Lều trại không người,
một cái thân thể băng thẳng, nam nhân hai tay nắm chặt, hai hàng lông
mày nhíu nhanh đang lấy loại tư thái cực không an ổn đi vào giấc ngủ mơ.
“. . . . . . Không cho phép. . . . . . Trẫm tuyệt không cho phép. . . . .
.” Hắn lắc đầu nói lời vô nghĩa , “Ngươi mơ tưởng rời đi trẫm. . . . .
.”
Trướng mành lều trại chậm rãi vén lên, một đôi hắc miên hài nhẹ nhàng tiến vào.
“. . . . . . Cho dù chết , trẫm cũng muốn, đem ngươi dựng dậy. . . . .
.”Nam nhân vẫn đang hãm sâu trong mâu thuẫn tranh chấp trong mộng, đối
với xâm lấn của dị giả ngoại giới không hề sở giác.
Người tới rón ra rón rén đi đến bên giường, từ ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ
sắc bén, nhắm ngay cổ tay nam nhân chậm rãi vẽ ra một đạo lỗ hổng,
thoáng chốc, huyết đỏ sẫm ồ ồ chảy ra, người tới vội vàng dùng một cái
chén nhỏ tiếp được.
“Thập tứ, động tác ngươi có mau chút hay
không? Ta kêu ngươi lấy một chút huyết của hắn làm vật dẫn cũng không
phải kêu ngươi làm kẻ trộm, lén lút như vậy làm chi?”
“Thánh dược thủ” đứng ở cửa không kiên nhẫn nói.
“Còn không phải bởi vì ngươi sợ hắn sẽ bỗng nhiên phát cuồng mới sai ta đến
làm chuyện nguy hiểm này sao! Thật sự là chán ghét, đi đến chỗ nào đều
làm cu li cho người! Lần sau không bao giờ nhận nhiệm vụ bỏ đi này nữa
!” Thập tứ tức giận bất bình nhỏ giọng nói thầm. Bất quá khi quay người
lại lập tức khôi phục một bộ biểu tình hàm hậu thành thật, “Thỉnh ‘
Thánh dược thủ ’ chờ thêm một lát, rất nhanh là tốt rồi!”
Đón đầy chén nhỏ, Thập tứ lập tức giúp Hoành Húc điểm huyệt cầm máu, cầm bát đi ra ngoài.
Hoành Húc đột nhiên mở hai mắt từ trên giường nhảy bắn lên, ánh mắt mờ mịt
không đệm tựa đối diện với doanh trướng trống rỗng, chợt như nhớ tới cái gì, hoắc mắt đứng dậy vội vàng chạy ra lều trại, như một trận gió cuốn
qua thảo nguyên trải rộng sắc trắng của đàn dê nhảy vào doanh trướng
“Thánh dược thủ”.
Tuy rằng tối hôm qua cấp khí công tâm, nhưng
trong ý thức có một tia thanh minh, trong thoáng chốc tựa hồ đã nghe có
người nói ai đó còn sống, sáng nay tỉnh lại tinh tế nghĩ lại, trong lòng không khỏi một trận cuồng hỉ, cho nên vội vàng chạy tới, ai ngờ gặp
được chỉ là một cái giường trống rỗng.
“Người đâu?” Hoành Húc chỉ vào cái giường gọn gàng chỉnh tề rống lớn.
“Thánh dược thủ” đang đùa nghịch dược liệu ngưng tay nhìn nam nhân không hề có chút hình tượng đáng nói trước mặt.
“Ta hỏi ngươi người đâu? Ngươi đưa y tới đâu rồi?” Hoành Húc tới gần, ánh mắt đáng sợ cắn răng chất vấn.
“Lại đây nổi điên làm gì! Người không phải ở lều trại của ngươi sao? Một con người lớn như vậy ngươi cũng không thấy?” “Thánh dược thủ” tức giận trả lời.
Hoành Húc nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo lại như một trận gió cuốn bay ra ngoài! (mất mặt quá = =)
“Chẳng biết làm sao!”
Một phen vén lên bố liêm, quả nhiên thấy thiếu niên đang an ổn nằm ở bên
trong giường. Hoành Húc kích động một phen ôm lên thiếu niên cùng thụy
nhan (gương mặt khi ngủ) không màng danh lợi liên tục hôn lên môi y.
