Chào cậu! Hôn phu tương lai của tớ

Chương 22 : Hứa trên danh dự một thằng con trai là mày sẽ nói thật

Sau ngày đi xem phim kinh dị đó là chủ nhật và sau ngày chủ nhật là thứ hai.

Đến trường thì không thấy Vương Diệu Linh đi học, hỏi cậu thì cậu chỉ nói là cô ta đã về nhà mình rồi nên cũng không rõ. Trong lòng cô đã nghi ngờ là cô ta sai người đến đánh cô nhưng lúc đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua nhưng bây giờ cô càng thêm chắc chắn về ý nghĩ của mình.

- Chị Khánh, chị có nghĩ là con chó điên đó gọi người đến không?_ Hà My nhảy xuống bàn cô to nhỏ mà hỏi.

- Con chó điên nào?_ Bảo Khánh mù mịt hỏi Hà My, xung quanh cô cũng nhiều chó điên muốn giựt Gia Khánh lắm.

- Ngu thế mày, ý nó là Vương Diệu Linh chứ ai_ Như Anh mắng cô một câu vì cái độ chậm hiểu, trong cái trường này người Hà My gọi là con chó điên cũng chỉ có mình Vương Diệu Linh mà thôi.

- Còn mày làm gì mà ác cảm với cô ta thế?_ Như Anh bây giờ lại quay sang Hà My hỏi.

- Haha nó là cả một câu chuyện buồn, nghĩ thôi mà cũng buồn.........cười_ Phương Thảo từ bàn bên loi choi sang tám với mấy người các cô.

- Mau kể_ Bảo Khánh cô cũng rất tò mò nha, chỉ là cô ta bỏ bạn của hai người đi ra nước ngoài mà sao Hà My với Phương Thảo lại ghét cô ta vậy chứ.

- Từ từ mới kể được, chuyện là thế này..._ Phương Thảo làm mặt bí ẩn làm các cô càng tò mò.

- Mày im ngayyyyy_ Hà My bỗng hét lên.

- Tao cứ kể đấy, con kia ngày trước nó crush một thằng từ hồi trung học lận, lên lớp 10 nó quyết định đi tỉnh tò nhưng thằng kia không thích nó từ chối tình cảm của nó và ngay ngày hôm sau, chỉ ngay ngày hôm sau thôi tên đó đã đi tỏ tình với con ả Diệu Linh đó. Nên là nó ghét con đó lắm làm tui chơi với nó nhiều cũng ghét lây_ Phương Thảo từ từ mà kể rõ sự tình.

- Hahaha, không ngờ em tao có tiểu sử đi tỏ tình trai dữ dội thật đó_ cô vừa nói vừa cười như được mùa.

- Buồn cười chết tao, sao nó lại thốn vậy chứ_ Như Anh cũng cười không kém cô là bao.

- Hai người còn cười được à_ Hà My làm mặt giận dỗi.

- Thôi, không cười mày nữa. Ra chơi gọi Mai Liên, Thiệu Minh với Minh Huy sang đây có việc_ cô bày ra bộ mặt có chuyện nghiêm trọng.

- Còn hai người Thu Nguyệt với Chính Duy thì sao?_ Hà My thắc mắc.

- Cứ kệ chúng nó đã, về chỗ đi cô sắp lên rồi_ cô phất tay tỏ vẻ tiễn khách và đã vứt cái chuyện ai muốn hãm hại mình ra sau đầu.

*******************************************************************************

Ra chơi, lớp cô hầu như đã đi hết, Duy Long với Gia Khánh cũng đi canteen mua đồ ăn cho cô và nhỏ

- Chị Khánh, gọi bọn em có chuyện gì à_ Minh Huy vừa bước tới của lớp cô liền mở lời.

- Đương nhiên là có việc, mau mau vào đây_ cô ngoắc tay với ba người đang tiến vào.

- Gì mà gấp gáp thế mày_ Như Anh nhịn không được phải hỏi một câu.

- Tao hỏi chúng mày là chúng mày có cảm thấy Chính Duy thích Thu Nguyệt không?_ cô bắt đầu vào vấn đề.

