Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 51: Tử vong lộ tuyến (7)

Khiết Nhi Bất Xá

Editor : Bông cải hấp

Chương 51 : Đả thương người

"Tốt xấu có người bồi cậu chơi."

*****************************

Lục Bích: "Không có."

Thẩm Thanh Thành nhướng mày, những ngón tay xấu số của tôi không có cảm giác tồn tại hay sao?

Cậu hỏi: "Anh chắc chắn?" Cho anh cơ hội một lần nữa sắp xếp lại câu trả lời.

Nam nhân rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt nặng nề, lời nói có chút bất lực, bất đắc dĩ đến độ không nói nên lời, "Ngón tay, nhưng là cậu giả vờ."

Những lời này khiến cho Thẩm Thanh Thành kịch liệt phản bác, "Nói bậy, ngón tay của tôi chẳng lẽ không được tính sao? Là do anh quá mạnh tay bây giờ lại nói tôi sao?"

Phản bác thì phản bác, nhưng cậu vẫn chấp nhận đáp án là ngón tay.

Lục Bích nhấp môi nhìn cậu một lúc lâu, phun ra hai chữ, "Kiều khí."

Thẩm Thanh Thành: "!"

Cậu trừng to mắt, che ngực làm ra bộ dáng đau thấu tâm can, "Đây là sự vũ nhục to lớn đối với tôi đó!"

Ở góc độ cậu không nhìn thấy, Lục Bích cong cong khóe môi cười nhẹ một cái.

Sau khi diễn đủ, Thẩm Thanh Thành liền buông tay, khôi phục ngữ khí đứng đắn, "Đúng rồi, anh có muốn hỏi hay kiểm tra tôi để chứng minh không?"

Lục Bích: "Đã kiểm tra."

"Khi nào thế? Sao tôi lại không biết gì?" Trong đầu cậu hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Thẩm Thanh Thành suy nghĩ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc Lục Bích đã kiểm tra cậu khi nào, từ lúc lên xe đến bây giờ, cậu không có phát hiện bất kỳ hành vi đặc biệt nào của Lục Bích a.

Cậu bối rồi mà ngẩng đầu, bên cạnh trống không.

Thẩm Thanh Thành: ""

Thì ra Lục Bích đã trở lại hàng ghế được sắp xếp.

Cậu sờ ngực giúp bản thân thuận khí, không giận không giận, sau khi bình tâm lại, cậu dựa vào lưng vào ghế, sau đó lấy ra thiết bị đầu cuối nhắn tin cho Lục Bích.

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Sự việc đám người ở trấn nhỏ anh có ý kiến gì không? Vừa rồi khi dân chúng trong trấn nghe thấy chúng ta ngồi xe lửa đến, hình như rất thích thú nghe ngóng, trong trấn nhất định đã xảy ra sự việc không tốt liên quan đến xe lửa."

7: "Bọn họ không chào đón người bên ngoài."

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Đúng vậy, một đám người nhìn chúng ta với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể giây tiếp theo nhấc gạch xông lên!"

Cậu phun tào: "Cho nên chuyện này còn có liên quan đến người bên ngoài?"

Trong trấn chắc chắn đã phát sinh sự việc không tốt liên quan đến người ngoài và xe lửa, khiến cho sau đó dân trấn đối với người bên ngoài đều tràn ngập địch ý.

7: "Còn có gương mặt tươi cười. Đồng ruộng bỏ hoang, bù nhìn còn rất mới."

Nếu thật sự là đồng hoang, bù nhìn kia tồn tại liền không có khả năng là bảo vệ đồng ruộng.

Lúc này lại phát hiện gương mặt tươi cười được vẽ trên bù nhìn cùng gương mặt tươi cười của nhóm dân trấn giống nhau như đúc.

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "! Bù nhìn là được chuẩn bị vì tang lễ."

Thẩm Thanh Thành lâm vào trầm tư.

Bù nhìn được cắm đầy một mảng lớn đồng ruộng hoang vu, số lượng kia cũng không ít.

Đặc biệt gương mặt được vẽ lên chúng nó giống y đúc gương mặt tươi cười của dân trấn, hai việc này có liên quan gì đến nhau?

