Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 19

Tô Ý Tiện nhanh chóng đi thay đồ bơi, xối người cho ướt rồi quấn khăn tắm đi xuống tầng. Cô đặt khăn tắm lên ghế tắm nắng, đứng trên miếng lót chống trơn trượt bên cạnh bể bơi làm nóng người, kiên nhẫn kéo giãn cơ thể.

Một lúc sau, Thẩm Tri Hành đi tới đẩy cửa ra.

“Ngài không bơi ạ?” Tô Ý Tiện thấy anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây.

Thẩm Tri Hành chỉ máy tính trong tay, ra hiệu tối nay anh vẫn còn việc phải làm.

Anh cầm máy tính ngồi trên ghế tắm nắng làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn người đang giãn cơ bên cạnh bể bơi, nhìn tư thế làm nóng người của Tô Ý Tiện vô cùng chuyên nghiệp, như từng học một cách có hệ thống.

Ban đầu Thẩm Tri Hành chỉ cho rằng Tô Ý Tiện muốn nghịch nước, còn tưởng sẽ thấy cô lấy phao tròn màu sắc sặc sỡ hình con vịt ra giống như Nhan Nghiên, không ngờ cô biết bơi thật, chắc là kỹ năng bơi cũng khá tốt.

Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện làm nóng người xong.

Cô dùng hai tay kéo mũ bơi ra đội lên đầu, lưu loát chia tóc thành hai nửa, lần lượt cuốn lên nhét vào trong mũ.

Sau đó, cô đeo kính bơi, tung người nhảy xuống bể bơi.

Bể bơi bán tiêu chuẩn dài hai mươi lăm mét, Tô Ý Tiện bơi tới cuối bể rất nhanh, sau đó trôi chảy quay người, đạp vào thành bể bơi đi.

Qua lại mấy lượt, Tô Ý Tiện chuyển đổi mấy kiểu tư thế bơi khác nhau.

Tư thế bơi của cô rất lưu loát, đẹp mắt, mà tốc độ cũng rất nhanh, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi đã bơi được một vòng.

Bên cạnh bể bơi, dì Trần gặm dưa chuột nhìn mà trợn tròn mắt, nói thầm: “Không ngờ cô Tô bơi giỏi như vậy...”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì ngẩng đầu lên, anh nhìn bóng người màu đen linh hoạt trong bể bơi mà thất thần, bỏ lỡ mất mấy tin nhắn của cấp dưới trong máy tính.

Chừng hai mươi phút sau, người vẫn luôn cắm đầu cắm cổ bơi lội cũng chịu dừng lại.

Giây phút Tô Ý Tiện nổi lên mặt nước thì nhìn thấy Thẩm Tri Hành đứng dậy cầm khăn tắm và nước tới. Hốc mắt cô ươn ướt, khi còn bé ông nội cô cũng chờ cô ở trên bể bơi thế này...

Cô cúi người trèo thang lên khỏi bể, nước trong bể bơi trôi xuống theo đường cong cơ thể, rơi lộp bộp xuống mặt đất.

Thẩm Tri Hành dùng gương mặt không cảm xúc dời tầm mắt khỏi người Tô Ý Tiện, nghiêng người khoác khăn tắm lên người cô.

Anh vặn mở nắp chai nước đưa tới, hỏi cô: “Mệt không?”

“Không mệt.”

Trước kia Tô Ý Tiện một hơi có thể bơi tầm hai nghìn năm trăm mét, hôm nay mới bơi chưa tới một nghìn mét.

Vốn dĩ cô muốn bơi thêm mấy vòng nữa nhưng lúc ở dưới nước, ngẩng đầu quay người thấy Thẩm Tri Hành đang xoay cổ. Cô đoán Thẩm Tri Hành ngồi ở ghế tắm nắng làm việc, tư thế cúi đầu quá khó chịu nên cô muốn dừng bơi sớm, để anh quay về phòng sách làm việc.

Thẩm Tri Hành nhận chai nước từ cô, vặn chặt lại.

“Lúc nhỏ từng học à?”

