Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 11: Đó Là Ngọc Tâm Sao?

Hôm nay Băng dậy rất sớm, chuẩn bị đồ thật cẩn thận, những em bé phi tiêu được Cô lau chùi sạch sẽ, kĩ lưỡng, đề phòng cho trường hợp cần dùng, tuy Cô giỏi dùng phi tiêu, nhưng tuyệt chiêu của Cô là phải dùng đến kiếm, Cô đã chuẩn bị từ trước một cây kiếm và đặt tên cho nó là "Tích Thiên Kiếm" nó dài khoảng 80cm, kiếm được làm bằng hợp kim lá thép, trộn sắt non và thép già, được rèn qua nhiều công đoạn rất công phu, cán kiếm được làm bằng một loại gỗ có tên "Huỳnh Đàn" là một trong 7 loài gỗ quý, "Huỳnh Đàn" có tính năng vừa cứng mà cũng lại vừa dẻo, thớ mịn và hoa văn cũng đẹp, nên khi sử dụng nó làm cán kiếm làm cho cây kiếm trở nên bền hơn, trông đẹp hơn, và dễ sử dụng hơn. Vỏ kiếm cũng được làm bằng "Huỳnh Đàn" được trang trí bằng những đường nét điêu khắc, điểm lên một bông hoa Dạ Yến Thảo tím với ý nghĩa rằng:" tôi luôn đồng lòng với mọi người, là sự bình tĩnh của tôi, hay là sự ấm áp của mọi người trong tôi", chính giữa được đính một viên ngọc màu tím đậm lấp lánh huyền bí. "Tích Thiên Kiếm" đồng bộ từ vỏ tới cán đều là màu tím đậm, chỉ trừ lưỡi kiếm là màu trắng, sáng tinh khiết( cách làm kiếm này giống với kiếm nhật, chỉ có điều được cải tiến hình dạng, Băng có thể làm ra nó vì có lần xem tivi thấy có chương trình nói về nó, giờ nghĩ lại, kêu người làm thử, ai dè hơn mong muốn).

Nó rất nhẹ nhưng độ vô tình của nó không hề nhẹ. Băng mặc bộ y phục màu Tím trông rất quyền lực, trang trọng, nhưng không kém phần huyền bí, tóc buộc cao, phi tiêu được sắp xếp gọn gàng vào hai ống quần, ngang lưng, nhưng bị dấu sau lớp áo dài xuống đến chân kia, tay thì cầm Tích kiếm.

Phần Ngọc Tâm, Cô mặc bộ y phục màu tím nhạt, vũ khí của Cô chỉ là một cây kiếm, chứ không như Băng, nhưng cây kiếm của Cô có cấu tạo giống hệt kiếm của Băng, chỉ có điều thân kiếm được điêu khắc không phải hình hoa dạ yến thảo mà là hình một bông hoa bồ công anh cũng màu tím, hoa thì chỉ có một nửa, còn một nửa đang bay trong gió, trên kiếm được đính một viên ngọc màu tím nhạt, cả cây kiếm chỉ có một màu, đó là tím nhạt chứ không đậm như Băng, tên nó là "Thương Thiên kiếm".

Hai cây song thiên kiếm này đã nói lên rất rõ về hai con người. Tím đậm của dạ yến thảo, một con người luôn mang lại cảm giác an toàn, ấm áp cho người khác, luôn đặt mọi người trong trái tim mình, luôn lắng nghe và thông cảm, mạnh mẽ, đôi lúc khó hiểu, nhưng rất thủy chung, và quan tâm một cách âm thầm. Tím nhạt của bồ công anh, một con người lãng mạn, thầm kín, dịu dàng, mỏng manh, khiêm tốn, thích tự do bay theo cách gió. Nhưng điểm chung của cả hai đều là sự bình tĩnh. Hai người nhìn nhau nở nụ cười tươi rồi quay ra, cùng lúc đó Thiên Phong, Thiên Hân và Điệp Vũ cũng đến.

Thấy hình dạng như vậy của Thiên Băng và Ngọc Tâm mọi người đều ngạc nhiên không kém nhau.

"Á. Tỷ à, hôm nay tỷ đẹp lắm nha, Tâm muội nữa, hai người rất có khí chất của một sát thủ đó." Hân từ ngoài vào, vừa thấy Băng và Tâm thì chạy ngay vào ôm.

"Ehem." Phong chỉnh giọng trong khó chịu khi thấy ba nữ nhân kia vẫn ôm nhau không buông. Nghe tiếng động, cả ba người đều bỏ nhau ra, quay về nơi phát ra tiếng động.

