Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 23: Thi đấu cá độ

Editor: Phong ca

Beta: Bánh bao nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

- - -

Chương 23: Thi đấu cá độ

- - -

Lúc Dương Tiếu lái xe đưa Mạnh Vũ Phồn về trường, Mạnh Vũ Phồn áy náy nói tối thứ năm cậu có việc, muốn xin nghỉ một ngày, không thể đến đón cô tan làm được.

Hai người “hợp tác” lâu như vậy, không quản mưa gió, cậu vẫn đúng giờ xuất hiện trước cửa đài truyền hình, đây là lần đầu tiên cậu xin nghỉ.

Nghĩ đến tối thứ năm không được nhìn thấy chàng cún ngốc này, trong lòng Dương Tiếu có chút trống trải.

Nhưng cảm xúc trống trải này chỉ chợt lóe lên rất nhanh liền biến mất.

Dương Tiếu hỏi: “Tối thứ năm cậu có việc à?”

“Ừm!” Mạnh Vũ Phồn gật đầu nói: “Tối thứ năm người anh em Từ Đông ―― người mà hôm trước chị đã gặp ấy ―― hẹn tôi đi đánh bóng rổ.”

“......” Dương Tiếu đến phục cậu. “Các cậu tràn trề tinh lực nhỉ? Ban ngày huấn luyện còn chưa đủ mệt sao, không dễ gì mới được nghỉ ngơi, vậy mà còn đi đánh bóng nữa.”

Dương Tiếu cho rằng cậu nói đánh bóng rổ là kiểu tìm ven đường hoặc trong công viên chỗ nào có bãi đất trống chơi vài ván, tàn sát mấy tay mơ qua đường, nào có nghĩ đến lí do mà Mạnh Vũ Phồn đưa ra lại không phải như vậy.

“Cuộc thi này là do công ty gì tổ chức ấy, tôi cũng không hỏi rõ. Từ Đông nói, bạn của cậu ấy bảo qua hỗ trợ, tôi nợ Từ Đông một ân huệ nên Từ Đông gọi tôi liền đi cùng.” Mạnh Vũ Phồn một hỏi ba không biết, điển hình của kiểu ngốc nghếch bị người ta hãm hại lại còn giúp người ta đếm tiền.

“Trận đấu do công ty tổ chức hả?” Dương Tiếu giật mình, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm. Nếu như trước đây cô nghe thấy chuyện này chắc chắn sẽ không nghĩ linh tinh, nhưng mà cô vừa mới được phổ cập khái niệm “cá độ”, trận đấu này của Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông làm cô không khỏi nghĩ nhiều. Cô truy hỏi: “Công ty nào tổ chức trận đấu này, còn muốn tìm người ngoài chuyên nghiệp như các cậu đến giúp đỡ sao?”

Mạnh Vũ Phồn ngây thơ trả lời: “Cũng giống lúc tôi đến tham gia thi đấu do đơn vị chú Dương tổ chức mà thôi.”

Dương Tiếu: “Cái đó giống nhau sao được, đơn vị ba tôi tổ chức chính là dành cho những người trong gia đình thi đấu. Cậu cũng là người nhà, cậu không phải người ngoài đến giúp đỡ, cậu danh chính ngôn thuận là ――”

“―― người nhà vợ?” Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng tiếp lời.

“…..” Dương Tiếu bị cậu làm cho nghẹn họng, định nói với Mạnh Vũ Phồn không phải là người nhà vợ, cùng lắm cũng chỉ xem là…, xem như là … xem như là “con rể tương lai” mà thôi.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Dương Tiếu dừng xe sau vạch kẻ đường, nghiêng đầu nhìn về phía người cao to bên cạnh.

Xe của cô nhỏ, Mạnh Vũ Phồn ngồi ở vị trí phó lái, cho dù đã ngả ghế về phía sau nhưng chân vẫn không thể duỗi ra được. Đầu cậu đã chạm vào trần xe, mỗi lần cậu quay đầu đều nghe được tiếng tóc cọ vào trần xe sột soạt.

Cậu ngồi chỗ đó giống như là Gulliver đi lạc vào vương quốc xấu xa, nhưng lại càng giống như là… Alice sau khi uống xong tách trà liền biến thành người khổng lồ vậy.