“Vâng, cháu bắt đầu học từ năm đầu tiên lên tiểu học rồi, hồi lớp năm huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh đến bể bơi chọn người, còn muốn dẫn cháu vào đội tuyển tỉnh để huấn luyện cơ, nhưng ông nội cháu không cho.” Khi đó Tô Ý Tiện rất thích bơi, cô vừa nghe ngày nào cũng có thể bơi thì làm ầm lên đòi đi, nhưng ông cụ Tô – người vốn nuông chiều cô mọi thứ lại không đồng ý với yêu cầu này của cô.

Lúc đó ông cụ Tô tự mình tới đội tuyển tỉnh một chuyến, ở đó suốt cả một ngày trời, quan sát các thành viên của đội huấn luyện từ sáng tới tối, ông cảm thấy quá vất vả.

Dù cho huấn luyện viên nói Tô Ý Tiện có thiên phú, luyện tập nghiêm túc có thể sẽ đạt được thành tích này nọ nhưng ông cụ Tô vẫn không nỡ.

“Hối ấy cháu không có khái niệm gì về chuyện này cả, chỉ cảm thấy ngày nào cũng được bơi thì rất tuyệt, sau đó ông nội đồng ý cho cháu mỗi ngày sau khi tan học được bơi một tiếng, cháu không đòi đi theo huấn luyện viên nữa.”

Tô Ý Tiện biến bơi lội trở thành sở thích khi rảnh rỗi, coi nó là một cách để giải tỏa áp lực. Lúc cô thấy khó chịu sẽ đi bơi, vì khóc trong bể bơi sẽ không bị ai nhìn thấy.

Gió thổi qua hơi lạnh, Tô Ý Tiện trùm khăn tắm mà còn rùng mình một cái.

Thẩm Tri Hành thấy thế thì giục cô: “Mau đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Ý Tiện gật đầu, vừa mới đi được hai bước về phía trong nhà, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, quay người lại gọi Thẩm Tri Hành.

“Chú ơi, trong nhà có đồ rửa mặt đánh răng của người trưởng thành không?” Cô nhấn mạnh ba chữ “người trưởng thành”.

Tô Ý Tiện không muốn dùng sữa tắm trẻ con mùi đào mật chút nào, cô không muốn bị người ta coi là trẻ con.

Thẩm Tri Hành nhìn gương mặt ngây ngô nhưng không hề trẻ con của cô, quả thực vóc dáng và vẻ ngoài của cô không còn non nớt nữa.

Lần trước anh bảo dì Trần lấy đồ tắm gội thanh thiếu niên cho cô chỉ vì ứng phó lúc khẩn cấp, sau đó Tô Ý Tiện không nhắc gì tới chuyện này, dì Trần cũng quên chuẩn bị lại cho cô.

Bình thường trong nhà trừ Thẩm Cẩm và dì Trần ra thì không có cô gái thành niên nào đặt chân vào đây, vì thế không có dư đồ tắm rửa của nữ giới.

Thấy vẻ mặt có chút giật mình của anh, Tô Ý Tiện đoán trong nhà không có đồ dự trữ.

Cô chủ động nói: “Không sao đâu, mai cháu sẽ tự đi mua, cháu lên trước nhé chú.”

Thẩm Tri Hành gật đầu.

Tô Ý Tiện nhanh chân đi vào thang máy một người, lên thẳng phòng ngủ trên tầng ba.

Cô về phòng rồi đi tắm nước nóng, lúc bước ra cả người tràn ngập mùi đào.

Tô Ý Tiện ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, nhìn thấy tin nhắn Wechat mà Thẩm Tri Hành gửi cho cô vào nửa tiếng trước.

A Thẩm Tri Hành: [Tôi bảo trợ lý tìm một nhân viên cứu hộ bể bơi, sau này mỗi lần cháu bơi thì báo trước để cô ấy tới đây.]

Tô Ý Tiện không hiểu ý anh, bỏ điện thoại xuống, khoác áo choàng ngủ dài lên váy ngủ rồi đi tới phòng sách của Thẩm Tri Hành.

Cửa phòng sách của anh không đóng, nhìn thấy Tô Ý Tiện, Thẩm Tri Hành gật đầu ra hiệu cho cô đi vào.

Tô Ý Tiện ngồi đối diện anh, hỏi: “Tìm nhân viên cứu hộ làm gì ạ?”

