Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 14: Thế Lực Giang Hồ III

Ngoài việc dạy cho Dương Thiên Phong cùng Trương Ngọc Uyển Tâm về chữ viết của thời đại ra, Vũ Thiên Băng còn âm thầm dạy Ngọc Tâm ngôn ngữ của nước phương Tây và chính xác là nước Mỹ. Băng có chỉ dẫn cho Tâm một vài câu nói tiếng anh, để sau này nếu có việc cần dùng thì cũng biết, hoặc chửi người khác thì họ cũng không biết mình chửi họ(^?^), không ngờ Băng thông minh và lại dùng nó trong trường hợp này, dĩ nhiên điều này chỉ Băng và Tâm biết. Và Kết quả chiến thắng của cuộc chiến tất nhiên không ai khác chính là Thương Nữ. Thương Nữ kết thúc cuộc chiến bằng một vòng kiếm trên không hình elip, đưa người ra phía trước, một chân nhấc lên cao và giáng một đòn mạnh vào nữ nhân kia, nhưng Thương kiếm chỉ đi được một nửa đoạn đường thì......

"ĐAO HẠ LƯU TÌNH." Tiếng hét một nữ nhân khác vang lên. Rồi chợt đâu đó xuất hiện một nữ nhân vận y phục hồng nhạt bay tới hất Thương Thiên Kiếm của Tâm ra.

"Xin Nữ hiệp đao hạ lưu tình, tôi tên Tuyết Hoa, đây là em gái tôi Tuyết Lam, em tôi trẻ người non dạ, không biết đã xúc phạm đến nữ hiệp, xin nữ hiệp nương tay cho, 2 tỷ muội tôi từ nhỏ đã không cha không mẹ, chúng tôi nương tựa nhau mà sống, do quá thương muội muội nên tôi vô tình chiều hư muội ấy, chính vì thế muội ấy mới ngạo mạn xúc phạm đến nữ hiệp, tôi......chỉ còn mình muội ấy là người thân, nếu muội ấy có chuyện gì, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng..........."

Nghe đến đây, Thương Nữ lạnh lùng bỗng ngấn lệ. Chỉ vang lên hai chữ.

"Đi đi." Khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên, xong, nữ nhân Tuyết Hoa kéo Tuyết Lam và bay thẳng vào rừng sâu.

"Haiz.... tôi thấy ở đây chơi hết vui rồi, tướng công chúng ta về thôi." Băng nhỏ nhẹ, khiến cho nhiều người không vui, nhưng một người trong lòng như nở hoa.

"Khoan. Tích Băng cô nương có thể bỏ mặt nạ ra không?" Tiếng M.C vang lên

"Sao cơ?" Băng thắc mắc khi được yêu cầu tháo bỏ mặt nạ.

"Vì cô giờ đã là minh chủ võ lâm, nên cô cần phải cho mọi người thấy mặt." M.C giải thích.

"Cái này......" Băng ngập ngừng nhìn Phong

"Không sao đâu nàng cứ bỏ ra đi." Phong nói với ánh mắt trìu mến nhìn cô.

"Nhưng....." Băng vẫn ngập ngừng không muốn

"Hay nàng sợ mọi người nhìn thấy nàng xấu xí?" Phong thì thầm vào tai Băng.

"Ai nói tôi xấu, muốn xem sao? Được thôi."

Đoạn Băng nói xong lấy tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ màu tím kia ra, mọi người ai ai cũng ngạc nhiên với vị nữ nhân tên Tích Băng này, nói về đẹp thì chắc chắn thua Thương Nữ, về sức mặn mà thì thua Vô Độc( Thiên Hân). Nhưng sao khi nhìn thì muốn nhìn không thôi, rất dễ thương, và đáng yêu. Thấy mọi người nhìn Băng chằm chằm Phong khó chịu kéo Băng về phía mình rồi gọi Vô Độc, Thương Nữ, và Hộ Pháp rời đi. Mọi người cũng bắt đầu giải tán dần, nhưng vẫn có một người đứng chôn chân tại chỗ.