Trong đầu Dương Tiếu hình dung Mạnh Vũ Phồn mặc bộ váy màu xanh của Alice, cùng con mèo quái dị, anh chàng thỏ trắng và Mad Hatter cùng nhau lang thang trong xứ sở thần tiên… sau đó cô đã bị chính tưởng tượng của mình chọc cười.

Dương Tiếu ho một tiếng vội chuyển lại đề tài ban nãy: “Vũ Phồn, bây giờ tôi mới phát hiện ra, cậu tuy rằng cao to nhưng đầu óc đơn thuần quá rồi, tôi không nói đầu óc phức tạp là chuyện tốt, nhưng cậu có lúc... có lúc đơn thuần quá.”

Thật không nghĩ đến vậy mà cũng có ngày cô dùng từ “đơn thuần” để hình dung một người đàn ông.

Dương Tiếu: “Bạn cậu gọi đi đánh bóng, đi chỗ nào, đánh cho ai, đánh cùng ai, cậu cái gì cũng không hỏi rõ ràng. Nếu Từ Đông hãm hại cậu, nếu như Từ Đông không phải gọi cậu đi đánh bóng mà là kéo cậu đến thâm sơn cùng cốc, cắt thận của cậu đem đi bán thì sao? Nếu như cậu ta dẫn cậu đến chỗ bán hàng đa cấp, bắt cậu mua sản phẩm bảo vệ sức khỏe thì sao?”

Mạnh Vũ Phồn giận dữ, bất bình thay cho bạn cùng đội của mình: “Từ Đông là anh em tốt của tôi. Chúng tôi vào đại học cùng nhau, mỗi ngày đều huấn luyện chung với nhau, phối hợp tập luyện, cậu ấy làm sao có thể hãm hại tôi được chứ?”

Cậu cau mày, sự thay biểu cảm trên khuôn mặt y như một đứa trẻ, cực kì không hiểu vì sao Dương Tiếu lại nói bạn của mình như vậy

Nhất thời bầu không khí thoải mái ban đầu đã biến mất, trong xe bị bao phủ bởi bầu không khí áp suất thấp.

“Chị Tiếu Tiếu...” Trầm mặc một lúc lâu, Mạnh Vũ Phồn ngập ngừng hỏi, “... Có phải chị đang pua tôi không?”

“P cái gì?”

Người trẻ tuổi bây giờ không biết lấy đâu ra nhiều từ kì quái thế nhỉ.

“Chính là ‘học pua’ ấy ạ” Mạnh Vũ Phồn thấp giọng nói, “Thông qua việc chê bai bạn bè của đối phương, đạt được mục đích cô lập đối phương, làm cho đối phương chỉ có thể dựa vào chính bạn mà thôi...”

“...? ? ?” Dương Tiếu dở khóc dở cười, “Não của sinh viên các cậu sao mà lớn thế, tôi còn phải pua cậu à? Cậu lớn như vậy, tôi đuổi hết bạn cậu đi rồi, cậu ỷ lại vào tôi thì tôi phải làm sao đây?”

Nhưng mà cô cũng nghĩ lại, cô và Mạnh Vũ Phồn quen nhau còn chưa đến hai tháng, vậy mà cô đã tùy tiện chỉ trích việc kết bạn của Mạnh Vũ Phồn, dẫn đến sự phản cảm của cậu. Hơn nữa nếu như bản thân Từ Đông không có vấn đề gì, sự hoài nghi của cô đã quá phận lắm rồi.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Dương Tiếu dẫm chân ga, chiếc xe lại tiếp tục tiến về phía trước.

Rất nhanh xe liền chạy đến cổng trường đại học Hoa Thành, chỗ này cách kí túc xá của Mạnh Vũ Phồn không xa, với cả ở đây khó bị người khác thấy, thế nên mỗi lần đến đây Dương Tiếu đều dừng xe chỗ này.

“Tạm biệt chị Tiếu Tiếu.” Mạnh Vũ Phồn rầu rĩ nói

Nói xong, cậu mở cửa xe bước xuống, đầu cũng không quay lại.

“Cậu đợi đã.” Dương Tiếu từ cửa xe nhìn theo bóng cậu, gọi cậu dừng lại.

“?”Chàng trai nghi ngờ quay đầu lại.