Bù nhìn, dân trấn, hai thứ này có khi nào là một không?

Nếu dân trấn chính là bù nhìn, hoặc bù nhìn là dân trấn...... Trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một câu hỏi.

Hiện tại xe lửa đang chạy tới đâu đây?

Âm thanh sắp xếp hành lý phía sau làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Thanh Thành, cậu thiếu kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.

Lập tức cảm xúc khó chịu sắp phun tào bị đánh gãy!

Phát ra âm thanh chính là một người chơi nữ ngồi phía sau cậu, lúc này sắc mặt vô cùng nôn nóng mà tìm kiếm cái gì đó.

"Sao lại không có, rõ ràng mình đã đặt nó bên trong rồi mà!"

Cô ta hướng mắt tìm kiếm xung quanh đó, muốn biết có phải có người đã lấy đồ vật của cô không.

Thẩm Thanh Thành: "Cô đang tìm cái gì."

Đối phương một tay đem hành lý ôm chặt, ngẩng đầu cảnh giác mà nhìn Thẩm Thanh Thành.

Thẩm Thanh Thành chú ý tới hành lý của cô ta chỉ có một ba lô, đoán được cái gì, "Cô đã lấy đồ vật từ trong trấn lên xe sao?"

Ánh mắt đối phương chuyển từ cảnh giác sang hoài nghi.

Thẩm Thanh Thành bày ra biểu tình cạn lời giống Lục Bích, "Cô cảm thấy một người đã có cả một túi gạch, đã giàu như vậy sẽ thèm lấy đồ vật của cô sao?"

Đồ ăn được đổi lấy là dựa vào cân nặng, so với hành lý là đám quần áo không bao nhiêu trọng lượng, gạch của cậu thật sự có thể đổi được rất nhiều.

"Chính là, đồ vật trong hành lý của tôi không thấy đâu nữa." Cô ta mím môi, có chút ngượng ngùng.

Thẩm Thanh Thành: "Là đồ vật bị lấy từ trong trấn ra không thấy hay là đồ vật ban đầu trong hành lý không thấy."

Đối phương nghe vậy càng thêm hổ thẹn, bởi vì chỉ có đồ lấy từ trong trấn mới không thấy.

Người khác đã muốn lấy vì sao không dứt khoác lấy hết?

Cô ểu oải nói: "Có phải chỉ có hành lý phó bản cung cấp mới có thể dùng?"

Hành lý của cô ta vốn đã không nhiều, trên xe lửa lại nhanh đói như vậy, ngay cả khi cô ăn ít hơn nữa, vẫn sẽ không đủ mà chết đói.

"Cái gì! Chỉ có hành lý do phó bản cung cấp mới có dùng?!" Một nam người chơi ngồi bên cạnh nghe lén đột nhiên cả kinh nói.

Vì thế sau đó hơn nửa số người chơi trên xe đều bắt đầu kiểm tra hành lý của mình.

Kết quả không ngoài dự đoán, tất cả hành lý mà bọn họ lấy lên từ thị trấn đều không cánh mà bay.

Không chỉ như vậy, có người chơi còn phát hiện hành lý ban đầu của mình bị thiếu đi.

Hắn đứng lên tức muốn hộc máu hỏi: "Các người ai là người lấy hành lý của tôi?"

Không có người trả lời hắn.

"Ai lấy!"

"Các người có ai thấy?"

"Mẹ nó, bản thân không biết nghĩ cách liền đi lấy hành lý của người khác, nếu như bị tao phát hiện tao sẽ không tha."

Kim Đạt ở trong góc nhỏ giọng cười nhạo, "Biện pháp mà người khác nghĩ ra chính là lấy hành lý của mày đó, ai kêu mày xuống xe làm gì a."

"Bang!" Thẩm Thanh Thành chụp mạnh tay vào lưng ghế Kim Đạt. Kim Đạt bị hoảng sợ, hắn đáp lại đối phương bằng cách đề cao giọng nói, giống như muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân, "Mày muốn làm gì?"

Thẩm Thanh Thành cười lạnh một tiếng, "Lá gan thật lớn a, cư nhiên dám trộm hành lý của tao."

