Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 50: Tử vong lộ tuyến (6)

Khiết Nhi Bất Xá

Editor : Bông cải hấp

Chương 50 : Thật giả

"Trên thân thể tôi có một nơi bị anh làm đau hai lần."

**************************

Hai giây sau Lục Bích mới cất giọng, "Muốn xuống xe?"

Thẩm Thanh Thành hai mắt sáng ngời, Lục đại ca còn có công năng này sao?

Cậu chờ mong hỏi: "Có thể chứ?"

Đối diện với tầm mắt đen nhánh của cậu, biểu tình tự nhiên mà gật đầu, "Có thể."

Thẩm Thanh Thành: "!"

Vậy khi nào Lục Bích cõng mình đi thu mua công ty game đây? Nói xuống xe liền có thể xuống xe!

Cậu nửa tin nửa ngờ, dùng ánh mắt khả nghi mà quan sát biểu tình của nam nhân, không nhìn thấy biểu tình nào khác liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồng cỏ hoang mênh mông vô bờ rốt cuộc cũng tới điểm cuối, từng thửa ruộng ao hồ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn.

Những đồng ruộng này cơ hồ đều bị bỏ hoang, cỏ dại đã mọc thành cụm, nếu không phải bên trong treo các loại bù nhìn tạo dáng khác nhau, Thẩm Thanh Thành cũng không xác định được nó là đồng ruộng.

Tàu lửa chạy trên đường ray ngay cạnh đồng ruộng, những con bù nhìn mặc quần áo đỏ thẫm được treo trên những cây trúc từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt cong lên, nở một nụ cười quỷ dị mà nhìn đoàn người trong xe. Thẩm Thanh Thành thu hồi ánh mắt, nhìn xem tình hình hướng đi của xe lửa, ở phía xa xa từng dãy nhà cao thấp thoáng ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc.

"Ô ~ ô ~"

Tàu lửa loảng xoảng rời khỏi dãy ruộng hoang, hướng trấn nhỏ đi tới, sau đó chậm rãi dừng lại bên cạnh trấn nhỏ.

Có người chơi cảm thấy kỳ quái, ngay sau đó không biết từ đâu trong xe vang lên tiếng thông báo.

Loa phát thanh tựa hồ chưa được dùng qua, lúc nói chuyện nghe rất nhiều âm thanh "xẹt.....xẹt.... " đứt quãng.

"Gác chuông......một giờ sau.......xuất phát....."

Thế nhưng mọi người đều hiểu rõ lời loa phát thanh vừa thông báo, đây là trạm giữa trước khi đến Đồ Văn sơn, xe lửa sẽ ngừng tại đây một giờ, một giờ sau sẽ xuất phát tiếp.

Thẩm Thanh Thành nghi ngờ thông báo này cũng do tên tiếp viên kia nói, đừng giả thành giọng khác cậu sẽ không nghe ra phong cách nói chuyện đứt quãng của hắn ta.

"Bang!" Cửa toa xe mở ra, một cỗ gió lạnh mang theo mùi giấy đốt thổi qua.

Thẩm Thanh Thành cách vị trí cửa xe gần nhất, vì vậy liếc mắt liền thấy ba chữ "trạm Gác chuông"  đã bị phai màu nằm bên ngoài. Cậu thu hồi tầm mắt, "Anh nói xuống xe chính là vì đã thấy được tên trạm?"

Lục Bích: "Phải."

Thẩm Thanh Thành: "Lần thứ ba."

Lục Bích: "Sao."

"Đây là cái thứ ba anh vượt trội hơn so với người thường kế tốc độ và sức mạnh", cậu dùng loại ngữ khí phức tạp không thể miêu tả mà nói, "Tôi cảm thấy anh có thể chính là con trai cưng của trò chơi này."

Lục Bích im lặng, không muốn tiếp tục đề tài này vì vậy chỉ nói, "Không xuống sao?"

Thẩm Thanh Thành biến phẫn nộ thành động lực, từ chỗ ngồi đứng dậy, khảng khái nói: "Xuống!"

Trong đám người chơi chỉ có một nửa xuống trạm.

Nhà ga này cùng Phong Sơn nam trạm đều cũ nát giống nhau, rất yên tĩnh, không có nhân viên làm việc, phảng phất như đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Thẩm Thanh Thành và Lục Bích không quan tâm người khác đi đâu, bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhà ga tiến vào trấn nhỏ thấp thoáng trong làn sương mù.