- Hai người đó suốt ngày gây lộn với nhau_ Mai Liên gãi gãi cằm.

- Cãi nhau thành thói quen rồi thì phải_ Hà My cũng gật gật đầu.

- Cãi nhau như cơm bữa kiểu như một ngày không cãi nhau thì sẽ chết_ lần này đến lượt Minh Huy.

- Như vậy thì thích nhau thế quái nào được_ Như Anh khó hiểu.

- Chưa nghe câu "ghét của nào trời trao của đó" sao?_ Phương Thảo.

- Mà chị Khánh nói cũng rất có lí anh Chính Duy rất hay nhìn lén Thu Nguyệt nha~~~_ Mai Liên nghĩ nghĩ một lát lại phát biểu một câu.

- Thu Nguyệt chỉ bày ra vẻ mặt ghét bỏ hoặc tức giận với anh ấy_ Thiệu Minh bồi thêm một câu.

- Hôm đi xem phim tao còn thấy nó hỏi Thu Nguyệt là có sợ không rồi các thứ_ cô cũng thêm một câu vào.

- Nhưng nó không thấy có động tĩnh gì cả cũng không nói gì với em_ Minh Huy nghi hoặc mà nói.

- Hỏi nó đi rồi biết, nếu đúng chúng ta có nên tác hợp một chút không?_ cô vỗ vỗ vai Minh Huy tỏ vẻ "tất cả nhờ vào mày".

- Em sẽ hỏi nó sau_ Minh Huy gật đầu bày tỏ mình đồng ý việc cô nhờ.

- Em với Mai Liên sẽ thăm dò bên Thu Nguyệt một chút xem sao_ Thiệu Minh lên tiếng.

- Nếu bọn họ thành đôi không phải quá tốt sao đều là người trong nhóm tụi mình cả_ Hà My vui vẻ nói.

- Hai người đó mà thành đôi cả thì trong cái nhóm này chỉ còn mày với Thiệu Minh thôi Hà My, không thì..._ Như Anh nhìn Hà My cười bí hiểm.

- Không...không có chuyện đó đâu_ Hà My vội vội vàng vàng xua tay.

- Nào có ai biết trước được điều gì_ Phương Thảo cũng thêm vào một câu trêu trọc Hà My. Thiệu Minh chỉ đứng im ở đó tai đã đỏ hết cả lên.

- Đã nói là không mà_ Hà My như hét lên với Phương Thảo.

- Được rồi được rồi, tao sắp điếc rồi đấy_ Phương Thảo phải bịt tai lại, chắc cô nàng sẽ sớm bị điếc mất thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về bên lớp 11A3

- Thu Nguyệt, sang đây tao hỏi_ Mai Liên vẫy tay với Thu Nguyệt.

- Chúng mày vừa đi đâu mà chẳng chịu gọi tao gì cả, ở đây chán chết_ Thu Nguyệt giận giận dỗi dỗi với hai người.

- Đi đâu không quan trọng, mày mau đến đây_ Thiệu Minh ấn Thu Nguyệt ngồi "phịch" xuống cái ghế cạnh Mai Liên còn mình ngồi đối diện hai người.

- Chúng mày bị làm sao vậy?_ Thu Nguyệt cảm thấy hôm nay hai người này rất lạ nha~.

- Không làm sao hết, vẫn bình thường_ Thiệu Minh

- Tao hỏi mày, mày đã thích ai chưa?_ Mai Liên dùng mặt nghiêm túc nhất mà hỏi.

- Thích, thích ai?_ Thu Nguyệt đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

- Thì mày đã thích ai chưa?_ Thiệu Minh sắp điên đầu với con người này, chuyện đang nước sôi lửa bỏng mà cứ nhởn nha nhởn nhơ.

- Chúng mày làm sao vậy? Sáng nay có phải là chưa uống thuốc đúng không?_ Thu Nguyệt nói, có phải hay không cô nàng đang đánh trống lảng.

- Mày nói đi_ Thiệu Minh cằn nhằn.