Dương Tiếu: “Ban nãy cậu nói tối thứ năm này cậu thi đấu phải không?”

Mạnh Vũ Phồn: “Đúng vậy.”

“Vậy được.” Dương Tiếu chỉ suy nghĩ trong vài giây liền đưa ra quyết định, “Thứ năm tôi sẽ tranh thủ tan làm sớm, trận đấu kia tôi sẽ đi với cậu.”

“…”

Trong nháy mắt, ánh mắt của Mạnh Vũ Phồn sáng lên.

Giống như là đốm lửa ẩn sâu trong ánh mắt cậu, ánh lửa từ từ tỏa sáng xung quanh bóng Dương Tiếu.

“Thật sao? ! ! !” Chú cún ngốc mừng rỡ vẫy đuôi, “Chị Tiếu Tiếu, chị muốn đến xem tôi chơi bóng thật à? ? ?”

Dương Tiếu thấy cậu vui vẻ như vậy, lúc cậu lôi lôi kéo kéo, bất giác cũng cười theo cậu.

“Cái này thì có là gì? Tôi cũng không phải lần đầu tiên xem cậu chơi bóng. Này nhé, lần thứ nhất trước cửa tiểu khu nhà tôi, lần thứ hai là ở đơn vị của ba tôi, tính cả lần này nữa cũng ba lần rồi.”

“Không! Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên!” Chàng trai vịn lên cửa xe cô, giọng nói mang theo sự hào hứng “Hai lần trước không tính, đó đều là ‘tôi đi đến chỗ chị chơi bóng’ mà lần này là ‘chị đến xem tôi chơi bóng’!”

Dương Tiếu ngớ người ra.

Quả thật là vậy.

Bọn họ quen nhau lâu như vậy, từng lần, từng lần đều là Mạnh Vũ Phồn đi vào cuộc sống của cô, cậu ấy đến nhà cô, đến công ty, đến đơn vị của ba cô… Duy nhất chỉ có lần này cô chủ động bước vào thế giới của Mạnh Vũ Phồn.

Từ thời khắc này trở đi, hai mảnh đời khác nhau, nhưng lại cùng chung một vũ trụ rực rỡ, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.

Chiều thứ năm, Dương Tiếu đặc biệt xin nghỉ làm hai tiếng, tan làm sớm.

Hôm nay Lưu Duyệt Nguyệt không đến, lượng công việc vẫn còn nhiều, Dương Tiếu chỉ có thể xin tăng ca vào thứ sáu, làm bù cho hôm nay.

Lúc anh Ngô ký giấy cho nghỉ còn trêu cô: “Nữ cường nhân, mới thứ năm mà đã tan làm sớm, đi đâu thế? Đi hẹn hò với bạn trai à?”

Dương Tiếu không phủ nhận: “Gần như là thế ạ.”

Đi xem cậu chơi bóng rổ, cổ vũ cho cậu, cũng tính là một loại hẹn hò chứ nhỉ!

Bởi vì tránh được giờ cao điểm nên suốt đoạn đường Dương Tiếu lái xe đến cổng trường đại học Hoa Thành rất thuận lợi, mới đợi một lát đã nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông đi ra.

Hai người bọn họ rất cao, Mạnh Vũ Phồn cao một mét chín mươi tư, Từ Đông còn cao hơn cả cậu, chắc phải hai mét, hai cây cột đứng ở cổng trường thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Dương Tiếu ấn còi xe: Tin tin tin, tin tin tin

Mạnh Vũ Phồn từ trong dòng xe cộ qua lại chuẩn xác tìm được chiếc Buick màu đỏ của Dương Tiếu.

Lúc Từ Đông nhìn thấy rõ mặt Dương Tiếu, trên mặt cậu ta hiện lên một tia dị thường: “ Cô…Tiếu Tiếu. Sao cô lại đến đây?”

“Được rồi, được rồi, đừng gọi tôi là cô nữa. Tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi, cậu gọi tôi là cô làm tôi già rồi đấy, gọi tôi là chị Tiếu Tiếu đi.” Dương Tiếu ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười tủm tỉm nói : “Sao cậu ngạc nhiên thế? Tôi nghe Mạnh Vũ Phồn nói chỗ mà các cậu thi đấu cách chỗ này khá xa, tôi đưa các cậu qua đó, đây chẳng phải là big surprise hay sao?”