Trấn nhỏ hẻo lánh lạc hậu, phương tiện kiến trúc đơn giản thô sơ, phần lớn đều là nhà nhỏ từ một đến hai tầng.

Trên đường phố rơi đầy giấy đen cùng lá cây, bị mưa làm ướt nhem mà dính vào nhau.

Tất cả cửa hàng đều đóng kín.

Thẩm Thanh Thành: "Nhìn qua thật giống âm trấn."

(Âm trấn: tòa trấn bị bỏ hoang nhưng mang sắc thái chết chóc quỷ dị, như dành cho cõi âm, tương tự hoang trấn nhưng nặng nề và ghê rợn hơn.)

Lục Bích: "Đi gác chuông xem thử."

Trạm gác chuông chắc chắn có gác chuông, hơn nữa từ đây đã thấy được gác chuông, chính là nằm ở tòa nhà cao nhất trong thị trấn.

Hai người đi đến tòa gác chuông, sau khi đi được một quãng, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một số âm thanh tiếng nhạc kỳ quái, hơn nữa càng gần gác chuông tiếng nhạc càng rõ hơn.

Trên đường bắt đầu có người qua lại.

Từng người trong bọn họ đều mặc áo tang, tay cầm cờ, cũng giống như Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, đều hướng gác chuông đi tới.

Hai người không tùy tiện tiến lên dò hỏi, lặng lẽ duy trì khoảng cách không gần không xa mà đi phía sau đám người.

Hôm nay trời nhiều mây, thời tiết âm trầm, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh quét qua.

Chậu than đang thiêu đốt giấy tiền bị gió cuốn bay đi tứ tung, trong không trung tro bụi bay đầy trời.

Sau khi gió ngừng, tro giấy rơi khắp nơi trên đường.

Thẩm Thanh Thành cầm lấy một tờ giấy bị cháy xém rơi trên đường, cẩn thận phủi sạch, "Quả nhiên là tiền giấy."

Trên tháp chuông đang cử hành tang lễ.

Từ nơi đó truyền ra từng đợt âm thanh não nề, đám người mặc áo tang không hẹn mà cùng nhau hướng tháp chuông đi tới, quỳ gối trước chậu than đang cháy.

Người mặc áo tang đội mũ tam giác đem tiền giấy ném vào không trung, hắn ta ngẩng cao đầu, đôi mắt cong lên nhìn về phía trước, khóe miệng giương cao, gương mặt tươi cười quỷ dị như con bù nhìn ngoài đồng hoang.

"Các ngươi là ai." Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói già nua.

Đám người đang quỳ trước chậu than đồng loạt quay đầu, mấy chục cặp mắt săm soi nhìn chằm chằm về phía hai người.

"Các người là ai."Thanh âm được lặp lại lần nữa, giọng nói phát ra từ một lão nhân mặt nếp nhăn.

Nhãn cầu đen đục đầy địch ý của ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.

Người đội mũ trắng tam giác và một người nữa đang quỳ trước chậu thang dũng mãnh đứng dậy chen qua đám người đi về phía trước, đồng dạng dùng ánh mắt địch ý mà nhìn hai người.

Tay phải Lục Bích nắm chặt lại, ánh mắt trầm xuống, hắn không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.

Thẩm Thanh Thành vội vàng ngăn cản động tác xuất đao của hắn, "Từ từ đã."

Cậu đi đến phía trước Lục Bích đối mặt với ông lão, nói thẳng: "Chúng tôi ngồi xe lửa đến đây, từ Phong Sơn nam trạm, nghỉ chân tại đây."

Ông lão: "Xe lửa?"

Thẩm Thanh Thành gật đầu: "Đúng vậy."

Địch ý trong mắt lão nhân vẫn không biến mất, nhưng không khí hòa hoãn hơn trước đó một xíu, ông ta cổ quái mà nở nụ cười: "Xe lửa rất tốt, xe lửa rất tốt."

Biểu tình tựa như hận không thể đem hai người cho xe lửa cán chết tới nơi.

Thẩm Thanh Thành không để ý đến nó, chỉ hỏi: "Nụ cười trên mặt các người là tập tục sao?"

Ông lão: "Tập tục? Không, không phải, nó làm người chết cảm thấy vui vẻ hơn."

Sau khi nói xong liền thay đổi sắc mặt, mặt không biểu tình mà thúc giục hai người, "Nơi này không chào đón người ngoài, các ngươi đi đi."

