Hoành Húc nâng lên hai mắt đỏ sậm, biểu tình ngạc nhiên nhìn hắn.
‘ Thánh dược thủ ’ nhíu mày, đi qua đem người một phen đoạt lấy, giọng
điệu rất không kiên nhẫn nói: “Nói đưa cho ta! Nếu để muộn thì ngay cả
thần tiên cũng cứu không được!”
. . . . . .
“Còn ở chỗ này làm gì? Đi ra ngoài dặn người ta chuẩn bị nước ấm nha! Đem dược liệu này nấu lên!”
Đáng thương Hoành Húc luôn luôn uy nghiêm không thể xâm phạm lúc này lại
giống như tiểu nhị ai kêu đâu chạy tới đó, lập tức thần sắc hoảng loạn
đi ra lều trại.
‘ Thánh dược thủ ’ đem thiếu niên phóng tới trên
giường, từ trong bao quần áo của mình xuất ra một cái bình ngọc, sau đó
đổ ra một viên dược hoàn cả vật thể bích sắc, “Chỉ còn ba viên Kim linh
tử, cho ngươi một viên!” Nói xong, mở ra miệng thiếu niên đem khỏa dược
có tác dụng an thần chế khí đưa vào.
Đợi cho tứ chi run rẩy của
thiếu niên dần dần bình ổn, cởi bỏ vạt áo của y đem người xoay lại tựa
vào trên giường. Sờ chính xác lên tinh huyệt ở trên đầu cách một thốn
(tấc) giữa mép tóc trước mặt, lấy ra kim châm cứu từ từ đâm vào, tiếp
theo lại lấy một cây kim châm cứu chậm rãi đâm vào cao manh huyệt (còn
gọi là huyệt cao hoang) ở cột sống thứ bốn đo ngang ba thốn.
Đến
khi Hoành Húc dẫn người mang theo nước ấm tiến vào, liền nhìn thấy nhân
nhi trên giường cơ hồ đã thành hình trạng con nhím. (= =|||)
“Nước ấm chuẩn bị tốt !” Hoành Húc miệng nói xong, ánh mắt lại vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của thiếu niên, “Tình huống như
thế nào?”
“Đem Long châu quả này bỏ vào trong nước!” ‘ Thánh dược thủ ’ không đáp lời của hắn mà là ném cho hắn một bao thứ gì đó, tiếp
theo tiếp tục cúi đầu bận công tác trong tay.
Hoành Húc nghe vậy vội vàng mở ra bọc giấy đem bạch sắc quả to cỡ ngón cái bỏ hết vào dục dũng.
‘ Thánh dược thủ ’ chậm rãi rút đi kim châm cứu trên lưng thiếu niên, đưa y ngâm mình ở trong dược liệu.
“Cổ dịch cộng thêm Long tiên thảo, loại độc chất này mặc dù không phải tối
hiếm thấy, nhưng muốn hoàn toàn loại bỏ thì rất khó giải quyết!” ‘ Thánh dược thủ ’ một bên chuyển động kim châm cứu trên đầu thiếu niên vừa
nói, “Cổ dịch một khi phát tán sẽ thuận theo kinh mạch nhân thể chảy
khắp toàn thân, nếu cổ bị hạ là độc cổ, như vậy chất lỏng đó sẽ là độc
dược làm cho người ta trong khoảnh khắc bị mất mạng. Chiếu theo tình
hình của y mà xem, người hạ cổ tựa hồ cũng không muốn lập tức lấy đi
tính mạng của y, mà là muốn y nhận hết tra tấn mà chết, bởi vì loại độc
này còn có một biệt danh, đó là Toàn tâm toái.”
“Toàn tâm toái”
ba chữ này làm cho thân hình Hoành Húc rõ ràng cứng đờ, đáy lòng dâng
lên mãnh liệt hối hận cùng tự trách thoáng chốc thổi quét đi trầm ổn
cùng trấn định của hắn.
“Xin ngươi cứu y, mặc kệ khó giải quyết
cỡ nào, cũng xin ngươi nhất định phải đưa y chữa khỏi!” Hoành Húc ánh
mắt thống khổ biểu tình mệt mỏi khẩn cầu.
