Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 24: Trả hàng

Editor: Phong ca

Beta: Bánh bao nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

- - -

Chương 24: Người bạn trai này, tôi muốn trả hàng!

- - -

Sau khi biết được chân tướng, việc đầu tiên mà Dương Tiếu làm chính là báo cảnh sát.

Cá độ chỉ có hại không có lợi, đối với một cầu thủ mà nói, nếu như bị thương thì sự nghiệp cầu thủ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Cứ cho là không bị thương, cậu là một sinh viên mà đi khắp nơi chơi bóng cá độ thì chắc chắn sẽ bị trường học bắt chịu trách nhiệm và xử phạt rồi, điều này tuyệt đối sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cậu.

Cô không thể khoanh tay đứng nhìn Mạnh Vũ Phồn lâm vào nguy hiểm như thế được.

“Làm sao có thể báo cảnh sát được chứ?” Cậu nam sinh có giọng nói như phát thanh viên truyền hình kia ngăn cô lại, nhún vai nói, “Phần mềm phát trực tiếp này được thiết lập ở Đông Nam Á, muốn vào được phải vượt tường lửa, với cả, tiền đổ vào cũng không phải là nhân dân tệ, mà là tiền ảo trên hệ thống, cho dù có báo cảnh sát cũng không có cách nào xử lý cả.”

Mấy năm gần đây khu vực Đông Nam Á vẫn luôn là khu vực có nhiều hang ổ đánh bạc qua mạng, từ điều hành máy chủ đến đội điều hành quản lý đều ở nước ngoài, cảnh sát trong nước cơ bản không có biện pháp xử lý. Để tránh rủi ro, phần mềm không có cách nào quy đổi tiền ảo thành tiền mặt. Nếu người dùng muốn đổi tiền mặt thì phải liên hệ tư nhân để đổi --- Trên thực tế, đứng đằng sau những tư nhân đổi tiền này chính là các công ty tín dụng đen nâng đỡ.

Nếu tùy tiện báo cảnh sát chỉ dẫn đến bứt dây động rừng.

“Được rồi, cậu im lặng cho tôi.” Dương Tiếu ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, không cho phép cậu ta nhìn đi chỗ khác, “Bạn nhỏ, cậu có lý tưởng với tin tức là chuyện tốt, nhưng người trẻ tuổi đừng nghĩ một bước lên đến trời, lần đầu tiên là có thể đưa ra một tin tức lớn như vậy. Mấy đứa trẻ các cậu, một phút bốc đồng lên là dám đem máy quay phim mini đến đây, đã từng nghĩ đến chuyện bị người khác phát hiện, mấy đứa sẽ có kết cục như thế nào hay chưa?”

Lưu Duyệt Nguyệt thấp giọng nói: “Không phải vẫn chưa bị ai phát hiện hay sao...?”

“Tiểu Lưu, chị không hỏi em, chuyện của em đợi về chúng ta sẽ nói.” Dương Tiếu chú ý mỗi khi nói chuyện Lưu Duyệt Nguyệt nhìn chằm chằm cậu nam sinh có giọng nói như đài phát thanh kia, rõ ràng tư tưởng cô bé đã bị cậu ta tẩy não rồi, trở thành kẻ phụ họa theo cậu ta, thậm chí đem theo vật nguy hiểm nhất - camera mini cũng để trong túi xách của mình.

Dương Tiếu lại tiếp tục dồn ép nam sinh kia: “Cậu cũng là sinh viên đại học năm tư rồi nhỉ? Khoa phát thanh hả? Bây giờ đang thực tập ở đài truyền hình nào thế?”

“Em ...” Cậu nam sinh bị cô ép hỏi không còn đường che giấu, tự nhiên nói lắp, “... Bây giờ em không đi thực tập ạ.”

