Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 15 Thổ lộ

Băng mở to con mắt, nước mắt trực trào ra. Là Vô Tình, hắn đang nằm đó, thân hình "Men lỳ" ngày nào, giờ đã nhuốm đầy máu tanh, là hắn, là hắn đã đỡ cho cô nhát kiếm đó. Thanh kiếm nằm trong lòng bàn tay hắn, mũi kiếm đâm vào tim hắn, mà sao tim cô lại nhói đau đến thế. Khuôn mặt cô tái đi, cô tiến sát lại gần hắn, khuôn mặt cô bây giờ khiến cho Ngọc Trân vô cùng sợ hãi, Ngọc Trân lùi ra xa hơn. Băng đến gần bỏ Tích Kiếm xuống, ôm Phong vào lòng như Phong đã từng làm đối với Băng.

"Sao chàng lại làm như vậy?" Băng thều thào, nước mắt cứ thế tuôn rơi như không tin vào mắt mình.

"Vì nàng là thê tử của ta. Ta không cho phép bất cứ ai đụng vào nàng, chỉ cần một sợi tóc của nàng rơi xuống đất cũng đủ để ta giết cả ba đời nhà hắn."- "Băng nhi, ta thật sự yêu nàng, ta rất muốn được bảo vệ và chăm sóc cho nàng. Nhưng bây giờ có lẽ đã không được nữa, ta sắp phải xa nàng rồi. Nhưng nàng yên tâm, dù đi đến đâu, hay ở phương trời nào thì ta vẫn luôn dõi theo và bảo vệ nàng. Ta muốn nói với nàng một điều là nàng rất đẹp, VŨ THIÊN BĂNG nương tử của ta, hoàng hậu Dương Thần quốc, nữ hoàng của võ lâm, ta yêu nàng. Ta mệt lắm, ta muốn ngủ."

Phong được Băng ôm trong vòng tay vui mừng khôn xiết, Phong chỉ mong thời gian dừng lại ở đây, ngay tại chỗ này, để Phong có thể bên Băng nhiều hơn. Nhưng thời gian không cho phép, Phong đã ngất đi.

"Vô Tình, chàng tỉnh lại cho thiếp, chàng không được ngủ, ta không cho phép chàng ngủ, ta cũng yêu chàng, yêu chàng rất nhiều, chàng biết không chàng là người con trai đã mang đến cho ta hi vọng, là người yêu thương bảo vệ khi ta nguy hiểm, khi ta cần chàng đều có mặt, là người mang đến cho ta nụ cười tươi nhất mà ta đã đánh mất 7 năm về trước. Ta xin lỗi vì luôn hững hờ với chàng, ta luôn cho rằng chàng tốt với ta vì mục đích gì đó, ta luôn có ác cảm với chàng. Nhưng ta sai rồi giờ ta mới nhận ra rằng chàng là người quan trọng với ta, ta yêu chàng, Vô Tình, chàng mau tỉnh lại đi, Ch..n..g m..u......tỉ..n..hhhhhhhhh.

Băng nhìn Phong lòng càng thêm đau nhói giọng run run, đặt Phong nằm xuống, tay nắm quyền, mắt thì hằn lên tia giận dữ Băng hét.

"Các người phải trả giá."

Làn gió thoáng nhẹ qua, mái tóc bồng bềnh của Băng che đi nửa khuôn mặt, Băng bây giờ trông rất đáng sợ, không còn ngây thơ hồn nhiên, không còn là một thiên thần trong mắt mọi người. Băng cầm Tích kiếm trong tay, nhìn thẳng về phía hai chị em Bảo Ngọc Trân Trân, gió mạnh hơn làm tóc Băng bay qua một bên, Băng nở một nụ cười thật khinh bỉ xen lẫn đau thương. Lao kiếm về phía Bảo Ngọc Trân Trân với tốc độ kinh ngạc khiến hai chị em "Trần Trần" không khỏi bị thương, hai chị em cũng bắt đầu lao vào cuộc chiến, thật sự họ không ngờ được rằng Tích Băng lại mạnh đến như vậy, vả lại những đường kiếm của Tích Băng rất điêu luyện và đặc biệt.