‘ Thánh dược thủ ’
nhướng mi nhìn nam nhân trước mặt này hoàn toàn đảo ngược với hình tượng sắc bén ngạo nhân khi lần đầu gặp mặt, “Này không cần ngươi nhiều lời
ta cũng sẽ tự nhiên làm, ta động thủ cứu người thì nhất định sẽ cứu trị
đến cùng, nếu không chính là bẩn danh tiếng của ta! Bất quá chỉ dựa vào y thuật của ta là không đủ, ngươi còn phải tìm ra người hạ cổ, dùng huyết của cổ chúa đưa cổ trùng trong cơ thể y dẫn ra!”
“. . . . . . Không cần đi tìm . . . . . . Ta chính là người hạ cổ!”
‘ Thánh dược thủ ’ nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cười lạnh một tiếng nói: “Đây là cái ngươi gọi là yêu?”
Hoành Húc sắc mặt khó coi mím môi.
“Đi ra ngoài, đừng ở chỗ này gây trở ngại ta thi cứu!”
“Ngươi. . . . . .” Hoành Húc thập phần không vui nhìn hắn, còn chưa bao giờ có người dám dùng loại giọng điệu này hô quát mình.
“Ngươi muốn đứng ở đây thế sao? Vậy ngươi tới cứu y được rồi!”
“Đừng, ta đi ra ngoài!”
“Từ từ.”
Hoành Húc vội vàng dừng lại.
‘ Thánh dược thủ ’ đi đến bên bàn đặt bút lên giấy “bá bá bá” liệt ra một danh sách đưa cho hắn nói, “Ngươi không phải muốn hỗ trợ sao? Vậy ngươi giúp ta chuẩn bị dược liệu này về, càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Đại diệp cốt toái bổ (tên khác: lá dương xỉ) này, ít nhất phải nhổ hai mươi gốc cây. Hơn nữa nội trong hai canh giờ ngươi phải gấp trở về.”
Hoành Húc lấy qua dược đơn đi ra lều trại.
“Chủ thượng. . . . . .” Thập tứ nghênh đón mở miệng nói.
“Ngươi ở đây coi chừng, bên trong có gì phân phó liền lập tức đi làm!” Trầm
giọng nói xong, Hoành Húc vội vàng đi tới doanh trướng tộc trưởng.
“Dược liệu này ở chỗ đại phu trong tộc chúng ta có thể lấy được. . . . . .”
“Như thế, ta đây trước hết cáo từ !”
“Ách, đi rồi? Ta còn chưa nói xong mà! Cái Đại diệp cốt toái bổ kia. . . . . .”
“Hiệp, hiệp sĩ, ta, nơi này của chúng ta, chưa từng có, tồn, tồn giữ nó!” Đại
phu trời sinh nói lắp nhìn dược đơn trong tay, chỉ vào chữ Đại diệp cốt
toái bổ lắp bắp nói.
Sắc mặt Hoành Húc biến đen, một phen nắm cổ
áo đại phu quát: “Nơi này của ngươi không phải là dược phô (tiệm thuốc)
sao, nếu là dược phô vì sao ngay cả vị thuốc này cũng không có?”
“Hiệp, hiệp, hiệp sĩ, ngài nói, nói, nói nghe thật quá nhẹ, này, này, Đại diệp cốt, cốt cốt toái bổ này cũng không phải là dễ dàng hái, hái được, nó
sinh trưởng ở, ở trên Huyền nhai hai trăm, trăm trượng. . . . . .” Thầy
thuốc bị hắn làm cho sợ tới mức càng thêm nói lắp .
“Vậy trên núi nơi này đến tột cùng có hay không?” toàn bộ tính nhẫn nại của Hoành Húc đã bị lời nói của đại phu quét sạch không còn sót lại chút gì, chỉ thấy hắn lại một phen xả qua áo đại phu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Có, có có có, một lần ta hái, hái thuốc, ta từng ở trên Khất Khất Linh Phong, phía bắc gặp qua. . . . . .”
“Vậy nó có cái dạng gì a?” Mặt Hoành Húc đen đến mức quả thực có thể so với đáy nồi.
