Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 17 Chuyện Lân Cung II

*Kỳ Thiên Cung* (Giờ Dậu vườn Thảo Anh)

"Quái lạ, tỷ tỷ hẹn mình ra đây làm gì cơ chứ. Chắc tỷ lại có trò chơi gì hay, muốn thử nghiệm đây." Ngọc Tâm trong lúc chờ đợi tiện thời nghĩ ngơi vài thứ linh tinh, vừa nghĩ cô vừa đi dạo quanh vườn, vườn hoa rất rộng, giữa vườn là cái đình nhỏ, là nơi nghỉ chân của Hoàng thượng, phi tần, các quý tộc,.... dọc theo căn lều ra ngoài là hai hàng hoa "Tam giác mạch" màu hồng phấn, làm cho con đường đi trở nên như thiên đường. Hoa Lưu Ly từng hàng dọc , con đường thêm bí ẩn, rồi hàng chục loại hoa khác, như hoa Cải Vàng, hoa Tử Đinh Hương,...v...v.. nhiều hoa đến nỗi Tâm bị cuốn hút vào nó, cô cứ đi, cứ đi, hết ngắm hoa này rồi lại nhìn hoa khác. Rồi cô đi mãi, trước mặt cô bây giờ là một dàn hoa Diên Vỹ trải dài, sức cuốn hút của nó làm Tâm không thể cưỡng lại, và rồi...

"A, ui da". Ngọc Tâm va phải gì đó kêu lên thành tiếng.

"Sao ngươi đi đường mà không nhìn đường?" Thanh âm ai đó vang lên làm Ngọc Tâm bất động, nhìn người trước mặt mình, như không thể tin nổi, không thể nói thành lời

"Nô tì xin lỗi nhị hoàng......" Nhận ra là người quen Thiên Minh liền nói

"Không sao."

"Ngài cũng ở đây sao?"

"Là hoàng tẩu nói ta đến đây. Mà sao Thương Nữ, cô cũng ở đây?"

"Là hoàng hậu hẹn nô tì...." Chưa nói hết câu, cô liền im lặng quay người, nhíu đôi mày lại cô nghĩ "Băng tỷ đang làm cái trò gì vậy chứ?" Đúng chính xác đây là một cuộc gặp mặt sắp đặt

"Là Hoàng tẩu sao?"- Rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương nhà hắn đang dở trò gì nhỉ. Nghĩ rồi hắn quay sang Ngọc Tâm

"Phải rồi cô thân thiết với hoàng hậu như vậy, vậy cô có biết hoàng hậu có quen một người tên Ngọc Tâm? cô biết cô ấy là ai không?" Thiên Minh chăm chú nhìn Ngọc Tâm trước mặt chờ đợi câu trả lời

"Nô.....nô tì không biết." Ngọc Tâm ấp úng trả lời còn ánh mắt vẫn tiếp tục tránh né, sau thì tìm lí do để chuồn đi

"Nô tì có việc phải đi trước, nhị hoàng tử cứ từ từ chờ hoàng hậu. Nô tì cáo lui." Nói xong, Ngọc Tâm quay lưng bước nhanh như một tên tội phạm trốn tội. Nhưng chưa đi được tới bước thứ 5, cô vì hai chân di chuyển nhanh cộng thêm luýnh quýnh, nên chân này hôn chân kia, và kết quả là ngã xõng xoài dưới đất.

"A." Mặt cô nhăn nhó đau đớn "Thôi chết mình rồi,huhu...Khoan đã, có cái gì đó êm êm, ấm ấm"

"Là...Nhị...nhị hoàng tử, người......"- Hiện trạng bây giờ là Ngọc Tâm đang nằm trên ngực Thiên Minh. Còn Thiên Minh đang nhìn cô chăm chăm.

"Hình ảnh này sao mà mình thấy rất quen" Thiên Minh bất động, tay cứ ôm khư khư Ngọc Tâm thầm nghĩ và rồi một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu Thiên Minh.

Có hai đứa bé một nam một nữ xuất hiện, đang đứng nói chuyện với nhau

"Ngươi tên gì?"-"Tôi tên Ngọc Tâm"

"ngươi tên gì?"-"Ta....ta tên Dương Thiên Minh"

"Ngươi bao nhiêu tuổi?-"Mọi người nói tôi được 5 tuổi, còn ngươi"

"Ta không biết để ta về ta hỏi lại mẫu hậu của ta"-"Mẫu hậu là sao?"