“Thế nên sau lưng cậu không có vị tiền bối nào chỉ đạo, nghĩ một cái liền dẫn bạn học đến sân xem thi đấu cá độ hả?” Dương Tiếu lạnh lùng nói, “Cậu thật là chỉ vì bài tập học kì thôi sao? Để tôi đoán nhé ―― Nếu như tin tức này được đưa ra, chắc chắn sơ yếu lý lịch của cậu sẽ cộng thêm không ít điểm nhỉ?”

“...” Nam sinh nói không nên lời. Cho dù cậu có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một học sinh chưa bước ra xã hội thực tế ngoài kia, tư tưởng này của cậu đã quá trần trụi trong con mắt tinh đời của Dương Tiếu, người đã quen nhìn yêu ma quỷ quái rồi.

Ánh mắt sắc bén của Dương Tiếu quét qua bốn đứa trẻ, mạnh mẽ đưa ra mệnh lệnh: “Bây giờ mấy đứa lập tức tắt máy quay phim, đến như thế nào thì về như thế cho chị. Chuyện hôm nay không được nói với bất kì ai, quay được gì thì xóa hết đi, tin tức này các em có thể làm nhưng ít nhất cũng phải ba hoặc năm năm nữa, các em có kinh nghiệm xã hội rồi hãy làm. Mấy đứa nghe rõ chưa?”

“… Nghe rồi ạ.”

Bốn đứa trẻ bị cô dọa sợ, lúng ta lúng túng trả lời rồi đi xuống. Bọn họ hốt hoảng đi ra ngoài sân bóng, Lưu Duyệt Nguyệt đi sau cùng, mắt ngấn lệ.

Lúc cô bé đi qua Dương Tiếu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chị…chị không đi ạ?”

“Chị không đi.” Dương Tiếu bình tĩnh lấy điện thoại ra ngón tay chạm vào những con số trên màn hình, “Tiểu tử kia, để chị mày nói cho biết, lúc khó khăn ngoại trừ tìm cảnh sát thì có thể tìm ai nhé.”

Trên sân bóng rổ, trận thi đấu đã đến hồi gay cấn. Tỉ số hai bên đuổi sát nút nhau. Đội của Mạnh Vũ Phồn có cậu và Từ Đông đều là hai tiền đạo chuyên nghiệp, mà đối thủ thì có một tiền đạo phụ và một hậu vệ trình độ rất giỏi, Mạnh Vũ Phồn trước đây đã từng gặp qua cậu ta trên sân bóng rổ.

Từ Đông thân thủ nhanh nhẹn, chuyền cho Mạnh Vũ Phồn một đường bóng rất đẹp, Mạnh Vũ Phồn chụp bóng nhảy lên cao, ném bóng vào rổ, lại ghi thêm hai điểm.

Nhưng lúc cậu tiếp đất, hậu vệ của đối phương bỗng chắn đằng trước cậu. Mạnh Vũ Phồn từ trên cao vội vàng đổi hướng tiếp đất. Nếu như thời khắc đó cậu chần chừ thêm một giây nữa rất có thể lúc tiếp đất sẽ bị thương ở chân rồi.

Thật sự không hiểu nổi, một hậu vệ đứng dưới rổ xông lên làm gì.

“Người anh em, chạy sai hướng rồi.” Mạnh Vũ Phồn vỗ vỗ vào vai người kia, đùa giỡn nói.

Thế nhưng cậu vẫn biết, người nọ đang dùng ánh mắt để khiêu khích cậu.

Mạnh Vũ Phồn khó hiểu trợn mắt, trong lòng thắc mắc. Từ Đông đã chạy lại nhỏ giọng nói với cậu: “Phồn Tử, cậu cẩn thận một chút, tên này thủ đoạn độc ác lắm, chú ý bảo vệ bản thân đấy.”

“Chơi bóng giao hữu thôi mà, có phải thi đấu lấy tiền đâu, sao lại chơi bẩn như thế?” Mạnh Vũ Phồn nói thầm một câu.

Nhưng cậu vẫn không chú ý đến Từ Đông đứng bên cạnh cậu, ấp úng muốn nói lại thôi.

