*&*&*&*&*& Trước khi viết chương này thì mình xin cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra đọc truyện của con tác giả là mình đây và cũng chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình để có chút động lực mà viết truyện mình hứa sẽ ngày một cố gắng để không khỏi phụ lòng những người ủng hộ mình cũng như là ủng hộ truyện của mình. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI NHIỀU (○` 3′○) *&*&*&*&*&
*********** Kết thúc phần lải nhải của con tác giả ************
~~~~ Chuyên mục gờ tờ nờ vờ ~~~~
- Vương Diệu Linh: có ngoại hình xinh xắn, tính nết hiền lành ngoan ngoãn ( chỉ là trong mắt người khác ), ngày trước là thanh mai trúc mã với cậu... ( cái chuyện này mình đã nói ở chương trước rồi nên không kể lại nữa ), gia đình cũng thuộc vào dạng giàu nứt đố đổ vách. Về lại Việt Nam là có âm mưu từ trước ( đọc truyện rồi sẽ biết thôi mà )
###################################################################################################
Sáng sớm ngày hôm sau, tại phòng khách nhà của cô và anh đã có một đống người bao gồm các thành phần lên tiếng ở phía dưới
- Chị Khánh đâu sao chưa thấy xuống_ Minh Huy vừa bước vào đã hỏi
- Nó chưa kịp dậy_ Như Anh chỉ biết nhún vai
- Ngủ gì mà lắm thế, heo sao_ Phương Thảo cằn nhằn một câu
- Đã ai lên gọi chị ấy chưa/ Sao không ai gọi bả dậy_ Chính Duy và Hà My đồng thanh lên tiếng
- Long, mày lên gọi chị Khánh đi_ Thiệu Minh
- Tại sao chúng mày gọi nó là chị mà không gọi tao là anh, tao là anh của chị chúng mày đấy_ Duy Long tỏ vẻ mặt đầy oán hận
- Đam mê ý_ Thu Nguyệt lên tiếng trêu làm mọi người được một trận cười
- Ai lên gọi bà chị đó dậy giùm đi, sắp trễ giờ rồi_ Mai Liên tiếp một câu cằn nhằn dành cho Bảo Khánh
- Hay là... tớ lên gọi cho_ Diệu Linh bỗng nhiên nói
- Cô định làm gì?_ Phương Thảo và Hà My đồng thanh
- Đừng ác cảm như vậy_ Gia Khánh nói giúp cô ta khi cô ta cứ mang cái ánh mắt sắp khóc ra mà nhìn cậu
- Cậu lên gọi Bảo Khánh/ chị Khánh_ Phương Thảo và Hà My đồng thanh tập hai
Cậu chỉ biết xoay người một góc 90° mà đi thẳng lên lầu, Diệu linh định đi theo mà bị ánh mắt của mấy người kia nhìn rất không có thiện cảm. Đặc biệt là khi thấy hai người từ trong nhà cậu mà bước ra, họ không biết là có nên nói cho chị Khánh nhà họ biết để đề phòng con ả này hay không nữa.