Đám người phía sau bộ dáng như hổ rình mồi, thật sự không thích hợp ở lâu, hơn nữa thời gian một giờ cũng không còn nhiều, Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đành phải rời khỏi.

Trên đường trở về, Thẩm Thanh Thành nói: "Có người trong thị trấn đã xảy ra chuyện trên chiếc tàu này sao?"

Lục Bích: "Có người theo dõi."

Lục Bích: "Không cần quay đầu nhìn, chính là người đi ra từ gác chuông."

Thẩm Thanh Thành: "Sau khi lên xe chúng ta thảo luận sau."

Cuối cùng bọn họ cũng lên xe, sau đó không bao lâu xe lửa liền "Ô ~ ô ~" phun khói khởi động.

Thẩm Thanh Thành vô tình liếc mắt nhìn ra cửa sổ, trái tim lập tức như bị đình chỉ, "!"

"Sao vậy?" Lục Bích cũng chú ý tới cái nhìn của cậu, dừng một chút, "Thấy ai."

Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu, "Anh."

Bên ngoài cửa sổ, sân ga trong nháy mắt trở nên chen chúc phồn hoa, Lục Bích đứng trong đám người, cau mày kêu cậu xuống xe.

Thành thật mà nói, cậu phân không rõ.

Cậu lặp lại câu từ: "Tôi thấy anh, anh kêu tôi xuống xe."

Lục Bích trông không ngạc nhiên lắm, "Không sai biệt lắm."

Thẩm Thanh Thành: "Anh thấy tôi?"

Lục Bích: "Ừ."

Cậu đột nhiên ý thức được cái gì, đưa mắt nhìn người chơi ngồi trong toa xe.

Người phản ứng đầu tiên chính là Hà Mai ngồi ở hàng thứ tư, cô đang nhàm chán mà ngắm phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên bên ngoài một bóng người xẹt qua.

Sau khi sửng sốt, cô ta theo bản năng nhớ lại khuôn mặt của bóng người đó.

Hai mắt bóng người đầy máu, đứng bên vệ đường nhìn chằm chằm cô ta.

Là hắn ta! Là người đó!

Cô ta hét lên một tiếng, chỉ vào người chơi nào đó ngồi hàng phía trước mà kêu to, "Hắn đã chết! Ta thấy hắn đã chết rồi! Hắn là quỷ! Là quỷ!"

Người chơi bị cô ta chỉ vô cùng phẫn nộ, hắn ta cảm thấy Hà Mai cố ý nghe nhìn lẫn lộn, cô ta đây là muốn lần sắp xếp chỗ ngồi tiếp theo bản thân không bị điều xuống sau cùng đi.

Hai người bắt đầu cãi nhau nảy lửa.

Ngay sau đó lại có người thấy một bóng người khác bên ngoài, lần này lại là một người chơi khác nữa.

Trong xe lúc này loạn thành một đoàn, cuối cùng Lâm Ổn phải đứng ra chủ trì đại cục, "Trước hết mọi người nên bình tĩnh lại, việc này có khả năng chính là chiêu trò của quỷ quái."

Mọi người không nhất định tin lời ông ta nói, nhưng vẫn bình tĩnh lại đôi chút.

Có người chơi vì sợ hãi mà cuộn thành một đống run bần bật, có người chơi hô hấp dồn dập, người bị nghi ngờ và bị nói là quỷ quái thì đang vô cùng tức giận.

Lâm Ổn lúc này mới nói: "Mọi người trước bình tĩnh một chút, chúng ta thống kê xem thử ai thấy được ai."

Vài phút sau Lâm Ổn từ Hà Mai bắt đầu thống kê, "Đừng sợ, nhìn thấy ai thì nói, bất quá trước hết tôi muốn nhắc nhở mọi người, làm thế nào mọi người xác định bên cửa sổ không phải quỷ?"

Mọi người cơ bản không biết tên của nhau, vì vậy Hà Mai chỉ nói vị trí ngồi của người kia.

Trong lòng mọi người dâng lên một cảm giác quỷ dị quen thuộc, phân đoạn này sao lại giống y hệt tình hình tối hôm qua, trước khi tiếp viên tới thông báo sắp xếp chỗ ngồi?

Tiếp tục thống kê, đến phiên Thẩm Thanh Thành và Lục Thích, hai người đều phối hợp mà nói tên lẫn nhau.