"Vũ Thiên Băng? Thê tử của Dương Thiên Phong sao? Vị Hoàng hậu khác người thì ra là nàng ấy Không thể nào.." Y Hiệp mải đuổi theo suy nghĩ của mình.

"Hiệp đệ, đệ sao vậy?" Thần Y Độc nói.

"Đệ không sao." Nói xong Âu Y Hiệp quay lưng bỏ đi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Trở lại với nhóm của Băng. Sau khi rời khỏi U Cốc được vài bước chân thì Thiên Phong, Điệp Vũ và Thiên Hân chợt dừng lại.

"Sao mọi người không đi tiếp đi." Băng thấy mọi người đột nhiên dừng lại thì hỏi.

"Có mai phục." Ngọc Tâm lên tiếng giải thích.

"Sao? mai phục?" Băng ngạc nhiên, vì nãy giờ chỉ lo tíu tít kể chuyện nên không nhận ra được sát khí. Năm con người, cùng suy nghĩ, đang quay lưng dựa vào nhau, mắt thì đảo xung quanh.

"HAHAHAHA....... khá khen cho các ngươi đã phát hiện ra. Đúng nơi đây đã có mai phục, nhiều nữa là đằng khác. Hahahahaha........ Để ta xem Vô Tình, Vô Độc, Hộ Pháp, Tích Băng, Thương Nữ các ngươi sẽ thoát khỏi đây như thế nào? Nhất là ngươi đấy Vô Tình, ta đã chờ ngươi suốt 3 năm qua, cuối cùng ngươi cũng đã đến, hứ còn bây giờ các ngươi mau chịu chết đi."

Vang vọng đâu đó trong rừng, tiếng một nữ nhân, hết cười xong lại nói, nói xong lại cười, làm cho người nghe có cảm giác không rét mà run.

"Cô ta là ai? Mau tìm cô ta đi." Băng hối thúc khi nghe giọng nói của nữ nhân lạ.

"Vô ích, nữ nhân đó không có ở đây đâu, đừng tìm tốn công." Phong lên tiếng ngăn cản.

"Sao vậy?"-Cô ta dùng "Âm Tượng Công" đưa giọng nói đến chúng ta, tuy nghe rất gần, nhưng lại ở rất xa. Phong giải thích.

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây? Hoàng huynh?" Thiên Hân mắt vẫn quan sát địa hình hỏi.

"Cứ đi theo hướng ra khỏi khu rừng." Phong nói, xong cả đám năm người cùng nhau tiến về phía trước. Trên cành cây không cao lắm gần đấy, có hai nữ nhân đang ngồi cắn hạt dưa, còn miệng thì hơi cong lên một chút.

"Các ngươi phải trả giá". Nói xong hai nữ nhân nhìn nhau cười rồi phi thân rời đi.....

Năm người đi từng bước, từng bước rất thận trọng. Vô Tình đi sát Tích Băng, nhằm bảo vệ nàng. Hộ Pháp thì vẫn luôn để ý đến Vô Độc( Thiên Hân), còn Thương Nữ lại được hai vị tỷ tỷ của mình luôn để mắt đến. Cứ như thế, người này lo cho người kia, người kia lo cho người nọ. Khu rừng nơi giao nhau giữa "Cái thiện" và "Cái ác" của U Cốc rất hiểm trở cho người đi, nhưng lại mang thuận lợi cho những người mai phục.

"Sao đi nãy giờ mà chưa thấy có chuyện gì sảy ra nhỉ?" Vô Độc hỏi.

"Sắp rồi." Vô Tình trả lời. Vừa nói xong Vô Tình bỗng đứng lại không di chuyển nữa, mắt thì nhìn xung quanh, bốn người còn lại thấy vậy cũng đề cao cảnh giác hơn.

"Đã tới" Vô Tình nói chỉ đủ năm người nghe vì họ đang đứng sát nhau.