Có ai bơi ở bể bơi nhà mình lại mời nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp trông chừng đâu chứ?

“Tôi không có thời gian rảnh để ngày nào cũng ở bên cạnh cháu lúc bơi.” Vừa nãy Thẩm Tri Hành liếc thấy đồ ngủ của cô, trong lúc nói chuyện với cô không ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Cháu không gặp nguy hiểm gì đâu, cháu học bơi mười mấy năm rồi mà.”

Hơn nữa mỗi lần Tô Ý Tiện xuống nước đều khởi động đầy đủ, cô cũng biết cách tự cứu thế nào khi ở dưới nước. Mà độ sâu bể bơi chưa tới một mét tám, sẽ không xảy ra chuyện gì được.

“Phòng chuyện chẳng may thôi.” Thẩm Tri Hành kiên quyết.

Từ Nhan Thúc đến bố mẹ Tô Ý Tiện, mỗi một người họ qua đời đều khiến người ta không ngờ tới.

Vì thế trong cuộc sống bình thường, có thể phòng ngừa tránh thoát nguy hiểm gì được thì nhất định phải tránh từ sớm, dù cho lãng phí tiền tài, lãng phí nhân lực.

Tô Ý Tiện nhíu mày, nhỏ giọng: “Vậy thì cháu chờ chú rảnh rồi bơi... Người xa lạ nhìn chằm chằm một mình cháu bơi qua bơi lại trong bể, rất kỳ cục.”

“Hoặc là cháu tới bể bơi công cộng cũng được.”

Thẩm Tri Hành không bắt ép cô: “Nhưng gần đây tôi khá bận.”

“Không sao đâu ạ.” Tô Ý Tiện dần cong khóe miệng, “Cháu đảm bảo nhất định sẽ chờ chú rảnh rồi mới bơi, cháu không lén tự bơi một mình đâu.”

“Mai tôi sẽ bảo người tới lắp dây phao trong bể.”

Nếu người bơi gặp tình trạng chuột rút trong lúc khẩn cấp, ôm lấy dây phao có thể phòng ngừa sặc nước.

“Vâng.” Thái độ của Tô Ý Tiện rất tốt, mặt mày tươi tắn.

Thẩm Tri Hành thấy cô cười thì cảm thấy dường như những ngày vừa qua cô thoải mái hoạt bát hơn trước đây không ít, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Bình thường hai người ở cạnh nhau, cô không dè dặt cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, trước kia Thẩm Tri Hành nói gì cô cũng nghe theo và đồng ý hết, bây giờ không phải chuyện gì cô cũng nghe lời.

“Bây giờ không sợ tôi nữa à?” Thẩm Tri Hành hỏi.

Tô Ý Tiện chớp mắt: “Cháu có sợ ngài bao giờ đâu.”

Kết quả kiểm tra sức khỏe vào hai ngày trước cho thấy tất cả đều bình thường, Tô Ý Tiện tháo được cái đồng hồ đểu cảnh báo bừa bãi kia xuống thì lúc đối mặt với Thẩm Tri Hành càng thoải mái hơn.

Thẩm Tri Hành liếc nhìn cô, thấy cô chỉ mạnh miệng nhưng anh vẫn không nói gì thêm.

“Cháu có muốn mua bộ đồ bơi khác không?” Thẩm Tri Hành bỗng nhớ tới chuyện mai cô sẽ đi dạo phố, không nhịn được nói một câu.

Tô Ý Tiện không hiểu hỏi lại: “Bộ kia không đẹp ạ?”

Cô thấy đẹp lắm mà, mặc dù nó là màu đen, còn là kiểu thi đấu nhưng rất tôn dáng, dây lưng giao nhau phía sau cũng đậm tính thiết kế.

Thẩm Tri Hành tránh né không trả lời câu hỏi bộ đồ cho đẹp hay không, anh cúi đầu giả bộ nhìn màn hình máy tính, tỏ vẻ tùy ý nói: “Đổi sang cái áo cộc quần lửng không được hả? Chống nắng.”

Áo cộc quần lửng?

Mặc áo cộc quần lửng bơi?

Sao anh không nói mặc áo khoác phao để bơi luôn đi?

“Cháu không muốn.” Tô Ý Tiện quả quyết từ chối.