“… là ngạc nhiên quá thôi.” Từ Đông nói , “Trước đây em chỉ thấy mĩ nữ trên đường, và chỉ có nam tài xế mới bấm còi; Đây là lần đầu tiên trên đường được một nữ tài xế ‘tin tin’ đấy.”

Trong lòng Dương Tiếu kêu một tiếng, nghĩ thầm, cô làm gì có nhấn còi gọi Từ Đông chứ, cô rõ ràng là gọi Mạnh Vũ Phồn mà.

Dương Tiếu mở cửa xe, chào đón hai chàng trai lên xe.

Chiếc xe màu đỏ chạy trên đường nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm thi đấu.

Đây là một sân bóng rổ ngoài trời nằm bên đường Tam Hoàn, bên kia đường chính là khu thương mại lớn nhất khu vực này, nơi này quả là không tệ. Sân bóng rổ này so với trong tưởng tượng của Dương Tiếu đã đi khá xa rồi.

Chuẩn bị vào đông nên trời tối rất nhanh, mặc dù mới có sáu giờ nhưng sắc trời đã rất tối rồi. Xung quanh sân bóng rổ đều gắn cột đèn, ánh đèn được chiếu từ trên cao xuống làm cả sân bóng rổ sáng trưng.

Dương Tiếu sau khi tan làm đi thẳng đến đây, trên người cô vẫn mặc bộ đồ công sở. Một chiếc đầm đuôi cá màu đen ôm chân sát hai chân, dưới chân mang một đôi giày cao gót xinh xắn, áo khoác ngoài màu xám nhạt được khoác lên vai, trên tay đeo túi xách LV.

Bất luận là nhìn từ góc độ nào thì cô và trận bóng rổ hôm nay cũng chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Lúc cô đi vào sân bóng, vô số ánh mắt tò mò nhìn theo không chút giấu giếm, đánh giá cô một cách trần trụi.

Có một người người mặc trang phục vận động viên bóng rổ đến kéo dây hàng rào ngăn cô lại.

Anh ta cao hơn mộ mét tám, đứng trong đám người cũng tính là cao rồi, nhưng so với Mạnh Vũ Phồn thì vẫn thấp hơn.

“Cô gái, cô biết chúng tôi đang làm gì không?” Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, lúc nói chuyện khói phả vào mặt Dương Tiếu, “Có thể bóng rổ sẽ bay linh tinh, coi chừng bay đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này của cô em đấy.”

Dương Tiếu ngựa quen đường cũ, nắm lấy cánh tay của Mạnh Vũ Phồn nói: “Tôi đến xem bạn trai tôi chơi bóng rổ, anh đây có ý kiến gì à?”

Mạnh Vũ Phồn thuận thế nắm tay cô, đồng thời kéo cô về phía sau mình, dùng thân thể cao lớn ngăn cách giữa cô và người đàn ông làm phiền kia.

Mạnh Vũ Phồn nhíu mày nói: “Vị đại ca này, anh có thể dập thuốc không? Sân bóng cấm hút thuốc.”

“Sân bóng này làm gì có nhiều quy định như vậy.” Người đàn ông cười đùa, “Chu choa, sói nhỏ phục vụ đàn bà có tiền, anh bạn nhỏ, mỗi tháng cô ta chu cấp cho cậu bao nhiêu tiền thế? Công việc tốt như vậy,  giới thiệu cho tôi chút đi.”

Người đàn ông vốn dĩ muốn chọc giận cậu, thế nhưng cậu hoàn toàn không tức giận, trái lại bình tĩnh trả lời.

“Được thôi, tôi có thể giới thiệu cho anh.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu trông như một con ếch đang nhảy, “Nhưng mà cho dù anh trả lại tiền cũng không có ai muốn ngủ với anh.”

“―― cậu !”

Từ Đông nhanh chóng vượt lên, kéo cậu ra khỏi chỗ của con ếch xấu xí kia, nghe ngữ khí của cậu ấy hình như con ếch kia là một trong những người đứng ra tổ chức trận đấu này.