“Rể cây thô tráng, mọc lan tràn, cuống lá mật phi tông sắc (màu rám nắng)
hình lân phiến (hình vảy), bên duyến có răng cưa. Diệp vô mao (không có
lông tơ), cuống lá dài từ mười tới mười sáu thốn, hướng về phía trước
ánh sáng. Phiến lá hình tam giác, độ rộng các lá từ hai mươi tới hai
mươi sáu thốn, phần đỉnh kéo tới đuôi như lông chim, phần đỉnh đến đuôi
hoặc là bốn sợi lông vũ hoặc năm sợi. Vũ phiến có xẻ sâu, phần đuôi lớn
nhất, phần giữa vũ phiến nhỏ dần, răng cưa lá thường nứt ra hai bên.”
Bị tầm mắt hận không thể đem người thiên sáp vạn trạc (ngàn giày vạn nhổ)
của Hoành Húc hung hăng đập mạnh, đại phu lập tức bạo phát tất cả tiềm
năng ào ào nói ra một đoạn từ ngữ dài nhất từ trước tới nay.
“Sớm nói không phải được rồi!”
Đại phu vẫn lăng lăng ngốc ở tại chỗ, bỗng nhiên lộ ra biểu tình kinh hỉ
khi tìm thấy bảo tàng nói: “Kia, kia kia kia, ta, ta ta ta giống như,
giống như không, không, không nói lắp, đi!” (=]]]])
Hoành Húc
chạy về lều trại đem gói thuốc giao cho ‘ Thánh dược thủ ’ tiếp theo
hướng tộc trưởng mượn một con ngựa cùng giỏ trúc dây thừng liền hướng
đến Khất Linh phong.
Khất linh phong được mệnh danh là”Phong”
không phải là bởi vì nó cao bao nhiêu hiểm bao nhiêu, mà ngược lại, thế
núi của nó cực kỳ bằng phẳng với độ cao chỉ có hai trăm trượng. Sở dĩ
mệnh danh như thế, hoàn toàn là vì phần nó ở bên phía phương Bắc đột
nhiên bị đứt gãy, giống như một nhát cắt đi một nửa cái bánh ngô lớn, ở
vị trí cao nhất nhất tề cắt đứt, lộ ra bên trong tràn đầy thạch đầu hãm
(đá lởm chởm).
Hoành Húc đi vào gần nhai, ngẩng đầu nhìn về phía
trước, nhìn thấy ở trên mặt nham thạch sinh trưởng không ít thực vật.
Hoành Húc đánh mã đi tới sườn dốc phía nam, vận dụng khinh công rất
nhanh bay lên đỉnh núi, từ nơi này nhìn xuống phía dưới, thực vật tầng
tầng phân bố ở trong Huyền nhai. Hoành Húc đem một đầu dây thừng cột vào trên một cái cây ngay vách đá, một đầu khác quấn bên hông, giỏ trúc vắt trên lưng cầm lấy dây thừng chậm rãi đi xuống Huyền nhai.
Chỗ
mặt ngoài nham bích là đá vụn rải rác, một cước giẫm lên sẽ “Rầm rầm”
rơi xuống, Hoành Húc không dám đem trọng lực phóng tới mủi chân, chỉ có
thể nắm chặt dây thừng nhảy từng bước xuống dưới, vách đá nhọn chằn chịt ma sát khiến dây thừng “chi chi” rung động.
Ước chừng xuống dưới cách trăm mét, Hoành Húc rốt cục đụng đến gốc cây thực vật đầu tiên,
nhưng ngoại hình cùng loại đại phu miêu tả rất có khác biệt, Hoành Húc
có chút thất vọng tiếp tục đi xuống nhìn thấy gốc cây thứ hai, nhưng vẫn không phải. Cứ mãi như thế cũng chưa thấy bóng dáng của Đại diệp cốt
toái bổ.
“. . . . . . Vì sao không có?” Hoành Húc tức giận nói,
không khỏi hoài nghi trình độ của tên đại phu Mông Cổ kia, “Chờ trẫm trở về lập tức phá sập điếm hắn, còn phải bắt con cháu mười tám đời của hắn cũng không được hành y làm đại phu!”