Mặc đồ bơi kiểu áo và quần ở trong nước rất khó chịu, ướt đẫm dán sát vào người, động tác rẽ nước duỗi chân cũng sẽ không lưu loát.

“Bể bơi có mái che nắng tự động kín hết rồi, sau này bảo dì bật lên là được mà.”

Hôm nay vì Tô Ý Tiện nói muốn ngắm ánh nắng chiều khi mặt trời lặn nên dì Trần mới không mở phần mái ra.

Thẩm Tri Hành nghẹn lời, không tiện nói thêm gì nữa.

“Không phải bình thường ngài đi bơi cũng mặc áo cộc quần lửng đó chứ?” Tô Ý Tiện nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ.

Đây là giữ đạo đức phận đàn ông trong truyền thuyết đó hả?

Thẩm Tri Hành bị cô hỏi nghẹn họng: “Không phải...”

Tô Ý Tiện gật gù, truyền lại kinh nghiệm mình từng học được từ huấn luyện viên cho anh một cách trôi chảy: “Cũng phải, cháu chưa thấy chàng trai nào mặc quần áo đi bơi cả. Phần lớn nam giới đều mặc quần bơi dài năm phân, cũng có rất nhiều vận động viên bơi lội chuyên nghiệp chỉ mặc quần bơi tam giác bó sát người, mặc loại đó bơi sẽ nhanh hơn.”

Cô nói dứt câu thì ngẩng đầu lên chạm phải tầm mắt của Thẩm Tri Hành.

Trong mắt anh có thứ cảm xúc không nói rõ được, biểu cảm cũng có phần mất tự nhiên.

Tô Ý Tiện mím môi, sau đó nói ngay: “Cái, cái này đều do huấn luyện viên trước kia của cháu kể, đương nhiên, nếu, nếu như ngài bảo thủ thì chắc, chắc cũng có bán đồ bơi kiểu áo dài quần dài dành cho nam...”

Cô sờ mũi, tai hơi nóng.

“Cháu về trước nhé chú, à, lần, lần sau ngài bơi nhớ gọi cháu đấy nhé.”

Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên: “Gọi cháu?”

“Cháu sợ ngài gặp nguy hiểm.” Tô Ý Tiện nghiêm túc nói.

“Tính ra thì ngài mới học bơi được ba, bốn năm thôi nhỉ? Cháu học mười mấy năm luôn rồi, hơn nữa huấn luyện viên bơi lội của cháu còn có chứng chỉ cứu hộ, trước kia thầy ấy đã dạy cháu một số kiến thức cứu hộ...”

Thẩm Tri Hành đẩy kính mắt: “Nước sâu chưa tới một mét tám.”

“Thì sao ạ?”

“Chắc không thể khiến tôi chết chìm đâu.” Giọng anh bình thản.

Tô Ý Tiện liếm môi dưới, cúi đầu im lặng mấy giây rồi vươn tay giơ ngón cái với anh: “Ừm... Ngài cao ngài giỏi.”

...

Đảo mắt đã tới cuối tháng tám, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc.

Từ đầu tháng tám, Tô Ý Tiện đã lục tục chuẩn bị đồ đạc để khai giảng dọn vào ký túc xá, hàng chuyển phát nhanh chất đầy phòng để đồ linh tinh trong nhà, sắp tới khai giảng, đồ chuyển phát nhanh tràn ra cả phòng khách luôn rồi.

Tối Thẩm Tri Hành về suýt thì bị vấp ngã vì đồ đạc dưới chân, nhìn người ngồi bóc hàng giữa đống hàng chuyển phát nhanh không biết trời đất đâu, anh không nhịn được cười.

“Tới lúc khai giảng cháu định thuê công ty dọn nhà luôn à?”

Nếu cô chuyển hết mấy thứ này tới ký túc xá thì e rằng phòng bốn người cũng không đủ để một mình cô ở.

“Không ạ, chú Vương đưa cháu đi là được, trước tiên cứ mang ít đồ cần thiết đã, số còn lại đợi cuối tuần cháu về lấy sau.”

Tô Ý Tiện không yên tâm về thành tích môn Vật lý của Nhan Nghiên, quyết định cuối tuần nào cũng sẽ về một chuyến, ôn tập lại nội dung một tuần cho cô nhóc.

