Chị họ nhỏ tuổi, tôi yêu chị rồi

Chương 12

Cô bước vào cung điện nó thật tráng lệ, như phim cổ tích vậy bước từng bước cô tiến vào. Trước mắt là cảnh mọi người du dương theo điệu nhạc, cô tiến lại bàn ăn nhấc ly rượu mà uống vài ngụm, cô có chút ngượng ngùng đứng một mình có chút ngại, đột nhiên tiếng piano vang lên, Venn đang đàn piano giai điệu du dương làm cô phần nào dễ chịu. Cô nhìn xuống thân hình nhỏ bé này, sao chỉ 10 tuổi cô nhìn xung quanh bổng chốc cô nhìn thấy dáng người quen thuộc, Nguyệt Sương, cô chạy nhanh đến phía đó phía người bạn thân nhất của cô. Cô gọi tên nhưng cô gái vẫn không tra lời, cô đứng trước mặt Nguyệt Nguyệt lay tay cô, "Nguyệt Sương sao mày tới đây được?", cô gái kia mặt ngơ ngác, "Tiểu thư, tôi là Teresa, rất hân hạnh gặp người!, tôi không phải Nguyệt gì đó mà tiểu thư nhắc tới", cô nhìn đi nhìn lại chắc chắn đây là Nguyệt Sương, cô chơi với nó là lâu như vậy sao có thể quên, cô cười nhẹ "Thật là xin lỗi tiểu thư, tôi nhầm người, mà tiểu thư sao lại đứng một mình vậy", Teresa ăn nốt chiếc bánh đậu xanh rồi chùi miệng, nói:"Tôi đang chờ tiểu thư Annabella, vì xưa nay tiểu thư Annabella nổi danh độc ác nên ai cũng sợ không ai dám đến gần nên tôi phải thay đón cô ấy", dứt lời vị tiểu thư trông giống hệt con bạn thân của mình cầm ngay chiếc bánh đậu xanh mà Nguyệt sương cũng thích đậu xanh mà ăn nhòm nhoàm, Terasa cầm chiếc bánh cuối cùng đưa cho Annabella, "Tiểu thư có ăn không nó rất ngon đấy", Annabella lắc đầu, "Tôi không ăn đậu xanh", "Tiểu thư không thích đậu xanh sao? nó rất ngon đấy!", cô cười nhẹ, cô nhìn sang bên cạnh đó là bánh quy có bột trà xanh, cô rất thích ăn trà xanh, cô cầm lên mời Teresa là để thử lòng xem vị tiểu thư này có không ăn đậu xanh không, vì Nguyệt Sương không ăn được trà xanh, vừa mới đưa bánh lên Teresa lắc đầu, "Tiểu thư tôi không ăn trà xanh được, chỉ cần một miếng là tôi sẽ ói ra đấy. Cô ngạc nhiên giống hệt bạn thân cô, cô nói chuyện với Teresa một lúc mới biết cô có mẹ là phu nhân alexa là quá phụ, ba cô là tướng quân Devlin đã hi sinh trên chiến trường, thật trùng hợp bạn thân cô cũng không có bố, cô mím môi cười, "Tôi là Annabella, rất vui đc gặp tiểu thư", người trước mặt hoang mang không tin cái người nói chuyện vui vẻ hiền lành là tiểu thư nổi danh độc ác, cô cúi đầu xin lỗi vì đã không biết tiểu thư. Cô cười nhẹ rôi nói:"Từ giờ về sau tiểu thư Teresa phải là bạn tôi, bạn tốt nhất, cô gái kia cười từ giờ cô là đã không cô đơn rồi, tiếng piano duwtscon người đẹp trai đó bước xuống đặt tay lên vai Annabella, "Chị!", cô cau mày, "Đừng gọi chị nữa, bình thường là được", "Nhưng tôi thích thế", cô cau mày là đang mặc kệ anh, từ đâu có một người con trai bước lại gần cô rồi xin phép nói chuyện riêng, cô đi theo thì ra là chó máy, cô tức giận bóp mũi nó, "ngươi cho ta xuyên không rồi còn bắt ta phải biến nhỏ lại đứa trẻ 10 tuổi người đùa ta?", chó máy đau đớn nói vội:"Vì thế tôi mới đến đây giúp cô biến nhanh lớn nhanh này", cô thả nó ra, nó đưa cho cô một danh sách các loại thảo mộc giúp biến thời gian trôi nhanh, cô đọc xong thì bực mình tại sao lại lắm thứ như thế, quay ra định mắng nó một trận thì không ngờ nó biến mất tiêu, "Ta mà gặp lại ngươi nữa thì coi chừng cái mũi của ngươi", cô hì hục bước ra thấy venn đang đứng im, cô lại gần, "Chị đi đâu lâu thế", "Không có gì đâu", cô đưa cho anh cái bản đồ, "Anh có biết mấy thứ này không tìm giúp tôi với", anh cầm nhìn một lúc rồi nói:"Trong tôi chỉ có 40 thứ thôi, còn 10 thứ còn lại thì rất khó tím, cô to tròn mắt, "Thật sao! đi đi lấy 40 thứ đó còn 10 thứ còn lại tính sau". Sau khi lấy 40 thứ cô xách một cái bịch lớn, anh xách hộ cô lúc anh đang cầm cái túi khổng lồ lên cô đưa tay xoa đầu anh, anh đỏ mặt cúi đầu đi không cẩn thận đạp đầu vào cái cây phía trước, cô xem trên trán anh xuất hiện một cục to chà bá, thế này còn gì là khuôn mặt điển trai nữa, cô băng bó cho anh làm anh ngại đến nổi đỏ hết cả mặt, nhìn anh thật đáng yêu, anh cảm ơn rồi đi tiếp. Trở về cô cùng anh bay ra gốc cây ngồi, cô ăn đồ ăn còn anh thì nhìn cô, chỉ biết cười.