Cũng may Mạnh Vũ Phồn là một động vật đơn bào, sau khi ghi bàn chỉ lo vui mừng. Cậu lại giống như những lần trước, hướng về phía khán giả gửi một nụ hôn gió ―― ế, chị Tiếu Tiếu đâu rồi?

Dương Tiếu vốn dĩ đứng ở chỗ rất dễ nhìn thấy, Mạnh Vũ Phồn chỉ cần xoay đầu là có thể nhìn thấy cô rồi. Thế nhưng bây giờ, vị trí nơi cô đứng đã trống không, đến cả giỏ xách, áo khoác cũng không thấy nữa.

Mạnh Vũ Phồn nháy mắt liền biến thành chú cún đáng thương không tìm thấy chủ, lúc này đây còn tha thiết gì đến chơi bóng nữa chứ, trong đầu đều là ý nghĩ muốn đi tìm xem bạn gái đã đi đâu rồi.

Không phải chị Tiếu Tiếu thấy cậu chơi bóng nhàm chán quá nên lặng lẽ đi trước rồi chứ!

Mạnh Vũ Phồn càng nghĩ càng chán nản, tâm không đặt ở trận đấu này, thậm chí cậu đã bỏ lỡ cơ hội ném bóng vào rổ.

“Con mẹ cậu làm gì thế?” Trung phong trong đội ―― cũng là con ếch xanh hút thuốc ban nãy ―― lập tức la toáng lên, “Tao gọi mày đến đây là để chơi bóng cho tao chứ không phải gọi mày đến đây để làm trò như vậy.”

“Chơi bóng cho tao”, “làm trò”, nghe thấy hai câu này Mạnh Vũ Phồn cảm thấy rất chói tai.

Cậu chẳng qua chỉ là giúp bạn thi đấu giao hữu cho công ty, thắng thua thì có gì khác nhau đâu? Với lại ban nãy cậu đã ghi được nhiều điểm như vậy rồi, cho dù cậu là người sắt thì thể lực cũng đâu chịu nổi chứ.

Mạnh Vũ Phồn cũng là người có tính khí nóng nảy, chỉ là bình thường cậu luôn có dáng vẻ của một anh chàng lịch thiệp, làm người ta xem nhẹ sức chiến đấu của cậu. Dù sao thì cậu cũng là một người cao gần hai mét, toàn thân cơ bắp đều do tập luyện thể thao mà ra, nếu như cậu có đánh nhau, con ếch trước mặt này chỉ cần một đường cơ bản là có thể hạ gục.

Cậu tức giận trong lòng, tiến lên nắm cổ áo tên ếch xanh, nhưng mà cậu còn chưa kịp ra tay thì ở lối vào sân bóng rổ truyền đến tiếng loa chói tai ――

―― “Dừng lại, dừng lại, đừng đánh nữa.” Một người trung niên mặc đồng phục, giơ loa phát thanh dạng cầm tay lên, bước lại gần “Cũng không nhìn xem mấy giờ rồi còn chơi bóng nữa, mở đèn sáng như thế, có quấy nhiễu nhân dân không hả?”

Sau người đàn ông còn có mấy người trẻ tuổi cũng mặc đồng phục đi theo, bọn họ vây quanh khu vực khán giả, đang lớn tiếng yêu cầu khán giả rời khỏi sân bóng.

Đây là chuyện gì thế?

Nhìn thấy những người mặc đồng phục này, có lẽ trong lòng mọi người đều nhảy thịch một cái. Trận đấu này mặc dù bên ngoài treo một tấm biểu ngữ “Công ty XX thi đấu giao hữu bóng rổ” nhưng thực chất sau lưng lại là một trận cá độ bóng rổ. Nếu mà đưa đến đồn cảnh sát thì...

“Ếch xanh” thân làm người tổ chức nên trong lòng rất lo lắng. Nhưng mà đến khi hắn ta nhìn rõ trang phục của mấy người đàn ông thì cảm thấy không đúng lắm.

Không phải, mấy người này không phải cảnh sát, nhìn dáng vẻ hình như là..., hình như là...