“Tôi đưa cháu đi, chú Vương không đi thì có thể mang thêm ít đồ nữa.” Mặc dù chỉ bớt được không gian của ghế phụ thôi nhưng tốt xấu gì cũng có thể mang thêm mấy bộ quần áo.

“Ngài đưa cháu đi ấy ạ?” Tô Ý Tiện hơi ngạc nhiên, “Nhưng cháu khai giảng vào ngày làm việc mà.”

Gần đây Thẩm Tri Hành bận tới mức cuối tuần cũng phải tới công ty tăng ca, ngày nào cũng tới giờ ăn khuya mới về nhà.

“Tôi bảo trợ lý sắp xếp chừa thời gian ra.” Còn hơn một tuần nữa là đến ngày trường cô khai giảng, thắt chặt lịch trình lại có lẽ sẽ rảnh được nửa ngày.

Người ta đi khai giảng đều được phụ huynh đưa tới trường, nếu để tài xế đưa cô đi, Thẩm Tri Hành sẽ cảm thấy áy náy, cảm giác mình không làm tròn trách nhiệm.

Tô Ý Tiện do dự một lúc rồi đáp: “Vâng, nhưng ngài có thể đổi cái xe khác không ạ? Đổi cái nào rẻ thôi ấy.”

Tô Ý Tiện thực sự không muốn ngày đầu tiên khai giảng đã bị các bạn học nhìn thấy biển số xe Giang A năm số tám của anh đâu, nó quá chói mắt, khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào.

“Đổi sang Cayenne nhé?” Thẩm Tri Hành không có sở thích mua xe, chỉ có mấy cái này thôi.

Tô Ý Tiện: “...”

Rẻ hơn thật, nhưng không nhiều.

Cô đưa ra ý kiến: “Ngài lái chiếc xe mà dì Trần dùng để đi mua thức ăn đi, với lại hôm khai giảng sẽ đông người nhiều xe lắm, chẳng may va quẹt trầy xước sẽ không xót.”

“Được.” Thẩm Tri Hành nghe theo cô, “Nghe cháu.”

Dạo này Tô Ý Tiện luôn nói mình trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa.

Nếu đã trưởng thành rồi thì chắc chắn mọi chuyện đều có ý kiến và suy nghĩ riêng của mình, bậc cha chú như anh nên tôn trọng cô.

“Ngày mai cháu nhớ nhắc chú Vương đi rửa xe trước.”

Tô Ý Tiện vừa bóc một cái mũ lưỡi trai, cô trở tay đội lên đầu, nhìn vào gương phản quang một mặt trên tường phòng khách.

“Không cần rửa đâu nhỉ? Xe đâu có bẩn đâu ạ.”

Mấy chiếc xe trong nhà đều được chú Vương đưa đi bảo dưỡng rửa sạch định kỳ, không bẩn nổi ấy chứ.

Trên gương mặt bình tĩnh của Thẩm Tri Hành dần hiện ra chút ghét bỏ: “Mấy hôm trước dì Trần mua sầu riêng cho cháu mấy lần liền.”

“À...” Tô Ý Tiện suýt thì quên mất, anh không thích mùi sầu riêng.

“Cháu cứ từ từ mà bóc hàng, tôi lên đây.”

Thẩm Tri Hành xách cặp đựng giấy tờ đi tới đầu cầu thang, bỗng nhiên chỉ vào đầu Tô Ý Tiện, hơi khó hiểu: “Cái mũ này của cháu...”

Tô Ý Tiện quay đầu lại hỏi anh: “Mũ sao ạ? Dạo này màu xanh thẫm này rất thịnh hành, rất tôn da.”

Thẩm Tri Hành im lặng thoáng chốc: “Rất độc đáo.”

Anh không đánh giá gì thêm.

Thấy bóng dáng Thẩm Tri Hành khuất sau khúc quanh cầu thang, Tô Ý Tiện lẩm bẩm: “Ông chú cổ hủ.”

...

Hôm khai giảng, Thẩm Tri Hành đeo khẩu trang N95, dẫn Tô Ý Tiện tới cổng trường.