Bỗng đâu từ xa, hàng trăm ống tre sắc nhọn lao đến, Thương Nữ, Tích Băng, Vô Tình, Hộ Pháp, cả bốn người đều nhanh chóng rút "Song Thiên kiếm" và "Hắc Bạch Vô kiếm" cắt từng khúc tre ra làm đôi, còn Vô Độc thì dùng "Độc Thừng", cô xoay một vòng, tung dây, những chiếc kim nhọn ở đầu dây quấn quanh những ống tre lại với nhau thành một bó to, rồi cô giơ cao tay, hất mạnh, làm những ống tre vỡ ra thành những mảnh nhỏ. Chẳng mấy chốc, hàng trăm ống tre đã tan tành chỉ với những đường kiếm và đường dây tuyệt đẹp của Băng, Phong, Hân, Vũ và Tâm. trời đất lại yên lặng, năm con người lại tiếp tục cất bước đi, không chịu được sự buồn chán Băng hỏi.

"Mấy người có nhiều kẻ thù đến vậy sao? Đi chơi mà cũng không được yên. Hứ..." Băng phụng phịu, hai má trắng hồng, cái miệng chu chu trông đáng yêu chết đi được.

"Muội thì có nhưng ít, muội nghĩ đây là kẻ thù của hoàng huynh." Hân lên tiếng giải thích làm Băng nhìn Phong lườm lườm.

"Nhưng sao chúng biết rõ ta thế nhỉ? Nếu họ có thù với mấy người vậy biết mấy người là chuyện đương nhiên. Nhưng ta và Tâm muội, sao họ cũng biết?" Băng uất ức hỏi. "Cái này thì thua." Cả bốn người còn lại cùng đồng thanh.

Đi được 2/4 đoạn đường, mọi thứ vẫn bình yên, rồi 3/4 chặng đường vẫn như vậy. Phong thấy có gì đó không đúng liền dừng lại không đi nữa.

"Chàng sao vậy? Sao không đi tiếp đi, chúng ta sắp ra khỏi khu rừng này rồi." Băng thắc mắc với lười nói và hành động của Phong.

"Mọi người không thấy có chuyện gì đó không đúng sao?" Phong hỏi

"Nữ nhân kia lúc nãy nói ở đây rất nhiều mai phục, nhưng chúng ta gần ra khỏi nơi này rồi vẫn chưa thấy gì ngoài mấy thanh tre lúc nãy." Tâm suy luận. Mọi người đều nhìn nhau gật đầu đồng ý, rồi lại liếc nhìn xung quanh.

"Hahaha..... các ngươi thông minh lắm đấy. Nhưng dù thông minh đến đâu thì cũng phải chết. Hahahaha....." Tiếng nữ nhân kia lại vang lên, vọng cả núi rừng.

Tiếng nói vừa kết thúc cũng là lúc trên những cành cây cao, xuất hiện đám người mặc áo đen, mặt thì bị che khuất bởi chiếc mặt nạ đen huyền. Chúng lao đến chỗ Thiên Phong, Thiên Băng, Thiên Hân, Ngọc Tâm và Điệp Vũ đang đứng, chúng tách họ ra để dễ đối phó. Đám người khoảng hơn 500 tên đang bao vây xung quanh họ. Nhưng họ là ai chứ? Họ là Ác Ma Lãnh Phong Vô Tình, Hộ Pháp Ác Ma, Công Chúa Vô Độc, Nữ hoàng Tích Băng và Thương Nữ Lạnh Lùng. Vì thế đối với họ, bọn người mặc áo đen này, không những không gây nguy hiểm cho họ, mà còn mang lại lợi ích rất to lớn cho họ, đặc biệt là Băng và Tâm, nhờ thế sẽ nâng cao võ công của mình hơn. Năm người chia nhau ra. đánh chưa đầy một nén hương đã xử xong hơn 500 tên. Đất trời bỗng dưng im lặng, 5 con người đứng giữa đám thi thể đang bốc mùi máu tanh, quyện với làn gió khẽ đưa mái tóc, làm cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Lúc này ai nấy cũng đều đã thấm mệt, chợt gió thổi mạnh hơn, trong cơn gió có một mùi hương thoáng qua, thanh nhẹ, rất dễ chịu. Nhưng......