"Sao mới ba ngày không gặp mà hoàng thượng trông gầy quá vậy?" Băng tiến tới gần Phong, xem xét tay chân, làm ai đó vui mừng trong lòng "Thì ra vẫn chưa bị bỏ rơi"

"Nhớ nàng." Ngắn gọn dễ hiểu. Băng vờ như không nghe quay mặt đi. Nhìn hành động đó của Thiên Băng, Thiên Hân liền nói "Á biết rồi nha, tỷ đã yêu huynh của muội rồi đúng không? Trông ngại ngùng chưa kìa?"

"Đâu có, yêu là gì nhỉ? Hoàng thượng người chớ hiểu lầm a." Băng chối ngay. Làm cho ai đó tim nhói lên một cái. có thể im lặng mà, sao lại phủ định như vậy chứ thật tàn nhẫn mà.

"Vậy sao tỷ quan tâm huynh ấy vậy?" Thiên Hân vẫn không buông tha

"Quan tâm hay không là chuyện gia đình người ta, cô lo cho bản thân mình đi công chúa à." Điệp Vũ bỗng nhiên chen vào, làm Băng thầm cám ơn tên vô học này, cũng có lúc hữu dụng nhỉ.

"Tỷ à chúng ta lên đường thôi" Tâm nãy giờ yên lặng lên tiếng. Nói rồi mọi người nhìn nhau mỉm cười nhẹ gật đầu. Vậy là cả năm người bắt đầu lên đường U Cốc thẳng tiến.

Thiên Phong hôm nay mặc một bộ y phục màu Xanh Trắng, làm nổi bật hẳn lên làn da trắng như công tử bột của mình, thể hiện một con người lạnh lùng, nhưng mạnh mẽ, có khả năng bảo vệ tốt cho người khác.

Điệp Vũ thì mặc bộ y phục xanh dương đậm, thể hiện một người có trí tuệ, sức mạnh và mang lại cảm giác an tâm cho người khác.

Phần Thiên Hân, cô mặc bộ y phục xanh dương nhạt, nó thể hiện sự nhẹ nhàng, mỏng manh, một tâm hồn mát mẻ.

"Trên tay nàng?" Phong thấy kiếm trong tay Băng lạ thì hỏi ngay, vì trước giờ Phong chưa từng thấy loại kiếm nào như vậy.

"Đúng rồi Tâm muội, muội cũng có." Hân cũng nhìn vào cây kiếm của Tâm thắc mắc.

"Đây là "Tích Thiên kiếm"( chỉ cây của Băng), còn của muội là "Thương Thiên kiếm". Đây là song thiên kiếm, được Băng tỷ tạo ra, trong vòng 3 ngày." Ngọc Tâm đưa tay chỉ trỏ giải thích.

"Nàng biết tạo ra kiếm sao?" Phong ngạc nhiên trước vị nương tử bất thường của mình. Sao cái gì cô cũng biết hết vậy?

"Hoàng thượng người xem thường thiếp quá rồi đó." Băng chu môi nói

"Không không ta chỉ là thấy nàng thật giỏi, nhưng không ngờ cả phần này nàng cũng biết. Phong ngon ngọt nói. Trong khi Hân và Vũ vẫn đang bất động, hoàng hậu của họ thật giỏi nga.

"Xin cho hỏi Hoàng hậu người còn gì là người không biết không?" Điệp Vũ bỗng lên tiếng. Nhưng Thiên Băng chỉ nhẹ cười, đưa tay lên miệng *Suỵt* "Là bí mật quốc gia đấy"

"Tỷ à, Tâm không biết võ vậy....." Hân lên tiếng định nói gì đó nhưng Băng kịp chen vào

"Cầm hù người ta thôi." Băng nói xong nháy mắt cười cười nhìn Tâm. Hành động đáng yêu lại được ai đó chú ý không rời mắt.

"À mà các người dùng binh khí gì vậy?" Băng thắc mắc về binh khí của mọi người, nghe vợ hỏi hắn liền

lấy ra một cây kiếm màu trắng, từ trong ra ngoài trắng hết, nó cũng có một viên đá màu trắng đính ngay đầu tay cầm, trên thân kiếm là hình một con bạch long đang bay.

"Nó là "Bạch Vô kiếm"." Phong nói. Băng chăm chú nhìn, với tay nhận lấy "Bạch Vô Kiếm" xăm xoi "công nhận đẹp thật nha" lại một hành động khiến Điệp Vũ và Thiên Hân ngạc nhiên. Suy cho cùng người được đụng vào "Bạch Vô Kiếm" của hắn cũng chỉ một Vũ Thiên Băng.

