Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 12: Thế Lực Giang Hồ I

"Đó không phải là....? Sao anh ta lại ở đó?" Băng nhìn người nam nhân trước mặt mình cách đó không xa lắm không hề chớp mắt. Điều này đã để Dương Thiên Phong nhìn thấy.

"Nàng đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Thiên Băng ngước nhìn Thiên Phong nở nụ cười nhẹ "Mà nè, Anh có biết tên nam nhân kia là ai không?" Băng nói nhỏ, chỉ tay về phía nam nhân có khuôn mặt baby mặc bộ y phục màu xanh, trên tay cầm một khúc cây nhỏ màu xanh ngọc không dài lắm, nhìn cũng không rõ đó là vật gì, đang đứng phía xa xa.

Thiên Phong thoáng nhíu mày khi Thiên Băng nhắc đến người nam nhân khác. Tuy trước khi thành thân, Băng và Phong có kí hiệp ước rằng Băng lấy Phong nhưng vẫn có tự do của riêng mình, nhưng có cần phải quá đáng thế không? Phong là Phong chỉ muốn Băng nghĩ về hắn, nhìn hắn, tư tưởng về hắn chứ không phải bất kì một nam nhân nào khác. Tuy nghĩ thế, Phong vẫn theo hướng tay Băng chỉ mà đưa mắt đến vị nam nhân đã khiến nương tử của mình để ý đến, xem hắn ra sao. Ánh mắt Phong thoáng buồn khi nhìn nam nhân đó, rồi Phong chỉ im lặng, không nói gì. Điệp Vũ, Thiên Hân và Ngọc Tâm nãy giờ nghe hết cuộc nói chuyện kia, song cũng nhìn vị nam nhân đó, rồi Hân lên tiếng. "Nhị hoàng huynh?"

"Hoàng huynh sao?" Thiên Băng và Ngọc Tâm nhìn Thiên Hân như muốn xác minh lại.

"Đúng. Huynh ấy là nhị hoàng tử của Dương Thần Quốc, Dương Thiên Minh." Ngừng một hồi Hân tiếp. "Và cũng là huynh đệ song sinh với Hoàng thượng của Dương quốc Dương Thiên Phong."

Nghe đến đây Thiên Băng và Ngọc Tâm lại tròn mắt ngạc nhiên, quen biết Thiên Minh đã lâu, nhưng chưa bao giờ Thiên Băng hỏi về gia thế của Thiên Minh, vì Cô nghĩ đơn giản, người ở trong cung không phải quan cũng là con quan, hay con của một vị phi tần nào đó đã mất rồi lại không được vua cha thương nên mới ở một mình, Băng xem rất nhiều phi cổ trang, thấy đa số là rơi vào hoàn cảnh, mẹ chết, cha ghẻ lạnh, nghĩ không nên đụng vào nỗi đau người khác nên cũng không hỏi. Không ngờ rằng,mẹ không chết, lại còn anh em, lại là nhị hoàng tử, nhưng sao Thiên Minh lại ở đó một mình? phải chăng có uẩn khúc gì đó ở đây? Băng nghĩ hoài mà không ra, trong khi đó Ngọc Tâm cũng đang trôi theo suy nghĩ của riêng mình.

..........................................................

"Minh ca, ca bắt muội đi, nhanh lên, Phong ca, ca cũng vậy, hai người sao như rùa bò thế" Tiếng một vị quận chúa có tên Y Nhân vang lên.

"Nhân muội, muội chạy chậm thôi, té đó" Hoàng tử Thiên Minh lên tiếng

"Phải rồi, muội mà chạy nữa té đau ráng chịu nha" Hoàng tử Thiên Phong hù dọa.

"Á........"

"Muội sao rồi Y Nhân" Hai vị hoàng tử lo lắng cho vị quận chúa nhỏ xinh xắn tên Y Nhân.

"Huhu muội đau quá, tất cả là tại cung nữ này này, đi đường thấy muội mà không tránh, làm hại muội té đau quá, hai huynh phải xử tội cung nữ đó cho muội. Nếu Không muội không chơi với hai huynh nữa" Vị quận chúa hét to làm hai vị hoàng tử không còn cách nào khác, đành phải đem cung nữ đó đi xử tội.

"Phong ca, huynh ở lại chăm sóc Nhân muội đi, đệ mang cung nữ này đi xử tội cho" Hoàng tử nhỏ bé Thiên Minh nói xong lôi xệch cô cung nữ nhỏ bé kia đi, tới một nơi không có người. Hắn liền lên tiếng

"Ngươi tên gì?" Vị hoàng tử nhỏ bé hỏi cô cung nữ thua mình một cái đầu kia

"Tôi tên Ngọc Tâm" Thái độ của cô cung nữ làm vị hoàng tử hơi bất ngờ vì trước giờ chưa có ai giám như vậy với y, không những cung nữ trước mặt không sợ y mà còn có vẻ gan dạ, cứng rắn hỏi ngược lại "ngươi tên gì?"