Suốt cả một đường, Tô Ý Tiện ở trong xe cố gắng hít sâu, cô không ngửi thấy chút xíu mùi sầu riêng gì hết, không biết sao mũi Thẩm Tri Hành lại nhạy như thế.

Sau khi xuống xe, một mình Tô Ý Tiện đeo balo đi tới khu vực tân sinh viên nhập học của khoa mình.

Thẩm Tri Hành ở trong xe chờ cô, chờ cô nhập học xong thì cùng cô mang hành lý lên phòng ký túc xá.

Nhưng nói chính xác thì Thẩm Tri Hành đợi ở bên ngoài xe, vì anh không thể ở trong cái xe đó thêm một giây nào nữa.

Tô Ý Tiện đến sớm, không có nhiều tân sinh viên tới nhập học lắm.

Cô nhanh chóng rời khỏi khu nhập học, bước nhanh đi tới chỗ Thẩm Tri Hành đỗ xe.

Xe đỗ dưới một gốc cây bên đường đối diện, lúc Tô Ý Tiện định sang đường thì vô tình liếc thấy cách Thẩm Tri Hành không xa có một cô gái cứ nhìn anh, còn do dự bước từng bước nhỏ dịch về phía anh.

Thẩm Tri Hành cúi đầu nhìn điện thoại không nhận ra, cô gái kia cứ thế mà chậm rãi đi tới trước mặt anh.

Cô gái đỏ mặt, ngẩng đầu không biết nói gì với anh, còn giơ cả điện thoại lên.

Ngay sau đó, Thẩm Tri Hành mấp máy môi, tiếp đó là cô gái điên cuồng xin lỗi, quay đầu chạy nhanh như một làn khói.

Tô Ý Tiện thấy cô gái chạy đi mất mới đi về phía Thẩm Tri Hành, không ngờ cô chưa đi được hai bước đã bị một cậu chàng cao gầy chặn lại.

“Bạn gì ơi, chào bạn, mình là tân sinh viên của Học viện Kinh tế...”

Tô Ý Tiện tưởng cậu ta muốn hỏi đường, vội vàng chỉ hướng cho cậu ta: “À, khu nhập học ở trong đó, bạn đi vào rồi cứ đi thẳng là thấy, có các anh các chị dẫn đường cho đấy.”

“Không, không...” Vành tai cậu bạn dần đỏ ửng lên, cậu ta nhanh chóng nói rõ mục đích của mình, “Mình, mình muốn xin phương thức liên lạc của bạn, mọi người đều là tân sinh viên, sau này có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Tô Ý Tiện do dự mấy giây, hỏi: “Cậu học ngành gì ở Học viện Kinh tế vậy?”

“Ngành tài chính.” Cậu bạn trả lời.

“Vậy thì chắc chúng ta cùng lớp đấy, mình là Tô Ý Tiện, cậu vào nhóm lớp rồi kết bạn với mình nhé.”

Tô Ý Tiện nhìn thấy Thẩm Tri Hành bên đối diện đang nhìn về phía mình thì vội vàng nói: “Người nhà mình đang chờ mình, mình đi trước.”

Cô vẫy tay với cậu bạn, chờ đèn xanh sáng lên rồi nhanh chóng chạy qua đường.

Thẩm Tri Hành dựa vào cạnh xe nhìn Tô Ý Tiện vội vã chạy tới rồi nhìn thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bên đường đối diện.

Thằng nhóc kia cúi đầu ấn vuốt điện thoại một lúc, không biết đang cười cái gì...

Thoắt cái Tô Ý Tiện đã tới trước mặt Thẩm Tri Hành.

“Đi thôi chú, có thể tới ký túc xá rồi ạ.”

Thẩm Tri Hành ra phía sau lấy vali, anh đưa một cái vali cho Tô Ý Tiện, còn lại thì anh tự xách hết.

Anh liếc mắt nhìn về phía cậu bạn kia, thuận miệng nói: “Sinh viên đại học thời nay mạnh bạo thật đấy.”

“Đúng là rất bạo.” Tô Ý Tiện gật gù, tỏ vẻ đồng ý.

“Tuổi này của ngài, liếc cái thôi cũng biết ngài không thể là sinh viên trường bọn cháu, thế mà vẫn có bạn nữ tới xin Wechat của ngài.”