"Còn người dùng gì, Điệp Vũ?" Băng nhìn qua Điệp Vũ. Lúc này trên tay Vũ là một cây kiếm màu đen, y như Phong vậy không khác gì, chỉ có điều, Phong là "bạch long" còn Vũ là "hắc long".

"Nó là "Hắc Vô kiếm"" Vũ trả lời.

"Vậy "Bạch Vô kiếm" và "Hắc Vô kiếm" là song kiếm sao?" Tâm hỏi.

"Đúng vậy, nó còn được gọi là "Hắc Bạch Vô kiếm", là hai trong năm loại vũ khí mà có thể coi là đứng đầu thiên hạ" Hân cung cấp thêm kiến thức.

"Vậy ba món còn lại là gì?" Băng tò mò nhìn Thiên Hân hỏi

"Là "Đoạt Phi" bộ phi tiêu độc nhất trên giang hồ, khi trúng tiêu, xác định là chết, vì nó không có thuốc giải, nhưng cũng có thể dùng để giải các loại độc khác, nếu biết cách dùng. Do một người có hiệu là "Thần Y Độc " chiếm giữ."-""Họa Hồn tiêu" cây tiêu này khi thổi lên, nghe rất bình thường như bao cây tiêu khác không những thế âm thanh do cây tiêu này phát ra còn hay hơn bình thường, cuốn hút người nghe, nhưng khi nghe nhiều, thì tự khắc máu từ thất khiếu trà ra. Chết chưa đầy 1phân(1 phân=15s), hiện tại cây tiêu này đã biệt du âm tín trên giang hồ không rõ tung tích."

"Còn món còn lại là "Độc Thừng" một sợi dây thừng dài 1 trượng (khoảng 3m), được làm bằng thân của một loài cây dây leo, rất độc quý hiếm, được đan một cách khéo léo, chắc chắn, phần đuôi được gắn rất nhiều châm độc, sức sát thương khi trúng phải đòn đánh của dây nhẹ thì 1 khắc sau chết(15') nặng thì mất đi một bộ phận nào đó khi dây đi qua, và rồi cũng sẽ "mồ yên mả đẹp"". Hân ngồi kể xong giải thích, trong khi đó Băng và Tâm lắng nghe trong lòng thầm khâm phục người chế tạo ra những loại vũ khí này.

"Vậy còn muội, binh khí của muội?" Băng hỏi, Thiên Hân rút trong người ra một sợi dây thừng dài gần như 3m, màu nâu đất, tay cầm thì cứng và dẻo, phần thân thì vô cùng chắc, gần đuôi dây được tách ra làm hai, có rất nhiều kim châm gắn trên đó.

"Là "Độc Thừng" sao? Thật là mở mang tầm mắt, có 5 loại binh khí đứng đầu thiên hạ, nay ta được chiêm ngưỡng hết 3, thật là may mắn. 2 món kia ta cũng phải tìm ra mới được." Băng phấn khích nói.

Cả năm người ngồi trên xe ngựa, mới chớp nhoáng đã đến thành Kỵ Thanh, một nơi dẫn U Cốc. Mọi thứ ở đây thật là kì lạ, mọi người rất đông, rất nhộn nhịp, vui vẻ. Năm người tới đây thì trời đã trưa, nên họ quyết định dừng chân lại nghỉ ngơi một chút sẽ đi tiếp, vì đường đi cũng không còn dài lắm, ra khỏi kinh thành đi thêm khoảng bốn căn giờ nữa là tới. Vừa xuống xe, Điệp Vũ đi chuẩn bị phòng, bốn người còn lại chờ, trong khi chờ, Ngọc Tâm thấy bên đường có bán kẹo hồ lô, liền nháy mắt với Thiên Băng xong qua đó mua. Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô được ra khỏi hoàng cung. Mọi vật ở nhân gian đều thu hút ánh nhìn của cô.

Đang đi giữa chừng bất ngờ Ngọc Tâm đụng phải một tên nam nhân cao hơn Tâm một cái đầu, phía sau là 5 tên nam nhân cao to khác đi cùng. bị đụng trúng, nam nhân to tiếng "Là kẻ nào to gan giám đụng vào bổn thiếu gia, chán sống à?" Do sức va chạm mạnh làm tên nam nhân bật ngã, nhưng Tâm thì không, vì được luyện võ, nên Tâm vẫn giữ được thăng bằng khi va vào tên kia, làm Băng bên ngoài đứng xem hài lòng cười. Thiên Hân quay qua thấy tình hình của Ngọc Tâm, Cô nhìn hoàng hậu tỷ tỷ...