"Ta....ta tên Dương Thiên Minh, ta chính là nhị hoàng tử của Dương Thần quốc". Nhìn dáng vẻ của cô cung nữ nhỏ bé, Hoàng tử Thiên Minh lắp bắp

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mọi người nói tôi được 5 tuổi, còn ngươi" Cung nữ nhỏ bé suy nghĩ một hồi trả lười rồi chỉ thẳng mặt vị hoàng tử hỏi lại y.

"Ta.... ta không biết để ta về ta hỏi lại mẫu hậu của ta"

"Mẫu hậu là sao?" Cung nữ ngây thơ hỏi

"Là người sinh ra ta, ngươi không có mẫu hậu sao?" Hoàng tử Thiên Minh ngơ ngác hỏi

"Tôi không biết, mọi người nói tôi được một con chim mang đến đây"

"Haha...Ngươi thật kì lạ. Mà sao ngươi tới đây?" hoàng tử nhỏ bé ngây thơ cười

"Tôi thấy có rất nhiều hoa đẹp, rồi đi mãi đến đây." Cung nữ nghiêng đầu trả lời trên tay vẫn đang nắm chặt đóa hoa kia. Thấy vậy Hoàng tử nhỏ bé liền nói "Thôi ngươi đi đi, ta không phạt ngươi đâu, nhưng ngày mai ngươi phải tới đây chơi với ta." Nghe vậy cô cung nữ cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, tiện hỏi luôn "Vậy tôi sẽ được hái những bông hoa đằng kia chứ?"

"Ta cho ngươi hết" vị hoàng tử nhỏ bé khẳng định. Cô cung nữ xinh xắn rời đi vị hoàng tử ngây người một lúc rồi cũng bỏ đi

...........................................

"Ta đã nói con bao nhiêu lần là không được đi lung tung, tại sao con không nghe ta, may cho con là không ai thấy, nếu không con mất mạng rồi đó biết không hả? Ta lệnh cho con xuống bếp từ nay trở đi không được rời khỏi bếp nửa bước". - "Thôi mama ngươi dẫn con bé xuống dưới đi."

Người vừa chửi cô cung nữ nhỏ bé kia chính là người đã nhận cô về nuôi, cũng là người thương cô nhất, vì không muốn cô nguy hiểm nên đã cho cô xuống bếp, tuy nhỏ hơn so với chỗ cô ở hiện tại, nhưng sẽ an toàn hơn. Đấy chính là Trương mama, người quản lý cung nữ, và bật mí luôn, tên đầy đủ của Tâm là Trương Ngọc Uyển Tâm, lấy họ theo họ của Trương mama, vì nghe Uyển Tâm thì quá nữ tính, nhưng Tâm lại không thích điều đó nên ai hỏi, Tâm chỉ nói cô tên Ngọc Tâm, không nói cả họ và tên. Vậy là từ đấy trở đi, cô cung nữ bé nhỏ kia không được đặt chân lên nhà trên, cũng vì thế mà cắt đứt luôn liên lạc với vị hoàng tử. Trở lại hiện tại.

"Tâm muội, muội sao vậy? Quen hắn hả?" Băng thấy Tâm như người mất hồn liền hỏi.

"Dạ....dạ không muội gặp lần đầu." Tâm ấp úng trả lời

"Gặp lần đầu? Không phải muội sống trong cung từ nhỏ ư?" Thiên Băng khó hiểu hỏi

"Muội từ nhỏ đã sống phía dưới của Ngự Thiện Phòng, không có cơ hội qua lại nhiều giữa các cung nên việc gặp gỡ các hoàng tử công chúa, quý phi nương nương là điều rất hiếm." Ngọc Tâm giải tỏa thắc mắc trong lòng Thiên Băng

"Sao tỷ lại hỏi về Minh ca vậy?" Thiên Hân nìn thấy phản ứng của Thiên Băng thì không khỏi tò mò

"Á đâu có gì, chỉ là ta thấy đẹp trai nên hỏi thôi, không ngờ là đệ đệ của phu quân ta hihi." Sau câu nói của Thiên Băng mọi ánh mắt dều đồ dồn về Thiên Phong.

"Mà sao tôi thấy hai người này không giống nhau lắm." Lại một câu nghi vấn được Thiên Băng đặt ra.