- Nói nhanh nào_ Mai Liên không nhịn được giục cô nàng mau nói, hai người bọn họ gấp muốn chết rồi đây

- Tao không nói đâu. Lêu lêu_ Thu Nguyệt thè lưỡi ra rồi xoay người đi luôn để lại hai con người ở đó tức muốn thổ huyết.

Gọi gọi cho lắm vào, nói nói cho nhiều vào, cằn nhằn cho lắm vào, giục giã cho lắm vào rồi đến cùng không hỏi được một chút thông tin gì từ trên người Thu Nguyệt.

Như vậy nhiệm vụ bên 11A3 "HOÀN TOÀN THẤT BẠI"

```````````````````````````````````````````

Về phía lớp 12A3

- Mày vừa đi đâu đấy?_ Chính Duy thấy Minh Huy vào lớp liền hỏi.

- Đi canteen với Mai Liên thôi_ Minh Huy mặt tỉnh bơ chém gió không chớp mắt.

- Ừ, tao còn tưởng mày làm chuyện gì sau lưng tao_ Chính Duy chỉ nói đùa mà trúng ngay vào tim đen của Minh Huy là cậu giật thót.

- Haha tao thì giấu mày chuyện gì chứ_ Minh Huy cười giả lả.

- Tao... hỏi mày chuyện này..._ Minh Huy cứ ngập ngừng nói đứt quãng.

- Mày cứ nói đi, ấp úng thế_ Chính Duy vẫn thản nhiên đáp.

- Hứa với tao là mày sẽ nói thật

- Ừ, tao sẽ nói thật

- Hứa trên danh dự một thằng con trai là mày sẽ nói thật

- Đệch, tao hứa, mày còn không mau nói_ Chính Duy nhịn không được chửi bậy một câu

- Mày có ý tứ gì với Thu Nguyệt không thế?_ cậu không ngờ là mình sẽ phun ra một câu vào ngay chủ đề chính.

- Ý tứ gì chứ, mày đừng nói với tao là định vượt tường với bạn thân người yêu mày nhá_ Chính Duy có chút tức giận với cái suy nghĩ này của mình mà nhìn chằm chằm Minh Huy.

- Mày điên à, Mai Liên có mà xé xác tao ra_ Minh Huy thử nghĩ một ngày mình mà vượt tường thì sẽ như nào, nghĩ thôi mà rùng cả mình, anh sẽ không bao giờ làm ra cái loại chuyện xấu hổ đấy.

- Vậy mày hỏi làm gì?_ Chính Duy thắc mắc.

- À thật ra, chị Khánh có đứa em nó nói là thích Thu Nguyệt từ lâu rồi thấy Thu Nguyệt hay đi chung với chị Khánh nên nhờ giới thiệu làm quen một chút. Mày không thích là tốt rồi_ Minh Huy phải thán phục tài chém gió xuyên quốc gia của chính bản thân mình.

- CÁI GÌ? AI NÓI TAO không thích chứ_ Chính Duy hét toáng lên, về sau nhỏ giọng xuống một chút.

- Mày thích con bé đó thật à?_ Minh Huy như không tin vào tai mình.

- Ừ.

- Tao thấy mày với nó suốt ngày cãi cọ, chửi bới nhau cơ mà.

- Tao cố kiếm chuyện với ẻm thôi.

- Mày ghê gớm đấy.

- Ai~, tao phải đi nói chuyện với chị Khánh đã không thể để tên nào ngấp nghé ẻm được.

- Này, Chính Duy, khoan đã, tao...tao lừa mày thôi. Hahaha.

- Cái tên chó chết này, mày được lắm.

- Haha tao không cô ý đâu.

- Cmn, hôm nay, tại nơi này tao phải đánh mày một trận để cho người yêu mày không nhận ra mày luôn. Dám trêu ông đây à.

-...

Như vậy nhiệm vụ bên 12A3 "Hoàn toàn thắng lợi"

~~~~ Hết chương 22 ~~~~

Huhu tuôi là tuôi muốn mỗi chương sẽ viết dài thiệt dài mà sao không nghĩ ra được cái gì nữa để viết cả. Buồn thiệt sự ಥ_ಥ