"Tỷ à mau ra giúp Tâm không thì...." Hân chưa nói hết câu đã bị Băng cắt ngang. Băng đưa tay lên cản Thiên Hân lại.

"Cứ đứng xem thử đi, khi nào có chuyện thì ra cũng không sao?"

Băng nói làm Phong bên cạnh hoài nghi "Có phải là hoàng hậu không? hôm nay nàng ấy bị sao vậy, nếu là ngày thường sẽ phải nhảy vào cho tên kia một trận rồi chứ. Haizz lại có âm mưu gì đây?" Phong đứng dựa lưng vào cây cột trước quán trọ để xem kịch hay, trong khi đó Điệp Vũ cũng vừa đi ra.

"Ngươi đi đường mắt ngươi để trên trời hay sao mà la oai oái vậy? Ngươi đụng ta còn nói ta đụng ngươi sao? Vô lý." Tâm quay qua nhìn người nam nhân trước mặt mà chửi, làm cho ai đi đường chứng kiến cũng phải há hốc mồm. Đối với nhóm Hoàng thượng ngay cả Thiên Phong đã chuẩn bị tâm lý à cũng phải ngạc nhiên. Vậy thì khỏi bản đến nét mặt Thiên Hân và Điệp Vũ nhé. Là cung nữ Ngọc Tâm kiệm lời đây ư?

Đa phần vì mọi người đều sợ tên công tử bột này, hắn là thiếu gia nhà họ Dương, là dòng dõi quý tộc, và cũng là con trai một của vương gia Dương Hành tên Dương Đắc. Dương Đắc cậy quyền thế nên hay ức hiếp mọi người, hắn thích thì đánh người, không thích thì phá nhà, phá cửa, phá luôn việc làm ăn của người khác, nên ai thấy hắn cũng phải tránh xa, khi nghe Tâm chửi hắn thì ai cũng vui vì có người dám đứng ra chửi hắn, nhưng cũng lo cho vị cô nương trẻ tuổi không biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa. Nam nhân kia nhìn lên thấy nữ nhân trước mắt đẹp mê hồn thì liền đổi giọng.

"Mỹ nhân, nhìn cô xinh lắm đấy, hay là đi với ta, ta sẽ tha tội cô đã đụng vào thiếu gia ta đây." Nam nhân hống hách nói với vẻ tự tin. nắm lấy tay Tâm.

"Ngươi đang mê ngủ hả? có cần ta tát cho tỉnh ngủ không. Hình như ngươi đang rất cần." Thấy Dương Đắc không chịu buông tay, Tâm đã giáng cho hắn một bạt tai.

"Á...ngươi......ngươi..rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, người đâu lên bắt ả mang về phủ cho ta."

Hắn hét to, làm đám nam nhân kia hoảng loạn bay vào bắt Tâm. Tên thứ nhất vừa vô thì đã bị một cước văng ra ngoài, tên thứ hai đánh sau lưng, cô quay nhẹ gót chân, dùng tay đỡ cây gậy mà hắn đang định đánh lén, rồi phi thân qua người hắn, vòng lại sau lưng, một cước đá hắn về phía trước, cho hắn về tụ họp với tên kia. Thấy thế ba tên còn lại cũng cùng nhau xông lên, Tâm rút nhẹ "Thương kiếm" của mình ra rồi lại cho nó quay về vị trí cũ quay mặt đi, lúc này ba tên kia đã nằm la liệt trên mặt đất với những cái đầu trọc lốc, không biết bị cạo từ khi nào, cả năm tên đứng dậy bỏ chạy để lại tên công tử bột Dương Đắc.

Nhận thấy tình hình không khả quan, Dương Đắc vội vàng

"Nữ hiệp xin tha cho tiểu nhân, tiểu nhân có mắt như mù không thấy thái sơn."

Dương Đắc mặt mày xanh lét, quỳ xuống, cúi đầu lia lịa. Ngọc Tâm không nói gì, chỉ lạnh lùng đi tiếp tới nơi bán kẹo. Trong khi đó nơi bốn người kia, trừ Băng ra ai cũng bị Tâm đưa hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. "Đó là cô cung nữ dịu dàng của mọi ngày đây sao?" Vũ nghĩ. "Thật không ngờ, ngày thường Tâm muội ít nói mà giờ lại có thể lớn tiếng chửi tên vô lại kia như kiểu là việc làm hằng ngày. Còn kiếm pháp muội ấy dùng là sao đây, muội ấy biết võ sao, thật làm ta hú tim, thú vị thật" Hân suy xét, còn Phong thì nhìn Băng chăm chú "chỉ có nàng mới làm ra được những chuyện không bao giờ có thể sảy ra như thế này,nương tử giỏi thật"

"Á chà chà, muội có võ mà dấu ta nha." Hân nhéo tai Tâm rõ đau khiến cô nheo mặt.