“Quản lý trật tự đô thị.” Người đàn ông giơ loa cầm tay lên nói, “Chúng tôi nhận được thông báo, các cậu chơi bóng rổ mở đèn pha, vượt quá chỉ số cho phép của thành phố, trước đó lại không xin phép, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người dân.”

Quả thật bốn xung quanh sân bóng rổ có bốn cột đèn pha, chiếu sân bóng sáng trưng.

Ếch xanh chau mày, lấy ra một bao thuốc lá ngon, đi tới chỗ mấy người quản lý trật tự đô thị: “Chú à, chú xem đi, xung quanh nơi này đến cả tòa nhà dân cư cũng không có, đều là văn phòng làm việc, chỗ nào quấy nhiễu dân chúng chứ ạ?”

“Nhân viên văn phòng thì không phải người dân hả?” Thế nhưng đội trưởng đội quản lý trật tự đô thị không nhận thuốc lá của hắn, “Các cậu có một ngọn đèn chiếu thẳng vào tòa nhà lớn, chúng tôi chính là nhận được một vị nữ sĩ nhiệt tình báo tin...” Ông ấy quay lại nhìn, “Ơ, vị nữ sĩ nhiệt tình kia chạy đi đâu rồi?

...

Vị nữ sĩ nhiệt tình báo cáo chạy đi đâu rồi nhỉ?

Vị nữ sĩ nhiệt tình kia đã sớm thừa dịp lộn xộn lẻn vào đám người, kéo người yêu chạy rồi ! !

Mạnh Vũ Phồn thậm chí không hiểu tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào ―― lúc đó đột nhiên quản lý trật tự đô thị xuất hiện, đột nhiên trận đấu dừng lại, rồi đột nhiên Dương Tiếu chạy đến kéo cậu chạy ra ngoài sân bóng rổ.

Chân cô không mang giày cao gót, chạy cũng rất nhanh. Bàn tay to của Mạnh Vũ Phồn bị cô nắm chặt, cậu cũng lảo đảo chạy theo cô ra ngoài.

“Dương...chị Dương Tiếu!” Mạnh Vũ Phồn có cảm giác hoài nghi có phải bọn họ đang đóng một bộ phim gián điệp chiến tranh khủng bố hay không, “Sao chúng ta lại phải chạy?”

Dương Tiếu kéo cậu chạy đến bãi đỗ xe, núp dưới bóng cây: “Tại sao phải chạy? Nếu không chạy, con chó ngu ngốc là cậu đây sẽ bị người anh em tốt bán đi rồi.”

“... hả?”

Dương Tiếu nói nhanh như gió: “Cậu có biết cậu đang chơi cái gì không? ―― Cậu đang chơi cá độ đấy! Cá độ là gì chắc không cần tôi giải thích nữa đúng không?”

“...” Mạnh Vũ Phồn nghệt mặt ra. Thân làm một vận động viên, cậu đương nhiên biết cá độ là gì, cậu cũng biết cá độ bóng rổ chính là một vũng bùn, một khi dính vào thì càng lún càng sâu. Phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm Từ Đông, “Không được, Từ Đông vẫn đang còn bên trong, tôi phải đi vào cứu cậu ấy ra nữa!”

“Cứu cậu ta? Cậu ta căn bản không cần cậu cứu, cậu ta chính là cố ý dẫn cậu đến đây hãm hại đấy.”

“Nhưng mà nếu như cậu ấy không biết thì sao?” Mạnh Vũ Phồn liên tục lắc đầu, cố chấp không tin, “Nói không chừng, nói không chừng cậu ấy cũng là bị người khác hãm hại thì sao? Tôi và Từ Đông quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau, tại sao cậu ấy lại lừa tôi chứ?”

Dương Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nói tới nói lui, Mạnh Vũ Phồn còn trẻ quá lại chưa có kinh nghiệm xã hội. Nói chuyện yêu đương với kiểu người này, mỗi ngày đều như mật ngọt trong tiểu thuyết vậy; chỉ khi nào nói đến chuyện quan trọng chàng trai này sẽ thể hiện ra mặt ngây thơ của mình, ngốc nghếch mơ hồ đi vào con đường đen tối, không đâm vào bức tường phía nam sẽ không quay đầu lại.