Từ Đông không nghĩ đến chuyện Mạnh Vũ Phồn còn chưa ra sân đã đắc tội với người tổ chức rồi, liên tục xin lỗi, bảo là tính tình của người anh em ngay thẳng chứ không có ác ý gì.

Dương Tiếu suýt chút nữa thì cười ra tiếng, vội vàng kéo Mạnh Vũ Phồn đến khu nghỉ ngơi.

Trên ghế ngồi ở khu nghỉ ngơi, rải rác vài bộ quần áo và túi, Mạnh Vũ Phồn đem túi huấn luyện của mình bỏ xuống, lấy đôi giày thi đấu mang vào.

Lúc cậu thay quần áo, Dương Tiếu quan sát sân bóng rổ này.

Vì đề phòng bóng rổ bay ra ngoài, bốn xung quanh sân bóng rổ đều thiết kế lưới sắt bao quanh. Rõ ràng là lắp đặt thiết bị bảo vệ phổ biến nhất, nhưng mà Dương Tiếu nhìn một lượt, vẫn có cảm giác kinh hãi, cô luôn có cảm giác như đây là “cuộc chiến của những con thú.”  Bên hông sân bóng rổ có ba hàng ghế dành cho khán giả, chỗ ngồi không nhiều, chỉ lác đác vài khán giả.

Trên lưới sắt có treo một tấm biểu ngữ màu đỏ, bên trên viết, “Xí nghiệp XX thi đấu giao hữu bóng rổ.” Dương Tiếu dùng điện thoại tra thử công ty ấy, phát hiện là một công ty tư nhân nhỏ, đăng kí kinh doanh cũng tại Hoa Thành.

Chẳng biết có phải là do hoài nghi vô căn cứ hay không nhưng Dương Tiếu luôn cảm thấy trận đấu này có vấn đề.

Cô hỏi thử Mạnh Vũ Phồn: “Trước đây cậu cũng từng tham gia thi đấu kiểu như thế này rồi à?”

Mạnh Vũ Phồn vừa hì hục khởi động vừa lắc đầu: “Không có. Đội bóng của chúng tôi có quy định, không cho phép sinh viên tự ý ra ngoài chơi bóng, vi phạm nghiêm trọng là sẽ bị lập biên bản và xử lý.”

“Vậy mà cậu còn đến đây chơi?”

“Cái này đâu giống chứ.” Mạnh Vũ Phồn thật thà nói, “Trận đấu này với trận đấu ở đơn vị chú Dương giống nhau, loại thi đấu này huấn luyện viên của chúng tôi không quan tâm đâu.”

“Chỗ nào giống nhau? ? !” Dương Tiếu cả giận nói, “Tên ếch xanh ban nãy nói cậu cũng nghe rồi đấy, hành vi kì quái, vậy mà cậu không tức giận sao?”

“Không tức giận.” Mạnh Vũ Phồn nghi ngờ nói, “Đấy chẳng phải là những câu nói rác rưởi bình thường hay sao, tôi cũng dùng những câu tương tự đáp trả lại rồi đấy thôi.”

“…” Được thôi, Dương Tiếu nghĩ, cô rốt cuộc từ đâu tìm ra được một người bạn trai ngọt ngào ngốc nghếch mà không nhiễm bùn thế này chứ, ác ý xấu của người ta thối đến mười con phố vẫn còn ngửi thấy, ấy vậy mà cậu còn cho rằng đó là lời nói rác rưởi thường thấy trên sân đấu.

Mạnh Vũ Phồn, cậu thích rác rưởi như vậy, sao cậu không vào thùng rác luôn đi.

Xét thấy mối quan hệ của Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông, Dương Tiếu cũng không hình dung trận đấu này thành trận đấu cá độ dễ dàng như thế. Bởi vì Dương Tiếu cũng không tin Từ Đông sẽ mạo hiểm để trường học xử phạt và hãm hại anh em của mình.

Hơn nữa trận đấu này mặc dù có điểm kì lạ, nhưng nó lại thiếu điểm quan trọng của một trận đấu cá độ — khán giả.

Dương Tiếu lên mạng tra rất nhiều tư liệu, trên đó đều nói, trận đấu cá độ rất phổ biến vì sự tấn công mạnh mẽ, xuống tay cũng rất độc ác, vì vậy nhận được rất nhiều sự quan tâm của khán giả. Chỉ cần là có trận thi đấu cá độ thì sẽ thu hút rất nhiều người yêu thích bóng rổ đến xem.