Nếu không phải vừa rồi có sự việc kia nhắc nhở, sau đó cậu kiểm tra lại một chút, không biết khi nào mới phát hiện ra.

Kim Đạt: "Mày nói cái rắm gì vậy, một túi gạch kia không phải vẫn hảo hảo đặt dưới ghế của mày sao!"

"Nga, thiếu mười tới hai mươi khối," Thẩm Thanh Thành mặt không biểu tình nói xong, đi về phía Lục Bích đang chú ý động tĩnh bên này nói, "Ca, mượn đao của anh một lát."

Lục Bích dừng động tác một chút, "Họ Lục."

Thẩm Thanh Thành: "Lục ca, mượn đao của anh một lát."

Lục Bích không hỏi lý do tại sao cậu không gọi hắn là Lục đại ca, tùy tay gọi ra trường đao.

Thẩm Thanh Thành đưa tay bắt lấy thanh đao, tranh thủ còn nóng hổi, nhanh chóng hiểu được câu kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt Kim Đạt: "Từ từ! Tao trả lại cho mày, trả lại cho mày không phải là được rồi sao!"

Hắn ta động tác chậm chạp mà đem gạch được giấu trong bện túi lấy ra, bộ dáng ghê tởm đến hỏng rồi, "Cư nhiên còn nhớ số lượng."

Thẩm Thanh Thành liếc mắt, năm khối, " Vẫn thiếu."

Kim Đạt tức giận, "Không có, số khác không phải tao lấy!"

Ồ, thì ra là lấy trộm tập thể.

Cậu nhẹ giọng cười một cái, lưỡi đao trong tay không lưu tình hung hăng cắm xuyên qua mu bàn tay Kim Đạt, đem tay đối phương trực tiếp dính chặt lên tay vịn ván gỗ.

Lông mày Lục Bích giật giật, có chút ngoài ý muốn.

Kim Đạt sau đó hoàn toàn dại ra, chờ thần kinh sau khi tiếp nhận đau đớn, cơn đau mới từ thần kinh truyền đến đại não, "Aaaaa!" Hắn hét chói tai.

Người chơi trong xe toàn bộ đều nhìn về phía cậu.

Lâm Ổn đứng dậy đi tới hai bước, nhấp nhấp miệng, muốn khuyên, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Ông nghĩ thầm muốn trợ giúp từng người chơi đều có thể sống sót mà vượt qua màn này, nhưng hiện thực không cho phép ông làm như vậy.

Lam Tú Nhi che lại lỗ tai đứa nhỏ, trong miệng thấp giọng hừ khúc hát ru, thật cẩn thận không đem sự tình liên quan đến trên người mình.

Thanh niên ốm yếu che miệng ho khan, đối với sự tình vừa phát sinh cũng không ngạc nhiên, tựa hồ sớm đoán được Kim Đạt sẽ có kết cục hôm nay.

"Tao cảm thấy, bàn tay mày dài thế này không bằng không cần, mày nói xem?" Khóe miệng Thẩm Thanh Thành nhàn nhạt cười, hỏi.

Dứt lời rút ra trường đao, miệng vết thương lập tức phun ra máu tươi đầm đìa.

Kim Đạt lại hét thảm một tiếng, tay bên kia run rẩy mà che lên vết thương đang chảy máu, nửa sợ hãi nửa phẫn nộ nói: "Mày cư nhiên dám ra tay với người chơi khác!"

Hắn ta có ý định khiến người chơi khác nghĩ hai người bọn họ là phái cực đoan chuyên môn giết người chơi cướp đạo cụ.

Không, không phải cho rằng, hai tên này dám hướng hắn rút đao, tổn thương hắn mà mặt không đổi sắc, ngoại trừ phái cực đoan còn là cái gì nữa!

Thẩm Thanh Thành nhìn thấu tâm tư của hắn ta, nhưng cậu lười giải thích: "Có vấn đề?"

Cậu lau sạch máu tươi trên lưỡi đao, tiếc nuối mà nói: "Tính tình của tao vốn không được tốt như Lục Bích a."

Lục Bích có thể chịu đựng cậu ngày ngày trêu chọc, không đại biểu việc cậu sẽ chịu đựng đối phương năm lần bảy lược tìm cậu gây sự.