Cậu khi đi lên liền thấy ngay cái phòng có treo tấm bảng to đùng ở trước cửa " BẢO KHÁNH CHYMTE " kèm dòng chữ nhỏ bên dưới " không phận sự => không vào " còn có cả mấy cái sticker ngộ nghĩnh cậu cũng chỉ nhếch môi gõ cửa mấy lần mà không có ai trả lời liền trực tiếp đi vào phòng con gái nhà người ta dù sao thì cửa cũng không có khóa bên trong. Bước vào trước tiên là những tấm ảnh " ai đồ " của cô đập vào mắt phải gọi là rất nhiều ảnh, đảo mắt một cái liền nhìn thấy cái con sâu ngủ đang nằm trên giường, bên cạnh có cái bàn nhỏ thì để ảnh đóng khung, đi đến gần một chút thì phát hiện ra đó là ảnh của cô và cậu chụp chung hôm đi chơi trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ
- Dậy_ 1s vui vẻ trôi qua cậu liền không thương hoa tiếc ngọc mà đạp cho cô một cước từ đầu này lăn sang đầu kia
- Aizz, con chó nào đạp người vậy hả?_ cô dùng cái giọng ngái ngủ mà chửi một tiếng
- Con chó này_ cậu làm cái mặt lạnh nhìn cô
- Ha ha, sáng sớm đã sang nhà tớ làm gì, nhớ tớ quá à_ cô cười giả lả rồi không quên nói đùa một câu
- Cho cậu 10' nhanh lên mọi người đợi_ cậu nói xong xoay người định đi
- Ây, khoan, từ đã_ cô đang trong chăn mà bổ nhào dậy từ đằng sau mà túm lấy góc áo cậu
- Lát nữa tớ ngồi chung với cậu nha_ cô nói tiếp
- Ừ_ cậu cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại
- Cậu không được ngồi với người khác đâu đấy_ cô dùng giọng giống như cô là một con nhóc đáng thương cần tình thương vậy
- Cậu còn 9'_ cậu chỉ nói vậy rồi bỏ xuống nhà luôn để cô vật lộn với đống quần áo
***********************************************************************************************
Khi đến trường thì hầu hết học sinh đã đến đủ cả, tiếp đó là màn phân chia chỗ ngồi của các lớp: lớp 10A5 và lớp 11A3 đi chung xe, lớp cô và lớp Minh Huy đi chung, còn lại là lớp 10C6 và lớp 12B8 đi chung với nhau. Vì dân số hai lớp gộp lại có chút đông và cũng do không muốn chen lấn xô đẩy với mấy người đó nên là cô quyết định lên xe cuối cùng cho đỡ phiền phức, nào ngờ khi cô lên thì đã thấy cái cảnh cậu ngồi cạnh cô ta rồi chứ. Gì mà nói sẽ ngồi chung với cô, không ngồi chung với ả Diệu Linh đó cơ mà, tất cả chỉ là lời nói dối trá. Cô và cậu bắt gặp ánh mắt của nhau, lần này cô chính là người bỏ qua ánh mắt của cậu mà đi về phía đám đàn em của cô. Cậu không khỏi có chút hụt hẫng và cảm thấy có chút có lỗi.
Cô hiện tại chính là cảm giác giống như bị người ta lừa gạt, cô lên xe sau mà không chen chúc với mấy người kia là vì cái gì chứ, chính là cô đã nghĩ rằng cậu sẽ ngồi ở một góc nào đó không cho người ta ngồi chung để chờ cô thế mà cô đã nhìn thấy cái gì hay tất cả những thứ đó đều là do một mình cô tưởng tượng ra mà thôi, cậu căn bản là không có một xu tình cảm nào với cô cả, cậu ta vẫn là chọn cái người được gọi là thanh mai trúc mã kiêm người yêu cũ của cậu ta mà thôi. Trên người cậu ta từ khi người tên Diệu Linh đó trở về liền không có thứ gì là dành trên người cô cả, tất thảy đều quan tâm đến cô ta, bảo vệ cô ta, nói giúp cô ta khi bị đám Phương Thảo nói móc. * Bảo Khánh mày bị sao vậy hả, không phải mày thích cậu ta chỉ vì cậu ta đẹp trai thôi sao, sao khi thấy cậu ta ngồi cùng với người khác mà mày lại cảm thấy khó chịu và muốn khóc như vậy cơ chứ. Không có gì phải khóc cả, mày nhất định không được khóc, mày mạnh mẽ lắm cơ mà *
- Minh Huy, qua đây tao hỏi_ cô nhịn cái cảm giác muốn khóc lại gọi Minh Huy đến hỏi
- Sao vậy chị Khánh_ Minh Huy cũng không hiểu chuyện gì nhưng trông mặt cô có vẻ buồn bực chuyện gì đó
- Muốn ở cùng một người, muốn làm mọi việc chung với người đó, cảm thấy khó chịu khi người đó quan tâm đến một người khác mà không quan tâm tới mình nữa. Có phải là thích người ta rồi không?_ cô mang vấn đề của mình ra hỏi Minh Huy- cái con người có tình yêu
- Chị bị sao thế?_ Minh Huy hỏi han một chút
- Trả lời_ cô có chút gắt gỏng
- Thì có lẽ đúng là như vậy_ Minh Huy có chút ngạc nhiên vì cô chưa từng gắt đến vậy với cậu hay là mọi người xung quanh
* Ha, Bảo Khánh à mày đúng là " kẻ đi gieo tương tư giờ thành kẻ đi ôm tương tư " giống như lời bài hát rồi * hiện tại là cô đang nghe bài "Kẻ Cắp Gặp Bà Già_ Hoàng Thùy Linh".
