Đứng trước thư phòng của cha, hắn có chút dằn vặt chính bản thân mình. Hắn không thể ngờ rằng, cha mình lại cùng Mặc Gia đưa người đến giết một lần bảy mạng người nhà của Uyển Đồng, hắn không thể tin cha của hắn, người cha mà hắn luôn luôn ngưỡng mộ, người cha giỏi giang của mình lại có thể độc ác như vậy, giết đi người mà con trai mình yêu nhất.Hắn tự hỏi, cha mình phải tuyệt tình đến mức nào mới có thể làm được như vậy?Uyển Đồng chết đi rồi, hắn cũng cảm thấy một nửa hồn của mình cũng đã chết theo nàng, nhưng hắn có Cẩn Gia cần hắn gánh vác, muội muội của hắn vẫn còn quá nhỏ, vẫn còn chưa hiểu chuyện, hắn chưa thể theo nàng được.Lý do vì sao một nhà bảy mạng Uyển Gia chết thảm, hai tiểu muội muội của hắn đều không hề hay biết chuyện này, nỗi đau này của hắn chỉ có thể một mình tự gặm nhấm tự gặm nhấm, đem theo đến lúc xuống suối hoàng tuyền gặp lại nàng.Từ sau cái chết của Uyển Đồng, hắn cùng cha hắn luôn cùng nhau mặt nặng mày nhẹ với nhau, cũng chưa từng nói với nhau thêm một câu nào, đúng, hắn hận ông ấy, hận ông ấy vì sao lại giết nàng, trong bụng của nàng còn đang mang thai cháu nội của ông ấy cơ mà? Từ đó, hắn cũng tòng quân, ra sa trường, dần dần lập được càng nhiều đại công, địa vị của hắn luôn được thăng tiến từng ngày, đến nay đã là Cẩn tướng quân uy nghiêm của Sở triều.Đẩy ra cánh cửa thư phòng, hắn uy nghiêm bước vào bên trong, tư thái của một tướng quân trên sa trường đã thấm đẫm vào trong tâm khảm của hắn."Con chịu đến gặp ta rồi" Cẩn Hoành thở dài nói, ánh mắt cũng không rời khỏi quyển sách trên tay, chỉ lẳng lặng cất lời phá tan sự yên tĩnh khó chịu này. "Hôn lễ cùng Mặc Nhã Tịnh cũng nên tiến hành rồi, không phải người làm rất nhiều chuyện chỉ vì mong chờ ngày này xảy ra sao, cha" Cẩn Hạo lạnh lùng lên tiếng, nhìn người cha không còn trẻ trung như ngày trước, năm tháng đã đã để lại cho ông những vết chân chim nơi khoé mắt, mái tóc cũng pha chút màu ánh kim, hắn không biết trong lòng hắn bây giờ là cảm giác gì nữa..