"Tỷ........" Thương Nữ cất tiếng, còn thân thể thì đang rã rời. Cô đang khuỵu dần xuống.

"Muội muội, muội sao thế? Á......" Vô Độc hỏi chạy lại gần, xong cũng ngã dần. Điệp Vũ nhanh chóng chạy lại đỡ nhưng rồi cũng gục ngã.

"Nương tử nàng sao thế?" Vô Tình đỡ Tích Băng, nhìn Băng trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, Vô Tình đau lòng, Tích Băng thì hoàn toàn bất tỉnh. Vô Tình đã biết vì sao mọi người đều như vậy, đỡ Tích Băng nằm xuống, Vô Tình ngồi thiền, vận công. Nhưng đã trễ. Miệng phun máu, tay chân rã rời, Vô Tình xem ra còn nặng hơn bốn người còn lại.

Hahahahaaaaaaa......... Một tràng cười dài, khiến người nghe sởn tóc gáy.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vô Tình nói trong yếu ớt.

"Ta là ai ngươi sẽ sớm biết thôi." Câu nói vừa dứt, tức thì trước mặt Vô Tình xuất hiện hai nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, hai người có khuôn mặt giống nhau y như hai giọt nước. Cùng kiểu tóc, cùng y phục, thật khó để người tay nhận ra đâu là chị, đâu là em.

"Vô Độc tỷ tỷ. Họ là ai vậy?" Thương Nữ thều thào, giọng nhỏ dần.

"Ta không biết." Vô Độc lắc đầu mệt mỏi.

"Bảo Ngọc Trân Trân." Lúc này Điệp Vũ lên tiếng.

Một trong hai nữ nhân tiến sát lại gần Hộ Pháp, đưa tay vuốt ve đôi gò má.

"Vũ ca. Huynh còn nhận ra muội sao? Phải chăng tình cảm huynh dành cho muội vẫn còn?" Nữ nhân mừng rỡ hỏi Hộ Pháp. Hắn liền quay qua nhìn Vô Độc, Vô Độc quay đi không nói lời gì. Lúc này đây không hiểu vì sao tim cô nhói lên một hồi, cô không biết mình đang bị sao nữa. Tại sao khi nữ nhân kia nói những lời đường mật với Hộ Pháp, thì cô cảm thấy tuyệt vọng, mất mát. Cô luôn coi tên Hộ Pháp đáng ghét kia là cái gai trong mắt, vì hắn luôn chọc tức cô, hắn luôn làm cô không vui. Vậy mà giờ đây trong thâm tâm cô mong câu trả lời của hắn không phải là những gì cô đang nghĩ.

Ngọc Trân tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô. Hộ Pháp lên tiếng và tim hắn cũng nhói lên khi Vô Độc không quan tâm đến mình.

"Là vì ả ta sao?" Cô gái tên Ngọc Trân nói, tay thì chỉ thẳng tới hướng Vô Độc đang nằm.

"Không phải vì ai hết, tóm lại tôi mãi mãi không bao giờ thích cô." Hộ Pháp gặng từng chữ một trong mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Vô Độc.

"Được thôi vậy thì muội sẽ giết ả ta trước." Ngọc Trân tiến sát gần Vô Độc, giơ cao thanh kiếm trong tay, lúc này Vô Độc nhắm nghiền hai mắt như đang sẵn chờ cái chết, Tích Băng thì đang bất tỉnh, Vô Tình thì đang trọng thương, không thể nào cứu được Vô Độc, còn Thương Nữ thì ở quá xa và cũng bị thương không hề nhẹ.

"Dừng tay lại, cô không được làm hại đến nàng." Trước mặt Ngọc Trân bây giờ là một nam nhân anh tuấn, tay đỡ lấy thanh kiếm, máu tước ra như nước. Nam nhân đó không ai khác hơn đó là Hộ Pháp Ác Ma "Điệp Vũ".