Khi kết quả cuối cùng xuất hiện, toa xe lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Thời điểm hỗn loạn thật ra bọn họ không phân biệt rõ ràng là ai đã thấy ai, bởi vậy trong lòng chỉ nghĩ kết quả cuối cùng người này nhìn thấy người kia, chỉ qua chỉ lại, như vậy tất cả người chơi đều bị nhìn thấy.

Nhưng lại không phải.

Bị nhìn thấy tổng cộng chỉ có 4 người, trong đó có Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.

Kim Đạt kích động nói: "Việc này sao còn phải nói nhiều, bốn người này thật ra vốn đã chết, hiện tại trên xe chính là quỷ quái giả dạng hết, hiện tại chúng ta nên đi tìm tiếp viên bỏ phiếu bọn họ!"

"Cái tên ngu ngốc này mày nói lại thử xem?!" Người chơi kiện mỹ sức dày vai rộng "Phanh" một tiếng, đặt bàn tay rắn chắc lên tay vịn của Kim Đạt.

Hắn chính là một trong bốn người chơi bị nghi ngờ.

Kim Đạt rụt cổ, không dám nói tiếp nữa.

Ánh mắt người chơi kiện mỹ hung ác mà quét một vòng quanh toa xe, "Mẹ nó tao nói lại lần nữa, lão tử vẫn còn sống! Buổi tối ai dám đầu phiếu lão tử, trước khi chết lão tử nhất định sẽ giết các ngươi, không tin thì thử xem!"

Lâm Ổn mở miệng, "Mọi người trước đừng vội phán đoán, từ lúc chúng ta lên xe đến giờ tiếp viên luôn miệng nói có quỷ quái trà trộn trong chúng ta, bao gồm ảnh quỷ ngoài cửa lần này, nếu những cái này chỉ là chiêu trò của bọn chúng thì sao?"

"Khụ khụ, tôi tin tưởng việc này chỉ là chiêu trò," một thanh niên có chút ốm yếu ho khan hai tiếng, "Nhưng mà tin tưởng vẫn không thay đổi được kết cục."

Vẫn là sẽ có người chơi bị điền phiếu đi đến hàng phía sau ngồi, cuối cùng vẫn sẽ có người chơi chết đi.

Hắn ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt mà cười nói, "NPC có thể nói dối, thông báo phó bản thì không."

Thông báo của phó bản có nói qua, loại quỷ quái màn này giỏi về ngụy trang, như vậy trong phó bản này nhất định tồn tại quỷ quái ngụy trang thành người chơi.

"Nói rất đúng," Thẩm Thanh Thành vỗ tay, "Hiện tại tôi cảm thấy tên tiếp viên rất khả nghi, không bằng liên thủ làm một phiếu lớn, đem tiếp viên trói lại thế nào!"

Mọi người yên lặng quay đầu nhìn cậu, chẳng ra gì.

Là ngại mạng quá ngắn sao!

Thanh niên hướng Thẩm Thanh Thành cười, "Tôi rất vui lòng phối hợp, chỉ là thân thể không cho phép."

Thẩm Thanh Thành hỏi Lục Bích, "Bọn họ có phải nghĩ tôi đang nói giỡn hay không?"

Lục Bích gật đầu.

Thẩm Thanh Thành cả giận nói: "Tôi không có!"

Lục Bích: "Tôi biết."

Ai, quên nó thôi.

Tục ngữ nói "Để biết gan người đó có lớn không, nhìn vào cách họ làm việc", xem lòng can đảm này của bọn họ, khó trách trên bảng xếp hạng chỉ có thể xếp sau Lục Bích."

Trở lại chuyện chính, Thẩm Thanh Thành thu hồi suy nghĩ, nheo mắt đánh giá đám người chơi trước mặt.

Người chơi khác có thể lời thề son sắt nói bóng người ngoài cửa sổ là chiêu trò, nhưng cậu thì không, lúc đó chính là Âm Dương Nhãn của cậu phát huy tác dụng, ngoại trừ kêu cậu xuống xe, Lục Bích nhìn vô cùng bình thường, những người khác đều là ảnh quỷ sắc mặt trắng bệch.

Cậu phân không rõ hai Lục Bích ai mới là thật. 

Có lẽ do khuất mắc trong lòng cậu được thể hiện quá rõ ràng, Lục Bích:

"Muốn tôi chứng minh như thế nào."

Thẩm Thanh Thành khóe miệng câu lên, "Thời điểm chúng ta vừa mới quen biết nhau, trên thân thể tôi có một nơi bị anh làm đau hai lần, là ở đâu.

Editor có lời muốn nói:

Là cúc hoa (≧∀≦)