khi chưa đạt mục đích, hắn mặc vào áo khoác lông, tùy tay cầm tiểu kiếm cất vào túi áo. Ánh mắt Thẩm Thanh Thành hài lòng, máu cậu đổ ra vì tiểu kiếm này ít nhất cũng không lãng phí. Quan sát xung quanh người chơi phần lớn đều đã thấm mệt đang bắt đầu ngồi nghỉ , Thẩm Thanh Thành: "Động vật còn biết cách chăn nuôi khoa học, chế độ ăn uống hợp lý kết hợp với tập luyện thể thao, chậc chậc chậc." Lục Bích quét mắt nhìn đám người chơi ngồi rải rác trong sân, bình tĩnh nói, "Con người đều có bản tính, đối với bọn họ nghỉ ngơi ở đây an toàn hơn nhiều so với việc buổi tối một mình ở trong phòng." Sự thật chính là như vậy, nghỉ ngơi trong phòng khả năng cao sẽ gặp phải quỷ ảnh không mặt mất nhân tính rồi bị hạ sát, còn ở sân vận động cho đến bây giờ vẫn chưa thấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả. Cho nên người chơi ở sân vận động bất tri bất giác thả lỏng cơ thể, không phòng bị xung quanh. Thẩm Thanh Thành cũng đang tự suy ngẫm, "Tôi cũng thư giãn đây." Tiểu kiếm này chính là chứng cứ tôi cũng rất sợ. ( ̄^ ̄) Lục Bích lại nói: "Cậu cùng bọn họ không giống nhau, mấy thứ quỷ quái này đối với cậu không tính là nguy hiểm." "Nói cũng đúng, tôi vốn dĩ có Lục đại ca mà, bọn họ lại không có!" Cậu thuận miệng nói một câu nịnh bợ. Lục Bích lại đau đầu. Mùa đông trời tối sớm, ánh mặt trời dần dần ảm đạm, thời gian đã gần đến đêm. Đám người hầu canh giữ đã lục đục bỏ đi, cho thấy thời gian vận động đã kết thúc. Thẩm Thanh Thành nhìn theo hướng bọn người hầu biến mất, chọt chọt cánh tay người bên cạnh, "Bọn họ có phải là đi chuẩn bị cơm chiều không?" Lục Bích: "Có lẽ vậy." Thẩm Thanh Thành: "Chúng ta đi theo xem sao?" Cậu rất muốn nhìn xem những đồ ăn kia rốt cuộc được làm bằng cách nào. Hai người không xa không gần mà theo sau đám người hầu. Đích đến của đám người hầu hình như là phòng bếp, bọn chúng sau khi rời khỏi sân vận động sau liền lập tức hướng phòng bếp đi tới, nhưng Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đều hiểu rõ, phòng bếp chỉ là một cái vỏ rỗng. Đám người hầu phía trước đã đi đến chỗ ngoặt, hai người đẩy nhanh tốc độ, lại bị hình ảnh sau đó làm kinh sợ. Bọn người hầu không thấy nữa. Chỉ có vài giây ngắn ngủi không thể đủ cho đám người này hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn họ được, thế nhưng bọn chúng xác thực đã biến mất. Ở đằng xa có một cánh cửa nhỏ, một đôi chân mang vớ trắng và giày đen lộ ra ngoài cánh cửa, lúc này đôi chân đó bị kéo lê vào trong căn nhà nhỏ đó rồi khuất hẳn sau cánh xửa. Đôi chân nhìn đã khô quắt, tựa hồ thịt dưới lớp da đó đã không còn, chỉ còn hai lớp da trống rỗng. Cửa nhỏ nối với phòng bếp, lúc bọn họ tới gần chỉ kịp nghe thấy vài tiếng kêu "Ô ô ô". Một người đàn ông mặc đồ đen trắng đang nằm trên mặt đất với làn da nhăn nhú, ngũ quan trên mặt vẫn còn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm lên nóc nhà. Trên bức tường bên cạnh có một hàng móc treo đầy đủ các loại dụng cụ như móc, dao, trên những cái móc này treo đầy da người. Không, vẫn còn một cái, chính là bộ da người đang nằm trên mặt đất chưa kịp treo lên. Nóc nhà này vẫn giống nóc nhà bình thường, Thẩm Thanh Thành đánh giá nơi này ngoại trừ việc chứa toàn bộ da người thì không có gì khác biệt nữa, "Cho nên nơi này thật ra là phòng đổi quần áo?" Vậy nên nơi này thật ra để mấy con vật kia dùng để thay và cất giữ "Quần áo". Điều gì đang được ẩn giấu dưới lớp da người kia? Hai người trở lại đại sảnh khi bữa tối đã được bưng lên bàn dài, đám người chơi hoạt động nhẹ vào buổi chiều ngồi vào bàn dài với sắc mặt khó coi. Phía sau bọn họ, mười một người hầu mặc đồng phục vẫn đứng thẳng, vẫn là khuôn mặt không biểu tình và ánh mắt vô hồn. Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng hỏi: "Nếu như hiên tại chúng ta quay lại phòng bếp, anh nói xem 'quần áo' bên trong còn ở đó không?" Lục Bích: "Không ở." "Haizz." Thẩm Thanh Thành thở dài, chung quy vẫn chậm một bước, không nắm được cơ hội vạch trần bộ mặt thật của đám người hầu. Thế nhưng việc này lại vô tình giúp Thẩm Thanh Thành hiểu được thì ra "Gương mặt giả vũ hội" "Gương mặt giả" không chỉ ám chỉ bốn NPC chủ chốt. Hắn trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, Lục Bích nghĩ, "Quỷ ảnh không mặt chắc hẳn hiện tại bị NPC họ Đồ khống chế." "NPC ở đây sai sử quỷ ảnh giết hại người chơi sao? Cũng đúng, đám động vật đã xuất hiện ngoại trừ Đại Hùng sức lực lớn những tên khác vẫn chưa biểu hiện ra thực lực hay tính sát thương." Thẩm Thanh Thành lập tức hết tiếc nuối, hứng thú bừng bừng mà nói, "Vậy là đêm nay chúng ta sẽ ôm cây đợi thỏ sao?" Tối hôm qua có người chơi nghe thấy âm thanh cạy cửa sổ, đêm nay quỷ ảnh màu đỏ có khả năng cao sẽ xuất hiện lần nữa. Không xuất hiện cũng không sao, vừa lúc chứng minh việc nghe thấy tiếng cạy cửa sổ cũng không nhất định sẽ chết. Lục Bích gật đầu, "Đúng." Vì đêm nay phải hành động, lo lắng bản thân sẽ ngủ quên Thẩm Thanh Thành dứt khoát không ngủ thức chờ luôn tới giờ hẹn, sau đó bản thân xem xét khắp phòng một lần nữa để giết thời gian. Lần trước cậu đã đơn giản kiểm tra phòng một lần, biết phòng không có "Đồ vật dơ bẩn" và cũng không có nhiều vật dụng cá nhân liền không thèm chú ý nữa, lần này rảnh đến nhàm chán nên liền xem xét khắp nơi, và cậu đã phát hiện một sự việc kỳ quái. Có ba cái lỗ nhỏ bằng nắm tay trong phòng, đằng sau tủ quần áo, dưới giường và dưới bồn rửa tay trong toilet. Mấy cái lỗ không đều nhau, xung quanh lỗ rải rác bùn đất cùng đá vụn, có thể thấy rằng mấy cái lỗ này sau khi xây xong lâu đài mới có. Cậu dùng thiết bị đầu cuối nói manh mối này cho Lục Bích, Lục Bích ở phòng tìm kiếm một phen sau đó trả lời cậu, trong phòng hắn không có. Việc này làm cho Thẩm Thanh Thành cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ là ngẫu nhiên? "Trong game kinh dị không có ngẫu nhiên." Nửa đêm lúc hai người hội hợp ở hành lang, Lục Bích nói. Thẩm Thanh Thành không chú ý quá đến việc này, cậu nhìn bốn phía xung quanh, hành lang sâu thẳm yên tĩnh, chỉ có đèn tường trên đỉnh đầu chiếu ra ánh sáng ảm đạm. Cậu tới gần nam nhân hạ giọng nói: "Anh nói xem chúng ta lúc này có giống như đang lén lút vụng trộm không?" Động tác này khiến thân thể hai người tiếp xúc trông vô cùng thân mật, cái bóng chiếu trên mặt đất là vai chạm vai, đầu tựa đầu, cơ hồ là dính sát vào nhau. Phát hiện điểm này Thẩm Thanh Thành thoáng trợn to mắt, thế này trông càng giống hơn nữa! Cậu nhìn chằm chằm hai bóng hình dưới đất, nhìn đến vui vẻ, cái bóng thuộc về Lục Bích đột nhiên lùi ra sau hai bước, hai cái đầu đang tựa nhau lập tức tách ra. Thẩm Thanh Thành khó hiểu mà ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh nhạt của Lục Bích ẩn hiện. Lục Bích nói: "Ở đây không có người chơi khác, đừng nói bậy." Thẩm Thanh Thành thầm nghĩ tôi nói bậy bao giờ, tôi chỉ nói là giống, chứ có nói là thật đâu! Hơn nữa việc tôi nói, có người chơi khác hay không có thì liên quan gì đến nhau? Cậu đang định mở miệng phản bác, Xẹt —— Xẹt —— Ở góc tối của hành lang nơi đèn tường không chiếu tới vang lên tiếng kim loại ma sát quen thuộc khiến người ta nghe ê cả răng. Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích ngừng nói chuyện trốn sang một bên, chờ đợi quỷ ảnh từ đầu kia đi tới. Xẹt —— Xẹt—— Phía trước xuất hiện bóng hình cao khoảng hai mét, cái bóng chiếu trên tường, đầu tóc rối tung, trong tay cầm một trường câu kéo lê trên mặt đất. (trường câu: cái móc câu dài, sau khi xem lại mình thấy giữ nguyên từ trường câu nghe sẽ hay hơn.) Hai người cùng nghi hoặc, cái bóng này cùng cái bóng quỷ ảnh mà bọ họ thấy ở tòa lâu hai tầng kia không giống nhau. Quỷ ảnh bọn họ thấy lúc đó da căn bản đã bị lột sạch sẽ, căn bản không có tóc. Hơn nữa cái thứ đung đưa phía dưới kia càng nhìn lại càng giống một cái váy? Quỷ ảnh từ chỗ sâu hành lang đi tới ngày càng gần bọn họ, từ từ đi đến nơi ánh đèn chiếu xuống, hình dáng của nó từ từ bại lộ trước mặt Thẩm Thanh Thành và Lục Bích. Tóc dài mắt xanh, một thân mặc váy ngũ sắc, chiều cao rút lại chỉ bằng một nửa "Quỷ ảnh" không phải con bé Ứng Anh thì còn ai? Trên mặt nó nở nụ cười quỷ dị, xẹt —— xẹt —— Nó từng bước từng bước đi đến nơi ẩn nấu của Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, nghiêng đầu, tròng mắt xanh sẫm chuyển động nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thành: "Sao lại không nghe lời thế này?"