Bảo Ngọc Trân Trân hành tẩu giang hồ từ khi lên 10, nên những võ công mà hai chị em biết được cũng không hề ít. Nhưng những chiêu thức mà Tích Băng ra, nói đơn giản thì không phải, mà không đơn giản cũng không đúng, những chiêu thức Tích Băg đưa ra biến hóa khôn lường, trông dễ nhưng không dễ, khó nhưng không khó, chuyển động nhẹ nhưng lại không nhẹ, mềm mại nhưng thoáng chốc lại cứng rắn. Thật khó hiểu, và thật sự cả hai chị em cũng chưa từng thấy loại võ công đó bao giờ. Phải chật vật lắm Bảo Ngọc Trân Trân mới né được những nhát kiếm chí mạng, còn bị thương thì phải kể là vô số.

"Vô Tình huynh bị sao vậy?"-"Tích Băng nữ hiệp, cẩn thận."

Vâng đó là tiếng nói của Tổ Sư Sát Thủ Đông Phương Hàn, và Thần Y Độc. Tiếng nói của Thần Y Độc khiến Bảo Ngọc Trân Trân vô cùng sợ hãi. Gì chứ đụng phải tên Thần Y Độc là phải có tên Đông Tà biến thái, mà tên Đông Tà này vô cùng ghét nữ nhân đẹp. Haizzzz.... đấu một đã khó, nay đấu 3 thì e không còn xương cốt mà chôn, nghĩ vậy hai chị em Bảo Ngọc Trân Trân bỏ chạy, ném lại sau lưng là khói mờ, khiến Băng không đuổi kịp. Đang trong cơn giận dữ, Băng định chạy theo, nhưng nghe tiếng Đông Hàn gọi Phong, Băng bừng tỉnh, tra kiếm vào và tiến lại gần chỗ Phong.

"Này ngươi ôm tướng công ta làm gì? Mau bỏ y ra." Băng tức giận khi thấy Đông Hàn cứ ôm khơi khơi Phong.

"Này cô muốn huynh ấy chết lắm hay sao mà còn nói nhiều quá vậy? Mau đưa huynh ấy và mọi người đi trị thương mau." Đông Hàn bực dọc nói.

"Ờ, nhưng biết đi đâu bây giờ?" Băng rối trí khi thấy Phong vẫn đang bất tỉnh.

"Y quán của ta ở dưới chân núi, ra khỏi đây, đi một chút là tới, mau lên không sẽ không kịp mất."

Y Độc nói. Sau đó Y Độc bế Hộ Pháp, Đông Hàn thì lo Vô Tình, còn Băng thì đỡ Thương Nữ và Vô Độc, hai người này tuy trúng độc, nhưng không vận công, nên nhẹ hơn Hộ Pháp và Vô Tình, chỉ bị mất võ công và sức lực tạm thời, nên chỉ cần Băng đỡ là đi được.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

CHÂN NÚI U CỐC

"Này tướng công tôi huynh ấy sao rồi?" Băng lo lắng suốt cả đêm, cứ đi qua đi lại ngoài phòng bệnh của Phong, khi Y Độc vừa ra là Băng hỏi ngay.

"Đúng vậy Vô Tình ra sao?" Đông Hàn lo lắng không kém.

"May là cứu chữa kịp thời nếu không chỉ cần chậm 1 khắc nữa là coi như tiêu đời." Y Độc trán đẫm mồ hôi nói.

"Vậy còn Hộ Pháp huynh ấy.......?" Vô Độc nghỉ ngơi và được dùng thuốc của Y Độc nên cô đã dần hồi phục, vừa tỉnh giấc cô đã chạy đi tìm Y Độc hỏi thăm tình hình.

"Hộ Pháp cũng đã vượt qua cơn nguy kịch, cần được tịnh dưỡng." Y Độc giải thích để mọi người cùng an tâm.

Lúc này trong lòng Tích Băng và Vô Độc đều vô cùng nhẹ nhõm và có chút gì đó vui vui. Vì Hộ Pháp và Vô Tình bị thương quá nặng cần không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, nên Thần Y Độc, Tích Băng cùng Vô Độc và Đông Phương Hàn ra ngoài vườn nói chuyện, trong lúc này Thương Nữ cũng xuất hiện, trông cô cũng khá hơn rất nhiều.

"Hai người bọn họ là ai sao lại hạ độc thủ với các ngươi?" Đông Hàn thắc mắc hỏi.

"Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết rằng khi chúng tôi vừa rời khỏi U Cốc thì bọn họ đã mai phục sẵn và chờ chúng tôi vào bẫy." Băng giải thích.