“Nhưng mà nếu như cậu ấy không biết thì sao?” Mạnh Vũ Phồn liên tục lắc đầu, cố chấp không tin, “Nói không chừng, nói không chừng cậu ấy cũng là bị người khác hãm hại thì sao? Tôi và Từ Đông quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau, tại sao cậu ấy lại lừa tôi chứ?”

Dương Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nói tới nói lui, Mạnh Vũ Phồn còn trẻ quá lại chưa có kinh nghiệm xã hội. Nói chuyện yêu đương với kiểu người này, mỗi ngày đều như mật ngọt trong tiểu thuyết vậy; chỉ khi nào nói đến chuyện quan trọng chàng trai này sẽ thể hiện ra mặt ngây thơ của mình, ngốc nghếch mơ hồ đi vào con đường đen tối, không đâm vào bức tường phía nam sẽ không quay đầu lại.

Chi bằng nói tình chị em rất đau khổ đi, này ai gọi là yêu đương, rõ ràng là đang chăm sóc con trai mới phải!

Đây mà gọi là sói nhỏ hả?

Đây rõ ràng là một kẻ ngốc, một đứa trẻ đần độn, một kẻ ngu ngốc chính hiệu.

Dương Tiếu nhắm mắt, hận không thể đem thứ ngu ngốc này kéo trở lại sân bóng.

Cậu không phải thích chơi sao? Vậy thì chơi đi. Để cho người ta lấy đầu cậu xuống chơi bóng thì tốt rồi.

Nhưng không có cách nào khác, đây là bạn trai do cô lựa chọn, cho dù cô tức giận như thế nào cô cũng không thể trả hàng.

―― Không đúng, cô là bên A, cô có thể trả hàng mà.

Lúc cô đặt đơn hàng, hạng mục công việc đã viết rõ ràng “Cho thuê bạn trai” nếu như có chỗ nào không hài lòng tùy lúc có thể hủy giao dịch, chỉ là phải khấu trừ một ít tiền phá vỡ hợp đồng thôi.

Dương Tiếu càng nghĩ càng tức, nhất thời mở miệng.

“Mạnh Vũ Phồn, vậy chúng ta cược đi.” Cô nghiêm túc nói, “Tối nay tôi đưa cậu về kí túc xá, yên tâm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tìm Từ Đông.”

“... Sau đó thì sao?”

“Không phải cậu nói các cậu là anh em tốt sao? Vậy chắc chắn cậu ấy sẽ không nói dối cậu đúng không? Cậu hỏi thẳng trước mặt cậu ấy, xem có phải cậu ấy đã biết trước, đây là một trận đấu cá độ hay không. Nếu như cậu ấy nói cậu ấy không biết, vậy thì tốt, tôi mở tiệc lớn, tự phạt ba ly, xin lỗi cậu ấy!” Dương Tiếu lạnh lùng nói, “Nhưng nếu như cậu ấy biết, tôi nghĩ... hợp đồng thuê giữa chúng ta sẽ kết thúc trước thời hạn.”

Dương Tiếu cô không cần ‘bạn trai’ không tin tưởng mình.

“Một lời đã định!” Mạnh Vũ Phồn lập tức giơ tay lên, “Tôi -  Mạnh Vũ Phồn xin thề, nếu như tôi quả thật đã nhìn sai người, nếu như Từ Đông thật sự đã lừa dối tôi, vậy thì hợp đồng thuê giữa tôi và chị Tiếu Tiếu sẽ lập tức được xóa bỏ, tôi sẽ không nhận tiền của chị ấy mà sẽ miễn phí phục vụ hai tháng.”

Dương Tiếu: “...”

Không phải chứ, đợi đã, miễn phí phục vụ hai tháng là chuyện gì đây?