Nhưng mà bây giờ khán giả trong sân thi đấu cộng hết lại cũng chỉ hơn hai mươi người mà thôi.

Lúc Dương Tiếu đang phân vân thì trận bóng rổ đã diễn ra.

Trước khi trận đấu bắt đầu, cầu thủ hai đội chào hỏi, bắt tay nhau.

Đội của Mạnh Vũ Phồn là đội trắng, bọn họ chỉ có hai cầu thủ chuyên nghiệp là cậu và Từ Đông, ba người còn lại có vẻ như là người đam mê bóng rổ, trình độ so với người bình thường chắc là cao hơn, nhưng so với cầu thủ chuyên nghiệp có sự khác nhau.

Đội đỏ phía đối diện cũng tương tự, cũng có hai vận động viên chuyên nghiệp đến hỗ trợ, cộng thêm ba người nữa tạo thành một đội.

Sau khi trận đấu bắt đầu, thế trận chủ yếu trên người bốn vận động viên chuyên nghiệp, mấy người còn lại thi thoảng mới có cơ hội chạm vào bóng, nhưng cũng không nhiều.

Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông là bạn bè chung đội, hai người họ phối hợp rất ăn ý, trận đấu mới bắt đầu được mười phút bọn họ đã liên tiếp ném vào rổ năm quả.

Mỗi lần sau khi bóng vào rổ, Mạnh Vũ Phồn đều nhìn về phía Dương Tiếu, có lúc sẽ gửi về phía cô một nụ hôn gió, có lúc thì làm một biểu cảm mặt quỷ phô trương, có lúc thì lại khoa chân múa tay … làm như sợ người khác không nhận ra bạn gái cậu đang ở hiện trường ấy.

Dương Tiếu ngồi giữa đám đông, liên tục nhận được nụ hôn gió của Mạnh Vũ Phồn, lúc đầu có chút xấu hổ, sau khi bị người ta nhìn cũng quen, cô đứng dậy phối hợp với Mạnh Vũ Phồn trên sân.

Không chỉ là một nụ hôn gió, trong lòng còn hơn cả la hét và cổ vũ, nếu như Dương Tiếu chuyên tâm thì không ai có da mặt dày bằng cô rồi.

Dương Tiếu xem trận thi đấu một lát, cảm giác bất an ban đầu từ từ lắng xuống.

Có thể là do cô nghĩ nhiều rồi, mặc dù trận đấu này xem ra không chính quy, nhưng trình độ cầu thủ khác cũng bình thường, khán giả cũng rất ít, chắc có lẽ không phải là trận cá độ bóng rổ.

Thế nhưng, trong lòng Dương Tiếu vẫn chưa yên tâm, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người rất quen bên sân bóng rổ ――

Mấy thanh  niên trông mặt còn non nớt không biết từ lúc nào đã tiến vào sân bóng rổ, người đi cuối cùng chính là Lưu Duyệt Nguyệt.

Hành vi của bọn họ quả thực có chút kì quái, mặc dù mỗi người đều cố gắng biểu hiện bản thân ‘bình thường’, nhưng nhìn nét mặt khẩn trương của bọn họ với dáng vẻ lóng ngóng của đã biểu thị trong lòng bọn họ có quỷ.

Bọn họ theo đường bên cạnh sân bóng rổ đi vào, từ từ tiến gần đến khán phòng. Bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào trận thi đấu nên nhất thời không ai phát hiện ra trong sân có thêm mấy người lạ mặt.

Khán phòng là hình chóp núi, ánh đèn trên cao chiếu xuống trên mái, mặt sau của khán phòng chính là bóng tối, mà đám trẻ kia lại núp trong bóng tối, thò đầu ra nhìn không biết đang ủ mưu chuyện quỷ gì.

Dương Tiếu cực kì nhạy cảm, cô ý thức được có chuyện không ổn, lập tức rời khỏi khán phòng. Cô cởi giày cao gót, đi chân trần, lặng lẽ tiếp cận đám thanh niên từ phía sau.

“―― Các cậu đang làm gì thế?” Cô trầm giọng hỏi.