"Hình như chuyện này Hộ Pháp và Vô tình biết rõ nhất thì phải?" Vô Độc lên tiếng.

"Vậy chỉ còn cách chờ hai người họ tỉnh dậy." Đông Hàn cũng cất lời.

"Tích Băng nữ hiệp, ta có câu hỏi muốn hỏi cô, không biết cô có ngại trả lời cho ta biết không?" Y Độc nãy giờ không nói cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vì huynh giúp tướng công tôi, còn cứu bọn tôi, huynh cứ hỏi, giúp được gì tôi sẽ giúp."

"Không cần phải giúp ta, ta chỉ muốn hỏi cô một câu. Tại sao mọi người đều bị trúng độc mà cô lại không bị sao hết vậy?"

"À! Vì đơn giản nó không có tác dụng với tôi." Nói xong Băng nở một nụ cười đầy bí hiểm.

"Vì sao lại không có tác dụng?" càng trả lười Băng càng làm mọi người tò mò hơn

"Ừm, là vì............."Không lẽ mình lại nói.....mà cũng không được, vậy thì........ừm vậy đi.""

"Thật ra chính là do với tôi "Hương Nguyệt" gì đó chẳng hề có tác dụng, tôi sinh ra là đã được miễn dịch với nó, nơi tôi sống, "Hương nguyệt" đối với người bình thường mà nói có lẽ nó chỉ là một chút ít thuốc gây mê.

"Miễn dịch? Thuốc mê?" Đồng thanh. Sở dĩ cả năm người cùng đồng thanh vì theo như họ biết thì Độc Dược "Hương Nguyệt" này là một lọai độc dược, đối với người có võ, nó sẽ làm cho chân tay rã rời, mất sức, và hai mắt nhòe mờ. Chỉ ngồi im một chỗ chờ đến khi độc tự tan, thì người đó sẽ bình phục trở lại như ban đầu. Nếu khi bị trúng độc mà vận công thì khiến lục phủ ngũ tạng trọng thương, hiện tượng của nó là phun máu, tim đau, chỉ cần nửa nén hương trôi qua là không thể cứu chữa.

"Sao mọi người ngạc nhiên vậy? Chắc mọi người không biết rằng, "Hương Nguyệt" còn là một vị thuốc đó chứ?"

"Thuốc sao?" Đồng thanh tập hai.

"Đúng, nó cũng giống như "Đoạt Phi" của Y Độc huynh vậy, bản chất thì xấu, nhưng biết cách sử dụng đúng chỗ thì nó lại không xấu. Nó còn được gọi là "thuốc giảm đau", khi ta bị thương, thường vết thương sẽ làm ta rất đau, nhưng khi có "Hương Nguyệt" này thì nó sẽ giúp chúng ta giảm đau rất hiệu quả. À còn miễn dịch có nghĩa là ta có được một sự bảo vệ tốt khỏi "Hương nguyệt" , hương nguyệt này vĩnh viễn sẽ không làm gì được ta." Băng giải thích trong sự hâm mộ của mọi người

"Thì ra là vậy. Tích Băng nữ hiệp cô đúng là một người tài, không chỉ biết về võ thuật, còn thông thạo binh khí, giờ lại còn am hiểu về y dược. Đúng là một bậc hiệp tài hiếm có trong giới võ lâm." Y Độc vô cùng khâm phục Băng trong khi đó..

"Uầy, cái đó mà làm thương hại đến mình được sao? Còn lâu, còn kia chỉ là kiến thức cơ bản ở hiện đại thôi, ai mà chẳng biết cớ chứ. Đúng là....haizzz bao giờ mình mới có thể gặp lại mọi người đây? Huhu mọi người ởi ời ơi nhớ quá đi". Băng thầm than trách số phận mình thì.....

"Mà tỷ tỷ, sao tỷ không bị trúng độc, mà giả vờ trúng độc là sao?" Vô Độc thắc mắc.

"Muội ngốc à, nếu tỷ không làm vậy thì bọn họ nói ra ý định của họ sao? Vậy thì muội có thể tỏ tình cùng tên Hộ Pháp đó sao?" Băng chọc ghẹo Vô Độc, khiến cô mặt đỏ bừng.

"Tỷ này....muội....muội không có là do huynh ấy nói trước chứ bộ." Vô Độc chu mỏ cãi. Trong khi hai người cãi nhau thì Đông Phương Hàn đã rời đi từ lâu, Thần Y Độc mỉm cười và cũng rời đi, còn Thương Nữ thì trở về Phòng tịnh dưỡng.