"Đúng vậy, tuy song sinh, nhưng xét về ngoài hình lẫn tính cách thì hai người lại khá trái ngược nhau, khuôn mặt chỉ giống nhau ở con mắt, điều này chỉ khi nhìn kĩ mới thấy, và về độ lạnh lùng thì khỏi bàn, y như cùng 1 người." Thiên Hân giải thích.

"Uầy, thảo nào mình không biết hắn là anh em với tên gió độc này là phải" một suy nghĩ vội tháng qua trong đầu Băng, nhưng ngay lập tức biến vào hư không.

"Thôi ta tới kia đi, sắp bắt đầu rồi." Điệp Vũ nãy giờ đứng hóng hớt chuyện cuối cùng cũng lên tiếng. Năm người cùng tiến bước lên sát hơn với lễ đài.

"Mọi người đến đã khá đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu luôn có được không nào?" Vâng đó là tiếng của vị "Em-Xi" trong chương trình ngày hôm nay.

"ĐƯỢC! ĐƯỢC." Tiếng mọi người ở dưới hô to. Thế là chương trình được bắt đầu với hai nam nhân một cao to, một gầy gò, tuy thế, võ công của hai người này cũng được xếp vào hàng khá chứ không phải đùa. Người này đánh, người kia né, phải nói ngang tài ngang sức làm trận đấu thêm hấp dẫn. Mọi người ở dưới hô hào rất to cổ vũ cho hai nam nhân trên sàn đấu. Ai cũng chú ý đến hai nhân vật chính đang trên sàn đấu chỉ trừ một người.

"Là huynh thật sao? Hoàng tử, là người ư? Người đã trưởng thành thật rồi. Người vẫn như vậy chẳng khác lúc xưa là mấy chỉ có điều người chính chắn và đẹp hơn xưa. Còn tôi, tôi cũng vẫn như xưa, nhưng người còn nhận ra tôi không? Người còn nhớ lời hứa mà khi xưa tôi đã hứa không? Chắc là không đâu nhỉ, phải chăng người đã quên rồi sao? Đúng! Người quên rồi, quên thật rồi. Tôi là ai mà để cho người nhớ tôi chứ nhỉ. tôi chỉ là một cung nữ bình thường, rất bình thường." Tâm nhìn về phía nam nhân mặc y phục màu xanh kia, và trôi theo dòng suy nghĩ của mình.

Ầm.....

Cả hai nam nhân cùng một lúc văng xuống sàn đấu. Trên sàn giờ đây là một nam nhân khác khá anh tuấn, nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ chói, trên tay cầm một cây kiếm màu đỏ. Gió bay ngang mái tóc trắng của nam nhân đó khiến hắn lộ lên khuôn mặt khá điển trai làm Băng muốn rớt tim tra ngoài.

Phong thấy Băng bất động thì bực mình, không ngờ cô dám nhìn người khác say đắm trước mặt hắn, nhìn Thiên Minh đã không nói, dù gì nó cũng thừa hưởng gen giống hắn cũng đẹp trai, đằng này tên kia không bằng một góc của Thiên Minh vậy mà cũng nhìn không chớp mắt. Tuy là đeo mặt nạ, nhưng Thiên Phong vẫn biết Thiên Băng đang như thế nào khi tên nam nhân đỏ chót kia xuất hiện. Phong lên tiếng hỏi tên nam nhân trong khi mọi người dưới lễ đài đang xì xầm không biết tên nam nhân đó là ai.

"Các hạ là Đông Phương Hàn." Phong tuy biết người rõ đó là ai, nhưng cũng vờ như không quen biết hỏi. Nam nhân kia quay lại nhìn Phong, làm Phong đổ mồ hôi.

"Biết được ta là ai, xem ra ngươi cũng không phải người thường đâu nhỉ huynh đệ." Đông Hàn nhìn Phong âu yếm, giọng nói thì điệu đà kiểu như mấy tên thái giám làm ai cũng nổi da gà, ngay cả Băng cũng phải rút lại lời khen ban đầu dành cho y.

"Không ngờ tên này nhìn vậy mà bị gay, cứ tưởng hiện đại mới có thôi chứ. Haizz đúng là gừng càng già càng cay, trai càng đẹp càng gay. Uầy không biết tên gió độc có như vậy không nhỉ" Đó là suy nghĩ hiện tại của Băng, Băng liếc Phong nghi ngờ né Phong ra. Phong thấy vậy kéo Băng lại gần mình.