Đang nói, khóe mắt bỗng
nhiên nhìn thấy phía bên phải Huyền nhai sinh trưởng một gốc cây thực
vật cùng miêu tả thật có chút tương xứng. Mày kiếm Hoành Húc thoáng
nhướng, cẩn thận leo qua đi, tinh tế nhìn lại quả nhiên chính là Đại
diệp cốt toái bổ! Trong lòng nhảy dựng thật cẩn thận nhổ xuống phóng tới giỏ trúc sau lưng. Phóng nhãn nhìn lại, nguyên lai bên sườn Huyền nhai
mới là địa bàn của Đại diệp cốt toái bổ, lần đầu tiên cảm thấy loại tình tự kinh hỉ trên cả đuôi lông mày, vội vàng nghiêng qua như đi lấy bảo
bối hái gần như nửa sọt, đang ở thời điểm hắn quên hết tất cả, đột thạch dưới chân buông lỏng một cái rơi xuống, Hoành Húc đang giẫm bên trên
cũng vội vàng rơi theo. . . . . .
‘ Thánh dược thủ ’ hu khẩu khí
nâng thẳng thắt lưng, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn thiếu niên trên
giường đã bình yên đi vào giấc ngủ nói: “Còn chưa từng thử qua cứu người lại phải mất cả ngày lao động của ta! Nói, nam nhân của ngươi như thế
nào còn chưa trở về? Chẳng lẽ là lọt nhai chết?”
Đang nói, chợt nghe thanh âm kinh ngạc của Thập tứ bên ngoài lều trại, “Chủ thượng, ngươi làm sao?”
‘ Thánh dược thủ ’ quay đầu lại, liền thấy một nam nhân mặt mũi đầy vết
thương, sắc mặt tro tàn ôm một cái giỏ trúc đi đứng không xong bước đến.
“. . . . . . Ta, ta đã muộn. . . . . . Đây là Đại diệp cốt toái bổ, nhưng
là, đã không cần nữa rồi đi!” Nhãn mâu thâm thúy tối tăm của hắn lúc này là một mảnh mờ mịt, miệng như là tự nhủ nói, “Y đã chết rồi sao? Ta
biết, ngươi muốn nói y đã chết đúng hay không?”
Hoành Húc bỗng
nhiên một phen ném bỏ giỏ trúc trong tay hai mắt đỏ sậm hét lớn: “Ta rõ
ràng đã hái dược đến, ngươi vì cái gì còn muốn chết? Ngươi là người đầu
tiên dám làm trái ta như thế, ta sẽ không buông tha ngươi!”
Namnhân nổi giận đi đến bên giường dựng dậy thiếu niên hung hăng ôm ở ngực,
“Ngươi không thể chết được, bằng không ta lập tức bóp chết ngươi! Đứng
lên ——”
‘ Thánh dược thủ ’ ngạc nhiên, tiếp theo lớn tiếng kêu
lên: “Thập tứ, chủ thượng ngươi bị động kinh, còn không mau đi đem người kéo ra? Người ta tân tân khổ khổ mới cứu trở về sắp bị hắn nghẹn chết
rồi!”
“Ta đang kéo, nhưng là kéo không ra!” Thập tứ quay đầu, có chút dở khóc dở cười nói.
Hoành Húc vẫn đang số chết siết thắt lưng thiếu niên, “Tỉnh lại, không thể
chết được, ngươi chết ta sẽ đem người nơi này toàn bộ giết sạch!”
“Chủ thượng, chủ thượng, y không chết, ngươi đừng siết, siết nữa liền sẽ chết thật a!”
“Ngươi nếu dám chết, ta sẽ đem ngươi ném đến bãi tha ma âm trầm khủng bố nhất ——”
‘ Thánh dược thủ ’ đảo con mắt trắng dã xem thường, sau đó cầm lên một cây gỗ lớn trên mặt đất hướng cái ót Hoành Húc bổ tới.
‘ Rầm” Hoành Húc hét lên rồi ngã gục.
“Dọn dẹp một chút, thật sự là mệt chết ta!”