"Theo như muội biết là tỷ cũng tỏ tình với Vô Tình ca của muội đó." Vô Độc trêu lại.

"Ta..... ta đi nghỉ đây, không nói chuyện với muội nữa." Băng quay người bỏ đi, còn mặt thì đỏ bừng như hai trái cà chua chín. Vô Độc cũng lắc đầu bó tay rồi cũng trở vào trong.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Đã ba ngày trôi qua, Sức khỏe của Vô Tình cùng Hộ Pháp cũng hồi phục lại gần như 70%, tất cả là nhờ những y dược của Y Độc, và sự chăm sóc chu đáo của Tích Băng cùng Vô Độc. Cả năm người quyết định rời khỏi U Cốc trở về kinh thành, khi đang trao lời tạm biệt thì....

"Y Độc huynh, may nhờ có huynh cứu bọn ta, nếu không có huynh, chắc ta bây giờ cũng không còn đứng được ở đây. Một lần nữa đa tạ huynh." Vô Tình nói, tay bắt hình chữ V khuỵu gối xuống trước Thần Y Độc.

"Vô Tình huynh đừng nói vậy, ta đây là lương y không lẽ thấy chết không cứu, đó là bổn phận của ta." Y Độc phủ nhận lời nói của Vô Tình.

"Lần này chia tay không biết bao giờ gặp lại, chúng ta gặp được nhau lúc an nguy như vậy cũng xem như có duyên, hay nếu huynh không chê, chúng ta cùng kết nghĩa huynh đệ." Hộ Pháp lên tiếng.

"Như vậy....?"

"Uầy, không sao đâu, thêm người càng thêm vui, các huynh cứ kết nghĩa đi, tôi đứng ngoài làm chứng cho." Băng từ đâu nhảy vào nói.

Đoạn cả ba người cùng kết bái huynh đệ, Y Độc hơn Vô Tình 1 tuổi nên làm đại ca, còn tất nhiên là Hộ Pháp sẽ đứng sau Vô Tình, nếu không muốn lấy Vô Độc làm thê. Khi kết bái xong cũng là lúc chia tay chia chân của 6 người.

"Đại ca bảo trọng, đệ và tam đệ phải rời đi, hẹn ngày ba huynh đệ ta cùng tái ngộ." Vô Tình nói. Cả năm người rời đi, Y Độc tiễn cả năm lên trên U Cốc, đang định bước tiếp, tiếng Đông Hàn vang lên.

"Dừng chân."

"Hử, sao lại là tên đó? Này này, người muốn gì?" Băng thấy Đông Phương Hàn thì tức giận, chỉ muốn bay ngay vào đập cho hắn một trận.

"Ta muốn thách đấu với cô thêm lần nữa."

"Để làm gì?" Băng hoài nghi

"Vô Tình." Đông Hàn nói, tay chỉ về phía Vô Tình làm Vô Tình không khỏi nổi da gà da vịt.

"Ý ngươi?" Băng hỏi lại.

"Ai thắng thì Vô Tình sẽ thuộc về người đó."

"Không. Ta không phải là món đồ để các ngươi tranh giành. Ta nói một lần nữa, trong cuộc đời ta chỉ có nương tử ta, ta yêu mỗi nàng, ngoài nàng ra ta không yêu ai hết, ta sẽ giết hết những ai đụng đến nàng." Vô Tình quả quyết, giọng nói có phần đe dọa. Và vô cùng tức giận khi nhận thấy mình như một món đồ chơi.

"Hahaha....."*bộp*,*bộp* Đông Phương Hàn cười lớn, tay không ngừng vỗ.

"Hay cho huynh Vô Tình, cuối cùng huynh cũng đã tìm được cho mình một người mà huynh yêu người ta và người ta cũng yêu huynh thật lòng. Huynh có biết vì huynh mà nương tử của huynh đã đến đe dọa tôi không?"

"Sao? Đe dọa?" Đông Phương Hàn kể lể, trong khi mặt Tích Băng thì đỏ như quả cà chua, chỉ muốn đi tìm một cái lỗ nào đó chui xuống cho nhanh.

*Trở về 10h đêm qua*

Cốc cốc........

"Là ai?"

"Chính là ta."

"Ngươi đến tìm ta có việc gì?"