Tình tự mãn nguyện tràn đầy trên đuôi lông mày hắn, trong khoảnh khắc hóa thành cơn mưa tràn đầy nhu tình.
Lỗ tai dán lên lồng ngực đơn bạc của thiếu niên, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập phanh phanh hữu lực, Hoành Húc thỏa mãn lẩm bẩm: “Bảo bối nhi,
cám ơn ngươi sống lại! Bảo bối nhi!” (chỗ này ta ko muốn dùng từ đa tạ,
vì nghe quá nặng mà lại xa cách)
Nguyệt minh tinh hi (trăng sáng sao thưa), đêm lạnh như nước.
Nam tử chỉ phủ đơn y đứng trên lầu các lẳng lặng ngóng nhìn một điểm trong
bóng đêm, loại hành vi tự ngược này làm cho giữa mi tấn của hắn ngưng
một tầng sương vụ mỏng manh.
“Vương gia, canh giờ không còn sớm,
ngài nên nghỉ ngơi! Trời sáng còn phải thượng triều a!” Quản gia đã qua
tuổi năm mươi nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ân. . . . . .” Dừng trong chốc lát, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Quản gia, ngươi nói, y còn có thể tha thứ ta không?”
“Vương gia. . . . . . , này, nô tài không dám vọng đoán!”
“Cũng đúng, ngươi không phải y, ngươi có thể nào biết y có thể tha thứ ta hay không?” Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu nói.
“Bất quá, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt, Tử Li!”
………
“Ngươi này lang băm, ngươi đã nói y hôm nay sẽ tỉnh!Nhưng vì cái gì y vẫn là
như vậy? Ngươi đến tột cùng có giúp y giải độc hay không? Hay là ngươi
căn bản giải không được nhưng lại sợ đánh vỡ danh tiếng của ngươi cho
nên cố ý đùa bỡn chúng ta?” Sáng sớm, mới ra cửa liền gặp gỡ ác bá chỉ
biết rống đông rống tây này.
“Hừ, thật đúng là qua sông đoạn
kiều! Lúc trước còn ‘ Thánh dược thủ Thánh dược thủ ’ kêu đến hân hoan,
vừa chuyển mặt liền biến thành lang băm?” ‘ Thánh dược thủ ’ trào phúng
nói.
“Vậy ngươi nói, độc không phải giải sao? Nếu giải vì sao còn không tỉnh?” Hoành Húc lớn tiếng chất vấn, nếu là dĩ vãng, hắn tuyệt
đối sẽ hạ lệnh trực tiếp đem người tha ra ngoài chém! Hắn thống hận lang băm! (= =)
“Ta là nói qua trong hôm nay hắn sẽ tỉnh, nhưng chưa
nói qua nhất định là lúc này!” Từ sau khi nhận thức hắn, “Thánh dược
thủ” phát hiện lực nhẫn nại của mình đã giảm xuống cấp tốc, hắn thật sự
chịu không nổi nam nhân mãnh liệt không nói lý này.
Món nợ cố ý
muốn hắn đi Huyền nhai hái loại thảo dược vô dụng còn chưa cùng gã thanh toán, hiện nay nếu thêm một món nợ nữa, mình tuyệt đối có lý do xử
gã.”Hảo, lời này chính là ngươi nói, nếu hôm nay không thể như lời ngươi nói, ta sẽ đem danh tiếng của ngươi dập đến khi thối nát, cho ngươi trở thành một tên lang băm mặc người đánh đập!”
“Thánh dược thủ” oán hận trừng mắt hắn, tiểu nhân vong ân phụ nghĩa chính là sắc mặt như vậy đây.
Đang lúc hai người tiến hành đấu đá không tiếng động, tộc trưởng thần tình
vui mừng đi tới, “Nguyên lai tiên sinh cùng hiệp sĩ đều ở đây, như thế
rất tốt! Khỏi mất công ta chạy hai lượt.”
Dù sao cũng là địa bàn
của người ta, hai người đành phải tạm thời thu hồi ánh mắt giao chiến,
ngược lại hướng tộc trưởng hỏi: “Không biết tộc trưởng tiến đến có
chuyện gì quan trọng?”
“Ha ha, thật không tính là chuyện quan
trọng, chính là chỗ nhi tử của ta thêm một tiểu nãi oa (đứa nhóc), hôm
nay muốn tới tự miểu thỉnh Lạt ma đại sư đến cầu phúc ban tên! Trong
phong tục của chúng ta, càng là náo nhiệt đại biểu càng có phúc khí, cho nên muốn thỉnh nhị vị tiến đến xem lễ, không biết ý nhị vị như thế
nào?”