Hỏi Minh Huy vài câu như thế rồi cũng không nói gì thêm nữa chỉ dựa đầu vào cửa xe nhắm mắt giả vờ ngủ, mấy người kia thấy lạ thì hỏi mà cô cũng chỉ nói là mệt với chưa ngủ đủ giấc cho qua chuyện. Cô lúc này nhìn xuống điện thoại thì thấy có một tin nhắn của cậu vỏn vẹn hai chữ " xin lỗi ", cô cũng chỉ nhắn lại là " không có gì phải xin lỗi " rồi tiếp tục nghe nhạc để cho mình không nghĩ đến mấy vấn đề linh tinh kia nữa.
Tới nơi cũng là chuyện của mấy tiếng sau, bây giờ đã là buổi chiều rồi trước khi đến nơi thì học sinh đã ăn phần ăn nhẹ do các thầy cô chủ nhiệm phân phát, nhà trường là lần đầu tiên cho học sinh đi dã ngoại kiểu này nên chọn một nơi cũng khá là sịn sò, phong cảnh xung quanh rất đẹp, cây cối thoáng mát không hề có cảm giác nóng nực. Tiếp đến là nhiệm vụ của mỗi lớp, lớp 10 đi tìm hoa quả, lớp 11 thì đi tìm xung quanh xem có dòng suối nào không thì đi múc nước với bắt cá còn lớp 12 thì đi tìm củi khô và một số thực vật có thể ăn được.
Các lớp sau khi nghe nhiệm vụ phát ra thì liền đi luôn, lớp cô chia thành hai đoàn đi tìm, đoàn bên kia thì không biết sao chứ nhưng bên cô thì rất nhanh đã tìm được dòng suối nhỏ, có bạn lại chia nhau về gọi thầy cô và mấy bạn đoàn bên kia rồi cùng mọi người đến đó làm điểm để cắm trại. Cô và cậu từ lúc xuống xe đến tận bây giờ vẫn chẳng nói với nhau câu nào, mọi chuyện vẫn bình yên cho đến khi...
- Á..._ Diệu Linh bỗng nhiên hét lên
- Không sao chứ_ Gia Khánh nói kèm động tác ôm cô ta vào lòng vì cô ta đứng ở dưới dòng suối bị trượt chân nhưng cậu cũng bỏ cô ta ra luôn
Mọi ánh mắt ghen ghét, tức giận và có cả bình thản mà nhìn cô ả Diệu Linh đó
- Sao anh Khánh đối tốt với cô ta quá vậy?
- Tao là tao ghét con đó rồi đấy
- Nhìn ngứa cả mắt
- Lại còn định cướp anh Khánh của chị Khánh nữa chứ
- Hừ, tao khinh loại người cướp người yêu người khác
...
Bên trên là tiếng nói của mấy nữ sinh gần đó, cô nghe đến câu "cướp người yêu người khác" mà nhếch môi một cái, người yêu gì chứ cô còn chẳng biết trong lòng cậu cô có đáng một xu hay không chứ nói gì là người yêu cơ chứ, tất cả chỉ là tin đồn mà tin đồn thì làm l*z gì đúng.
- Mày không sao chứ_ Như Anh quay sang hỏi cô, nhỏ cảm thấy cả ngày nay cô rất lạ, không nói cười như bao ngày nữa mà trầm hẳn đi
- Tao không sao, mày yên tâm_ cô chỉ nhàn nhạt đáp lại vỗ vai Như Anh tỏ ra mình không sao
- Các em chú ý đi đứng cho cẩn thận đó. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào là lều thôi, các bạn nam nhớ giúp các bạn nữ làm đó nghe chưa_ tiếng thầy chủ nhiệm lớp 12B8 vang lên
- Dạ rõ_ đám học sinh đồng thanh lên tiếng rồi mọi người bắt đầu làm việc
~~~~ Hết chương 15 ~~~~
Dạo này tác giả có chút bí ý tưởng be-cau-se không thể nghĩ ra nổi mấy cái ngược nữ9 được. Bác nào có ý tưởng hay ho có thể nhắn tin riêng cho em gợi ý cho em một chút nha. Cảm ơn mọi người (✿◠‿◠)