"Là người sinh ra ta, ngươi không có mẫu hậu sao?"-"Tôi không biết, mọi người nói tôi được một con chim mang đến đây"

"Haha...Ngươi thật kì lạ. Mà sao ngươi tới đây?"-"Tôi thấy có rất nhiều hoa đẹp, rồi đi mãi đến đây."

"Thôi ngươi đi đi, ta không phạt ngươi đâu, nhưng ngày mai ngươi phải tới đây chơi với ta."

"Vậy tôi sẽ được hái những bông hoa đằng kia chứ?"-"Ta cho ngươi hết"

Từng hình ảnh hiện ra như một thước phim quay chậm, gió vẫn đang thổi nhẹ nhàng xuyên qua miền kí ức Thiên Minh và Ngọc Tâm, phút giây này sao mà thấy chặn lòng.

"Sao huynh ấy nhìn mình chăm chú vậy? Mặt mình dính gì sao?" Ngọc Tâm cố thoát khỏi hắn để đứng lên nhưng hắn cứ giữ chặt, mắt nhì chăm chăm cô

"Nhị.....nhị hoàng tử." Ngọc Tâm đành gọi to khiến hắn giật mình buông cô ra

"À...ờ cô không sao chứ?" Hai người cùng đứng lên chỉnh chu y phục của bản thân

"Tôi không sao. Cám ơn ngài."

*Sau bụi hoa hồng cách đó không xa*

"Trời ạ, hôn đi. Tên này ngốc thật ta đã giúp tới đấy còn không biết đường mà tiến đi. Hay là hắn chưa nhớ ra? Không thể nào, ánh mắt hắn nhìn Tâm cho thấy hắn đã nhận ra rồi. Haizzz thật tức chết mà." Thiên Băng trốn ở sau bụi hồng, cách đó không xa, mắt nhìn, miệng thì cứ lèm bèm, đứng ngồi không yên.

"Này nàng đang làm gì đấy?" Thiên Phong từ đâu chui lên ngồi gõ vai Thiên Băng hỏi

"A.....ưm mmm." Thiên Băng bị đánh bất ngờ định hét nhưng bị Thiên Phong chặn kịp.-"Là ta."

"Này anh làm gì ở đây vậy? Sao đánh tôi?" Nhìn lại thấy Thiên Phong, Thiên Băng bực mình nói. Mắt vẫn không quên theo dõi phía trước. Thấy bộ dạng lấm lét của Thiên Băng, hắn ngồi cười rồi nói

Chuyện là, Khi triều tàn, hắn đến Tích cung tìm Thiên Băng, thì được Ngọc Tâm cho hay mọi chuyện cô đã dặn dò trước đấy, nên hắn cũng không tìm cô nữa, chỉ ngồi chờ cô về. Lúc Ngọc Tâm rời đi không lâu sau thì Thiên Băng về, mặc dù Thiên Phong hắn đang trong phòng nhưng dường như Thiên Băng cô không hề biết đến sự hiện diện của hắn. Hắn thấy cô vội vội vàng vàng nên không lên tiếng chỉ đứng kế bên quan sát, thấy cô rời đi, nên hắn cũng im lặng đi theo, và tới đây đứng nhìn cô lấm la lấm lét một dạo trong bụi hoa hồng. Không chịu được nữa nên hắn cũng chui vào luôn. Chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết.

Thiên Băng nghe xong cũng gật gù, cô đem chuyện của Thiên Minh và Ngọc Tâm mà cô mới phát hiện được kể cho Thiên Phong nghe, rồi nói luôn chuyện mình đã đi giải thích cho Thiên Minh về sự hiểu lầm của hai anh em nhà họ Dương Thiên.

"Bây giờ chàng muốn mọi hiểu lầm được rõ và muốn có lại tình anh em như xưa kia thì chỉ còn một cách đó là chứng minh cho Thiên Minh thấy người hắn thật sự yêu là Ngọc Tâm chứ không phải quận chúa Mã y Nhân. Chàng hiểu chứ?" Miệng nói lên tục nhưng ánh mắt của Thiên Băng vẫn không có dấu hiều quan tâm Thiên Phong, cô nói nhưng mắt vẫn quan sát hai người kia rất kỹ.