“Chúc mừng tộc trưởng hỉ thiêm gia dã (nhà thêm vui), phần xem lễ ta tự nhiên sẽ góp vui!” “Thánh dược thủ” nói.
“Ha ha, rất tốt!” Tộc trưởng cười lại chuyển hướng Hoành Húc dò hỏi, “Không biết hiệp sĩ có nể mặt hay không?”
Hoành Húc vốn muốn cự tuyệt, bởi vì còn chưa từng có người nào mặt mũi lớn
đến có thể vì một chút việc nhỏ mà mời được mình, nhưng nghĩ lại, nhiều
ngày bọn họ lưu lạc cũng do tộc nhân này nhiệt tâm chiếu cố, không đi
tựa hồ cũng quá bất thành lễ! Cho nên cũng đành phải gật đầu đồng ý. Bất quá điều kiện kèm theo là hắn nhất định phải đem thiếu niên trong lồng
ngực đi, bởi vì y tùy thời đều có thể tỉnh lại, mà hy vọng khi y tỉnh
lại mắt nhìn thấy đầu tiên chính là mình.
Đoàn người cưỡi ngựa hướng đến tự miếu bên ngoài, chỉ chốc lát sau liền thấy được đầy đỉnh tự miếu Lạt ma.
Sớm đã có Lạt ma chờ ở cửa, tộc trưởng cùng đại sư vỗ tay vấn an.
“Hoan nghênh các vị, chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh tộc trưởng dẫn mọi người đi theo ta!” Một Lạt ma nói.
Mọi người xuống ngựa, Hoành Húc theo mọi người đi phía trước, mới vừa đi
tới cửa, Lạt ma nguyên lai đứng ở một bên im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu,
ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm một bên của Hoành Húc nói: “Nghiệt
chướng, phật gia thánh địa cũng là nơi ngươi có thể tới sao?”
Người nghe thấy khó hiểu nhìn Lạt ma.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Một Lạt ma đi tới dò hỏi.
“Sư huynh, mới vừa rồi có một vong hồn muốn theo vị thí chủ này vào miếu!”
“Nga? Có chuyện này? Phật gia thánh địa cũng không phải là nơi vong hồn bình
thường tới gần được! Nhưng mới vừa rồi cư nhiên có thể đi vào đây? Nhất
định cũng không đơn giản! Vong hồn hút lấy tinh khí người, khiến cường
giả biến nhược, nhược giả hại bệnh, bệnh giả tần vong (làm kẻ mạnh biến
thành kẻ yếu, kẻ yếu thành bệnh, kẻ bệnh sẽ chết)! Vị thí chủ này, ngươi nên cẩn thận một chút mới được!”
Hoành Húc nhíu mày, bỗng nhiên
cúi đầu nhìn thiếu niên trong lồng ngực, hỏi: “Vậy đại sư có nhìn ra
được y hôn mê chưa tỉnh cùng vong hồn có liên quan hay không?”
“Để ta nhìn một cái!” Lạt ma mở ra mí mắt thiếu niên, lại vươn tay điểm lên đốt mi tâm của y, thật lâu sau mới trợn mắt nói, “Tình huống không khả
quan! Vị thí chủ này rõ ràng đã là hoạt tử nhân nguyên thần thoát thể
còn sót lại thể xác! Linh thể suy yếu, như vậy thực dễ dàng hấp dẫn vong hồn chiếm lĩnh!”
……………….
Hắn run rẩy cuộn trong chăn bông lui ở một góc trên giường, chăn bông lưu lại hương vị quen thuộc của
nam nhân làm cho hắn an tâm không ít.
Vừa rồi tên hòa thượng kia
thật là đáng sợ! Chẳng qua là bị y trừng mắt liếc một cái, chính mình cư nhiên sẽ có cảm giác lập tức sẽ hồn phi phách tán.
Thực khủng bố, xem ra mình vẫn là ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi!
“Linh linh linh. . . . . .”
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng chuông lay động.
Hắn hoảng sợ che hai tai.
Là thanh âm gì? Hảo khó nghe!