"Sao............sao huynh lại làm vậy?" Vô Độc thì thào nói, cô rất ngạc nhiên khi thấy người đỡ đòn chí mạng ấy cho mình là hắn, Điệp Vũ, cô vui vì hắn không bỏ rơi cô, lúc nguy cấp hắn vẫn bên cô, và cô lại lo lắng cho hắn hơn khi thấy hắn đang mất máu. Hắn nhìn cô, một ánh mắt trìu mến.

"Vô Độc, thật ra ta thích nàng đã lâu, ta xin lỗi vì ta hay làm cho nàng buồn, ta đã làm nàng tức giận. Ta không có ý gì xấu, chỉ là ta muốn nàng để ý đến ta nhiều hơn, quan tâm ta nhiều hơn. Nhưng ta không ngờ vô tình ta đã làm nàng buồn. Ta đau khi thấy nàng bị tổn thương, ta không muốn thừa nhận điều là ta thích nàng, vì ta sợ nàng sẽ không chấp nhận ta, ta sợ nàng sẽ xa lánh ta. Nhưng hôm nay ta buộc phải nói ra vì ta sợ sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa. Nàng yên tâm ta sẽ bảo vệ nàng, dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng sẽ bảo vệ, không cho phép bất kì ai đụng đến nàng."

Khi đã trải mình xong, Hộ Pháp nhìn lên Ngọc Trân đang cố gắng lấy thanh kiếm ra khỏi tay mình, hắn vận công dùng chút sức lực cuối để đưa thanh kiếm về với cát bụi, tuy đã yếu, nhưng khi vận hết nội công, hắn đã tạo ra một sức mạnh dù không thể giết người, nhưng cũng sẽ làm bị thương người khác, sức mạnh của hắn quá bất ngờ khiến Ngọc Trân văng xa 1 trượng. Lúc Ngọc Trân phun máu cũng là lúc hắn ngã gục.

"Điệp Vũ muội cũng rất thích huynh, như vì tính tình muội ngang bướng, muội không muốn mình phải là người thừa nhận trước, nên muội đã chờ huynh, chờ huynh nói câu nói đó. Lâu rồi, lâu lắm rồi huynh có biết không hả. Muội cần huynh, cuộc sống muội cần có huynh." Thiên Hân bò tới bên hắn, ôm hắn vào lòng, nhìn hắn mà tim cô đau, rất đau. Khi nghe được những lời nói đó của cô, hắn rất vui, nhìn cô nở một nụ cười hiền hậu. Bảo Trân thấy em bị thương, liền chạy lại đỡ, hỏi han. Ngọc Trân đứng dậy hai mắt rưng rưng.

"Tại sao huynh lại làm như vậy? Huynh có biết huynh làm như vậy thì có thể chết không?"

"Biết." Điệp Vũ thều thào

"Vậy sao huynh vẫn làm?"

"Vì người tôi yêu, chết không từ." Nói rồi Hộ Pháp ngất đi trong vòng tay của Vô Độc.

"Được thôi, nếu đã vậy thì ta cho các ngươi chết hết, cùng nhau xuống âm ti mà thành uyên ương." Ngọc Trân hét, hai mắt đã rưng rưng lệ tuông trào. Bảo Trân thấy thế cũng tức giận không kém.

"Vô Tình, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói là sẽ từ bỏ Tích Băng, đồng ý làm phu quân của ta, thì may ra ta sẽ giữ mạng sống cho ngươi, từ đây mọi ân oán coi như xóa bỏ, nếu không thù giết đại ca, ta........"

"Ta mãi mãi chỉ có mình nương tử của ta, dù trời có sập cũng không thay đổi, muốn chém muốn giết. Tùy." Vô Tình khẳng định lại vị trí của Tích Băng trong làng mình, điều này làm Bảo Trân không khỏi ghen tức.

"Được, vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi."