"Sao nàng biết người Đệ ấy yêu là Ngọc Tâm không phải Y Nhân?" Thiên Phong nghe một hồi thì thắc mắc.

"Thiên cơ bất khả lộ." Lúc này cô mới quay sang Thiên Phong cười tinh nghịch, tiện thể lấy hai tay nhéo má hắn rõ đau.

"Rồi chàng sẽ biết. Còn bây giờ chàng về Kỳ Thiên cung chờ ta, lát ta về sau nha." Thiên Băng nói xong đẩy Thiên Phong đi luôn, làm cho hắn cũng không giám không rời đi. Chân đi mà lòng thì cứ níu kéo ở lại, phải chật vật lắm hắn mới rời khỏi đó được.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

*Dàn hoa Diên Vỹ*

"Sao trông cô ấy thân quen đến thế? Ta bị sao thế này. Không được, trong lòng ta chỉ có Y Nhân, đúng ta phải chờ ngày Y Nhân quay về, nàng đã hứa sẽ quay về bên ta." Thiên Minh nhìn Ngọc Tâm nhưng trong đầu thì theo nhiều suy nghĩ, hắn thật không biết phải làm gì ngay lúc này.

"Nếu không có gì, nô tì cáo lui." Nói xong Ngọc Tâm chuồn nhanh, gì chứ ở đây nữa là chảy máu cam đấy, người gì đâu mà đẹp quá chừng. Cô đi rồi để lại hắn vẫn ngây ngơ đứng đó.

"Nè sư phụ, người đứng ngây ra đó làm gì vậy? Sao không đuổi theo người ta?" Lúc này Thiên Băng từ phía sau bụi cây chắp hai tay sau lưng lững thững đi ra.

"Người nào?"- Thiên Minh quay người thấy Thiên Băng thì hỏi

"Ngọc Tâm."-"Người mà sư phụ muốn tìm, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là nàng, Thương Nữ Cô ấy chính là Ngọc Tâm- Trương Ngọc Uyển Tâm" Thiên Minh vẫn bất động với từng câu từng chữ mà Thiên Băng nói ra.

"Để đồ nhi kể cho sư phụ nghe một câu chuyện nhá."- "Cách đây 11 năm, có một cô gái nhỏ dạo chơi không may đi lạc vào một khu vườn bị một cô quận chúa bắt mang đi phạt, có một chàng hoàng tử điển trai đứng ra giúp cô gái nhỏ. Hai người ước hẹn ngày hôm sau sẽ gặp lại, nhưng vì sợ cô gái nhỏ gặp nguy hiểm nên mama của cô gái nhỏ mới đưa cô gái nhỏ xuống ở dưới bếp ở và cấm không bao giờ được phép lên nhà trên, vậy là cô gái nhỏ đã thất hứa với hoàng tử. Nhưng cô gái nhỏ đó không khi nào quên được lời hứa đó, lời hứa vẫn theo cô gái nhỏ cho tới tận bây giờ, Cô gái nhỏ đó thật ngu ngốc phải không? Cô tin vào một lời hứa xa vời, để rồi chấp niệm nó mãi không dứt. Cũng không cần biết chàng hoàng tử đó còn nhớ lời hứa đó không thì cô vẫn đợi, đợi một ngày hoàn thành ý nguyện, chấp niệm ấy của cô gái nhỏ cuối cùng cũng đã được đền bù, ngày hôm nay, cô gái nhỏ đã gặp được hoàng tử, nhưng xót thay hoàng tử lại không nhận ra cô."

Quan sát biểu hiện của Thiên Minh, Thiên Băng lại tiếp tục

"Sư phụ, cô gái nhỏ đó có phải quá ngốc không?" Thiên Băng với ngữ điệu nhẹ nhàng dịu dàng lôi kéo kí ức bị lãng quên của Thiên Minh về.