Kim Đạt cúi đầu, không buồn hé răng, chỉ xả mảnh vải băng nó vết thương của bản thân.

Thẩm Thanh Thành vốn không muốn mạng Kim Đạt, thấy hắn hẳn là đã biết vị trí của bản thân liền vung đao soàn soạt định hướng người chơi đã ăn trộm khác, kết quả phát hiện số gạch ban đầu bị lấy đi đã lặng lẽ trở về như cũ.

Tầm mắt cậu dạo quanh một vòng quanh toa xe.

Biểu hiện của đám người chơi đều là bộ dáng sự việc không liên quan đến mình, giống như đồ vật vốn dĩ không có bị ai lấy đi.

Thẩm Thanh Thành giật giật khóe miệng, đem đao trả Lục Bích, cười tủm tỉm mà xua xua tay, "Không có việc gì, trở về nghỉ ngơi đi."

Lục Bích không nói nhiều, gật đầu thu hồi trường đao liền trở về hàng ghế thứ sáu.

Thẩm Thanh Thành cũng trở về chỗ ngồi của mình, cậu đem gạch cất vào trong túi, túi nhét vào phía dưới ghế dựa, sau đó thả lỏng mà ngồi vào chỗ.

Hai giây sau, cậu vuốt cằm, vẻ mặt như đang suy tư gì đó.

Sự việc xử lý Kim Đạt vừa rồi cậu có điểm xúc động quá mức, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không giống ngày thường.

Tuy nói Kim Đạt xác thật ghê tởm chọc tức người khác, nhưng cậu có thể kêu Lục Bích a, rốt cuộc cậu cũng chỉ là một "Tiểu đệ" nhỏ yếu đáng thương lại vô tội.

Ai, Thẩm Thanh Thành lắc đầu, xúc động, thiếu chút nữa đã bại lộ bản tính!

Cậu bên này chính là biết vậy chẳng làm, ở phía sau Lục Bích đã phát tin nhắn cho cậu.

Thẩm Thanh Thành chột dạ, liệu Lục Bích có nhìn ra bản tính khác ngày thường của cậu qua sự việc vừa rồi không?

Tâm tình cậu thấp thỏm hoài nghi mà mở ra tin nhắn xem xét.

7: "Trong đám người chơi có dị động."

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "?"

Không hiểu ý lời của đối phương, Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn ra sau.

Hắc, một số người chơi, bao gồm cả Kim Đạt đang đứng rải rác bên cạnh cửa sổ, nhân lúc không ai chú ý liền ghé đầu vào nhau thảo luận gì đó, nếu có ai chú ý đến bọn họ sẽ lại "ngắm phong cảnh."

Cũng có người chơi tập trung chuyên môn.

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Bọn họ phỏng chừng đang thảo luận việc tối nay sẽ đầu phiếu đưa tôi xếp đến vị trí sau cùng nhỉ."

Bọn họ không dám để người chơi khác biết được mục đích của bọn họ, bởi vì đó cũng đồng dạng là uy hiếp đối với bọn họ, người khác cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Còn mục đích của Kim Đạt, hơn phân nửa chính là muốn trả thù.

Những người còn lại cũng không hẳn tham gia vì muốn giúp hắn ta báo thù, mà vì túi gạch vàng kia, vì thức ăn, vì chính bản thân bọn họ.

Đầu tiên là cậu, sau sẽ là Lục Bích.

Hoặc đầu tiên là Lục Bích, sau đó là cậu.

Chỉ cần hai người bọn họ chết đi, hành lý của họ sẽ vô chủ.

Không đúng.

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Anh nói xem đêm nay chúng ta có khả năng ngồi ở hàng ghế thứ nhất đếm ngược không?"

7: "Rất có khả năng."

Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Việc đó cũng không tệ lắm nha, một ngày tách ra khỏi anh tôi cảm thấy không quen lắm, có thể cùng anh đối mặt sinh tử, uyên ương không rời, vẫn tốt hơn so với hiện tại a." Tốt xấu có người bồi cậu chơi.

A, câu từ cậu vừa nói có phải không quá thỏa đáng hay không...