Mấy cậu thanh niên bị dọa sợ, Lưu Duyệt Nguyệt lại càng sợ hơn, suýt chút nữa thì kêu thành tiếng, bị cô bạn học đối diện bịt miệng lại.

Cả đám giật mình run rẩy quay lại nhìn, không biết Dương Tiếu đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào.

Lưu Duyệt Nguyệt hoảng sợ trợn mắt lên, “Chị… chị Dương Tiếu sao chị ở đây ạ?”

Dương Tiếu nghiêm túc nói: “Vấn đề này phải để chị hỏi mấy đứa mới phải. Tiểu Lưu, không phải hôm nay em xin nghỉ để viết luận văn sao? Tại sao lại xuất hiện ở sân bóng này?”

Đột nhiên cô phát hiện ra trong túi xách của Lưu Duyệt Nguyệt lóe lên ánh sáng nhỏ màu đỏ.

Đây là…

Dương Tiếu đã từng làm nhà báo, lập tức biết đây là gì.

“Lưu Duyệt Nguyệt, từ đâu em có máy quay phim mini này? Em… em đến đây quay trộm để lấy tài liệu à?” Trong phút chốc cô đã hiểu ra tất cả.

Bên cạnh Lưu Duyệt Nguyệt còn có ba người bạn nữa, một nữ hai nam, trong đó một cậu tướng mạo khí phách, giọng phổ thông chuẩn, âm vực giống phát thanh viên của đài phát thanh vậy.

Nam sinh đó mở miệng: “Chị chắc là tiền bối ở đài truyền hình mà Nguyệt Nguyệt nhắc đến trước đây phải không? Chào chị, chúng em đều là bạn học của Nguyệt Nguyệt.”

Dương Tiếu nhớ ra rồi, Lưu Duyệt Nguyệt đã từng nói, có một bạn nam trong nhóm bọn họ đề xuất ý kiến là làm đề tài nghiên cứu chuyên sâu về cá độ.

Nói vậy là mấy đứa nhỏ này vẫn chưa từ bỏ ý định ban đầu, không biết lấy ở đâu ra một máy quay phim mini, to gan lớn mật chạy đến đây lấy tài liệu.

Nhưng đến giờ phút này, Dương Tiếu đã không quan tâm đến những chuyện khác nữa, trong đầu cô bây giờ đều là Mạnh Vũ Phồn.

“Nếu như các em đã đến đây rồi … có thể nói rõ cho chị biết đây có phải một trận cá độ hay không?” Dương Tiếu vội vàng hỏi.

Lưu Duyệt Nguyệt sợ hãi gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ.”

Dương Tiếu vẫn cảm thấy khó tin: “Nhưng mà chẳng phải thi đấu cá độ đều phải mời các vận động viên thật giỏi sao, còn có rất đông khán giả nữa chứ? Nhưng khán giả ở đây cộng lại cũng chỉ mới hơn hai mươi người, ngoài bốn vận động viên được mời từ bên ngoài đến kia, những người khác chẳng phải đều rất bình thường hay sao?”

Mấy đứa nhỏ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là cậu thanh niên có giọng nói truyền cảm kia mở lời: “Những trận đấu như thế này có chút đặc biệt. Chị cảm thấy trên sân có mấy vận động viên chơi rất dở, thực ra bọn họ đều là người tổ chức trận đấu này. Bọn họ đều là phú nhị đại, rất có tiếng trong giới ăn chơi, thường xuyên tổ chức các trận đấu cá độ, gọi vài vận động viên đến chơi với bọn họ.”

“Về phần khán giả...” Lưu Duyệt Nguyệt đưa điện thoại di động ra, trên màn hình đang phát trực tiếp trận đấu “Đây là trận đấu được phát trực tiếp, số người xem hiện tại đã hơn ba vạn rồi.”

Mà ở góc phải của phần mềm phát trực tiếp có hai dãy số không ngừng nhảy lên.

[Tỉ số hai đội ―― Đỏ: Trắng ――  1:1.2

[Giải thưởng đã có  xxxxx tệ]

[Đặt cược hiện tại]

Thì ra đây không chỉ là một trận thi đấu cá độ do mấy cậu ấm phú nhị đại tổ chức mà là một trận đấu cá độ có nhà cái đứng ra tổ chức.