"Cô ấy là Ngọc Tâm thì đã sao? Đó chỉ là câu chuyện hồi nhỏ. Ta cũng không mấy quan trọng vấn đề đó nữa. Nó đã là quá khứ. Năm xưa hứa hẹn, giờ Ta cũng đã gặp cô ấy, cô ấy cũng đã gặp ta, coi như lời hứa năm xưa đã hoàn thành. Ta biết cô muốn nói điều gì, nhưng trong tim ta chỉ có Y Nhân, trước đây, bây giờ, và sau này cũng thế, Y Nhân hứa sẽ quay về tìm ta, ta sẽ chờ nàng." Thiên Minh bỏ ngoài tai những lời nói của Thiên Băng làm cô tức muốn trào máu, chịu không được mắng hắn một trận.

"Tên ngốc này, thật tức chết mà. Được thôi, Dương Thiên Minh ngươi dỏng cái lỗ tai ngươi ra ma nghe cho kĩ đây. Từ nay, ta và ngươi sẽ chẳng còn là sư đồ với nhau."

"Ngươi là ngốc hay giả ngốc? Ngươi nói Y Nhân sẽ quay về tìm ngươi? Ngươi nghĩ là nước Tô sẽ dễ dàng để Y Nhân quận chúa trốn khỏi đó sao? Nếu có trốn về được ngươi nghĩ cô ấy sẽ còn tình cảm với ngươi như xưa? Điều này là không thể khẳng định trước được, vì lòng người khó đoán, ngươi có thể nghĩ cô ấy tốt, nhưng trên thực tế không phải vậy. Còn nếu như cô ấy thật sự còn tình cảm với ngươi, nhưng ngươi có thể sẵn sàng tha thứ và đón nhận cô ấy một cách bình thường không? Điều này cũng không một ai có thể nói trước được. Có thể ngươi sẽ cho qua khi thấy cô ấy, nhưng ngươi có chắc chắn rằng thời gian ngươi và cô ấy chung sống khi cãi nhau, ngươi không đem chuyện cô ấy từng làm thê tử của người khác ra mà để nói?"

"Ngươi cũng là con người, cũng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không lẽ ngươi sẽ chịu được chuyện thê tử của mình từng ngủ với người khác? Ta nghĩ ngươi không cao cả vậy đâu. Tại sao ngươi cứ nghĩ Y Nhân sẽ quay về, sẽ chờ ngươi, mà ngươi không thể nghĩ theo chiều hướng ngược lại là bây giờ cô ấy chắc đang hạnh phúc bên tướng công của cô ấy, có thể cô ấy đã có những hài tử của riêng mình?"

Thiên Minh, hắn vẫn cứ im lặng khi nghe Thiên Băng nói "Ta biết ngươi yêu Y Nhân, nhưng Dương Thiên Minh à đó chỉ là quá khứ, chả phải ngươi cũng nói Chuyện của người và Ngọc Tâm cũng chỉ là quá khứ. Ngươi biết rõ lại cố chấp đến thế là vì điều gì? Tại sao ngươi lại để cái quá khứ rẻ tiền làm phiền tương lai đắt giá của ngươi? Ta biết chắc chắn rằng ngươi đã có một tình cảm đặc biệt dành cho Ngọc Tâm, không chỉ là hôm nay, mà còn là 11 năm về trước, ngươi đang trốn tránh điều gì mà không dám đối diện sự thật? Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi từ từ mà suy nghĩ. Con tim ngươi hướng về đâu thì hãy cho nó được yêu thương ở đó, đừng ép nó làm điều nó không thích, đừng ép nó yêu người nó không yêu, đau lắm đấy." Lời mắng chửi tàn nhẫn có, thương xót có, khuyên nhủ có, đồng cảm có. Có tất cả mọi thứ Thiên Băng muốn Thiên Minh hiểu và cảm nhận để phán đoán của hắn không bị sai lệch rồi nuối tiếc cả đời.

11 năm yêu sai người, 11 năm chờ đợi vô vọng, 11 năm quá đủ rồi. Hôm nay Vũ Thiên Băng sẽ chấm dứt lời nguyền 11 năm này.

Gió vẫn thổi xuyên qua miền kí ức, phút giây này sao nghe nhói lòng. Bước một bước có người nâng giữ, lui một bước vực thẳm thảm thương. Diên Vỹ trải dài như hòa cùng một tâm trạng với người ngắm nó. Buồn.