"Này nàng đang nghĩ gì vậy, ta là nam tử hán đại trượng phu đàng hoàng chứ không như tên kia." Phong thì thầm vào tai Băng giải thích. Làm cô đỏ hết mặt, chỗ đông người ôm ôm ấp ấp lại còn thì thầm nữa chứ. "Cái này là anh nói nha, tôi chưa nói gì hết nha, là anh nghĩ anh như vậy nha, tôi không biết gì hết nha. Anh ra sao thì tự anh biết đi tôi không quan tâm." Băng ngượng chọc Phong làm Phong sốc chả nói lại được gì.

"Nàng......nàng......."-"ta sẽ cho nàng biết tay sau" Lòng hắn thầm nghĩ.

"Nè Thiên Hân tên Hàn Hàn kia là ai? Sao tướng công biết người đó?" Băng tò mò khều khều Thiên Hân hỏi nhỏ, nhưng chỉ thấy Thiên Hân cười, Điệp Vũ cũng vậy, bực mình Băng quát làm hai người im bặt rồi Điệp Vũ lên tiếng thay Thiên Hân.

"Đông Phương Hàn hay còn được gọi là Đông Hàn, là một sát thủ có tiếng trong giang hồ, được mọi người suy hắn lên làm "Tổ sư sát thủ" vì khi hắn ra tay hết sức tàn độc. Trước đây đã có lần hắn đấu với "Vô Tình"(chỉ Phong), hai bên ngang tài ngang sức, vì "Vô Tình" là người đầu tiên có thể thoát khỏi móng vuốt tử thần của hắn, nên Đông Hàn đã để ý đến, sau đó một thời gian, Đông Hàn có ngỏ lời tỏ tình với hắn và bám không buông. Khó khăn lắm mới dụ hắn đi chỗ khác để trốn về cung, ngày ấy tên 'Vô Tình' đáng ghét kia bị ám ảnh 7 ngày liền, ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó khi bình tĩnh lại hắn sai ta đi điều tra thì theo ta được biết tên Đông Hàn đó là người bán nam bán nữ, hắn là tên biến thái rất ghét nữ nhi đẹp, đặc biệt luôn thích nam nhân anh tuấn, võ công cao."

"À ra là vậy." Điệp Vũ kéo Băng lại thì thầm vào tai Băng, lúc này Băng mới hiểu được vấn đề và dồn hết sức lực cười một trận thật đã.

"Nào nào mấy người dưới kia, có ai dám lên thách đấu với ta không hả, nếu không thì đại hội võ lâm lần này ta sẽ là minh chủ nha." Đông Hàn lên giọng, chỉ vào từng người dưới khán đài và dừng lại nơi 5 khuôn mặt bí hiểm kia.

"Vị huynh đệ cầm cây kiếm màu trắng kia có muốn thử không?" Vì kiếm của Phong được bao cẩn thận để tránh lộ thân phận nên không ai biết đó là Thiên Phong_Vô Tình. Đông Hàn hỏi làm Phong nhớ về "Quá khứ đau buồn" đứng yên không nhúc nhích. Đúng lúc Băng đưa mắt lên tên biết thái Đông Hàn kia thì thấy Hắn đang lăn lộn mấy vòng trên không trung như đang né vật gì đó. Rồi hắn bỗng dừng lại.

"Thần Y Độc ngươi mau ra đây cho ta, ngươi có biết ngươi đánh lén vậy là xấu lắm không hả, lỡ ta không né kịp há chẳng phải mặt của ta.....ư ta không chịu ngươi đền cho ta." Đông Hàn nói làm mọi người ai cũng ngạc nhiên, và sau cái ngạc nhiên đó là những tiếng xì xầm to nhỏ.

"Gì chứ, đã có một tên đại ác ma, giờ lại có thêm một tên, hôm nay là ngày quy tụ ác mà hay sao á?"

"Thần Y Độc" đấu với "Tổ sư sát thủ" kịch hay đây.

"Không uổng, một lần trong đời được chứng kiến cảnh quả là không uổng phí công sức mình tới đây"

"........." Vô số tiếng bàn tán không hồi kết diễn ra.

"Thần Y Độc là người sở hữu bộ 'Đoạt Phi'sao?" Thiên Băng vô tình dựa người lại phía sau nhìn Thiên Phong hỏi.-"Đúng vậy" trả lười mà mắt thì không hề rời khỏi Thiên Băng 1s

"Khá khen cho ngươi"Tổ sư sát thủ"."- Tại một cái cây cách đó không xa, có một nam nhân đang phi thân lên lễ đài, nam nhân mặc bộ y phục xanh nhẹ, khuôn mặt toát lên vẻ điển trai, lạnh lùng không kém Phong là mấy. Làm Băng cũng phải đơ người nhưng chưa đầy 1 phân( 15s) sau Băng bừng tỉnh.