“Sa ha sa lạt đà nam, sa ha sa lạt đà nam. . . . . .” (tiếng marốc ~ xin hiểu bằng niềm tin= =)
Thanh âm dần dần dày đặc thông suốt xuyên thấu qua màng tai chui thẳng vào đầu.
Đừng lay động ! Đừng niệm!
Chấn linh (chuông) của Lạt ma từ bốn phương tám hướng nhất tề đánh úp lại
giống như sóng gợn quyển quyển (văn tự cuồn cuộn) lui về, lấy hắn làm
trung tâm một đoàn lại một đoàn cấp tốc buộc chặt, quang quyển hóa thành thật thể gắt gao siết trụ thân thể hắn.
Khí tức trong lòng đại loạn giống như bị mãnh thú phát cuồng va chạm trong ngực.
“A ——” hắn quát to một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra lều trại, nhưng
lọt vào trong tầm mắt lại là mười mấy Lạt ma làm thành vòng vây.
“Sa ha sa lạt đà nam. . . . . .” Lạt ma một bên phe phẩy chấn linh một bên thì thào.
Hắn cảm thấy một cổ sức mạnh cường đại giống như nóc nhà từ trên cao sụp xuống thẳng tắp đè nặng.
Hoành Húc diện vô biểu tình nhìn thân hình vong hồn vừa ẩn vừa hiện giữa sân, khi chết hẳn là thực tuổi trẻ, bộ dáng mới mười sáu mười bảy tuổi.
Nó hai tay ôm đầu lăn trên mặt đất, tựa hồ đang chịu thật lớn dày vò. Miệng cũng hé ra hợp lại hô cái gì.
“Thí chủ, ngài muốn xử trí vong hồn này như thế nào? Chỉ là đuổi nó đi hay để nó hồn phi phách tán?”
Hồn phi phách tán, hồn phi phách tán đi, Hoành Húc mở miệng ra muốn nói,
nhưng vì sao bỗng nhiên cảm thấy được tâm thần không yên? Chẳng lẽ ngay
cả chính mình cũng đã bị nó ảnh hưởng? Nghĩ đến khả năng này, Hoành Húc
không khỏi giận dữ, chính là bởi vì nó mà bảo bối nhi mới có thể hôn mê
bất tỉnh!
“Ta muốn nó hồn phi phách tán!” Hoành Húc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn hoảng sợ vì bỗng nhiên trận khí tăng lớn, công kích mang theo uy hiếp
tử vong hóa thành vũ tiễn bén nhọn thẳng hướng mi tâm của mình phóng
tới.
Hắn vội vàng xoay người lăn một vòng, hiểm hiểm né qua đầu
mũi tên giết người, nhưng vũ tiễn bị bám sát khí vẫn là tổn thương da
tay của hắn. Còn chưa hồi thần lại, lại một kim tiễn biến hóa nhắm thẳng vào ngạch tâm (giữa trán) mà đến.
Hắn tuyệt vọng nhìn tử vong
chi tiễn càng lúc càng gần, tư vị như vậy còn phải nếm lại một lần nữa
sao? Tình cảnh các mảnh thân thể bỗng nhiên vỡ tan, một khắc cuối cùng ý thức mất đi vẫn có thể thấy huyết vụ của mình bay tứ tung, chẳng lẽ
thật sự muốn hắn lấy loại tư thái tàn nhẫn này tiêu vong hầu như không
còn sao?
Hoành Húc có chút suyễn khí (thở gấp) nhìn vong hồn bỗng nhiên tản ra vô hạn đau thương ở giữa sân, đầu đang buông xuống bỗng
nhiên nâng lên thẳng tắp nhìn mình.
Hoành Húc đột nhiên cả kinh,
đôi mắt kia. . . . . . Vì sao đôi mắt kia lại quen thuộc như thế, trong
suốt thấy đáy, mỗi khi tiểu tinh quái đùa giỡn sẽ đặc biệt phiếm một
tầng sáng giảo hoạt, lúc cao hứng sẽ mang thủy sắc oánh oánh (lóng lánh
trong suốt), khi tức giận sẽ trợn tròn hốc mắt căm giận nhìn mình chăm
chăm. . . . . . Từ từ, nhất định là chỗ nào đó sai lầm! Không có khả
năng, vong hồn này. . . . . .
Nhưng nhìn vũ tiễn kia ngay lập tức muốn xỏ xuyên qua, Hoành Húc cảm nhận được thật sâu sợ hãi.
“Không ——”