"Ta đến để cảnh cáo ngươi hãy tránh xa phu quân ta ra, đừng cố béng mạng đến gần, không thì......."

"Cô nghĩ tôi sẽ nghe cô nói sao?"

"Không, nhưng nếu phải đấu thì ta và ngươi chắc và cũng ngang tài ngang sức. Nếu vậy, há chẳng phải hai chúng ta đang phung phí thời gian vào việc vô nghĩa sao? Ngươi cũng biết rõ rằng Vô Tình huynh ấy rõ không có tình cảm với ngươi. Vậy hà tất níu kéo để cả hai cùng đau? Ngươi nghĩ nếu ngươi làm ta bị thương thì Vô Tình chịu bỏ qua cho ngươi và sống vui vẻ bên ngươi sao? Dù gì ngươi và huynh ấy đều là nam tử hán, ngươi không thấy chuyện này quá vô lí sao? Ngươi là người thông minh chắc đang hiểu ta nói gì, cứ suy nghĩ kĩ đi, ta đi trước Good-bye."

Băng nói xong phắn luôn không kịp để Đông Hàn giải thích.

*Hiện tại*

"Chuyện là vậy đó. Chưa từng một ai dám uy hiếp ta ngoại trừ nương tử của ngươi ra đấy Vô Tình. Xin lỗi vì thời gian trước đã khiến ngươi sợ hãi. Ta chỉ là bất đắc dĩ mới trở nên như vậy."

Đông Phương Hàn nói, giọng điệu thay đổi 360 độ, giọng Đông Hàn không còn ẻo lả, dịu dàng, mềm mại, mà thay vào đó là một âm sắc khác có phần cứng cáp hơn, trưởng thành hơn, giọng nói rất ấm áp, nhưng cũng không kém phần lôi cuốn, đúng là một chất giọng nam tính. Nghe ra không kém Vô Tình, Y Độc và Hộ pháp là mấy.

"Nếu vậy thì sao ngươi cứ phải hà tất che dấu, mà không sống đúng với bản chất của mình?" Băng liền hỏi.

"Đó chỉ là chưa tới lúc, chưa đến lúc ta sống thật với bản thân ta." Đông Hàn nói, mắt nhìn về phía xa xăm.

Sau khi mọi chuyện đã được rõ ràng, Đông Hàn đã cùng Hộ Pháp, Vô Tình và Y Độc kết thành huynh đệ thề sống chết có nhau. Y Độc và Đông Phương Hàn ở lại, còn Tích Băng, Thương Nữ, Vô Độc, Hộ Pháp và Vô tình thì rời khỏi Cốc trở về kinh thành.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Ba ngày sau..........

Khi tiếng chim bắt đầu hót vang trên những cành cây, khi những ánh nắng ban mai chiếu trên những tán lá mỏng làm tan những giọt sương còn vương vấn chút đêm khuya. Bỗng......

"Ááaaaaaaaaaaa.......tên biến thái nào vậy hả, ngươi mau biến khỏi phòng ta nhanh, không ta chém."

Băng đang ngủ say, xoay người với tay cảm giác có vật gì đó mềm mềm, theo phản xạ tự nhiên của định luật "Lò xo", Băng co chân, hạ tay, và một chưởng đạp vật được cô nàng cho là biến thái đó xuống đất một cách không thương tiếc. Vật thể lạ đó sau khi tiếp nhận được thông tin là mình đã bị làm gì và đang trong trạng thái như thế nào, bắt đầu lồm cồm bò dậy.

"Nàng bị sao vậy? Sao lại đánh ta, ta có làm gì nàng đâu chứ?" Vật thể làu bàu khó chịu đáp.

"Này anh ôm tôi lại nói không làm gì sao? Hứ." Băng bực mình quay đi.

"Hề hề, dù gì ta với nàng cũng là phu thê, ta ôm nàng cũng có sao? Nàng cũng đã thừa nhận yêu ta rồi đấy thôi." Vật thể lạ đó không ai khác chính là Quốc vương Dương Thần Quốc Dương Thiên Phong. Phong vừa nói, tay thì ôm gối, tay thì gãi đầu, trông vô cùng đáng yêu.

"Tôi chỉ nói thích anh, chứ tôi không nhận là yêu anh, hiểu chưa ngốc?" Băng nói, tiện tay cốc đầu Phong rồi đi một mặt ra khỏi cửa. Để lại một con người ngơ ngác như con nai vàng.