"Á Hân tỷ tha cho muội, muội chỉ là làm theo lời Băng tỷ thôi." Tâm nhìn Băng cầu cứu.

"Thôi đừng trách muội ấy nữa, là do ta dặn muội ấy không được nói đấy. Giờ thì còn ai xem thường Tâm muội của ta không?" Băng kéo hai nữ nhân kia ra, rồi đứng giữa chống nạnh nói. Miệng thì cười tươi như hoa.

"Không dám, cho tiền cũng không dám." Vũ lên tiếng khiến ai cũng phì cười.

"Nếu vậy thì đỡ phải lo lắng, tốt quá rồi." Hân lên tiếng.

Năm người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, sau đó mọi người lại lên đường. Sau chặn đường dài vất vả, cuối cùng cũng tới U Cốc, cửa vào cốc được làm từ phím đá to và rất nặng, xung quanh thì cây cỏ xum xuê, tiếng động vật kêu vang khắp nơi, làm cho nơi này thêm lạnh lẽo, u ám, và đáng sợ. Dừng xe lại, Băng lấy trong túi ra 5 chiếc mặt nạ kiểu che nửa mặt, nửa mắt, bắt mọi người đeo vào.

"Sao lại dùng mặt nạ?" Phong nhìn chiếc mặt nạ màu trắng trong tay thì liền hỏi Băng.

"Đúng vậy tỷ, tỷ lại nghĩ ra cái gì đó đặc sắc à?" Hân không kém phần tò mò.

"Thì cũng như mọi người nói, Phu quân ta đây nổi tiếng trong giang hồ, không ai mà không biết, người có võ cao đến mấy khi nghe tên y cũng phải nể nang vài phần. Nếu cứ trưng cái bộ mặt đó ra thì mọi người thấy sẽ chạy mất dép, còn không thì họ cũng khủng hoảng tinh thần, ai mà còn tâm trí thi thố, vậy há cái chức "Võ lâm minh chủ" sẽ thuộc về chàng ta một cách quá dễ dàng sao? Vậy thì chơi đâu còn vui vẻ gì nữa chứ."-" Bọn người kia chạy hết, tội bọn chúng, như mọi người đã nói, hôm nay sẽ có rất nhiều người đến dự. Mà đến lúc họ chạy, lỡ chạy nhanh người này vấp người kia, ngã thì sẽ bị thương rất tội nghiệp họ nha. Nếu ta đeo mặt nạ vào thì không ai biết ai, ta có thể đấu công bằng với họ, có thể ra sức đánh tiện thể học luôn võ của họ, rồi lúc đó mới gỡ mặt nạ ra, vậy thì chẳng phải họ không kịp trốn thoát mà đã đứng tim chết mất rồi sao? Đó là sự giải phóng nhẹ nhàng nhất cho họ để họ không phải đau về thể xác."

Thao thao bất tuyệt khiến mọi người cùng nghĩ "Hoàng hậu của họ thật nhân từ", tướng công cô cũng chỉ biết thở dài.

Thiên Băng và Ngọc Tâm đeo hai chiếc mặt nạ màu tím, Băng tím đậm, còn Tâm tím nhạt( là Băng cố ý làm để cả hai cùng hợp tông với hai song thiên kiếm), vì nghe Điệp Vũ nói Thiên Phong là người lạnh lùng, băng lãnh, nên Thiên Băng quyết định lấy màu trắng làm mặt nạ cho Thiên Phong, băng tuyết màu trắng tượng trưng cho lạnh lẽo, và hắn cũng thế. Trong khi đó, Điệp Vũ và Thiên Hân thì được một cặp xanh dương. Hân xanh nhạt, Vũ xanh đậm, vì thấy hai người này tuy cãi nhau, nhưng rất hợp ý với nhau, và cùng thích tự do, đi đây đi đó, nên Băng quyết định làm hai màu xanh này một tượng trưng cho trời, một là tượng trưng cho biển, luôn gắn bó với nhau. Cả năm người tiến vào nơi đại hội diễn ra, vừa vào đến nơi thì Băng bắt gặp một thân ảnh thân quen

"Sao người đó lại ở đây?" Băng thầm nghĩ. "Phải chăng......?"