Câu nói vừa dứt, tức thì có năm tên nam nhân to cao bước ra. Bảo Ngọc Trân Trân quay đầu đi. Đi được chừng 3 bước, hai người nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết. Quay đầu lại thì thấy năm tên nam nhân vừa rồi, người nào người nấy máu me đầy người, không những thế mà họ còn mất một số bộ phận trên người như người mấy tay, người mấy chân, người mất tai,...nói chung là thành người không trọn vẹn. Đứng trước bọn nam nhân đó là một nữ nhân khuôn mặt dễ thương, mái tóc hơi ửng đỏ như màu hạt dẻ đang phất phơ trong gió, tay cô cầm một thanh kiếm nhuốm một màu đỏ tươi của máu.

"Ngươi....... ngươi sao? Sao có thể.....Chẳng phải ngươi......." Một trong hai lên tiếng nói vang lên.

"Ngươi ngạc nhiên lắm đúng không Bảo Trân." Nữ lạnh lùng hỏi.

"Sao ngươi biết ta là Bảo Trân?" Bảo Trân bất ngờ khi bị gọi đúng tên

"Vì giọng nói của ngươi cho ta biết. Theo khoa học chứng minh thì dù là người có quan hệ huyết thồng giống nhau, có khuôn mặt giống nhau, tính cách giống nhau, thì giọng nói sẽ không bao giờ có thể giống nhau được, vì mỗi người có tần số âm khác nhau. Hoặc dấu vân tay cũng thế, trên trái đất có khoảng vài trăm tỉ người đi chăng nữa thì mỗi người đều có dấu vân tay riêng, không ai có thể giống nhau được. Ngươi hiểu chứ? Do You Understand?"

Nữ nhân phang một tràng dài làm đầu óc của Bảo Ngọc Trân Trân quay cuồng, cộng thêm dùng từ ngữ khó hiểu, nên hai chị đại nhà ta ngơ ngác trong vài giây. Vâng người phán ra những lời mà khiến người khác quay cuồng đó không ai khác hơn chính là Hoàng hậu Dương Thần Quốc Vũ Thiên Băng, và cũng là nữ hoàng mới nhận chức Tích Băng.

"Tại sao ngươi vận công mà không bị sao hết vậy?" Ngọc Trân thắc mắc.

"Vì đơn giản ta đâu bị trúng độc." Băng ngây thơ hồn nhiên nói.

"Rõ ràng ta đã bỏ "Hương Nguyệt" vào không khí rồi mà, sao ngươi có thể không sao trong khi tất cả đều bị trúng độc, cả Vô Tình và Hộ Pháp là những người có võ công vô cùng thâm hậu cũng không tránh khỏi, phải chăng ngươi biết ma thuật? Nói những lời nói khó hiểu."

"Ngươi............không lẽ ngươi là yêu quái?" Bảo Trân suy luận rồi giọng nhỏ dần và bắt đầu run.

"Quái cái đầu nhà ngươi, ta da trắng má hồng núm đồng tiền xinh xinh, hàng mi cong gợi cảm. Thấy giống yêu quái lắm sao? Nếu giống thì hai tỷ muội nhà ngươi mới là giống đấy." Băng khoăn tay trước ngực, mặt tỏ vẻ tức giận khi có người kêu mình là yêu quái.

"Ta không cần biết ngươi là người hay quái, tóm lại ngày hôm nay các ngươi phải chết, kể cả ngươi Tích Băng." Bảo Trân giọng đay nghiến.

"Được thôi ta chiều." Băng nở nụ cười nhẹ, tay rút Tích Kiếm lao đến phía Bảo Ngọc Trân Trân đang đứng. Hai bên đánh nhau rất quyết liệt, Băng sơ suất liền bị Bảo Trân làm bị thương tay trái, được đà Ngọc Trân dùng kiếm của mình đâm từ sau lưng Băng đâm lên khi Băng không để ý. Và rồi....

...Hự....

Một dòng máu tươi chảy ra, kèm theo đó là vị mặn chát của nước mắt hòa cùng vị máu tanh nồng.........